← Ch.0177 | Ch.0179 → |
Nghe Mã Khảo nói vậy, Lạc Tuyết Ninh không đổi sắc, cũng nhỏ giọng nói:
- Mã Khảo tiền bối thật là có ánh mắt độc, đã nhìn ra được?
- Tuy rằng không nhiều người nhận ra Thần Âm Ma Văn, nhưng mà ta nhận ra, bây giờ lại chạy vào tay tiểu tử kia.
Mã Khảo liếc Tiêu Hoằng đứng ở trên đài, nói.
- Mã Khảo tiền bối, vậy ngài cảm giác hắn thế nào?
Lạc Tuyết Ninh hỏi tiếp.
Mã Khảo không trả lời ngay, chỉ cười quỷ dị:
- Chuyện tương lai, ai có thể biết rõ được?
Lạc Tuyết Ninh cũng không hỏi tiếp, chỉ liếc Sài Tang, bàn tay đã đặt lên Ma Văn thông tin.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng không muốn ở lâu, chỉ liếc nhìn xung quanh cùng Miêu Đông Thăng ngồi ở xa, liếc xoay người đi.
Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng mới tiến vào đường hầm, thần sắc Tiêu Hoằng chợt đổi, chỉ thấy Phác Dật cùng một người xa lạ đã xuất hiện ở hành lang.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đeo kính râm xuất hiện, trên mặt hai người cùng lúc hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng mà tươi cười này rất lạnh, tiếp theo từ từ đi về phía Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không quá bất ngờ, hắn đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy, bây giờ trong đầu Tiêu Hoằng đang cân nhắc lui lại hay là làm chấm dứt ở nơi này. Dù sao hiện giờ chỉ riêng thực lực thì Tiêu Hoằng không hề e ngại Phác Dật, nhất là trên người còn có ba loại chiến văn: Hấp Bàn chiến văn, Ma Văn Châu lam đậm cùng với Thần Âm chiến văn. tuy rằng bên cạnh Phác Dật có trợ thủ, nhưng Tiêu Hoằng nắm chắc 100% có thể chạy thoát.
Tiêu Hoằng đang suy nghĩ có nên để Phác Dật đi bệnh viện làm bạn với Đan Nam, hoặc là cho hắn xuống địa ngục chờ Miêu Đông Thăng.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thần sắc Tiêu Hoằng chợt động. Chỉ thấy khi hai người Phác Dật không ngừng tới gần, ở sau lưng họ đột nhiên xuất hiện hai người mặc áo giáp vàng, động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chỉ cần nhìn trang phục, Tiêu Hoằng dễ dàng nhận ra đó là thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn.
Không đợi hai người Phác Dật phản ứng, hai người kia nhanh nhẹn đánh khủy tay vào sau cổ Phác Dật cùng người lạ kia.
Bịch! Bịch!
Phác Dật cùng tên kia liền cùng ngã xuống, có lẽ từ đầu tới cuối cũng không thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Về phần thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn, làm xong việc liền trực tiếp bỏ đi, chỉ một giây sau đã không thấy bóng. Từ lúc hành động đến khi kết thúc không có chút dây dưa, sở dĩ họ xuất hiện ở đây, chính là vì Lạc Tuyết Ninh phân phó.
Tiêu Hoằng đứng tại chỗ nhìn cảnh này, ngừng một lát, không đổi sắc vòng qua hai người kia, đi vào phòng thay đổ thuần thục đổi quần áo, sau đó ôm ba lô cùng bưu kiện thần không biết quỷ không hay trở về góc tối trong lễ đường.
Kỳ thật vừa rồi Tiêu Hoằng Hoằn toàn có thể diệt bỏ Phác Dật, nhưng mà nghĩ lại thì Tiêu Hoằng cũng không làm thế. Bởi vì nếu vậy, sẽ trở thành án mạng không thể che đậy, Tiêu Hoằng cũng sẽ trở thành đối tượng bị hoài nghi trước tiên. Đến lúc đó Miêu gia hoàn toàn có thể báo án, vận dụng lực lượng Ty cảnh sát tìm tung tích của mình, rắc rối sẽ không nhỏ.
Đây không phải cục diện mà Tiêu Hoằng muốn thấy.
Cùng lúc đó ở trên bục giảng, Dược sư đã bắt đầu trị liệu Lục Quần cùng Sài Sương tại chỗ. Sài Sương không bị thương quá nặng, còn Lục Quần lại gãy hai cái xương sườn.
