← Ch.0192 | Ch.0194 → |
Ngay lúc Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi khởi động, bên kia Tiết Kinh Nhất đồng thời bắt đầu xuất động, tuy rằng hiện tại hắn tạm thời dẫn đầu như trước, nhưng nhân số dẫn đầu cũng không nhiều, mà trọng yếu hơn là nếu tính theo tổng số, hấn vẫn là tụt hậu trên diện rộng.
Xem qua bản đồ, nắm rõ phương vị trước đó Sài Sương báo cho hắn biết, cách chỗ này còn có một khoảng cách. Tuy nhiên, Tiết Kinh Nhất cũng không dừng lại lâu, rất nhanh dẫn đồng bạn chạy như điên về hướng Tiêu Hoằng, đồng thời, dọc đường không ngừng giết chết học sinh cấp một năm, xuống tay không có chừa lại đường sống, so với hôm qua rõ ràng độc ác hơn nhiều. Chính vì không ngừng đến gần Tiêu Hoằng, cùng lúc tăng nhanh hiệu suất đánh chết học sinh cấp một năm.
Ở bên kia Tiêu Hoằng cũng không biết Tiết Kinh Nhất đang cấp tốc đến gần mình, nhưng hễ gặp học sinh cấp hai năm, đồng dạng cùng hung ác đánh chết.
So với ngày hôm qua bất đồng chính là, lần này học sinh cấp hai năm đã bị số 845 khủng bố, gặp phải phản ứng đầu tiên thường thường là chạy trốn. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng sao có thể để cho bọn hắn cơ hội như vậy: trên đường truy kích, Tiêu Hoàng sử dụng Hấp Bàn chiến Văn không ngừng chụp bắt một số học sinh cấp hai năm, sau đó đánh ngất đi.
Mộ Khê Nhi cũng thông qua Cao Dưỡng Phụ Văn, quấy nhiễu kẻ chạy trốn; Cầu Cầu thì như điên cuồng phun lửa. Trải qua cả ngày hôm qua, hiện giờ ba người phối hợp gần như đạt tới hoàn mỹ.
Đồng dạng, Tiêu Hoằng cùng Tiết Kinh Nhất vừa mới hành động như thế, cùng hoàn toàn phản ứng ở phía trên bảng sắp hạng.
Mới vừa sáng sớm, học sinh cấp năm cao ngồi bật trên giường, nhìn thấy bảng sắp hạng, lập tức đều lộ vẻ mặt kinh sợ, một số sắc mặt đại biến.
Tuy rằng chỉ là nhìn thấy bảng sắp hạng, nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được mức độ tranh giành cực kỳ kịch liệt này.
Chỉ thấy, tên xếp thứ nhất cùng thứ hai không ngừng biến hóa, không ngừng đổi qua đổi lại giữa số 1 và số 845. Số người bị đánh chết kia điên cuồng tăng lên, làm cho người ta có cảm giác giống như đồng hồ bấm giây.
Chính là ngắn ngủi nửa tiếng, số người bị hai người đánh chết, đã song song dẫn đầu vượt qua tên xếp thứ ba gần gấp ba lần.
Phải, năm trước Sài Sương sáng tạo kỷ lục, đơn giản chỉ có 150 người, mà xem xu thể lần này, không bao lâu nữa kỷ lục của Sài Sương sẽ hoàn toàn bị phá vờ.
Sự rung động như vậy, còn chỉ là bắt đầu. Mọi người dậy sớm liền chờ đợi phía trước sân thể dục chính, cũng có thể nhìn thây rõ ràng hình ảnh, Tiết Kinh Nhất cùng Tiêu Hoằng đánh giết học sinh.
Tiết Kinh Nhất thì không cần nhiều lời, thực lực so với học sinh cấp một năm cao hơn một mảng lớn, khiến người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ mà lại chế giễu. Nhưng Tiêu Hoằng bên này, chỉ nhìn thấy Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi, Cầu Cầu hai người một thú này, đang truy kích bảy tám học sinh cấp hai năm, đồng thời đang đánh chết từng người.
