← Ch.0271 | Ch.0273 → |
- Này, này, này, phục vụ, chúng ta ở chỗ này chờ gặp Mạc đại sư đã mấy giờ rồi, tại sao lại để cho tên tóc bạc trắng kia chen ngang vậy? Hắn chỉ vừa mới tới. Một gã thương nhân tới trước mặt phục vụ, sắc mặt khó chịu nói.
Các thương nhân khác cũng phụ họa theo, những người này tìm Mạc Hi, đều là lấy các khí giới theo yêu cầu, sau đó cải tạo trở thành Khí Văn, rồi bán ra.
- Bởi vì hắn là Tiêu Hoằng, nếu ai không phục, có thể tới gặp hắn mà nói. Phục vụ dùng giọng bình thản, đáp lại.
-Hả?
Ngay khi phục vụ vừa nói cái tên "Tiêu Hoằng" ra, đám thương nhân vốn còn đang hùng hổ, thì đột nhiên mất đi vẻ bệ vệ, lập tức không dám thốt ra âm thanh oán giận nào nữa, toàn bộ đại sảnh lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Không sai, Tiêu Hoằng thi bọn họ chưa từng được gặp, nhưng mà danh tiếng Tiêu Hoằng thì đã như sấm bên tai, 301 thương binh không một người nào bị tàn phế, không một người nào tử vong, đây tuyệt đối là một thần thoại về Dược sư.
Phỏng chừng hiện tại, cho dù bản thân La Kiệt thì cũng phải cung kính ba phần với Tiêu Hoằng, càng đừng nói tới đám thương nhân bám vào Bối La quân đội như bọn họ làm gì.
Hiện tại điều mà bọn họ cảm thấy tiếc nuối chính là, không sớm nhận ra Tiêu Hoằng, nếu không thì cũng đã có thể chụp một kiểu ảnh chung, cũng là một chuyện rất có mặt mũi.
Sau một lát, trong đại sảnh liền bắt đầu nghị luận, mà chủ đề đàm luận, thì đều là về chuyện của Tiêu Hoằng, cùng với việc Tiêu Hoằng tìm Mạc Hi rốt cuộc là muốn làm gì?
Đi tới tầng mười, dưới sự dẫn đường của Vương Phàm, Tiêu Hoằng rốt cục đi tới chỗ công tác của Mạc Hi, cánh cửa đang đóng, bên trong không ngừng truyền đến tiếng đinh đinh đang đang.
Tuy nhiên, khi Tiêu Hoằng hơi đẩy ra cánh cửa, thần sắc lại thoáng hơi đổi, chỉ thấy bên trong có một nam nhân đại khái chỉ có 24, 25 tuổi, đang cầm một cái chùy hợp kim nhỏ, gõ vào một Ma Vãn linh kiện rất phức tạp.
Nam nhân này là Mạc Hi ư?
Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của Tiêu Hoằng, Mạc Hi ít nhất thì cũng phải là một trung niên quá năm mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, mà người trước mắt kia, lại có vẻ quá trẻ tuổi, dáng người không cao quá một mét bảy, nhìn qua hơi có chút gầy yếu, làn da trắng nõn, đặc thù rõ rệt nhất là, trên mặt có một cái mũi khá to.
Hơi quay đầu, nhìn thấy một nam nhân tóc bạc trắng xuất hiện ở cửa, Mạc Hi lộ ra nụ cười khẽ, sau đó dùng tay chỉ về phía Tiêu Hoằng;
- Tiêu Hoằng phải không?
Đối với Tiêu Hoằng, có thể nói, Mạc Hi cũng tràn ngập kính nể, sớm đã muốn gặp mặt rồi, khi trước Tiêu Hoằng lấy ra bản thiết kế đồ, Mạc Hi cũng phải liên tục tán thưởng, nhất là Tiêu Hoằng vừa mới sáng tạo ra bản ghi chép điều trị như thần thoại kia.
Tiêu Hoằng cũng hơi toát ra vẻ thiện ý, đối với tài nghệ xuất sắc của Mạc Hi, Tiêu Hoằng tràn ngập sự thán phục, trên cơ bản Tiêu Hoằng có thể đạt được công tích lớn như thế, thì cũng không thiếu được tài nghệ chế tác tỉ mỉ của Mạc Hi.
- Nghe danh đã lâu, tới hôm nay mới được gặp, ngưỡng mộ đã lâu. Mạc Hi nói xong, liền chậm rãi vươn cánh tay ra.
- Cũng vậy!
Tiêu Hoằng cũng thân mật đáp, sau đó bắt tay với Mạc Hi.
Sau đó, hai người đơn giản nói vài câu với nhau, Mạc Hi lại tiếp tục gõ gõ cái Ma Văn linh kiện cực kỳ phức tạp bên cạnh kia, đây chính là Ma Văn linh kiện trên Đại Hùng Hào, cần nhanh chóng chữa trị.
Mà Tiêu Hoằng thì bắt đầu thăm quan phòng làm việc khổng lồ của Mạc Hi, cũng không có chút mất tự nhiên nào, Vương Phàm thì đứng gác ở cửa.
