← Ch.0048 | Ch.0050 → |
- Trốn!
Tiêu Hoằng đứng trên cây, nhìn Hạ Trạch bị mình ném đi, ngữ khí nghiêm túc ra lệnh.
Hạ Trạch vừa thoát cái chết gần như còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì, vừa bò lên liền dựa theo lời Tiêu Hoằng, chạy như điên vào rừng rậm.
Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại, thả người nhảy lên cũng lao theo hướng Hạ Trạch.
Vốn người xem cho rằng chiến đội Bỉ Ngạn đã chơi xong lại thấy biến hóa bất ngờ, biểu tình thả lỏng lại căng thẳng.
Bọn họ không ngờ Tiêu Hoằng mặt mũi xấu xí, thân thể gầy yếu kia lại ra tay cứu vớt chiến đội Bỉ Ngạn, trở thành tia hy vọng cuối cùng.
- Cái tên Tiêu Hoằng kia từ đâu tới đây?
Lúc này, trong khán đài đã bắt đầu có người chú ý đề tài này, bởi vì trước đó Tiêu Hoằng xử lý Giang Thắng đã bắt đầu làm người ta nhìn bằng con mắt khác. Lúc này lại ra tay đúng lúc, rõ ràng thu hút ánh mắt mọi người trên khán dài, toàn bộ chú ý đã đổ dồn lên người Tiêu Hoằng.
Cái tên nhìn bề ngoài bệnh hoạn này ra tay tuyệt đối không xằng bậy.
Trái lại Trần Trì chiến đội Bắc Long đối mặt với miếng thịt tới miệng còn bay, sắc mặt đã biến thành tím đen.
- Đuổi theo! Không được bỏ qua tên Tiêu Hoằng kia, chơi chết hắn!
Trần Trì luôn luôn tốt tính lúc này cũng nóng nảy, đã bắt đầu thống hận hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng.
Rõ ràng, mất đi thắng lợi sắp tới tay quả thật rất đả kích!
- Đã rõ.
- Thu được!
Hai đội viên còn lại của chiến đội Bắc Long cùng Vương Ưng trả lời, chuẩn bị đuổi giết theo hướng Tiêu Hoằng biến mất!
Nhưng mà vào lúc này, ở trong bụi cây bên hông đột nhiên bắn ra bốn đạo năng lượng thể hình răng nanh, đâm thẳng về phía Mạc Siêu Ngự đồ cấp năm.
Bởi vì đám người Trần Trì đã tập trung toàn bộ chú ý vào hướng Tiêu Hoằng chạy trốn, gần như không ai ngờ bản thân Tiêu Hoằng lại không hề trốn, mà che giấu hành động đổi hướng tấn công khác.
Hành động giả tràn ngập tính lừa gạt, cùng với điều động sức chú ý rõ ràng làm cho Mạc Siêu trở tay không kịp, hai mắt trợn to toát ra biểu tình hoảng sợ, nhưng mà bản năng vẫn muốn tránh né.
Kết quả lại kinh ngạc phát hiện một chân của mình đã bị Kinh cức đằng yên lặng quấn quanh từ lúc nào, bởi vì không chú ý cùng bộ giáp ngăn cách, trước đó Mạc Siêu không hề phát hiện ra.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Không đợi Mạc Siêu nghĩ tới biện pháp khác, bốn cái năng lượng thể răng nanh đã đánh thật mạnh lên người Mạc Siêu, sát theo sau là bóng người gầy yếu của Tiêu Hoằng, tay phải quấn Kinh cức đằng không có một chút do dự quấn Kinh cức đằng vào trong tay, đánh vào bụng Mạc Siêu.
Cùng với tiếng Mạc Siêu ngã ầm xuống, cả người Tiêu Hoằng búng lên một cái tiến vào trong bụi cỏ, không còn tung tích!
- Bắc Long số 3 Mạc Siêu, phán xét tử vong; kẻ đánh chết, Bỉ Ngạn số 5 Tiêu Hoằng.
