← Ch.0232 | Ch.0234 → |
- Ta vốn tên là Chu Phú Quý. Tuy nhiên mọi người trong thôn gọi ta là cẩu Tử.
Người tự xưng là cẩu Tử thành thật nói, trong lòng không ngừng kêu khổ. vốn tưởng là phát tài rồi, ai ngờ lại biến thành con môi lạc vào ma chưởng.
- Phụ cận có thôn xóm nào không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp, sau đó cũng cắt thịt cá thành từng khúc, cho vào nước sạch rồi đặt trên bề mặt Ma Văn đun nóng.
- Cũng không thể coi là gần. Ở ngoài mười dặm có một chỗ tên là Bảo An Thôn.
Cẩu Tử thành thật nói.
- Ở gần đây cũng không có thành thị à?
Tiêu Hoằng lại hỏi.
- Có, tuy nhiên cũng không lớn lắm, tên là Phượng Hoàng Thành, đại khái cách đây mười km.
Cẩu Tử vội trả lời.
- Hiện tại ta thả ngươi ra, dựa theo danh sách này mà đi tới Phượng Hoàng Thành mua một chút đồ cho ta.
Tiêu Hoằng cầm bút, viết như rồng bay phượng múa, sau đó giao cho cẩu Tử.
Cẩu Tử nhìn danh sách thấy có các dụng cụ chế văn, cũng có một số tài liệu, còn có cả thực vật và các loại đồ dinh dưỡng.
- Tổng giá trị những thứ này đại khái là chín kim tệ. Nơi này có mười kim tệ, tiền còn thừa cho ngươi.
Tiêu Hoằng chỉ vào một đám kim tệ rơi trong góc, nói khẽ.
Giúp người ta chạy đi chạy lại một chút là có thể thu được một kim tệ. Nghĩ tới đây Cẩu Tử lập tức vui vẻ nói:
- Cảm ơn đại nhân.
Nói xong Cẩu Tử liền thành thành thật thật nhặt mười kim tệ lên, nhìn nhìn Tiêu Hoằng, chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút!
Tiêu Hoằng cầm canh cá trong tay, bỗng nhiên gọi cẩu Tử lại:
- Nhỡ kỹ là không được nói chuyện của ta với bất cứ ai, nếu không thì ngươi sẽ mất mạng đó.
- Ấy... Chuyện này ngài yên tâm. Ta sẽ không nói, đánh chết cũng không nói.
Cẩu Tử vội vàng đáp.
Tiêu Hoằng cũng không nói gì nữa, phất phất tay với cẩu Tử, ý bảo hắn có thể rời đi, sau đó liền bỏ canh cá ra ăn.
Ăn sạch bát canh cá, Tiêu Hoằng lại dùng một viên Văn đan chữa trị tế bào, sau đó khoanh chân ngồi ở đầu giường, thông qua Ngự lực hướng dẫn, chữa trị tế bào bị hao tổn của thân thể.
Có vết xe đổ của mấy con thỏ kia, Tiêu Hoằng hiểu rất rõ là còn chưa vượt qua được thời kỳ nguy hiểm. Nếu trong một tháng vô sự thì mới có thể yên tâm được. Sau đó Tiêu Hoằng phải chuyên tâm đối phó, là cái vật thể màu tím hình quả trứng ở phổi kia.
Ước chừng trải qua một ngày chữa trị, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể có vẻ ngứa ngáy. Đó là dấu hiệu báo trước tế bào hoại tử của cơ thể đã bắt đầu sống lại và sinh trưởng.
Vào thời gian chạng vạng, Tiêu Hoằng ôm cửa động, một người yên lặng nhìn trời chiều trong chốc lát, sau đó mới trở lại bên trong thạch động, sử dụng Hàn băng vạn năm đóng cửa động lại rồi mới chậm rãi đi vào giắc ngủ.
So với mấy ngày hôm trước, nỗi đau đớn trước khi ngủ có vẻ đỡ hơn rất nhiều. Có thể là sau khi chịu đủ loại tra tấn, đại nạn khống chế, đồng thời khôi phục từng chút một khiến nội tâm của Tiêu Hoằng giống như một thế giới bị tàn phá thấy được ánh rạng đông, thấy được hy vọng.
Mang theo ý niệm như vậy, Tiêu Hoằng liền bình thản chìm vào giắc ngủ.
Cẩu Tử tuy rằng giảo hoạt nhưng bởi vì Tiêu Hoằng đã nắm được vị trí yếu hại của hắn, thế nên đối với Tiêu Hoằng hắn vẫn không mảy may có chút ý đồ xấu xa, mà hiệu suất làm việc cũng nhanh tới thần kỳ.
Ngày sau đó, cẩu Tử liền mang theo một cái túi du lịch màu đen siêu hiện đại, đồng thời cầm hai gói to, một đường thất tha thất thểu đi tới thạch động của Tiêu Hoằng.