Nhìn qua, học sinh cấp hai năm ở trước mặt Tiêu Hoằng cùng hung cực ác này, chật vật không chịu nổi, làm cho người ta có cảm giác họ hoàn toàn không có mảy may bộ dáng của học sinh cấp hai năm, ngược lại càng giống như là học sinh cấp một năm của Phân viện.
Điều này đối với học sinh cấp hai năm tuyệt đối là bị làm nhục trắng trợn.
Nhất là trong đó, còn có thân ảnh Mộ Khê Nhi, trước kia Mộ Khê Nhi tạo cho mọi người có cảm giác giống như một Thiên thần nhỏ bé, nhưng lúc này ư? Dưới hun đúc của Tiêu Hoằng, nàng đã biến thành tiểu ác ma, xuống tay nhìn không thấy mảy may vẻ yếu đuối nào.
- trời của ta ơi! Đây... đây mà là học sinh cấp hai năm sao?
Học sinh ở trước sân thể dục chính, đều phát ra tiếng kêu vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc như thế.
Vừa mới sáng sớm. Sài Tang đã đi vào phòng điều khiển chính, tự nhiên cùng nhìn thấy một màn như thế, đầu tiên là hơi kinh hãi; tuy nhiên kế tiếp sắc mặt lão âm trầm xuống, vẻ mặt cũng không dễ xem chút nào.
Đừng nói Tiêu Hoằng là học sinh của Phân viện, dù là học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, trong lòng Sài Tang cũng là rất không vui, đường đường là học sinh cấp hai năm, mà bị học sinh cấp một năm đánh thành cái dạng này, quả thực chính là điều sỉ nhục hiếm thấy. Càng khiến cho Sài Tang không thể chấp nhận, đây còn là một đám học sinh cấp hai năm bị một mình Tiêu Hoằng đánh cho thành tan tác thế này.
Giả thiết tần số này mà truyền tới các học viện khác, phỏng chừng thể diện của Học viện Tây Tân Ma Văn, cũng đừng nhắc tới nữa.
Hiện tại hy vọng duy nhất của Sài Tang là: Tiết Kinh Nhất mau mau một chút gặp mặt học sinh bí ẩn của Phân viện, mượn dùng ưu thế nhân số xử lý tên học sinh của Phân viện này, dù là đồng quy vu tận, chỉ cần ngăn cản được bước chân của tên học sinh Phân viện đó, hết thảy sẽ đều dê tính.
Kỳ thật sở dĩ trong lòng Sài Tang có ý nghĩ như vậy, xét đến cũng chỉ vì một điểm; đó chính là học sinh bí ẩn của Phân viện cũng không phải là học sinh của Học viện Tây Tân Ma Văn.
Trong ý của Sài Tang, là không cho phép bất kỳ một học sinh học viện nào khác, cao hơn Học viện Tây Tân Ma Văn.
Lạc Tuyết Ninh ở một bên, trên nét mặt đồng dạng cũng có chứa một chút kinh ngạc. Thông qua màn hình nàng đã có thể nhìn thấy rõ ràng một loạt phương thức công kích của Tiêu Hoằng, một luồng âm ba cường đại qua đi, học sinh cấp hai năm gần như là từng mảng từng mảng bị đánh bại, làm cho người ta có cảm giác như thu hoạch lúa.
Hơn nữa Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy rõ ràng Long Tức chiến Văn của Tiêu Hoàng, đúng là mô phỏng theo Thần Âm chiến Văn, thế nhưng nhìn xem đơn thuần từ tính năng và uy lực, rõ ràng còn tiên tiến hơn so với Thần Âm chiến Văn.
"Người kia học lỏm kỹ thuật của sư phụ, quả nhiên rất cao, cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng dù sư phụ có thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ, cũng sẽ bị người ta nghĩ lầm sư phụ là đồ đệ." Lạc Tuyết Ninh tự nói trong lòng. Đương nhiên, khiên nàng càng rung động hơn là: Rốt cục Tiêu Hoằng sử dụng biện pháp gì mà có thể làm cho chiến Văn của hắn đang sử dụng, vượt qua Thần Âm.