Âm thanh vang lên, nhưng mà lúc này truyền vào tới Trần Trì lại cực kỳ chói tai!
2: 2!
Nhìn điểm số đó, vốn người xem còn đang toát mồ hôi thay cho Hạ Trạch, một đám mắt trợn tròn, chớp chớp, tạm thời không biết phải nói gì.
Giả bộ chạy trốn, kì thực đánh ngược lại, ra tay bất ngờ, trực tiếp xử lý một trong ba Ngự văn giả của đối phương, sau đó nguyên lành thoát đi ngay trước mặt Trần Trì, rõ ràng là trắng trợn trào phúng chiến đội Bắc Long.
- Thật âm hiểm, giỏi cho cái tên bình tĩnh.
Bạch Quân ngồi ở trên, nhìn hướng Tiêu Hoằng biến mất lẩm bẩm nói.
Theo góc độ suy nghĩ của Bạch Quân, từ Tiêu Hoằng cứu Hạ Trạch lại giả vờ chạy trốn, quay đầu đánh ngược, tất cả giống như đã có an bài trước. Tỉ mỉ, to gan, mà không mất quyết đoán, tất cả hành động hoàn toàn dẫn dắt suy nghĩ của đối phương theo hướng sai lầm.
Giống như làm ảo thuật, ánh mắt của ngươi không nhìn thấy vật thể, kỳ thật nó vẫn ở nơi đó.
Nhâm Tương, Trương Sơn cách đó không xa nhìn nhau, chớp mắt, miệng hơi mở ra.
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ thắng hay sao? Chúng ta sẽ sáng tạo kỳ tích lật ngược thế cờ hay sao?
Trương Sơn thì thào, bây giờ hắn thậm chí may mắn chân của mình bị gãy, sau đó đi Đại Hoằng dược quán gặp Tiêu Hoằng có vẻ bệnh hoạn này.
Nhìn lại Trần Trì trong sân đấu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng khiếp sợ cùng thẹn quá hóa giận, đánh bại đội hữu ngay trước mặt mình sau đó nghênh ngang đi ra như thế này, hoàn toàn trắng trợn trào phúng bản thân Trần Trì, chẳng những là trên thực lực, còn cả trí tuệ.
- Đuổi theo!
Trần Trì sắc mặt xanh tím ra lệnh, trong ngữ khí đã không còn trầm ổn cẩn thận trước đó.
Trận đấu đánh tới mức này quả thật nằm ngoài dự kiến của mọi người, bước ngoặc đó chỉ là vì một người, đó là Tiêu Hoằng không có chút đáng chú ý gì, bề ngoài chính trực nhưng thực tế vô sỉ cực điểm.
Bây giờ, cơ bản hắn xác định 100% trước đó để cho Lý Nhạc trào phúng Giang Thắng, lại làm cho Giang Thắng nghĩ lầm Lý Nhạc mới là cao thủ, thừa cơ xử lý Giang Thắng, sau đó tập trung ưu thế binh lực xử lý Hà Kỳ Minh, tất cả đều là do một tay Tiêu Hoằng bày sẵn.
- Lén lút như vậy tính là bản lãnh gì? Có gan thì chúng ta đối kháng chính diện một lần, quyết một trận cao thấp!
Đuổi theo một hồi, Trần Trì luôn luôn lão luyện đã bắt đầu rít gào, nhưng mà cùng lúc rít gào, hắn vẫn âm thầm phân phó đội hữu Vương Ưng bên cạnh, nếu phát hiện Hạ Trạch lạc đàn thì không tiếc mọi giá xử lý, mặc kệ thắng thua, trước tiên đảm bảo tiểu tổ vào vòng sau mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Nhưng mà gần như ngay khi Trần Trì vừa có động tác phân phó, thần sắc không khỏi chợt động.
Xuyên qua một mặt cây cối rậm rạp, đi vào con đường rộng rãi, Trần Trì nhìn thấy Tiêu Hoằng đứng ở đó, không trốn không né, thần sắc bình thản, không xa sau lưng hắn chính là Hạ Trạch đang ôm ngực.
