← Ch.0096 | Ch.0098 → |
Chỉ trong chớp mắt, cùng với đoàn ánh sáng hình xoắn ốc sinh ra, vốn thảo nguyên bằng phẳng nháy mắt bị sóng xung kích san bằng, cây cối gần đó đều bị bẻ gãy, uy lực của nó hoàn toàn có thể so sánh với một chiếc pháo phụ của chiến hạm Ma Văn.
Tiêu Hoằng vừa lui vào trong rừng rậm không thể chú ý tới ai khác. Đổi cách nói khác, dựa vào thực lực của hắn cũng không thể bận tâm những người khác được, chỉ là nhanh tay nhanh mắt ôm tiểu Kỳ lang không rõ tình huống trực tiếp dựa sát vào dưới thân cây to, cho tiểu Kỳ lang trạng thái Mặc Nại, liền bắt đầu không ngừng dùng Xích Cực trị liệu.
Cứ thế, sóng bài xích do Xích Cực sinh ra có thể dốc hết sức giảm thấp tổn thương do vụ nổ tạo ra lên thân thể.
Suốt mười giây, sóng xung kích dữ dội từ vụ nổ mới hoàn toàn tan hết.
Khi Tiêu Hoằng ngẩng đầu, chỉ thấy xung quanh đã thành một mảnh hỗn độn, khắp nơi là đất bị xới tung, cành cây gãy nát, cây to trốn tránh khi trước giờ chỉ còn thân cây trơ trụi, đã không còn sót chút nhánh cây nào.
Nhìn lại phía trước, cách trăm thước đã có thêm một cái hố bom chừng 50 thước, đám người vây quanh khi nãy đã không còn cặn bã.
Rõ ràng bom có uy lực lớn như thế rất khó tìm được ở Thái Ngô thành, điều này thêm một bước cho Tiêu Hoằng có trực giác là đám người bịt mặt ở trên phố khi trước rất có thể liên quan tới chuyện này.
Cùng lúc đó, những người khác cũng từ từ đứng lên trong rừng rậm.
Trải qua vụ nổ này, vốn đội ngũ gần ngàn người bây giờ chỉ sót lại không đến 500, tổn thất thảm thiết. Nhưng mà thực lực chủ lưu của ba thế lực lớn coi như còn bảo tồn, chỉ là tổn thất cũng không nhỏ, tối thiểu giảm 1/4 quân số.
Cúi đầu nhìn lại tiểu Kỳ lang trong lòng mình, cũng bình yên vô sự, chỉ là bộ lông dính nhiều cát bụi, đám người Hồng Phong chỉ bị thương rất nhỏ.
Nhìn lại Ám Dung Sơn ở xa xa, bị vụ nổ cực mạnh lan tới, mười mấy thi thể linh thú đã bị nổ chết hết.
- Đội trưởng, những người kia vẫn còn, nhưng mà đã chuẩn bị rút lui.
Yến Tam mặt đầy tro bụi, cẩn thận đi tới cạnh nói với Tiêu Hoằng, đưa màn hình nhỏ trên cánh tay cho Tiêu Hoằng xem.
Lúc này Tiêu Hoằng có thể thấy rõ cách nơi này không đến 300 thước có những điểm sáng đang từ từ cách xa bọn họ, giống như đã chuẩn bị cẩn thận rút lui.
Nhìn cảnh này, thần sắc Tiêu Hoằng chợt động, hơi trầm tư một lát, bình tĩnh phân tích. Nếu những người này thật sự có mục đích tiêu diệt bọn họ, nếu thực lực vượt xa đoàn đội bên này, vậy thì tất nhiên sẽ lựa chọn tấn công. Nhưng mà bây giờ lại rút lui, chỉ có thể nói rõ một điều là bọn họ không dám va chạm chính diện.
- Ai có Văn khí công suất lớn, bên trái phía trước, nổ súng!
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng chỉ về phía bên trái rừng cây, thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh.
Bởi vì tổ 15 đã không có Văn khí công suất lớn, bởi vậy đám người Lý Văn không hành động, về phần các tiểu tổ khác cũng không có phản ứng, nguyên nhân rất đơn giản: bọn họ đâu có biết Tiêu Hoằng là ai.
- Nghe hắn.
Nhưng một lát sau khi Tiêu Hoằng lên tiếng, Triệu Thanh nói tiếp.
- Rõ.
Theo một câu của Triệu Thanh, một Khí Văn giả Ngự giả cấp một nghe lệnh, nhanh chóng lấy xuống tên lửa Ma Văn trên lưng, nhét vào một viên đạn Ma Văn, bắn một pháo theo hướng Tiêu Hoằng chỉ, đánh trúng ngay mục tiêu.
