← Ch.0147 | Ch.0149 → |
Đồng thời, trên một mặt màn hình khác, còn có hình ảnh Vu Hinh vừa mới diễn tập, toàn bộ sân khấu có thể nói là thiết kế vô cùng tinh xảo.
- Miêu đại sư! Người xem ta biểu diễn, còn có cần cải sửa gì không?
Vu Hinh nũng nịu nói xong, liền thuận thế ngồi lên trên đùi Miêu Đông Thăng, thanh âm mị hoặc mười phần.
- Các phương diện đều rất tốt! Yên tâm, có ta ở đây, ba ngày sau, Thái Ngô Thành chính là thiên hạ của ngươi.
Miêu Đông Thăng khẽ cười cười đáp lại, một bàn tay đã chậm rãi tựa vào trên vòng eo Vu Hinh.
Lần này, Miêu Đông Thăng tin tưởng tràn đầy, bởi vì vừa mới nắm giữ kỹ thuật mới, hiệu quả sân khấu lần này theo lão thấy, cho dù là toàn bộ Vũ Nhuận Tinh cũng tuyệt đối có thể nói là thượng thừa.
Hơn nữa Viện trưởng của Học viện Tây Tân Ma Văn, đã bắt đầu động viên Lạc Tuyết Ninh, hy vọng có thể mời nàng đến tham gia hội biểu diễn của Vũ Ninh.
Nói trắng ra đây là hai thế lực phân cao thấp bằng một loại phương thức đặc biệt.
Điều này cũng phù hợp với phong cách hành sự nhất quán của Tập đoàn tài chính Hồng Bác, có Lạc Tuyết Ninh gia nhập là Tập đoàn tài chính Hồng Bác chiếm ưu thế tuyệt đối. Bọn họ đã trả cái giá chiêu đài phí kếch xù, nếu không lợi dụng sao có thể thỏa mãn được.
Đồng thời, ở toàn bộ Thái Ngô Thành không thể nghi ngờ, hội biểu diễn của Vu Hinh và Mộ Khê Nhi đã trở thành tiếng nói chính của song phương, bởi vì Tập đoàn tài chính Hồng Bác mạnh mẽ tuyên truyền, cho dù mọi người không ham thích cũng tham dự vào.
Tuy nhiên, đơn thuần từ trên tuyên truyền quảng cáo, liền có thể thấy chỗ Tập đoàn tài chính Hồng Bác của Vu Hinh, hoàn toàn nổi bật vượt xa Tập đoàn Khoa Long chỗ Mộ Khê Nhi.
Trên cơ bản tuyên truyền quảng cáo về Mộ Khê Nhi chỉ là thỉnh thoảng lộ mặt ở trong Ma Văn điện ảnh và truyền hình, thông báo một chút về hội biểu diễn, tên tuổi.
Không tồn tại bất kỳ hình thức mánh lới nào, làm cho người ta có cảm giác giống như làm cho có lệ. về phần giá vé hội biểu diễn, so với đủ loại bên Vu Hinh, cũng chỉ chia làm hai loại, Giáp đẳng cùng Ắt đẳng, giá cả phân biệt là 30 ngân tệ và 20 ngân tệ.
Ngoài ra, không còn tư liệu gì khác. Đẻ cho người ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là, chỗ ghi tên Ma Văn ảnh hiệu sư này dĩ nhiên là để trống.
Không có Ma Văn ảnh hiệu sư, tuyên truyền quảng cáo giản dị như thế, điều này ít nhiều làm cho giới mê ca nhạc ở Thái Ngô Thành đâm ra tràn ngập nghi ngờ về hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi.
- Hẳn không phải là cam chịu rồi chứ?
- Ta xem rất có thể! Dù sao Ma Văn ảnh hiệu sư ở Thái Ngô Thành thật sự rất khan hiếm!
- Ôi... Đáng tiếc! Ta chính là rất ái mộ Mộ Khê Nhi!
Tiếng bàn luận đại loại như thế râm ran khắp phố lớn ngò nhỏ ở Thái Ngô Thành, tùy ý đều có thể thấy, có thể nghe được.