Hiển nhiên, muốn tiếp cận Hạ Trạch thì phải qua một cửa của Tiêu Hoằng, hơn nữa chuẩn bị một lần đối đầu chính diện, làm một cái kết thúc.
Nhìn thân hình gầy yếu của Tiêu Hoằng đứng giữa đường, Trần Trì chợt dừng bước, vừa rồi hắn la hét muốn đường đường chính chính đánh một trận, nhưng thật tới khi Tiêu Hoằng xuất hiện, hắn lại khó hiểu. Dựa theo thực lực hiện giờ mà nói, hắn là Ngự đồ cấp năm, Vương Ưng là Ngự đồ cấp bốn.
Đối mặt Tiêu Hoằng cấp năm cùng một cái Hạ Trạch bị thương, đụng một cái là ngã, bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, điều này không giống phong cách Tiêu Hoằng trước đó.
Tạm thời hai bên tiến vào giằng co ngắn ngủi, không ai di động trước.
- Bỉ Ngạn! Bỉ Ngạn!
- Tiêu Hoằng! Tiêu Hoằng!
Bỗng nhiên, trên khán đài vang lên tiếng hò hét, hơn nữa dần dần hòa nhịp.
Đúng vậy, trước đó bọn họ coi thường chiến đội Bỉ Ngạn, nhưng mà bây giờ chiến đội Bỉ Ngạn được Tiêu Hoằng dẫn dắt ương ngạnh đánh tới bây giờ, rõ ràng khiến bọn họ kính nể, mọi người ít nhiều sẽ đồng tình kẻ yếu, người xem cũng không ngoại lệ.
Huống chi, trước mắt ở trong mắt người ngoài, Tiêu Hoằng vẫn ở trong hoàn cảnh xấu, bởi vì trước đó Tiêu Hoằng báo là Ngự đồ cấp năm, còn đối thủ của hắn là tổ hợp cấp năm cùng cấp bốn, huống chi bây giờ Tiêu Hoằng còn phải bảo vệ Hạ Trạch sau lưng, tránh bị thương mới phải xuất hiện.
Tiếng hò hét ngoài sân rõ ràng đẩy không khí lên đỉnh điểm, khiến người ta cảm giác máu nóng sôi trào.
Nhâm Tường cùng Trương Sơn lúc này xiết chặt tay, mồ khôi khẩn trương chảy trên trán, cả người không thở nổi, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hình ảnh Tiêu Hoằng giằng co với Trần Trì trên màn hình lớn, quyết đấu chung cực hết sức căng thẳng.
Ngay cả trọng tài trước đó biểu hiện không quan tâm, lúc này cũng thể hiện vẻ mặt tập trung. Đúng vậy, loại trận đấu này không thể so với chiến đấu cao cấp, nhưng trình độ khẩn trương không thua gì chiến đấu cao cấp khác.
Lấy yếu thắng mạnh, siêu cấp nghịch chuyển, chẳng lẽ sẽ thật sự trình diễn? Khó mà nói được.
Trọng tài có thể dựa vào kinh nghiệm già dặn, tự nhiên nhìn ra được tình hình trong sân, Bỉ Ngạn vẫn hết sức bất lợi, bởi vì Hạ Trạch hiện giờ gần như không thể chiến đấu, chỉ có thể trở thành trói buộc của Tiêu Hoằng, cùng lúc chống lại hai người còn phải phân tâm bảo vệ.
- Nghe kỹ, chờ lát nữa ta quấn lấy Tiêu Hoằng, ngươi phụ trách vòng qua Tiêu Hoằng xử lý Hạ Trạch, trước tiên đảm bảo qua vòng rồi tính.
Trần Trì hạ giọng nói Vương Ưng bên cạnh, sau đó nhìn Tiêu Hoằng phía trước, bắt đầu cao giọng nói:
- Hai người chúng ta đánh một Ngự đồ cấp năm ngươi, chúng ta vẫn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, chúng ta thắng chắc rồi!
- Đánh xong mới biết được.
