← Ch.0041 | Ch.0043 → |
Bị bệnh hành hạ nhiều ngày, Khuất Linh Phương đối với tin tức bên ngoài, trên cơ bản đều bị ngăn cách, bởi vậy cũng không có biết gì về Quyền Tàng, trong lòng sớm đã như tro tàn. Tang Hoành Vân chẩn đoán bệnh, ở trong tai của người Thái Ngô Thành cũng giống như một bản án, nói không có thuốc nào chữa khỏi, trên cơ bản chính là tử hình.
Nhưng dù vậy, Khuất Linh Phương vẫn gật gật đầu. Dựa theo Tang Hoành Vân phân tích, chân đã không giữ được, vậy cho dù trị không lành, thì cũng đâu có gì tệ hơn chứ?
Thấy lão thái thái gật đầu, Chu Vũ liền lập tức khu động Dược Văn trong tay. Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng chế tác văn mặt lõm cần độ chính xác của Ngự lực nhất định, nhưng Chu Vũ là nhân vật đã đạt tới Ngự Giả cấp năm, ít nhất cũng sắp trở thành cấp Ngự Sư, chút độ chính xác Ngự lực ấy vẫn phải có.
Theo Chu Vũ khởi động Ma Văn, năng lượng văn hơi có màu đỏ sẫm, liền xuất hiện ở chỗ cánh tay Chu Vũ, tiếp theo liền phóng xuất ra sóng năng lượng giống như một tấm lụa mỏng màu đỏ, chậm rãi bao phủ bộ vị bệnh nặng trên chân của lão thái thái.
Tiếp theo nhìn lại chân lão thái thái, mạch máu dưới lớp da vốn không có ôn hòa giống như tấm lụa mỏng trải rộng kia, mà vặn vẹo, giống như một con trùng đang không ngừng mấp máy, làn da khô quắt cũng bắt đầu tự động nhúc nhích.
- Ái dà!
Lão thái thái không kiềm được phát ra tiếng kêu đau đớn, chỉ cảm thấy đùi phải dần dần mất đi tri giác, rồi đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn xé tim gan, khi thì nhoi nhói giống như kim đâm, khi thì lại giống như bị vô số con kiến gặm ăn bên trong!
Nhìn thấy bộ dáng mẫu thân thống khổ, Hà Ngân Đông có chút lo lắng, đối với thực lực của Quyền Tàng, bản thân hắn vẫn còn có chút nghi ngờ. Tuy nhiên, ngay lúc hắn vừa định đứng dậy ngăn lại, thì thấy trên màn hình dụng cụ theo dõi: vách mạch máu trong đùi phải rách nát của mẫu thân đã bắt đầu co rút lại, vách mạch máu rõ ràng đang bắt đầu bình ổn ngăn nắp lại, chỗ bị hư hao nghiêm trọng đang được tiến hành chữa trị với tốc độ gần như dùng mắt thường có thể thấy được.
Lại nhìn Khuất Linh Phương, vẻ thống khổ trên mặt đã biến mất, trên mặt không ngờ lại xuất hiện bộ dáng ngây ngất, chiếc đùi phải lạnh như băng, dường như tắm bên trong ánh mặt trời ấm áp.
- Này...
Hà Ngân Đông không kiềm được phát ra một chữ này! Ánh mắt vốn có chút nghi ngờ đã chậm rãi thối lui, khóe mắt hơi giật giật, cả người cũng chậm rãi đứng lên, biểu tình bắt đầu trở nên có chút giật mình kinh sợ.
Tốt rồi! Hà Ngân Đông không thể không thừa nhận, trước đó hắn có ôm một chút hy vọng, nhưng đó cũng chỉ là chân của mẫu thân có chuyển biến tốt đẹp, có thể giữ lại được, nhưng có thể phải lưu lại thương tật nơi chân, nhưng hắn lại không nghĩ tới chính là cảnh tượng như thế này.
Dựa theo xu thế này, chẳng những chân của mẫu thân được giữ lại, hơn nữa rất có thể khỏi hẳn, không, phải nói là còn tốt hơn so với trước đây.
