← Ch.0148 | Ch.0150 → |
Trải qua một giờ chuẩn bị, Mộ Khê Nhi đối với "kịch bản" của Tiêu Hoằng trong lòng đã hiểu rõ. Có thể nói, giờ này Mộ Khê Nhi đối với khung hình sân khấu, cùng với sáng ý aan dạ siêu cấp của Tiêu Hoằng, đã bội phục đến có thể nói là bái sát đất, thậm chí còn có một chút tôn sùng.
về phần Cầu Cầu bên cạnh, cũng được rửa mặt chải đầu sạch sẽ, đồng thời mặc vào một bộ áo quần nhỏ nhắn tinh xảo, trên cơ bản không cần quá nhiều tân trang đã giống như một con tinh linh đáng yêu.
Mà bản thân Cầu Cầu tương đối khá thông minh, cộng thêm yêu cầu của Tiêu Hoằng đối với nó rất đơn giản, bởi vậy, Cầu Cầu hoàn thành mọi việc vẫn không có vấn đề gì.
Ở trong phòng điều khiển chính Tiêu Hoằng, cũng bắt đầu thông qua Ma Văn thông tin, tiến hành bố trí cuối cùng các phương diện.
về phần công nhân, Tiêu Hoằng cũng để cho bọn họ đảm nhiệm khán giả xem diễn tập, phân bố trên khán đài ở các nơi, một là xem như phúc lợi cho bọn họ mấy ngày qua vất vả làm việc, mặt khác chính là để cho bọn họ nhận xét xem có tìm ra chỗ nào còn thiếu sót hay không.
Mai Kiệt, người quản lý cùng với trợ lý, lúc này cũng đều tự kiếm vị trí tốt, lẳng lặng chờ đợi. Có thể nói, cho dù là lúc trước Ma Văn ảnh hiệu của Miêu Đông Thăng chế tạo ra, bọn họ cũng không có chờ mong quá như vậy.
Bọn họ có thể cảm nhận được, kế tiếp khẳng định sẽ phát sinh một hồi thịnh yến cho thị giác và thính giác.
Rất nhanh, thế giới trống trải, đổ nát liền vang lên tiếng ca sâu kín, uyển chuyển mà ngọt ngào của Mộ Khê Nhi, lại nhìn lên trên sân khấu dùng ống thép ngẫu nhiên tạo thành kia, từng đóa từng đóa hoa màu trắng chậm rãi nở ra.
Theo tiếng ca bay bổng trong không khí, "bầu trời" vốn nhìn như lờ mờ, dần dần lộ ra màu xanh lam, từng gốc từng gốc cây dương liễu, thảm cô, cũng bắt đầu bao phủ toàn bộ hội trường.
Làm cho người ta có cảm giác cảnh tượng trước mắt có liên quan cùng tiếng ca của Mộ Khê Nhi, tường chừng như tự nhiên mà thành.
Cảnh tượng bốn phía cũng theo từng câu từng khúc tiếng ca của Mộ Khê Nhi, mà không ngừng biến hóa, khi thì nước chảy róc rách, khi thì trăm hoa đua nở, tiếng ca duyên dáng cùng hình ảnh đó khiến người ta như say như si ngốc, quả thực làm cho người ta có một loại cảm giác như đi lạc vào thế ngoại đào nguyên.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, theo diễn tập tiến vào đến cảnh thứ hai xoa dịu, lại lần nữa xuất hiện chuyện càng thêm kỳ diệu: toàn bộ hội trường làm cho người ta có cảm giác dường như biến thành một đài máy móc có thể biến hình, các loại phương tiện cực kỳ hiện đại hoá đều chui từ dưới đất lên, rất nhanh liền hình thành một đô thị sắt thép. Lúc này tiếng ca của Mộ Khê Nhi cũng bắt đầu trở nên cao vút, trào dâng lên, làm cho mọi người trở nên vô cùng phấn chấn...
Suốt hai giờ qua đi, theo hình ảnh trước mắt lần nữa biến mất, trở lại thế giới đổ nát như cũ, toàn bộ hội trường lúc này đã lặng ngắt như tờ.