Tiêu Hoằng bình thản đáp lại, biểu tình bình tĩnh, không có chút dao động, chỉ là trên cánh tay cùng thân thể có Ma Văn quấn quanh, hơi sáng lên giống như chó sói nhe răng nanh sắc nhọn.
Hạ Trạch sau lưng liếc Tiêu Hoằng sừng sững trước mặt, thần sắc mơ hồ toát ra rung động. Tuy rằng Tiêu Hoằng này cho hắn cảm giác rất xa lạ, rất lạnh nhạt, nhưng vào lúc này Hạ Trạch lại cảm giác được không có ai đáng tin cậy hơn Tiêu Hoằng, thân thể gầy yếu giống như mặt tường chắn trước mặt hắn.
- Lên!
Nhắm thời cơ, Trần Trì quát lên, tiếp theo nhấc tay khởi động Chiến văn Hỏa Vũ, bắn ra khối năng lượng vẫn thạch về phía Tiêu Hoằng, muốn khiến Tiêu Hoằng dời vị trí. Cùng lúc, Vương Ưng bên cạnh cũng khởi động, nhìn như lao về phía Tiêu Hoằng, mục tiêu thực tế lại là Hạ Trạch!
Chỉ là lúc này Tiêu Hoằng cũng quyết đoán ra tay, vươn tay bắn ra hai đạo bụi gai, chính xác quấn quanh năng lượng thể vẫn thạch.
Ngay sau đó năng lượng thể vẫn thạch nổ tung, giữa hai người hình thành đoàn ánh sáng chói che mất tầm mắt của hai người.
Không khiến Tiêu Hoằng di chuyển, khiến Trần Trì cảm thấy mất mát, nhưng lúc này thần sắc hắn chợt động, chỉ thấy trong ánh sáng có bốn đạo răng nanh phóng về phía hắn, không cho hắn một chút thời gian phản ứng!
*****
Đối mặt tình cảnh này, Trần Trì tự nhiên không dám sơ suất, lui ra nửa bước, thân người lóe lên nhanh nhẹn tránh thoát răng nanh tấn công!
Theo sát mặt sau răng nanh, bóng Tiêu Hoằng nhanh chóng vọt ra từ trong đoàn ánh sáng, Kinh cức đằng trong tay lại dài ra.
Nhìn cảnh này, vẻ mặt ác liệt của Trần Trì hơi thoải mái, lộ ra thần sắc đắc ý.
- Hừ, không thể tưởng được Tiêu Hoằng ngươi cũng có lúc sơ sẩy, quay đầu nhìn Hạ Trạch sau lưng ngươi đi, ngươi đã thua...
Không đợi Trần Trì tranh thủ nói xong câu đắc ý, kết quả chính Trần Trì lại biến sắc. Chỉ thấy theo đoàn ánh sáng tiêu tán, cả người Vương Ưng cứng ngắc lăn dưới chân Hạ Trạch, ở trên cổ còn quấn quanh Kinh cức đằng chưa tiêu tán!
- Cái...
Trần Trì chỉ phát ra một chữ, sắc mặt xoạt một cái trắng nhợt, sau lưng truyền ra làn hơi lạnh lẽo.
Rõ ràng, cảnh tượng này đã đập nát tất cả kế hoạch trước đó của hắn, càng không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng làm sao có thể xử lý Vương Ưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi? Cái này điên quá, đúng, thực lực Vương Ưng quả thật không bằng Tiêu Hoằng, nhưng hai người chỉ kém nhau một cấp mà thôi, tại sao không chịu được một đòn như thế.
Người trên khán đài cũng vô cùng giật mình, ánh mắt tràn ngập khó hiểu, bọn họ không nhìn rõ được, tình huống vừa rồi đã bị đoàn ánh sáng che lấp.