Bởi vì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, mạch máu trên chân của mẫu thân đã bắt đầu phát ra sức sống!
- Đây không phải là ảo ảnh chứ?!
Ánh mắt Hà Ngân Đông đăm đăm nhìn màn hình, miệng thì thào lẩm bẩm.
Thực hiển nhiên, giờ khắc này Quyền Tàng đã bắt đầu lật đổ chẩn đoán bệnh của Tang Hoành Vân.
Chu Vũ đứng bên cạnh lão thái thái, tuy rằng vẫn là một bộ dáng chuyên chú, nhưng trong lòng hắn liên tục rung động. Dư quang khóe mắt hắn tự nhiên có thể chú ý tới biến hóa trên màn hình. Mà hiện đang khống chế Dược Văn, hắn chỉ cảm thấy bên trong ẩn chứa năng lượng cường đại, tràn ngập sức sống, giống như đang lái một chiếc Ma Văn Xa mười mã lực xuyên qua đường núi gập ghềnh.
Một câu, thực hứng thú!
Đừng nhìn Ma Văn chỉ có Ngự Đồ cấp ba, giờ khắc này Chu Vũ thật sự cảm thấy có phần yêu thích không nỡ rời tay. Đồng thời với năng lượng dũng mãnh tiến ra, còn có tin phục đối với Quyền Tàng. Quả thực danh bất hư truyền, y như lời đồn đãi!
Nửa tiếng sau, trải qua hai đợt trị liệu, nhìn lại chân của Khuất Linh Phương đã gần như khỏi hẳn, chỉ là chiều dài chỗ vết thương còn có vết sẹo mờ mờ.
Thông qua màn hình cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, mạch máu trên chân Khuất Linh Phương đã phát ra sinh cơ, hoàn toàn khôi phục bình thường.
Thật cẩn thận hoạt động đùi phải vài cái, Khuất Linh Phương không có cảm thấy bất kỳ khác thường nào, tiếp theo bà liền chậm rãi từ trên giường bước xuống, đi tới hai bước, có cảm giác đùi phải vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí cảm giác còn tốt hơn so với trước khi sinh bệnh.
- Quyền Tàng? Thần nhân a!
Khuất Linh Phương đi mấy bước tới giữa phòng, cảm thán nói, biểu tình tràn ngập mừng rỡ, hơn nữa loại cảm thụ mất đi mà có lại này, làm cho trong lòng Khuất Linh Phương tràn ngập cảm xúc.
Nhìn thấy mẫu thân như thế, Hà Ngân Đông đồng dạng cũng lộ ra vẻ vui mừng! Một lần nữa dời ánh mắt vào Ma Văn trong tay Chu Vũ, trên nét mặt Hà Ngân Đông vẫn còn tràn ngập vẻ rung động. Hắn biết rõ, bản lãnh của Quyền Tàng như thế đã phá vỡ nhận thức của hắn, Thái Ngô Thành đã không chỉ có một mình Tang Hoành Vân.
- Đây là Dược Văn của Quyền Tàng kia?
Khuất Linh Phương đi tới trước mặt Chu Vũ ôn hòa hỏi, trên gương mặt vẫn còn tràn ngập vẻ vui mừng.
- Đúng vậy, lão phu nhân!
Chu Vũ đáp lại, tiếp theo liền cầm Dược Văn trong tay đưa cho Khuất Linh Phương.
- Thật rất đẹp! Đây là mua dành riêng cho ta à?
Khuất Linh Phương không ngừng đánh giá một hồi, rồi nói tiếp.
- Đúng vậy!
Chu Vũ trả lời.
- Tốt lắm! Ta sẽ cất giữ tốt! Quyền Tàng cứu ta một mạng, có cơ hội ta sẽ giáp mặt cảm ơn hắn.
Nói xong, Khuất Linh Phương liền phi thường tự nhiên cho Ma Văn vào trong túi áo.