- Ông nội.
Xác nhận không sao, Sài Sương mới đi tới trước mặt Sài Tang, làm ra vẻ đáng thương, hy vọng có thể được đồng tình.
thương, hy vọng có thể được đồng tình.
Bốp!
Ngay khi Sài Sương vừa tới gần Sài Tang, Sài Tang không đổi sắc lật tay tát vào mặt Sài Sương.
- Xấu mật, lúc nào mà ngươi học cái thói hẹp hỏi như thế hả?
Sài Tang làm ra vẻ răn dạy, thực tế người sáng suốt liền nhìn ra được cái tát của Sài Tang là đánh cho Lạc Tuyết Ninh cùng Mã Khảo và những học sinh khác xem.
Kỳ thật ở trong lòng Sài Tang cũng không muốn đánh, nhưng hôm nay Sài Sương làm thật quá đáng. Học sinh Phân viện bí ẩn kia lấy lại thể diện cho Thái Ngô thành, kết quả thân là con gái cưng của Học viện Tây Tân Ma Văn lại đi đánh lén học sinh Phân viện kia, còn ra tay độc ác. Nếu Sài Tang không làm cái gì, vậy thì sau này uy tín hiệu trưởng, cùng với ấn tượng trong lòng Lạc Tuyết Ninh sẽ suy giảm mạnh.
Về phần Lạc Tuyết Ninh, lúc này chỉ có thể làm ra vẻ dối trá an ủi, ngoài cười trong không cười khuyên giải, cùng lấy cớ nói Sài Sương nhỏ tuồi không hiểu chuyện gì gì đó...
Cùng lúc đó, ờ trong khu biệt thự không có gì nổi bật ở khu Bách Hàm Thái Ngô thành, Mai Kiệt đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống đất. Trong cả phòng chỉ có một cái bàn, bên trên không có gi cả, mặt đất cũng chỉ là xi măng bình thường, không hề có trang trí gì.
Còn trong tay Mai Kiệt đang cầm những ảnh chụp cùng một xấp tài liệu, tấm trên cùng là hình ảnh chỉnh thể kho hàng Phúc Long.
Cộc cộc cộc!
Một lát sau, vài tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền vào.
- Vào đi.
Mai Kiệt giọng trầm thấp nói.
Tiếp theo một nam nhân không tới 30 tuổi, mặt mũi thanh tú, thân thể hơi gầy đi vào.
- Ông chủ Mai Kiệt, đã điều tra rõ chuyện này, cơ bản có thể chứng thật.
Nam nhân thanh tú kia nói, rất nhẹ, hơn nữa còn chứa đau thương nhàn nhạt.
- Cũng khó trách, đã nhiều năm rồi vẫn như thế.
Mai Kiệt ngẩng đầu lên, lời nói ý nghĩa sâu xa.
- Hiện giờ... chúng ta nên làm gì đây?
Nam nhân thanh tú kia hỏi, hắn là tâm phúc của Mai Kiệt, nhưng dù thế khi nói lời này vân có vẻ cố kỵ.
-Đi...
Mai Kiệt bỗng xoay người, chỉ vào nam nhân thanh tú này, ngón tay ngừng lại thật lâu giữa không trung, dường như đang do dự. Cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nói:
- Đi gọi Tiêu Tề Sơn đến nơi này, nhớ kỹ phải bí ẩn.
- đã rõ.
Nam nhân thanh tú này trả lời, liền ngưng trọng đi ra ngoài.
Khoảng nửa giờ sau, Tiêu Tề Sơn đi tới, trong thần sắc thản nhiên có vẻ khó hiểu.
- Ta nói Mai Kiệt, ban ngày ban mặt còn thần bí như vậy làm gì? Còn nữa đây là chỗ nào, ta không chưa từng nghe nói qua.
Tiêu Tề Sơn đánh giá xung quanh rồi nói, có vẻ rất tùy ý.
Dù sao cùng là thành viên trung tâm Tập đoàn Khoa Long, hắn cùng Mai Long hay Mai Kiệt đều có quan hệ không tệ. Nhất là đối với Mai Kiệt, trên cơ bản coi như bạn thân.
Nhưng khi ánh mất Tiêu Tề Sơn nhìn vào mật Mai Kiệt, biểu tình hơi đổi, chỉ thấy biểu tình ác liệt của Mai Kiệt có phần đau thương.