Nhưng mà màn hình lớn nhanh chóng phát hình ảnh đã trải qua xử lý, chỉ thấy khoảng khắc đoàn ánh sáng xuất hiện, Tiêu Hoằng gần như không cần nhìn, trực tiếp nhấc tay bắn ra mấy đạo Kinh cức đằng quấn vào cổ Vương Ưng đang lao về phía Hạ Trạch, tiếp theo Kinh cức đằng giống như mãng xà nhanh chóng co rút, Vương Ưng ngã xuống đất.
Bởi vì thực lực chân thật của Tiêu Hoằng hiện giờ đã đến Ngự đồ cấp sáu, bởi vậy dựa vào Ngự lực mạnh mẽ, thao túng Chiến văn Kinh cức có gia tăng uy lực nhất định.
- Waaaaa...
Trên khán dài không khỏi truyền ra tiếng hô to, một đám người mở to mắt không thể tin nổi nhìn màn hình lớn.
Xử lý một Ngự đồ cấp bốn thoải mái như thế, rõ ràng mọi người đã hoài nghi thực lực của Tiêu Hoằng không chỉ là Ngự đồ cấp năm.
Nhâm Tường cùng Trương Sơn trên khán đài cũng nhìn nhau, há to miệng.
- Chúng ta thật sự sẽ thắng sao?
Nhâm Tường thì thào, biểu tình tràn ngập mịt mờ.
Cùng lúc đó, nhìn lại trận đấu giữa sân, Vương Ưng đột ngột bị xử lý, quả thật khiến tâm lý Trần Trì bị đả kích mạnh. Chẳng qua Trần Trì đầy đủ kinh nghiệm trận đấu, cố gắng áp chế các cảm xúc tiêu cực.
Trước mắt, hắn biết rõ tuy rằng có phần bất lợi, nhưng mà còn chưa đến tuyệt cảnh, chỉ cần dựa vào thực lực của mình chiến thắng Tiêu Hoằng, vẫn còn khả năng thắng lợi!
- Muốn đánh, vậy tới đây đi!
Trần Trì phấn chấn tinh thần lớn tiếng quát, trong giọng tràn ngập khiêu khích.
- Chết!
Tiêu Hoằng chỉ phát ra một chữ, Kinh cức đằng trong tay như roi thép trực tiếp đánh về phía Trần Trì!
Đối mặt cảnh này, Trần Trì tự nhiên phải tránh, nhưng mà ngay khi hắn lách người, ánh mắt đột nhiên đại biến, khóe mắt đột nhiên chú ý tới bốn đạo răng nanh màu lam màu đỏ hắn tránh né khi nãy lại đột nhiên vòng ngược trở về, nháy mắt đánh thẳng tới trước mặt hắn.
- Tại sao có thể như thế được?
Trần Trì trợn to mắt, không khỏi hô to.
Trên thực tế, đây là chỗ khác biệt giữa Ma Văn của Tiêu Hoằng với người khác. Phần lớn Ma Văn phóng ra năng lượng thể sẽ như tên bắn ra bay đi mất, còn Ma Văn của Tiêu Hoằng lại khác, phóng ra ngoài vẫn còn bị Ngự lực khống chế.
Muốn hoàn thành điểm này, tự nhiên cần có độ Ngự lực chính xác rất mạnh.
Bùm bùm bùm bùm!
Khoảng khắc, bốn đạo răng nanh không chút cản trở đánh lên thân thể Trần Trì.
Còn chưa xong, không đợi Trần Trì phản ứng lại, Kinh cức đằng đập dưới đất đã quấn quanh cổ Trần Trì như một con mãng xà.
Tiếp theo, cánh tay Tiêu Hoằng dùng sức, ném Trần Trì lên cao, sau đó đập thật mạnh xuống đất, xuống tay không nói là lưu tình. Chỉ là vừa mức không giết chết Trần Trì, cùng với không để lại tổn thương vĩnh cửu cho hắn.
Cùng với một tiếng nặng nề vang lên, hộ giáp Trần Trì bị khóa cứng, lực đánh mạnh mẽ làm cho Trần Trì không khỏi ho khan. May mà hắn đã là Ngự đồ cấp năm, phương diện thân thể cao hơn người thường, bằng không lần này đã ngã vỡ vụn rồi.