Đặt hàng hóa trên người xuống trước mặt Tiêu Hoằng, cẩu Tử liền đặt mông ngồi xuống đất, không ngừng thở hổn hà hổn hển.
- Thật là mệt chết ta mất.
Qua nửa ngày cẩu Tử mới thở phào một hơi, sau đó dỡ túi nước bên hông xuống, uống ừng ực mấy hớp.
Tiêu Hoằng không trả lời mà ngồi ngay ngắn trên bãi đá, khép hờ hai mắt, đang thông qua Nội Ngự Pháp điều động Văn đan vừa ăn để chữa trị tế bào, trị bệnh cho thân thể.
Cẩu Tử ở một bên cũng không dám nói tiếp, lập tức đánh giá bốn phía, cũng không thấy có công cụ giải trí gì, ngoài vách tường đá ra thì cũng chỉ có vách đá. Rất khó có thể tưởng tượng một người lại có thể tồn tại ở đây lâu như vậy mà không cảm thấy buồn chán.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, mái tóc trắng như tuyết, thần sắc tiều tụy, trông như rất chật vật mà lại bình thản dị thường. Dường như không có chuyện gì có thể kinh động tới hắn vậy.
Đại khái nửa tiếng, Tiêu Hoằng mới mở hai mắt, nhìn thoáng qua cẩu Tử, sau đó đứng dậy, xem xét hàng hóa một chút. Bên trong có một số đồ dùng sinh hoạt giản dị, hai túi lớn là thức ăn. Bên trong ba lô lớn là những công cụ chế văn đơn giản và một túi ngủ phòng ẩm.
- Không tồi.
Tiêu Hoằng nói nhỏ, sau đó liền lấy ra một kim tệ ném cho cẩu Tử.
- Thù lao của ngươi đây.
- Thật sao?
Cẩu Tử nhận kim tệ, vẻ mặt hơi biển đổi, dào dạt hưng phấn. Không thể tưởng tượng được đi chạy qua chạy lại là có thể kiếm được hai kim tệ. Người trước mắt này khủng bố tới như thế mà lại dễ tính vậy. Hắn vội vàng nói:
- Cảm ơn lão đại.
- Đây là Ma Văn thông tin một chiều. Có việc ta sẽ liên lạc với ngươi. Ngươi phải nhớ là đừng giở trò gì. Chỉ cần Hàn băng vạn năm còn ở trong bụng ngươi một ngày thì ngươi sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.
Tiêu Hoằng lấy ra một cái hộp từ túi hành lý, bên trong có hai cái Ma Văn thông tin, đưa một cái cho cẩu Tử.
- Lão đại yên tâm. Có việc xin ngài cứ gọi. Ngài là đại tài thần của ta, ta sao lại dám gây bất lợi cho ngài chứ?
Cẩu Tử ra vẻ vui mừng, sau đó cẩn thận lui ra ngoài.
Thấy Cẩu Tử rời đi, cánh tay Tiêu Hoằng lại vung lên, đóng cửa động lại. Sau đó hắn liền lấy một cái áo choàng màu đen ra từ túi hành trang.
Lót áo choàng lên trên bãi đá, Tiêu Hoằng liền lần lượt đặt các tấm áo choàng khác lên, hình thành một tầng đệm mềm mại.
Sau đó hắn dùng các công cụ chế tác Ma Văn đơn giản, phối chế Ma Văn dịch, lại sử dung Lân Kim tạo hình cố Áp Sức Văn trên Vân ngưng giao tầng, đường con cẩn thận mà thông suốt.
Trong quá trình tạo hình, trong óc Tiêu Hoằng không ngừng hồi tưởng lại hoa văn trên một góc áo của bóng đen, dùng hết khả năng thể hiện ra, phóng đại chúng lên trên áo choàng.
Ước chừng hai giờ, trên áo choàng liền hình thành một đám hoa văn lớn. Sau đó Tiêu Hoằng rót Ma Văn dịch vào, bắt đầu kích hoạt.
Mặt trời đã ngả về tây, sắc trời lại ảm đạm. Đúng lúc này thì áo choàng phỏng chế theo bóng đen rốt cục cũng được Tiêu Hoằng chế tác xong, lại ngụy trang thêm một tầng nữa trên đó.
Mặc áo choàng lên, áp lực khổng lồ lại một lần nữa ập tới, truyền vào trong cơ thể, vừa đè ép Ngự lực vừa hoàn toàn ngăn chặn triệt để vật thể hình quá trừng màu tím kia.
Khi Tiêu Hoằng chưa trở thành Ngự Sư thì tuy có thể chặn được vật thể này nhưng lại cảm thấy nguy hiểm khó giữ. Lần này xem như đã hoàn toàn ổn định được nó.