Tất cả công nhân chuẩn bị vừa ăn bữa tối vừa xem biểu diễn, cặp lồng đựng cơm trong tay chưa động tới mảy may nào, chỉ là hai mắt mở lớn giống như si như ngốc, nhìn về phía trước đầy vẻ kinh ngạc.
Bọn họ không nghĩ tới, mấy ngày qua không có mảy may bận rộn, không ngờ lại hình thành hiệu quả rung động như thế.
về phần Mai Kiệt cùng với các người quản lý lại đều hóa đá tại đương trường, hiện tại Mai Kiệt mới thật sự chính thức mở mang kiến thức. Cảnh tượng vừa rồi thật đúng là dọa cho hắn nhảy dựng lên. Kỳ thật chỉ là Tiêu Hoằng ra tay làm một thí nghiệm nhỏ, mới vừa nhìn thấy cũng đủ rung động lòng người.
Đương nhiên, trong đó vẫn còn tồn tại một ít vấn đề nhỏ, tỷ như cắt đổi cảnh tượng cá biệt xuất hiện một chút sai lầm, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, huống chi đây chỉ là diễn tập, những sai lầm nhỏ này, rất nhanh sẽ được chỉnh lại.
- Mai lão bản! Cảm giác như thế nào? Có vấn đề gì cần đề nghị không?
Tiêu Hoằng đứng trong phòng điều khiển chính, biểu tình có vẻ thoải mái, hỏi Mai Kiệt. Có thể nói, biểu diễn chỉnh thể vừa rồi, bản thân Tiêu Hoằng cũng rất vừa lòng, bất kể như thế nào, rốt cục cũng biểu đạt ra được thế giới trong mộng tưởng, không có mảy may tiếc nuối.
Nghe Tiêu Hoằng hỏi như vậy, Mai Kiệt đang trong sự rung động, mới phản ứng lại, điều hòa lại một chút cảm xúc trong lòng, Mai Kiệt mới mở miệng nói:
- Nhìn thấy Ma Văn ảnh hiệu của lão đệ, thật sự, ta cảm thấy ta không có tư cách phát biểu ý kiến, nhưng ngẫm nghĩ kỹ về khâu không gian, toàn trường thực rộng lớn, nếu chỉ có một mình Khê nhi vũ đạo, thì có chút trống vắng.
Có thể nói, Mai Kiệt trả lời như thế, hoàn toàn là suy xét theo góc độ chuyên nghiệp.
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy đề nghị của Mai Kiệt thật sự có đạo lý, cũng thực chuyên nghiệp. Trước đó hắn một lòng muốn làm cho không gian biểu hiện mênh mông một chút, kết quả lại xem nhẹ vấn đề này.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tiêu Hoằng cũng không có vì kiệt tác của mình mà tự màn. khiêm tốn hỏi Mai Kiệt.
- Tốt nhất tìm một bạn nhảy, như vậy hình ảnh có thể càng thêm phong phú một chút!
Mai Kiệt suy nghĩ một lúc rồi đáp.
- Bạn nhảy?
Tiêu Hoằng nghĩ một chút, cuối cùng gật gật đầu:
- Vậy thì nhờ Mai lão bản giúp nghĩ biện pháp đi!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
- Đâu có gì!
Mai Kiệt ứng tiếng đáp ứng ngay.
- Ngoài ra, từ giờ đến khi hội biểu diễn chấm dứt, ta hy vọng Mai lão bản có thể điều động một số Ngự Văn Giả, tiến hành mọi thời tiết bảo hộ sân thể dục Tạp Gia. Một là phòng ngừa kẻ xấu lọt vào phá hư, hai là để nội dung diễn xuất của chúng ta không bị tiết lộ ra ngoài!
Tiêu Hoằng tiếp theo đề nghị.
Đối với chuyện này, Mai Kiệt không có trả lời, trực tiếp lấy ra Ma Văn thông tin, liên hệ với cửa hàng Ma Văn Mai Long. Không sai, Tập đoàn Khoa Long Chế Văn Sư có thể nói không có ưu điểm gì nhiều, nhưng Ngự Văn Giả quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp.
- Mai lão đệ! Có chuyện gì? Ngươi có thể chủ động liên hệ cùng ta, đã lâu không gặp a!