- Bắc Long số 1 Trần Trì, phán xét tử vong, người đánh chết Bỉ Ngạn số 1 Tiêu Hoằng.
Âm thanh lại vang lên.
Nhìn toàn sân đã thành một mảnh im lặng, mọi người gần như duy trì cùng một tư thế, đó là mở to hai mắt, miệng há ra, nhìn Tiêu Hoằng cầm Kinh cức đằng đứng giữa sân đấu.
Hạ Trạch còn sống, Tiêu Hoằng liên trảm bốn người, rõ ràng một mình Tiêu Hoằng sáng tạo ra kỳ tích!
2: 0, chiến đội Bỉ Ngạn trình diễn siêu cấp quyết đấu lấy yếu thắng mạnh, nghịch chuyển vào vòng trong!
Điều này là kết cục mà mọi người không thể tưởng tượng được, một cái đội rác rưởi lại có thể chiến thắng Bắc Long mạnh mẽ, đá bay Bắc Long đã gần như nắm chắc chiến thắng, chiếm lấy quyền vào vòng trong.
Trọng tài ngồi ở chỗ phán xử thậm chí còn không tin vào mắt mình được, thậm chí bọn họ đã sớm ghi lên huy chương hai cái tên Ưng Quang cùng Bắc Long, nhưng mà lần này lại đùa giỡn lớn chuyện rồi.
Một lát sau, toàn bộ hội trường sôi trào như chảo dầu, bắt đầu bàn tán xôn xao, nhiều người may mắn không bỏ đi trước, xem ra mấy tên đã rời đi nhìn thấy chiến báo sẽ hối hận đứt ruột.
- Tiêu Hoằng, ngươi căn bản không phải Ngự đồ cấp năm.
Trần Trì nằm dưới đất yếu ớt nói, bởi vì vừa rồi hắn cảm nhận rõ ràng Ngự lực hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
- Cấp sáu.
Tiêu Hoằng không che giấu trả lời, đương nhiên điều này cũng không vi phạm quy tắc, chỉ cần không đạt tới cấp bậc Ngự giả là có thể tự do dự thi, cùng lắm là bị mắng giả dối mà thôi.
- Tên lừa gạt.
Biểu tình Trần Trì khó coi nói.
- Ai bảo ngươi tin.
Tiêu Hoằng không lạnh không nóng trả lời, tiếp theo đi tới cạnh Hạ Trạch, cầm cổ tay hắn giơ lên cao biểu lộ chúc mừng, nghênh đón khán giả hoan hô.
Hạ Trạch nhìn Tiêu Hoằng bên cạnh, trong mắt tràn ngập rung động, cảm giác đứng lên nghênh đón thắng lợi này thật là quá tốt, tất cả đều do Tiêu Hoằng mang tới cho hắn.
Chúc mừng đơn giản qua đi, Tiêu Hoằng liền gỡ hộ giáp đi ra sân thi đấu, tụ tập cùng Lý Nhạc, liền đi tới trước mặt Nhâm Tường.
- Không thể tưởng được Hoằng ca có bản lãnh như thế, bội phục, cảm ơn.
Nhâm Tường lễ phép nói, tuy rằng hắn lớn hơn Tiêu Hoằng vài tuổi, nhưng vẫn cung kính gọi là ca, biểu tình vẫn tràn ngập vui vẻ cùng khó tin. Vừa nghĩ tới bọn họ dùng thân phận đội hạng bét chiến thắng Bắc Long đánh vào trận chung kết, ngay cả bản thân Nhâm Tường cũng không thể tin được.
- Tiền.
Lúc này Tiêu Hoằng nói thẳng, đây là nguyên nhân căn bản mà hắn đến đây, cùng với vừa nãy ra sức như vậy.
- À, ngài đợi đã.
Nhâm Tường tự nhiên không dám quỵt nợ, nhanh chóng mở túi tiền lấy ra mười mấy kim tệ, trong đó cẩn thận đưa 10 cái cho Tiêu Hoằng, ba cái cho Lý Nhạc.