Mà loại áp lực này đối với vùng phổi tạm thời còn có vẻ phi thường yếu ớt của bản thân cũng là một tầng bảo hộ.
Cứ như vậy, một tháng mau chóng trôi qua.
Tiêu Hoằng ở lại trong thạch động một tháng trời, ngoài việc mái tóc vẫn là hoa râm như trước thì sắc mặt đã trở nên tốt hơn nhiều, tuy rằng cũng vẫn hơi tái nhợt nhưng tơ máu trong đôi mắt và khóe mắt đỏ ửng đã rút đi, tối thiểu nhìn cũng không khác người bình thường lắm, chẳng qua tướng mạo tiều tụy không chịu nổi mà thôi.
Tế bào phổi đã bắt đầu khôi phục, phỏng chừng mười ngày sau đó sẽ khỏi hẳn. Lúc này việc cấp bách nhất là trở thành Ngự Sư, bởi vì Tiêu Hoằng có thể cảm nhận rõ là khi thân thể khôi phục thì vật thể hình quả trừng ở ngực cũng đang liều mạng tích lực lượng, ý đồ ngóc đầu trở lại.
Đúng lúc này khiến Tiêu Hoằng mừng rỡ chính là hắn lại có cảm giác đói khát trở lại. Bản thân là Dược sư, Tiêu Hoằng hiểu rất rõ đó là dấu hiệu thân thể chủ động hấp thu chất dinh dưỡng chứ không phải cố sức dung nhập như quá khứ. Điều này chứng tỏ cơ thể đã thật sự chuyển biến tốt, hơn nữa bình an thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi.
- Ngươi biết gì về Phượng Hoàng Thành ở gần đây?
Tiêu Hoằng mở hai mắt, nhìn cẩu Tử hỏi. Một tháng qua hắn cũng vẫn sai đối phương đi mua thứ này thứ kia.
- Rất quen thuộc. Không có chỗ nào ta không biết. Ngài có gì sai bảo không?
Cẩu Tử đứng cạnh Tiêu Hoằng, cười cười nói.
- Mang ta đi một lần. Ta muốn vào thành một chút, thuận tiện điều tra chút tư liệu.
Tiêu Hoằng đứng lên, đáp lại.
- Tốt thôi, không thành vấn đề.
Vừa nghe thấy vậy, cẩu Tử liền nhanh chóng đồng ý. Hắn hiểu Tiêu Hoằng là một tài khoản di động lớn. Đến Phượng Hoàng Thành thì chẳng phải là sống phóng túng, cần gì cũng có sao? Mình thế nào chả được thơm lây.
Tiêu Hoằng không nhiều lời, mang theo hành trang tùy thân, sửa sang lại áo giáp và áo choàng một chút, cũng mang mũ trùm lên rồi cùng cẩu Tử đi ra ngoài, xoay tay đóng thạch động lại một lần nữa.
Đi trên con đường núi nhỏ, cẩu Tử có thể nói liên tục ầm ĩ, thao thao bất tuyệt, giới thiệu cho Tiêu Hoằng ràng Phượng Hoàng Thành hay thế nào, có món gì ngon, ai là lão đại, vân vân.
Tiêu Hoằng từ đầu tới cuối không nói gì, có vẻ trầm mặc phi thường. Từ lời nói của Cẩu Tử, Tiêu Hoằng cũng hiểu đại khái Phượng Hoàng Thành. Nơi đó cũng không phồn hoa như Thái Ngô Thành, thậm chí một người cấp bậc Ngự Sư cũng không có, chỉ có thể coi là một thành thị nhỏ.
Mà bản thân Tiêu Hoằng cũng không định dừng lại ở Phượng Hoàng Thành quá lâu, chỉ có hai mục đích, thứ nhất là có một bữa cơm no đủ, thỏa mãn trận đói khát lần này. Thứ hai là muốn tìm chút số liệu về Vũ Nhuận Tinh, xem những nơi nào có núi lửa bùng nổ, bắt tay để bản thân trở thành Ngự Sư, sau đó liền tới Bối La Thành.
Rất nhanh Tiêu Hoằng từ sườn núi đã có thể nhìn thấy ở phía dưới là mười mấy căn nhà xây ở chân núi.
- Lão đại, đó chính là Bảo An Thôn. Để ta về nhà một chút, nói với mẹ ta một tiếng rồi chúng ta đi.
Cẩu Tử đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, vẻ mặt nịnh nọt nói.
Tiêu Hoằng vẫn không mảy may đáp lại, đi về hướng chân núi.
Không bao lâu sau, cẩu Tử liền đưa Tiêu Hoằng tới một căn nhà đất đơn sơ, nhà cửa rách tung tóe.
← Ch. 0232 | Ch. 0234 → |