Nháy mắt, chỉ thấy hơn ba mươi người bịt mặt đồng loạt đi ra rừng cây, lộ ra trước mắt mọi người.
Ba mươi người chống lại gần 500 người, không cần phải nói ai mạnh ai yếu.
Nhưng mà lúc này lại làm cho Tiêu Hoằng bất ngờ, những người bịt mặt trong bóng tối kia xuất hiện lại không xông lên, phát động đả kích chí mạng với bên kia.
Tiêu Hoằng có thể thấy rõ Bì Hải Phi dẫn đầu làm thế phòng thủ mà không phải tiến công.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được những người bịt mặt này không phải không hề có sức chiến đấu, hắn đang đợi thế lực khác xông lên trước, giảm bớt tổn thất của thế lực mình. Để người khác dẫn đầu chịu chết, mình ngồi ở hậu phương há miệng chờ sung.
Bì Hải Phi dẫn đầu lựa chọn như vậy, Tiêu Tề Sơn tiếp theo sau cũng làm tư thế phòng ngự.
Hiện giờ có thực lực đối phó ba mươi người cách đó không xa chỉ còn lại Tập đoàn Thiếu Giang, nhưng mà Triệu Thanh, Tiêu Hoằng cũng không ngốc, người ta không hành động, làm sao lại ngây ngô chạy lên trước?
- Không được hành động thiếu suy nghĩ.
Triệu Thanh thông qua Ma Văn thông tin trả lời.
Nhìn hơn ba mươi tên bịt mặt cẩn thận rút lui, sau đó thoát đi mà không có ai đuổi theo, Tiêu Hoằng cười khẽ, sau đó lắc đầu.
Năm bè bảy mảng.
Trong lòng Tiêu Hoằng đánh giá như thế, đương nhiên trong lòng cũng không có chút phẫn nộ. Tuy rằng trước đó hắn có chút qua lại với nam nhân giọng khàn khàn kia, nhưng mà nói từ trình độ nào đó cũng không tổn thất nhiều như ba thế lực lớn.
Hơn nữa mặc kệ bắt hay thả những người này đều không có lợi hay tổn thất, vậy thì có gì mà tức giận? Chỉ là trong lòng có phần trào phúng mà thôi.
- Nếu mọi người ở đây đều có đức hiếu sinh như vậy, không nên ở nơi này lâu, nói không chừng còn có nguy hiểm.
Tiêu Hoằng ở giữa đám người dùng giọng cực cao nói, sau đó ra hiệu Triệu Thanh dẫn đoàn đội của mình rời khỏi nơi này.
Những đoàn đội khác nghe có người trong đoàn đội Thiếu Giang kêu như vậy, hơn nữa nhìn thấy Thiếu Giang đoàn đội dẫn đầu rút lui, cũng không ở lâu. Không cam lòng nhìn lại Ám Dung Sơn, liền nhanh chóng rút đi, ven đường cố gắng tìm chút tài liệu quý giá mang theo, nhưng mà nói sao thì thu hoạch năm nay tuyệt đối là kém cỏi nhất.
Tiến lên khoảng 10 phút, cả khu vực chỉ còn lại đoàn đội không đến 80 người của Tập đoàn Thiếu Giang. Các đoàn đội khác đều tìm đường đi riêng, giống như mình cũng thành ba thế lực lớn Thái Ngô.
- Ôi, thật là xui xẻo, đây là lần đầu tiên sư phụ giao cho ta nhiệm vụ quan trọng như thế. Giờ tốt rồi, người hy sinh đều là năm nhất, thu hoạch lại ít tới đáng thương.
Triệu Thanh từ trước tới sau vẫn luôn bên cạnh Tiêu Hoằng khẽ cảm thán nói.
Có thể nói nếu vừa rồi không có Tiêu Hoằng nhắc nhở đúng lúc, hậu quả không thể tưởng tượng. Huống chi Tiêu Hoằng còn tặng hắn một phần quà lớn, cứu Hà Ái Hùng, Triệu Thanh dứt khoát không coi Tiêu Hoằng là người ngoài nữa, tự nhiên coi là phó chỉ huy.
- Người chết không thể sống lại, nhưng mà thu hoạch không tốt, có thể thử lại mà.
Tiêu Hoằng ngữ khí thoải mái chỉ về phía Ám Dung Sơn nói.
- Đừng nói chơi, ở đó có nguy hiểm.
Triệu Thanh vội nói.
- Ta nói nguy hiểm, ngươi cũng tin? Lúc nào mà lời ta nói thành thánh chỉ vậy?