Rất nhanh, ánh mắt Tiêu Hoằng liền dừng ở một góc phòng làm việc, nơi đó đang đặt một vật thể được phủ lên một lớp vải, trên lớp vải còn có hai cánh tay to lớn của Ma Văn người máy lộ ra, hình dáng như hai cái càng bọ cạp.
- Đây là cái gì?
Tiêu Hoằng rốt cục không kìm nổi hỏi.
- Đó là cánh tay của chiến đấu cơ giới, vũ khí mà ta phát minh ra, tuy nhiên, tạm thời còn tồn tại rất nhiều vấn đề, thao túng chưa linh hoạt, thời gian trì hoãn khá cao.
Mạc Hi giống như đang nói chuyện với một người bạn lâu năm, nói với Tiêu Hoằng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ma Văn linh kiện trước mặt.
Có thể nói, ở trong căn cứ quân sự Bối La, Mạc Hi cũng là một nhân vật không thể thiếu, rất nhiều linh kiện của Ma Văn chiến hạm, thì chỉ Mạc Hi mới có thể sửa chữa và chế tác được.
- Ngươi chế tác thứ này làm gì vậy? Tiêu Hoằng tò mò hỏi.
- Để phòng thân a, năm ta mười mấy tuổi, Ngự lực bị hao tổn, không thể tiếp tục tu luyện, hiện giờ chỉ là một Ngự Đồ cấp chín, sau đó lại dồn tâm trí vào nghiên cứu cơ giới, đối với Ma Văn, phần lớn ta đều không chế tác được.
Mạc Hi chi tiết kể lại, giọng nói mặc dù có vẻ bình thản, nhung vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được một chút đau thương như có như không.
Ngự lực bị hao tổn, thứ này còn khó có thể trị liệu hơn cả vết thương về thần kinh, mặc dù là vết thương nhẹ, Mạc Hi cũng đừng có mong Ngự lực tiến bộ chút nào, nếu mà nặng một ít, sẽ trực tiếp biến thành người thực vật, mất đi tất cả ý thức.
Nghe Mạc Hi nói như vậy, Tiêu Hoằng hơi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình, sau đó lại tự mình mở ra lớp vải phủ lên kia, cấu tạo bên trong thứ này khiến cho Tiêu Hoằng vô cùng kinh ngạc, thứ này đúng là vô cùng phức tạp, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt, linh kiện nhỏ nhất thậm chí còn nhỏ hơn cả con muỗi vài lần.
- Trong cái bao tay cơ giới đó, có mấy chỗ là do tham chiếu thiết kế đồ của ngươi mà làm ra, nhất là bộ phận cánh tay, trên cơ bản chính là thông qua thiết kế đồ mà ngươi đưa cho để cải tạo ra.
Mạc Hi rất thẳng thắn nói, ánh mắt cũng không rời khỏi linh kiện đang sửa chữa.
Tiêu Hoằng nghe vậy, vẫn không trả lời, mà tỉ mỉ quan sát cấu tạo của công cụ cơ giới trước mặt, thứ này có thể nói là rất tinh xảo, chỉ là Ma Văn được khắc bên trong, thì lại có vẻ thô ráp một chút, cực kỳ tầm thường.
Ma Văn hệ thống truyền dẫn cũng dùng bình Khí Văn thường để tạo thành, nếu muốn điều khiển cánh tay cơ giới giống như cánh tay thật, thì hiển nhiên là không thực tế, trừ khi Ngự lực độ chính xác có thể đạt tới cảnh giới rất cao.
Hơi hướng ánh mắt về phía bên cạnh, Tiêu Hoằng đột nhiên thấy trong một hộp gỗ, còn có mười hai thanh ngân châm hợp kim.
- Ngươi định dùng mười hai thanh ngân châm hợp kim này làm... Tiêu Hoằng hỏi thử.
- Mấy ngày nay, ngươi chế tác chân tay giả, ta cũng kiếm được không ít, ngân châm hợp kim là ta dự định đưa cho ngươi, vừa lúc ngươi tới đây, thì có thể cầm đi luôn, coi như một lễ vật nhỏ đi.
Mạc Hi đáp, như nói với một người bạn cũ.
- Cảm ơn.
Tiêu Hoằng đáp, tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng đang định đặt ngân châm hợp kim vào trong túi hành trang, thần sắc lại thoáng đổi sắc, dường như nghĩ tới gì đó.
Vẫy Vương Phàm lại gần, sau đó Tiêu Hoằng dán vào tai hắn nói vài câu, lại đưa cho Vương Phàm 100 kim tệ.
Vương Phàm thành thành thật thật gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
Đại khái qua hơn hai mươi phút, khi Vương Phàm quay lại, trong tay đã có thêm một cái bọc nhỏ, bên trong toàn bộ đều là tài liệu.
Sau đó Tiêu Hoằng không chút dừng lại nào, thuần thục tháo Ma Văn trên bao tay cơ giới xuống, sau đó bắt đầu tự mình dùng các công cụ chế văn đơn giản bên cạnh, bắt đầu dựa theo ý tưởng, tạo hình Ma Văn.