Nhìn Ma Văn yêu thích chậm rãi chìm sâu vào túi lão thái thái, trong ánh mắt Chu Vũ hiện lên một chút không đành lòng. Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, có Ma Văn này, sau này ở giới Dược sư, tuyệt đối có thể trở thành bản lĩnh đặc biệt hạng nhất của mình, hơn nữa cái Ma Văn kia quả thật rất quý giá, kết quả không nghĩ tới cứ như vậy bị lão thái thái thu lấy.
Càng nghĩ càng mong muốn, hắn còn không biết phải dùng cái cớ gì để lấy lại, ngón tay hơi giật giật, đồng thời trong lòng đau như xé da cắt thịt.
- Từ hôm nay trở đi, Quyền Tàng này chính là ân nhân cứu mạng của ta! Đông nhi, nên làm như thế nào, ngươi hẳn là biết rồi chứ?
Khuất Linh Phương dời ánh mắt nhìn Hà Ngân Đông lên tiếng, trong lời nói hơi có chứa một chút uy nghiêm đặc hữu của mẫu thân.
- Dạ, mẫu thân đại nhân!
Hà Ngân Đông khẽ cúi người, tiếp theo nói với Chu Vũ còn đang đắm chìm trong ý không tha:
- Tức khắc tuyên bố thông cáo, nói: Ta chân thành tỏ lòng biết ơn Quyền Tàng đại sư! Mẫu thân ta đã khỏi hẳn, Dược Văn của Quyền Tàng đại sư quả nhiên danh bất hư truyền! Hà mỗ lĩnh giáo.
- Hiểu rõ!
Chu Vũ nói xong, liền hơi cúi mình chào, rồi xoay người đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên nhìn về phía túi áo lão thái thái, muốn lấy lại cái Dược Văn kia gần như không có khả năng, chỉ có thể ngày sau nghĩ biện pháp, hoặc tìm gặp Quyền Tàng đại sư, hoặc trả giá cao mua một cái mới được.
Trong lòng có ý nghĩ như vậy, thời điểm Chu Vũ sáng tác mệnh lệnh của Thị trưởng, tự nhiên là bảo đảm giữ theo ý tứ của Thị trưởng, đồng thời, có thêm một chút tán dương Quyền Tàng, thậm chí hơi có ý lấy lòng.
Rất nhanh, theo tin tức như thế từ công sở phía chính phủ công bố ở Thái Ngô Thành, vốn Quyền Tàng ở Thái Ngô Thành cũng đã nổi tiếng như cồn, lại một lần nữa thanh danh lan truyền rộng khắp.
Thị trưởng đại nhân, là ngôi cao ở phía chính phủ công bố tin tức tỏ lòng biết ơn cùng với kính nể đối với Quyền Tàng, điều này không thể nghi ngờ chẳng khác nào thực lực của Quyền Tàng nhận được phía chính phủ chứng thực.
Đồng dạng thời điểm Khuất Linh Phương còn trẻ tuổi chính là người mẫu siêu cấp ở Thái Ngô Thành, khẳng định là nhân vật của công chúng. Tuy rằng bà đã cao tuổi, nhưng vẫn như cũ rất được chú ý, nhất là sinh ra một người con là Thị trưởng.
Bởi vậy, Khuất Linh Phương lành bệnh, Quyền Tàng ra tay, không có gì bất ngờ liền trở thành đối tượng được tranh nhau truyền thông và đưa tin, nhất là trước đây Khuất Linh Phương bị Tang Hoành Vân phán là "tử hình", kết quả lại được Quyền Tàng kéo trở lại, điều này không khác gì hướng ra phía ngoài truyền ra một tín hiệu phi thường rõ ràng: Chuyện Tang Hoành Vân làm không được, Quyền Tàng vẫn có thể làm được!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thái Ngô Thành, những lời bàn tán nghi ngờ về Quyền Tàng đã không còn sót lại chút gì, có chăng chỉ có bàn luận Quyền Tàng rốt cuộc là người địa phương nào.
Tiêu Hoằng ở trong Đại Hoằng Dược Quán, cũng không bế tắc tin tức, tự nhiên cũng nghe được Thị trưởng phát ra tin cảm tạ, cũng bắt đầu giống như Sài Tang, Trạch Lôi gia tộc tuyên truyền ra khắp nơi.