Còn có một điều cùng khiến Lạc Tuyết Ninh có chút nghi hoặc, đó chính là Sài Sương không ngừng ra ra vào vào ở phòng điều khiển chính, mỗi một lần ra vào, bên trong hình ảnh, dường như Tiết Kinh Nhất đều đã cố ý hay vô tình tiến vào một chỗ bí ẩn, khi hắn trở ra thì lại tiến thêm một bước gần như chính xác phóng tới hướng Tiêu Hoằng.
"Có quỷ rồi!" Lạc Tuyết Ninh hơi híp mắt, thầm nghĩ trong lòng. Tuy nhiên, nàng cũng không có trực tiếp vạch trần, nhưng thân là quan lớn của Tân Cách Công Quốc, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, dường như có thể đoán được tám chín phần mười.
Một giờ nhoáng lên một cái mà qua, chỉ thấy trên bảng xếp hạng, Tiêu Hoằng cùng Tiết Kinh Nhất tranh giành đã tiến tới hồi gay cấn, 142: 141 Tiết Kinh Nhất vẻn vẹn chỉ dẫn đầu một điểm đánh chết.
Mà số đánh chết của hai người, nếu chỉ tính số lẻ cũng đã nhiều hơn so với học sinh xếp thứ ba.
Lúc này, mọi người dường như đã có thể cảm nhận được, Tiêu Hoằng cũng không định dựa vào cách tính ưu thế của học sinh cấp một năm để loại trừ Tiết Kinh Nhất, mà hắn thật sự muốn đơn thuần từ nhân số bị đánh chết để vượt qua Tiết Kinh Nhất thiên tài của cấp hai năm.
Không xem hình ảnh, chỉ từ trên bảng xếp hạng, trên cơ bản cũng nhìn thấy được khí thế bằng đại của Tiêu Hoằng.
Mà trọng yếu hơn là Tiêu Hoằng đánh chết đều là học sinh cấp hai năm rất mạnh, và bên cạnh chỉ có một mình Mộ Khê Nhi. Trái lại Tiết Kinh Nhất đánh chết thực lực thường thường là cấp một năm còn không tính, bên cạnh còn có mấy cao thủ học sinh cấp hai năm chuyên tâm hiệp trợ.
Trong lúc mọi người ở đây còn đang cả kinh kêu lên vì khí thế của Tiêu Hoằng, thì "Bốp bốp bốp" trên màn hình lớn, phía sau cái tên số 845 lại lần nữa bắn ra tin tức đánh chết ba người.
144: 142, Tiêu Hoằng mang theo khí thế cuồn cuộn mãnh liệt trực tiếp đánh chết ba người, lật ngược vượt qua Tiết Kinh Nhất.
- Lại... lại lật ngược vượt qua?
Học sinh năm cao đứng ở sân thể dục chính, kinh ngạc nhìn màn hình lớn, phát ra tiếng kinh ngạc như thế.
Tuy rằng hai người tạm thời còn chưa trực tiếp giao thủ, nhưng lúc này bọn họ dường như đã thấy được, Tiêu Hoằng muốn bằng vào khí thế cuồn cuộn mãnh liệt đạp đổ quyết tâm của Tiết Kinh Nhất.
Sau khi thành công đánh chết ba người, bước chân của Tiêu Hoằng đột nhiên ngừng lại, bên trong ánh mắt chợt hiện lên một tia sáng sắc bén, tiếp theo chuyển ánh mắt nhắm ngay phía bên phải, giống như một con dã thú cảm nhận được uy hiếp.
Rồi nhoáng một cái, Tiêu Hoằng đột nhiên triển khai Linh Xà tới mức cao nhất, như một tia chóp nhảy vọt về phía sau, đồng thời vươn hai tay, nhắm ngay Mộ Khê Nhi cùng Cầu Cầu đang nhe răng nhếch miệng, mở ra Hấp Bàn chiến Văn hút theo bọn họ cùng thối lui về phía sau.
Vù vù vù vù...
Gần như ngay thời điểm Tiêu Hoằng chụp ôm Mộ Khê Nhi cùng Cầu Cầu trong tay, chỉ thấy phía trước chỗ Tiêu Hoằng vừa dừng lại, chi chít năng lượng thể xẹt qua chỗ đó.