Ước lượng kim tệ trên tay, cuối cùng giải tỏa khẩn cấp, Tiêu Hoằng trực tiếp bỏ kim tệ vào túi, sau đó quay đầu đi ra ngoài hội trường.
- Hoằng ca, ngài không tham gia nghi thức lĩnh thưởng sao?
Hoàng mao bỗng nhiên hỏi.
- Để Nhâm Tường cùng Trương Sơn thay ta, dược quán nhà ta còn cần người trông coi.
Tiêu Hoằng nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Người xem trên khán đài nhìn cảnh này, thần sắc tràn ngập kinh ngạc.
- Sao thế? Tiêu Hoằng kia đi rồi? Không lĩnh thưởng sao?
- Gấp như thế làm gì, nói với mọi người một tiếng sẽ chết sao.
Mọi người đều xôn xao, hiển nhiên lúc này Tiêu Hoằng đã có chút danh tiếng.
Trở về Đại Hoằng dược quán, cất kỹ 12 kim tệ, Tiêu Hoằng bắt đầu công việc của mình, lấy ra bút máy ghi chép, chỉnh sửa mấy thứ.
Trên đó toàn là những vấn đề mà những năm gần đây Tiêu Hoằng tích cóp lại, qua vài ngày nữa Tang Hoành Vân công khai giảng bài cho dược, Tiêu Hoằng định nhân dịp này thỉnh giáo Đại dược sư Tang Hoành Vân.
Kinh doanh dược quán vẫn lạnh lẽo như trước, tuy rằng không tới mức có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, nhưng mà vẫn trống vắng lạnh lùng, phần lớn bệnh nhân sẽ lựa chọn Xuân Ngôn dược xá đối diện.
Về phần Lý Nhạc thì không ngừng loay hoay ba cái kim tệ trong tay, đối với hắn lần này là phát tài rồi, có thể mua được rất nhiều thứ hắn muốn.
Đảo mắt thời gian tới chạng vạng, suốt buổi chiều, chỉ mới có không quá hai bệnh nhân.
Trạng thái này làm cho Tiêu Hoằng bất đắc dĩ, cũng lo lắng, tuy rằng hôm nay mới thu vào được 10 kim tệ, nhưng mà dược quán này mới là nguồn kinh tế chủ yếu của Tiêu Hoằng.
Nhìn ngoài cửa không còn người tới, Tiêu Hoằng đã có phần nhụt chí. Đã nhiều ngày qua, chất lượng trị liệu bệnh nhân của Tiêu Hoằng tuyệt đối cao siêu, giá cả hợp lý, hiệu suất chữa khỏi là 100%. Nhưng dù vậy, người ta vẫn chỉ chấp nhận những Dược sư cấp bậc cao.
Nghĩ lại đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy trăm năm trước mọi người buông tha tu luyện độ chính xác Ngự lực, một lòng một dạ đề cao cấp bậc Ngự lực.
- Đóng cửa đi, chúng ta ăn tối.
Thấy sắc trời đã tối, Tiêu Hoằng bắt đắc dĩ thở dài nói với Lý Nhạc.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe Ma Văn bỗng ngừng trước cửa, tiếp theo đám người Hoàng mao Nhâm Tường nâng chiếc cúp hưng phấn đi tới.
- Hoằng ca, ngài xem, cúp này, chúng ta có thể tham gia trận đấu chính Khôi Đấu, đây là chuyện cực khó được.
Hoàng mao cười hì hì nói, cùng một tướng điệu với Lý Nhạc.
- Đúng vậy.
Tiêu Hoằng cười khẽ đáp.
- Hoằng ca, chờ chút nữa Nhâm Tường ca muốn mở tiệc chúc mừng, đi cùng đi.
Hoàng mao nói tiếp, lúc này có vẻ rất quen thuộc với Tiêu Hoằng.
- Ta sẽ không đi, lát nữa còn có chuyện.
Tiêu Hoằng lễ phép đùn đẩy.
← Ch. 0048 | Ch. 0050 → |