Nhìn trong Ma Văn điện ảnh và truyền hình, về lời cảm tạ đầy kính ý của Hà Ngân Đông, Tiêu Hoằng nhíu chân mày sát vào nhau, trong lòng rối rắm không chịu nổi. Nguyên nhân chỉ có một điều, đó chính là hắn thật sự không hy vọng Quyền Tàng nổi danh lắm, bởi vì thực lực của hắn hiện tại, thực không phải cấp bậc Ngự Sư như trong lời đồn, mà chỉ là một Ngự Đồ nho nhỏ. Một khi bại lộ, phỏng chừng rất nhiều người sẽ hoặc sáng hoặc tối biết được vì đâu hắn nắm giữ phương pháp kỹ thuật tiên tiến như thế, đến lúc đó, chính mình tuyệt đối sẽ liên tục gặp phiền toái.
Hơn nữa hắn cũng có thể thấy được, lần này, dường như chính mình lại cho một cái "tát vào miệng" Tang Hoành Vân, không biết Tang Hoành Vân có tức giận hay không.
Phỏng chừng lần này người tìm kiếm mình sẽ càng nhiều, Tiêu Hoằng không ngốc, hắn biết rõ trong số người tìm kiếm mình, một phần là mượn sức, một bộ phận khác phỏng chừng chính là mơ tưởng kỹ thuật tiên tiến không muốn người biết của mình.
- Thật sự là phiền toái rồi đây!
Tiêu Hoằng không khỏi lắc lắc đầu, thở dài lẩm bẩm, nguyên vốn một Trạch Lôi, một Sài Tang đã đủ để hắn chịu không xiết, nhưng không nghĩ tới, hiện tại lại thêm một tay Thị trưởng... Đúng lúc này, Ma Văn thông tin chuyên dụng của Quyền Tàng ở bên cạnh bỗng nhiên lóe sáng lên, chính thức thỉnh cầu gọi của lão bản cửa hàng Hành Giả Ma Văn.
- Quyền Tàng đại sư! Ma Văn của ngài đã bán rồi, xin hỏi, kim tệ thu được, ngài khi nào thì tới lấy?
Sau khi nối liên lạc, Hạng Phổ Phương cung kính nói, hắn đã dự tính hoàn hảo, chỉ cần Quyền Tàng định ra ngày, hắn sẽ lại lần nữa thông báo ra khắp nơi.
Chính là một chút tâm tư của hắn như vậy, ngày hôm qua thời điểm thông báo ra bốn phía cửa hàng Hành Giả Ma Văn, Tiêu Hoằng liền đã thấy rõ rồi, bởi vậy ngay trước đó, hắn vừa mới làm ra một cái Ma Văn trữ kim tệ không ký danh. Ma Văn trữ kim là phương tiện thiết lập cho thương nhân cần mang theo một lượng lớn tiền mặt, chia ra làm hai loại: ký danh và không ký danh.
- Chuyển kim tệ bán được vào Ma Văn trữ kim không ký danh của ta đi! Dãy số sk3398125!
Ngậm Ma Văn biến âm trong miệng, Tiêu Hoằng nói, sau đó lập tức cắt đứt liên lạc.
Tiêu Hoằng biết rất rõ rằng, ở thời điểm không có thực lực tuyệt đối bảo vệ mình, sau này tốt hơn là cẩn thận hạn chế sử dụng thân phận Quyền Tàng.
Đặt Ma Văn thông tin qua một bên, Tiêu Hoằng liền tiếp tục bắt đầu nghiên cứu Ma Văn phụ trợ "Mặc Nại", hiện giờ đối với phương diện tri thức chế tác Ma Văn, Tiêu Hoằng đã có tiến bộ nhảy vọt, bởi vậy, đối với việc điều chỉnh "Mặc Nại" cho tốt hơn, trong óc hắn đã có phương án đầy đủ.
Hiện tại chỉ cần tận dụng hết khả năng tăng lên Ngự lực tới Ngự Đồ cấp sáu thì tốt rồi.
← Ch. 0041 | Ch. 0043 → |