Đánh cho mấy cây cối ở phụ cận gày đổ ầm ầm, tư thế của nó không có mảy may thủ hạ lưu tình, nếu như bị đánh trúng không chết cùng trọng thương.
- Học sinh bí ẩn của Phân viện quả nhiên danh bất hư truyền. Xem ra ngươi phản ứng vẫn là rất linh mẫn!
Thanh âm của Tiết Kinh Nhất chậm rãi từ bên trong rừng cây truyền đến, tiếp theo Tiết Kinh Nhất cùng với năm tên học sinh cấp hai năm cấp Ngự Giả cũng đều từ trong rừng cây đi ra, đứng ở cách Tiêu Hoằng đại khái chừng mười thước.
Đối với câu nói của Tiết Kinh Nhất, Tiêu Hoằng không có trả lời, chỉ là hơi nheo mắt nhìn. Trông bộ dáng hắn nếu lúc này lộ ra răng nanh, thì cực kỳ giống dã thú muốn cắn người.
Cùng lúc đó, ở sân thể dục chính Học viện Tây Tân Ma Văn, nguyên vốn tiếng bàn tán xôn xao, giờ khắc này đã trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người đều biết đây chính là tới trận quyết đấu đỉnh phong nhất của Dã Huấn lần này, nói vậy hẳn là một hồi giao phong cực kỳ kịch liệt đây.
Sài Tang ở trong phòng điều khiển chính, biếu tình đã vô cùng nghiêm túc, ánh mắt một khắc cũng không ngừng nhìn chằm chàm màn hình trước mặt. Lão biết rõ ý nghĩa của trận chiến kế tiếp, không chỉ là xếp hạng, mà còn có danh dự của Học viện Tây Tân Ma Văn.
Tuy nhiên, xem theo trạng thái của hai người hiện tại, trong lòng Sài Tang vẫn là xem trọng Tiết Kinh Nhất: một là hắn có nhiều người; hai là thông qua quan sát, Tiết Kinh Nhất rõ ràng buông lỏng hơn một ít, trái lại Tiêu Hoằng thì có vẻ thận trọng hơn rất nhiều.
"Không cần thủ hạ lưu tình, Tiết Kinh Nhất! Xử lý hắn!" Đây là ý tưởng rõ ràng nhất trong lòng Sài Tang hiện giờ.
Về phần Lạc Tuyết Ninh, lúc này biểu tình nhìn như bình thản, nhưng trong lòng nàng vẫn là thay Tiêu Hoằng mà toát một thân mồ hôi lạnh. Không sai, cấp bậc của Tiêu Hoằng quả thật khá cao, so với Tiết Kinh Nhất cao hơn một cấp, nhưng đối phương nhiều người hắn có chịu nổi hay không đây.
"Trước mắt, tạm lánh mũi nhọn, không đánh bừa với đối phương, đó mới là thượng sách." Lạc Tuyết Ninh thầm nghĩ trong lòng.
Về phần Mặc Huyền, Mã Khảo lúc này thì lại không nói lời nào, chỉ chăm chú quan sát màn hình trước mắt.
Bầu không khí toàn bộ phòng điều khiển chính, bong trở nên có chút quỳ dị.
- Thế nào? Có dám ở trong này nhất quyết phân cao thấp cùng ta hay không? để xem chúng ta...
Tiết Kinh Nhất đứng đối diện Tiêu Hoằng, lại lần nữa nhẹ giọng lên tiếng. Tuy nhiên, câu nói này chỉ nói tới phân nửa, chỉ thấy Tiêu Hoằng đã như một tia chớp phóng tới phía hắn, không có mảy may nói lời vô nghĩa.
- Lỗ mãng như vậy! Ngươi cho rằng ta là đứa nhỏ ba tuổi sao? Vô dụng!
Nhìn thân ảnh Tiêu Hoằng rất nhanh phóng lớn trước mắt, trong hai mắt Tiết Kinh Nhất cùng bắn ra tia sáng, tiếp theo liền khởi động chiến Văn chuẩn bị bám trụ Tiêu Hoằng, đồng thời đồng loạt ào tới bao vây đánh chết Tiêu Hoằng.
← Ch. 0192 | Ch. 0194 → |