Tiêu Hoằng thoải mái nói.
Triệu Thanh nghe nói như vậy, thần sắc chợt đổi, đúng vậy, vừa rồi quả thật là Tiêu Hoằng nói, mà vì sao Tiêu Hoằng lại nói nơi đó có nguy hiểm?
Kỳ thật vừa rồi Tiêu Hoằng đã sử dụng một loại tâm lý học nho nhỏ, đó là đánh lạc hướng. Bởi vì mỗi người đều có phản ứng bản năng, nhất là khi tập trung vào một chuyện, sau đó đột nhiên không có dấu hiệu nói tới chuyện khác, người ta thường sẽ nghe theo bản năng, ảo thuật gia thường xuyên dùng thủ thuật này.
- Nói như vậy thì...
Câu tiếp theo, Triệu Thanh đã không nói ra được gì.
- Vừa rồi ta thấy cạnh hố bom còn có mười mấy thi thể linh thú cỡ lớn quý giá, bây giờ có thể đi nhặt, nhưng mà không thể khinh thường.
Tiêu Hoằng nói.
- Các đơn vị chú ý, thay đổi phương hướng, chú ý che dấu tung tích, quay trở lại Ám Dung Sơn.
Triệu Thanh liếc Tiêu Hoằng, tiếp đó ra lệnh.
Đám người Tiêu Hoằng nhanh chóng quay trở về, quả nhiên nơi này không còn ai ngoài Tập đoàn Thiếu Giang. Ngoại trừ mười mấy thi thể linh thú quý giá vốn núp dưới lòng đất, bởi vì hố bom quá sâu, cho nên có thể thấy được một ít khoáng thạch cùng Tái thạch quý giá.
Thu toàn bộ những thứ này, tuy rằng vẫn không thể so sánh với mỗi năm, nhưng mà cũng coi như có thu hoạch.
Nhìn cảnh này, vẻ mặt ác liệt của Triệu Thanh rốt cuộc thoải mái một chút, bây giờ hắn coi như hoàn toàn hiểu được ý câu nói của Tiêu Hoằng vừa nãy, đó là muốn độc chiếm.
- Bảo trì cảnh giác, đồng thời cố gắng thu lấy toàn bộ những thứ này bằng tốc độ nhanh nhất.
Triệu Thanh ra lệnh.
Tiếp theo người đoàn đội Thiếu Giang tách ra có trật tự, thu thập khoáng thạch, xử lý linh thú, động tác trình tự đồng thời rất nhanh nhẹn.
Về phần Tiêu Hoằng cũng không đến quá gần Ám Dung Sơn, chỉ là nhặt mấy khối Hồng anh thạch phẩm chất cao ngoài bờ hố bom, cũng một ít khoáng thạch tương đối quý, nhồi đầy khoảng không gian còn lại của ba lô, liền kết thúc.
Nhưng mà ngay khi Tiêu Hoằng trở về, vô tình chú ý tới dưới chân có một khối đá đen tuyền như bị đốt, to bằng nắm tay. Cầm lên lau đi phần cháy khét, Tiêu Hoằng hơi nhướng mày, là một khối mảnh vỡ Áo đinh thạch, kích thước còn đủ để chế tạo một khối Tái thạch.
Không nghĩ nhiều, Tiêu Hoằng trực tiếp ném vào trong túi nhỏ bên ba lô, xem như thu hoạch bất ngờ. Tạm thời không dùng được, nhưng nếu tương lai may mắn trở thành Ngự sư, vậy thì một khối Tái thạch như vậy tuyệt đối có thể chế tạo ra một cái Ma Văn cực phẩm.
Chừng một giờ sau, theo Triệu Thanh thúc giúc mấy lần, không đến 80 người này rốt cuộc chứa đầy ba lô, tiếp theo Triệu Thanh không ngừng lại, trực tiếp ra lệnh nhanh chóng rút lui như vừa ăn trộm xong.
Do đại bộ đội 80 người cùng tiến lên, có hỗ trợ mạnh mẽ, hệ số an toàn của mỗi một người cũng cao hơn nhiều. Bởi vậy dù gặp phải linh thú mạnh mẽ, vẫn có thể đối phó thoải mái.
Về phần Triệu Thanh, lại ngàn ân vạn tạ Tiêu Hoằng, ban đầu dẫn theo Tiêu Hoằng chỉ là vì đền đáp nhân tình, kết quả không thể ngờ bây giờ chẳng những không trả được nhân tình, ngược lại còn thiếu nợ nhiều hơn nữa.
← Ch. 0096 | Ch. 0098 → |