Tiếng rì rầm như vậy thanh âm tự nhiên cũng có thể truyền tới tai Mai Kiệt, có thể nói, mấy ngày nay cả người hắn giống như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than. Hồng Bác bên kia ào ào sôi nổi tuyên truyền quảng cáo, bên này thì lại một chút động tĩnh cũng không có.
Lấy được liên hệ với An Vinh, An Vinh cũng là trả lời ấp a ấp úng.
Điều này làm cho Mai Kiệt kiên nhẫn đã đến cực hạn không ngồi yên được nữa, đơn giản hoặc là không làm đã làm phải làm đến cùng, hắn liền trực tiếp lái xe, chạy thẳng tới sân thể dục Tạp Gia.
Mười mấy phút sau, khi Mai Kiệt đi vào bên hông sân thể dục, liền thấy tất cả thông đạo lối vào, đã tăng thêm rào chắn kím mít, chỉ chừa một số khe hở nhỏ, đủ cho người bình thường được phép đi qua. Tuy nhiên, mỗi một cái thông đạo vẫn luôn có nhân viên công tác canh gác.
Đối với tình hình như vậy Mai Kiệt cũng không có kỳ quái quá nhiều, tùy tiện đậu Ma Văn Xa ở một bên, liền đi vào thông đạo. Nhân viên công tác thấy Mai Kiệt tự mình đến hội trường cũng không có ngăn trở.
Nhưng ngay thời điểm Mai Kiệt vừa mới bước vào sân thể dục, cả người bỗng nhiên kinh ngạc đừng sửng tại chỗ, trong hai mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng, hắn như đang mộng.
Chỉ thấy những chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy, nơi nơi tràn ngập rách nát, tường đổ tùy ý có thể thấy được, sân thể dục đóng kín thành một mảng u tối, chỉ có mấy Ma Văn đãng phát ra ánh sáng vàng đục, mà còn khi sáng khi tắt liên tục.
Sân khấu ở trước mặt lại tàn tạ không chịu nổi, hoặc là nói đó căn bản không phải là sân khấu, mà hoàn toàn là một cái cái giá dùng ống sắt dựng thành.
- Cái này... Sao có thể như vậy?
Mai Kiệt không khỏi phát ra tiếng kêu tuyệt vọng như thế, đại não lập tức "ông" một tiếng, suýt nữa miệng phun máu, ngất xỉu tại đương trường.
- Mai lão bản! Hội trường ta thiết kế cảm giác thế nào?
Ngay tại thời điểm Mai Kiệt có chút không biết làm sao, bỗng nhiên giọng nói của Tiêu Hoằng truyền tới trong tai Mai Kiệt.
Nhẹ ngẩng đầu lên, Mai Kiệt liền nhìn thấy, Tiêu Hoằng đang đứng ở trước cửa sổ phòng điều khiển chính.
- Tiêu Hoằng! Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mai Kiệt bỗng nhiên lớn tiếng nói, bên trong giọng điệu phi thường rõ ràng có hương vị răn dạy kẻ dưới. Có thể nói, từ đầu đến cuối, hắn đều là tuyệt đối tín nhiệm đối với Tiêu Hoằng, kết quả không nghĩ tới lại nhìn thấy cục diện xảy ra trước mắt này.
- Đây là tự chương: Thế Giới Tàn Phá.
Tiêu Hoằng cười cười đáp lại, trong giọng điệu, nhìn không ra mảy may ác liệt, ngược lại càng thêm thoải mái, bởi vì Tiêu Hoằng thấy Mai Kiệt bày ra bộ dáng này, đủ để chứng minh hội trường hắn bố trí đã cực kỳ thành công.
- Kế tiếp, đó là cảnh trong Thời Khắc Mộng Cảnh.
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Ngay khoảnh khắc lời này vừa ra khỏi miệng Tiêu Hoằng, một đóa hoa trắng nhỏ lóe sáng, bỗng nhiên xuất hiện trước chân Mai Kiệt, tại thế giới tàn phá này có vẻ tịch liêu mà xinh đẹp.