Trong Ma Văn thông tin truyền đến thanh âm của Tiêu Tề Sơn.
- Tiêu ca! Làm phiền huynh một chuyện, huynh chọn trong Ngự Văn Hành hai mươi người tinh anh. giúp ta bảo vệ sân thể dục Tạp Gia!
Mai Kiệt nhẹ giọng nói, trong lời nói dường như không để cho từ chối. Hắn là đệ đệ của Mai Long, đối với Mai Long Ngự Văn Hành, tự nhiên không có khách sáo.
- Không thành vấn đề!
Tiêu Tề Sơn cũng không có hỏi nguyên nhân, trực tiếp đáp ứng ngay.
Đảo mắt một ngày qua đi, cách hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi chỉ còn lại một ngày. toàn bộ Thái Ngô Thành đều có thể tùy ý nghe được tiếng ca của Vu Hinh, .
Có thể nói giờ khắc này, Tập đoàn tài chính Hồng Bác quảng cáo cho Vu Hinh, đã đạt tới đỉnh phong.
Các đài Ma Văn điện ảnh và truyền hình lớn cũng tranh nhau mua quyền tiếp sóng toàn bộ chương trình của hội biểu diễn.
Toàn bộ năm vạn vé vào cửa, sớm đã được đặt trước không còn, thậm chí cá biệt trong tay giới cò đã bị nâng lên tới một kim tệ một vé.
Trái lại Mộ Khê Nhi bên này vẫn như trước động tĩnh không lớn, việc tuyên truyền tất yếu cũng đã làm ra, tuy nhiên, may mà dựa vào ảnh hưởng của Mộ Khê Nhi trước đây, vé vào cửa cũng đều thuận lợi bán hết.
Tuy nhiên, ở trong mắt mọi người. kết quả này chẳng khác nào là Mộ Khê Nhi đang sống bằng tiền dành dụm.
Các nhà truyền thông lớn dường như cũng đúng lúc này, lớp cố ý lớp vô tình lạnh nhạt với Mộ Khê Nhi.
Hai mươi bảy đài Ma Văn điện ảnh và truyền hình ở Thái Ngô Thành, trong đó có hai mươi nhà đã dự tính trực tiếp toàn bộ chương trình hội biểu diễn của Vu Hinh. chỉ có bốn nhà Ma Văn điện ảnh và truyền hình thuộc Tập đoàn Khoa Long, quyết định tiếp sóng hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi.
Mặt khác ba nhà có tiền của dồi dào, đã mua toàn bộ quyền tiếp sóng của hai bên, đến lúc đó tùy cơ lựa chọn tiếp sóng.
Có thể nói, bất kể từ các phương diện nào mà nói, lần này Vu Hinh gần như là chiếm ưu thế toàn diện.
Lúc này, Miêu Đông Thăng ở trong sân thi đấu thể thao Lâm Mạn, đang cùng Miêu Thần và Vu Hinh tiến hành bố trí khâu cuối cùng trong hội trường.
Hiện giờ toàn bộ hội trường đã bố trí gọn gàng ngăn nắp, phía trên bốn phía khán đài bố trí ghế ngồi có đỏ có đen. vừa vặn hợp thành sáu chữ: "Vu Hinh Thiên Kiều Bá Mị".
Đây cũng là tên của hội biểu diễn Vu Hinh.
Đồng thời sân khấu dùng màu đỏ là chính càng tăng thêm tính hấp dẫn, sân khấu xây dựng có thể nói là xa hoa, tràn ngập sáng ý, các loại Ma Văn ảnh hiệu tinh xảo, Ma Văn ánh sáng cùng với Ma Văn âm thanh đã điều chỉnh thử ổn thỏa.
- Hiện tại hiện trường hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi thế nào rồi?
Hơi đánh giá một chút bốn phía, tỏ vẻ vừa lòng, đồng thời Miêu Đông Thăng khẽ xoay người, hỏi gã trợ thủ đứng bên cạnh.
- Động tĩnh rất nhỏ, nhưng rất thần bí, ngay khuya ngày hôm qua, Mai Long Ngự Văn Hành phái ra hơn hai mươi tên cao thủ, canh gác các thông đạo mọi thời tiết, tình huống bên trong căn bản không thể biết được.