Bởi vì Mạc Hi chỉ là Ngự Đồ cấp chín, bởi vậy Ma Văn bên trong cánh tay cơ giới này phần lớn đều là cấp bậc Ngự Đồ, đối với Tiêu Hoằng mà nói, chế tác thì cực kỳ thoải mái.
Mà mục đích Tiêu Hoằng làm như vậy, một là tò mò, hai là còn muốn trả lại Mạc Hi một cái ân tình, dù sao người ta cũng tặng không cho hắn một bộ ngân châm hợp kim.
Nhất thời, phòng làm việc to như vậy trở nên lặng ngắt như tờ, Tiêu Hoằng và Mạc Hi đều tự mình làm việc, chỉ có Vương Phàm đứng ở cửa, có vẻ không có việc gì, cũng không dám lên tiếng.
- Rốt cục cũng xong!
Một giờ sau, Mạc Hi hơi vặn thắt lưng một cái, lẩm bẩm, nhưng mà đúng lúc này, hắn lại nhận ra, phía sau truyền đến một tia dị động, khi hắn quay đầu lại, toàn thân cứng lại, ánh mắt trợn lên, miệng há hốc.
Chỉ thấy vào lúc này, Tiêu Hoằng đang đeo túi chiến đấu cơ giới của hắn lên trên lưng, đứng một bên phòng làm việc, không ngừng thao túng cánh tay người máy sau lưng, tiến hành các động tác như nhặt các Ma Văn tháo xuống để vào trong hộp gỗ, sau đó lại lấy ra, động tác lưu loát như hành vân lưu thủy, không nhìn ra chút trúc trắc nào cả.
- Điều này... ngươi làm thế nào được vậy?
Qua một hồi lâu, Mạc Hi mới ngập ngừng hỏi, chiến đấu cơ giới này, hắn đã nghiên cứu gần nửa năm, vẫn không giải quyết được vấn đề về độ linh hoạt, và vấn đề thời gian sử dụng, đã từng muốn bỏ cuộc rồi.
Điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, Tiêu Hoằng chỉ động vào một giờ, thì đã giải quyết toàn bộ điều này.
- Cái này dùng để giải quyết vấn đề độ linh hoạt.
Tiêu Hoằng chỉ chỉ về phía hai thanh Ma Văn châm cắm trên vai, nhẹ nhàng nói:
-Về phần vấn đề thời gian trì hoãn, là do chất lượng của Khí Văn, cùng vấn đề truyền lực, ta đã đổi mới rồi.
- Đây là cái gì?
Mạc Hi hai mắt tỏa sáng, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn Ma Văn châm cắm trên vai, cực kỳ tò mò.
- Kỹ thuật truyền thần kinh, không khác là mấy với kỹ thuật chế tác Ma Văn chi giả để dùng cho người bệnh.
Tiêu Hoằng đáp, sau đó rút ra Ma Văn châm cấm trên vai, cũng tháo chiến đấu cơ giới này xuống, đưa cho Mạc Hi.
Mạc Hi tò mò nhận lấy chiến đấu cơ giới, cũng cấm Ma Văn châm vào vai, trong nháy mắt chỉ cảm thấy, chiến đấu cơ giới dường như biến thành một bộ phận của thân thể, Ngự lực trong cơ thể rõ ràng có thể cảm nhận được, mỗi một chỗ Ma Văn vận chuyển đều cực kỳ thông thuận, cực kỳ linh mẫn.
Khống chế cánh tay cơ giới vung quyền, cùng với hoàn thành một vài động tác tinh tế, đều rất thoải mái tự nhiên, trên mặt Mạc Hi không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng cùng lại lần nữa đã xảy ra biến hóa, không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng còn mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, loại cường đại này không phải trên thực lực, mà là về mặt kỹ thuật.
- Ý tưởng về chiến đấu cơ giới này rất tốt, chỉ là công năng rất ít, có thể thử tìm xem một số công năng khác, tỷ như chiến đấu vũ khí, hoặc là Ma Văn phản lực khí, có thể tiến hành phi hành tầng trời thấp gì đó, như vậy sẽ rất tốt, chỉ là chúng có chút phức tạp mà thôi, tốt lắm, không quấy rầy nữa, gặp lại sau.
Tiêu Hoằng mật không đổi sắc, thu "Lân Kim" lại, chuẩn bị rời đi, dù sao Tiêu Hoằng cũng không phải là một người rảnh rỗi, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
-Chờ một chút, chờ một chút.
Thấy Tiêu Hoằng phải đi, Mạc Hi một tay giữ chặt Tiêu Hoằng lại, trong mắt tràn ngập một loại ánh sáng vô tận, nói:
-Ngươi có muốn làm một kế hoạch lớn hơn nữa hay không?
- Kế hoạch lớn hơn nữa ư? Tiêu Hoằng có chút khó hiểu.
← Ch. 0271 | Ch. 0273 → |