Có như vậy, thần sắc có vẻ phẫn nộ của Mai Kiệt hơi hơi vừa động, vừa rồi hắn nhớ rõ sâu sắc, trước mặt không có đóa hoa nhỏ này, hơn nữa sân thể dục kim loại mềm này sao lại có thể mọc hoa chứ?
"Bá, bá, bá..."
Mai Kiệt còn tại buồn bực suy nghĩ, lúc này lại xảy ra chuyện càng khiến Mai Kiệt giật mình kinh ngạc, chỉ thấy bên cạnh bỗng nhiên trống rỗng hiện ra mấy cây dương liễu xanh biếc, dưới chân màu xám xịt cũ nát, đã được thay thế bằng thảm cỏ xanh tươi không quá mắt cá chân.
Thấy như vậy, hai mắt Mai Kiệt trợn tròn xoe, có chút mờ mịt. Tuy nhiên, đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, hơi ngẩng đầu lên nhìn lại bốn phía khán đài, cỏ xanh dày đặc xen lẫn hoa trắng mờ nhạt phủ kín bốn phía khán đài, với mắt thường có thể thấy được tốc độ sinh trưởng của chúng.
Chính là ngắn ngủn vài giây, nguyên vốn thế giới cũ nát đã biến thành một mảnh đất hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo.
Nhất thời, nhìn lại Mai Kiệt đã hoàn toàn như si như ngốc, hắn có chút không dám tin, lại có thể phát sinh chuyện như vậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Mai Kiệt bỗng nhiên cảnh giác, bởi vì dư quang khóe mắt hắn đột nhiên chú ý tới, giữa mấy cây dương liễu đột nhiên xuất hiện một con dã thú, nhe răng trợn mắt, tướng mạo khủng bố đến cực điểm, tiếp theo liền phóng tới chỗ Mai Kiệt.
Tốt xấu Mai Kiệt cũng là Ngự Giả cấp năm, theo bản năng liền từ trong Ma Văn túi lấy ra Chiến Văn, vừa định khu động, nhưng dã thú lại "bá" một tiếng biến mất trong hư không.
- Cái này...
Trong hai mắt Mai Kiệt tràn ngập rung động, có thể nói từ nhỏ đến lớn loại cảnh tượng kỳ quái này, chỉ có ở trong mộng mới sẽ xuất hiện. Đột nhiên ngẩng đầu lên, chuyện càng làm cho Mai Kiệt rung động xuất hiện, vừa rồi hắn thật sự nhớ rõ, mái che sân thể dục đã khép kín, nhưng hiện tại hắn rõ ràng có thể nhìn thấy bầu trời một màu xanh lam, những đám mây trắng nhàn nhã xẹt qua.
- Không có khả năng, hiện tại là tám giờ tối, không phải trời đã tối đen rồi sao?
Mai Kiệt sắc mặt tái nhợt, đại não hoàn toàn ngây ngốc, có cảm giác như trong nháy mắt bị đưa tới một thế giới khác, cả người theo bản năng lui hai bước về phía sau.
Rất nhanh dời ánh mắt nhìn về hướng chỗ Tiêu Hoằng vừa rồi, Mai Kiệt lại phát hiện thân ảnh Tiêu Hoằng sớm đã không thấy tăm hơi, lại biến thành vẫn là một mảng bầu trời xanh lam, thi thoảng một hàng chim nhạn chậm rãi bay qua.
- Tiêu Hoằng... Tiêu Hoằng ngươi ở đâu?
Mai Kiệt không kìm được đột nhiên bắt đầu hô to lên, biến hóa xảy ra bất thình lình, làm cho hắn có chút sợ hãi không hiểu.
- Mai lão bản tìm ta có chuyện gì?
Giọng nói của Tiêu Hoằng lại lần nữa vang lên, tiếp theo cảnh tượng quái dị lại lần nữa xuất hiện, chỉ thấy trên bầu trời xanh lam, bỗng nhiên xuất hiện một cái ô vuông màu đen, Tiêu Hoằng bình thản cao cao tại thượng, lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Mai Kiệt.
Tiếp theo, tất cả cảnh vật bốn phía toàn bộ rút đi, toàn bộ sân thể dục lại lần nữa biến thành một mảnh đổ nát.