Trợ thủ thành thật đáp lại.
-Ồ?
Miêu Đông Thăng không khỏi hơi biến đổi sắc mặt, lão từng ở Mỹ Nhân một thời gian rất dài, Mai Long Ngự Văn Hành tự mình xuất động nhân thủ canh giữ hội trường, có thể nói là chuyện hiếm có.
- Ma Văn ảnh hiệu sư của bọn họ là ai?
Miêu Đông Thăng có vẻ không yên lòng, hỏi tiếp.
- Rất thần bí, gần như Công ty Mỹ Nhân chưa từng ngay mặt để lộ ra, ngay cả bảng quảng cáo cũng không có ghi tên. Tuy nhiên, thông qua nhiều mặt hỏi thăm, ít nhiều cũng hiểu biết một chút, nghe nói là một tên không có danh tiếng gì, dường như còn là một học sinh chưa tốt nghiệp!
Gã trợ thủ trả lời.
- Học sinh? Đó hẳn là thực tập sinh chứ? Để cho một tên thực tập sinh đảm nhiệm chức vị quan trọng như thế, xem ra lần này Mộ Khê Nhi, Mai Kiệt coi như thật sự muốn tự đập đổ bát cơm rồi, hai kẻ ngu ngốc.
Miêu Đông Thăng hừ lạnh một tiếng, nói.
Ngay thời điểm Miêu Đông Thăng làm ra đánh giá như thế, một gã nhân viên công tác bỗng nhiên chạy tới bên cạnh Miêu Đông Thăng, nhỏ giọng nói:
- Miêu đại sư! Sài viện trưởng bảo ta chuyển cáo ngài, ông ấy đã tranh thủ được đồng ý của Lạc Tuyết Ninh, chuẩn bị tới hiện trường xem Vu Hinh biểu diễn, hy vọng ngài có thể lưu lại một gian phòng!
- Thật tốt quá! Có Lạc Tuyết Ninh gia nhập, tuyệt đối có thể tăng lên lực ảnh hưởng chúng ta thật lớn. Mau phân phó xuống, dành lại một gian phòng vị trí tốt nhất cho Lạc Tuyết Ninh, đồng thời công báo tin tức này ra, thuận tiện thay bên kia tiết lộ tin tức về tên Ma Văn ảnh hiệu sư hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi!
Miêu Đông Thăng liền quay sang gã trợ thủ bên cạnh phân phó.
Lúc này Miêu Đông Thăng, có thể nói là tràn đầy tự tin, đương nhiên trong lòng cũng hơi có chút cảm giác thắng lợi nắm chắc trong tay. Dù sao đối thủ không hề có danh tiếng, dù có thắng lợi thật ra cũng không có cảm giác thành tựu.
Cùng lúc đó, ở sân thể dục Tạp Gia, trải qua ước chừng tám giờ tập luyện, trên cơ bản tất cả các khuyết điểm đều được ưu hoá. duy chỉ có bạn nhảy, đã đổi mới ba người đều không có đạt được hiệu quả vừa lòng.
- Ngừng lại!
Tiêu Hoằng đứng trong phòng điều khiển chính, bỗng nhiên lớn tiếng nói, cũng lại lần nữa khôi phục lại cảnh không gian hội trường rộng mênh mông trước đó.
- Động tác của ngươi rất mềm yếu, một chút cứng rắn cũng không có?
Tiêu Hoằng nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn nói với gã bạn nhảy. Điều này cũng không kỳ quái, chỉ là một bạn nhảy mà ước chừng đã tiêu hao hết ba giờ của Tiêu Hoằng, đã sớm không còn nhẫn nại được nữa.
- Lão đại! Cứng một chút ngài nói cứng ngắc, mềm một chút ngài nói còn yếu ớt, rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Gã bạn nhảy liếc nhìn Tiêu Hoằng trong phòng điều khiển chính, hơi oán hận nói. Có thể nói, đây là một tên khủng hoảng nhất hắn nhìn thấy trên đời này.
← Ch. 0148 | Ch. 0150 → |