- Mai Kiệt, ngươi sao vậy?
Tiêu Tề Sơn bỗng nghiêm nghị hỏi.
- Tề Sơn! Tiêu Ca! Ta mời ngươi đến đây, là đủ tín nhiệm với ngươi. Lúc trước ta cùng anh của ta, cùng với ngươi chơi từ nhỏ đến lớn, cùng nhau gia nhập Tập đoàn Khoa Long, cùng nhau trường thành, cùng nhau xác lập địa vị không thể dao động có thể nói một tay che trời ở Tập đoàn Khoa Long. Cho nên hôm nay ta mời ngươi đến đây.
Mai Kiệt khẽ nói, tiếp theo cầm xấp tài liệu trong tay đưa cho Tiêu Tề Sơn.
Tiêu Tề Sơn lướt nhìn qua tài liệu, nhìn Mai Kiệt thật sâu, hắn biết rõ thứ này tuyệt đối không bình thường.
Nhận lấy tài liệu, khi ánh mắt Tiêu Tề Sơn nhìn vào đó, thần sắc đột nhiên biến đổi, trong ánh mắt có chút đau thương, nhưng phần lớn hơn là kinh hãi.
- Tại sạo lại thế? Không thể nào.
Tiêu Tề Sơn trừng lớn mắt. lẩm bẩm nói, thần sắc không ngừng biến đổi.
- Cơ bản đã xác định.
Mai Kiệt nói.
- Tiếp theo ngươi định làm gì?
Tiêu Tề Sơn bò tài liêu xuống, hỏi.
- Không biết.
Mai Kiệt nhắn mày, lắc đầu nói.
- Ông chủ Mai Kiệt, chúng ta vừa mới tìm được thứ khác, ngài... có thể đi xem không.
Nam nhân thanh tú kia bỗng đi tới, ngữ khí nặng nề nói.
Mai Kiệt không nói gì, xoay người đi ra ngoài, Tiêu Tề Sơn cũng theo sát phía sau.
Mai Kiệt cùng Tiêu Tề Sơn đi tới tầng hầm ngầm, bên trong chỉ có 5 người, đều là tâm phúc của Mai Kiệt, giữa năm người là rương gỗ dài có vẻ cổ xưa.
Nhìn rương gỗ giữa tầng hầm, thân mình Mai Kiệt khẽ lung lay, tiếp theo đi tới trước rương gỗ, mở nắp ra.
Tay Mai Kiệt không khỏi khẽ run lên, ánh mắt hơi đỏ, đồng thời phẫn nộ dữ dội.
- Ta muốn liều mạng với ngươi!
Mai Kiệt đóng nắp lại, đột nhiên xoay người muốn lao ra khỏi tầng hầm.
Nhưng mà lại bị Tiêu Tề Sơn nhanh tay lẹ mắt kéo lại đè lên vách tường, trong mắt Tiêu Tề Sơn cũng chứa ý đau thương, hắn không nói gì với Mai Kiệt, chỉ là khẽ lắc đầu.
Tuy rằng chỉ là động tác đơn giản, nhưng nhắn nhủ hàm nghĩa vô tận.
Lúc này Mai Kiệt không nói nữa, thân người run lên, tiếp theo mềm xuống.
- Từ đâu tới thì đưa về đó, tránh để người khác nghi ngờ.
Tiêu Tề Sơn phân phó thủ hạ, đồng thời tay phải dùng sức, nắm tư liệu liền bùng lên ngọn lửa, cuối cùng thành tro tàn.
Ở bên này, Tiêu Hoằng tự nhiên không biết chuyện bí ẩn xảy ra trong Tập đoàn Khoa Long, trận đấu văn cuối cùng tan rã không vui. Tiêu Hoằng ôm bưu kiện trở về xe Ma Văn, chuẩn bị dạo một vòng ở Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, sau đó trở về nhà bắt đầu chính thức chế tạo Văn đan chữa trị thế hệ mới.
Ngay khi xe Ma Văn mới ra khỏi cửa Học viện Tây Tân Ma Văn, Ma Văn thông tin lại rung lên.
Người gọi, chính là Lạc Tuyết Ninh.
Tiêu Hoằng cũng không nghĩ nhiều, vào trong xe xem như an toàn tuyệt đối, lập tức nhận cuộc gọi.
← Ch. 0177 | Ch. 0179 → |