Bốn phía cảnh vật khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng sắc mặt Mai Kiệt vẫn còn đọng lại tràn ngập vẻ khiếp sợ và thấp thỏm không yên, không ngừng thở hổn hển, một bàn tay nơm nớp lo sợ chỉ vào Tiêu Hoằng.
- Ngươi... ngươi...
Mai Kiệt ấp úng hồi lâu, cũng không nói ra được câu nói kế tiếp, không hề nghi ngờ hết thảy xảy ra quá bất ngờ, đã làm cho Mai Kiệt không hề có chuẩn bị tràn ngập rung động vô tận.
- Mai lão bản! Có phải cảm giác dường như là một giấc mộng phải không?
Tiêu Hoằng bình thản hỏi.
- Ngươi... ngươi sao làm được!
Mai Kiệt thật vất vả nghẹn ra một câu như vậy, hai mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng. Giờ khắc này, Tiêu Hoằng ở trong mắt Mai Kiệt dường như không còn là nhân loại, mà là Ma pháp sư trong chuyện Ma pháp dị giới
- Ma Văn ảnh hiệu đấy!
Tiêu Hoằng nhẹ dang ra hai tay, đáp lại:
- Là ba ngàn kim tệ tạo ra!
- Khó tin, rất khó tin!
Mai Kiệt không ngừng nhìn quanh bốn phía, không ngừng lẩm bẩm, giờ phút này hắn đã quên mừng rỡ, quên phẫn nộ, đại não gần như trống rỗng.
- Mai lão bản tới vừa lúc, chờ một chút sẽ diễn tập lần đầu tiên! Ngài là một hành gia trong nghề, hy vọng có một vài ý kiến!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên lên tiếng nói.
Trải qua phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Mai Kiệt ít nhiều đã hiểu, một màn vừa rồi chỉ là thành quả rất nhỏ trong hoàn chỉnh phương vị Ma Văn ảnh hiệu. Trong lúc nhất thời Mai Kiệt đối với Tiêu Hoằng bái phục sát đất, vốn hắn từng lo lắng Tiêu Hoằng là một nhân tài chưa thành, nhưng không nghĩ tới, tên Tiêu Hoằng kia lại tài cao như thế.
Giờ này khắc này, Mai Kiệt thật sự không biết nên dùng dạng ngôn ngữ gì để hình dung Tiêu Hoằng.
- Đâu có gì, đâu có gì!
Tiêu Hoằng mặt dày nói, Mai Kiệt liên tục ứng đáp, cũng giơ hai ngón tay cái biểu thị với Tiêu Hoằng, đây cũng là hành động duy nhất Mai Kiệt có thể dùng để đánh giá Tiêu Hoằng.
Có thể nói, cho tới bây giờ hắn còn không dám tưởng tượng, một loạt Ma Văn vừa rồi lại phát sinh từ một người không đến hai mươi tuổi, là từ tay một học sinh của Phân viện Tây Tân. Phỏng chừng lần này, Miêu Đông Thăng phải gặp xui xẻo lớn rồi đây.
Thân là lão bản của công ty Mỹ Nhân, không có người nào biết rõ ràng hơn so với Mai Kiệt: cái gọi là Ma Văn ảnh hiệu của Tiêu Hoằng chế tác, đã hoàn toàn vượt qua phạm trù Ma Văn ảnh hiệu.
Cùng lúc đó, trong tất cả cảnh tượng của Tiêu Hoằng thiết kế, duy nhất hai thực thể là Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu, cũng đã ở trong phòng hoá trang, bắt đầu trang điểm. Căn cứ bốn cảnh tượng Tiêu Hoằng thiết kế, tạo hình sư cũng tạo ra bốn bộ y phục sân khấu phân biệt cho Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu.
Ở trong quá trình hoá trang, Mộ Khê Nhi cũng thầm lặp lại ghi nhớ trình tự ca khúc biểu diễn, cùng với "Kịch bản" trước đó Tiêu Hoằng thiết kế cho nàng. Nàng không dám có mảy may chậm trễ, hoặc là qua loa.
← Ch. 0147 | Ch. 0149 → |