← Ch.0285 | Ch.0287 → |
-Ngươi rốt cuộc là ai? Dám can đảm phá hư Tô Môn xe tháo dỡ, ngươi muốn chết hay sao?
Từ Thành hơi điều chỉnh tinh thần một chút, lớn tiếng nói, đồng thời ý bảo binh sĩ Tô Môn, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
-Ta là Tiêu Hoằng, hôm nay một người cũng chạy không thoát.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, tiếp theo liền lại lần nữa ấn nút bắn của Kẻ Hủy Diệt cơ pháo.
Rầm rầm rầm rầm...
Màu cam năng lượng đạn rậm rạp lại lần nữa từ trong nòng của Kẻ Hủy Diệt pháo bắn ra.
Loạt bắn này đã trực tiếp đánh nát thân thể của vài tên binh sĩ Tô Môn cách đó không xa, mỗi một miếng năng lượng thể đều có uy lực gần như đều không thua gì Ma Văn đạn pháo, huống chi dưới loại công kích mặt độ cao này.
Chỉ trong khoảnh khắc, các binh sĩ Tô Môn đều đã bị bắn thảnh biển lửa, hỏa lực cường hãn khiến cho người ta hít thở không thông.
Tuy nhiên, binh sĩ Tô Môn cũng đều không phải là kẻ tầm thường, tuy rằng trong lòng đại bộ phận binh sĩ tràn ngập rung động, nhưng vẫn tránh ra ngoài, đồng thời tản ra.
Bọn họ cũng cùng lúc khu động Chiến Văn tấn công Ma Văn khung máy móc này, năng lượng thể đủ loại kiểu dáng đều đồng loạt bắn về phía Tiêu Hoằng.
Nhưng mà, điều mọi người không nghĩ tới chính là, ngay khi năng lượng thể sắp oanh kích lên Ma Văn khung máy móc, Tiêu Hoằng đà thao túng Ma Văn khung máy móc vô cùng linh hoạt, làm một động tác lăn, sau đó Ma Văn phản lực toàn bộ khai hỏa, như một tia chớp, lao tới các binh sĩ Tô Môn.
Kẻ Hủy Diệt cơ pháo lại lần nữa mở ra, năng lượng đạn giống như mưa to được trút xuống, lại lần nữa tạo ra một biển lửa, những binh sĩ Tô Môn này chỉ có thể lui về phía sau.
Từ Thành ở phía sau cùng của đội ngũ, khóe mắt hơi giật giật, một chút hoảng sợ từ trên mặt hiện lên.
Điều này sao có thể được?
Trong lòng Từ Thành không khỏi thốt ra câu này, hắn có chút không thể tưởng tượng nổi, một khung máy móc khổng lồ rồi có thể đạt tới trình độ linh hoạt gần như con người, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả nhân loại.
Các binh sĩ Bổi La cũng hoàn toàn ngây ngốc, Tiêu Hoằng từ nơi nào làm ra một thứ như vậy? Bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí Lục Viễn vốn cả ngày ở gần Tiêu Hoằng cũng không hiểu, hắn chỉ thấy thứ này có sức chiến đấu tuyệt đối là cao tới mức kinh người.
Oanh... !
Khi mọi người ở đây đang ngạc nhiên thán phục, Tiêu Hoằng đã điều khiển Ma Văn khung máy móc giậm mạnh lên mặt đất, dưới chân là một tên binh sĩ Tô Môn, một cái đùi đã hoàn toàn bị đạp nát.
Bẹp... !
Ngay sau đó Tiêu Hoằng đã hơi nâng chân lên, một cước đạp lên đầu của binh sĩ Tô Môn này, khiến cho cái đầu này nát bét, óc trắng bắn ra, tung tóe khắp nơi.
Tuy rằng đây chỉ là một động tác vô cùng đơn giản, nhưng không khỏi khiến cho da đầu mọi người run lên, chỉ cần từ động tác này, binh sĩ Tô Môn, thậm chí cả binh sĩ Bổi La, cũng đã hiểu rõ rằng, Tiêu Hoằng làm thật, không phải đe dọa, không phải uy hiếp, mà là đồ sát.
Tô Môn binh sĩ không khỏi lui về phía sau nửa bước, vẻ khinh miệt khi này đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì.
Các nhìn binh sĩ Bổi La thì cố gắn nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc nhìn Tiêu Hoằng điều khiển Ma Văn khung máy móc, đối với Ma Văn khung máy móc, có thể nói, bọn họ không hề có chuẩn bị gì về tâm lý cả, tất cả đều tới quá đột nhiên.
- Tiêu Hoằng, chẳng lẽ ngươi không biết, hậu quả của chuyện này là thế nào hay sao?
Từ Thành mở miệng hỏi, ánh mắt thì không ngừng quan sát khung máy móc, càng nhìn càng kinh hãi, hắn nằm mơ cũng không cách nào tưởng tượng được, một thiết kế hoàn mỹ như thế, lại hiện ra trong một quân đoàn cấp c. Đồng dạng, Từ Thành cũng đang tìm kiếm nhược điểm của Ma Văn khung máy móc.
-Trước hết giết hết rồi nói sau!
Tiêu Hoằng vẫn mang giọng nói bình thản như trước.
Tuy nhiên, đúng lúc này, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên biển đổi, chỉ thấy Từ Thành đã thừa dịp Tiêu Hoằng nói chuyện, như một tia chớp vọt tới gần Ma Văn khung máy móc, thành công tránh khỏi trọng hình cơ pháo Kẻ Hủy Diệt.
-Hừ hừ... !
Từ Thành hơi phát ra tiếng kêu âm hiểm này, trong mắt hắn, thứ có uy hiếp của Ma Văn khung máy móc chính là Kẻ Hủy Diệt trọng hình cơ pháo, một khi gần người thì sẽ không có tác dụng nữa.
Ầm... !
Nhưng ngay khi Từ Thành vừa mới tới gần, chuyện khiến Từ Thành khiếp sợ đã xuất hiện, chỉ thấy phản ứng của Ma Văn khung máy móc còn nhanh hơn cả hắn, đã đón hắn bằng một cú lên gối.
Trong nháy mắt, Từ Thành chỉ cảm thấy dường như có một chiếc đại hình Ma Văn xe vận tải va chạm lên thân thể của mình, khiển cho hắn có cảm giác vô lực, cả người trực tiếp bị đánh bay hơn mười thước.
Tuy nhiên, đây chỉ là bắt đầu, gần như ngay khi thân thể Từ Thành vừa mới rơi xuống đất, không biết từ khi nào, tay phải của Ma Văn khung máy móc đã có thêm một thanh hợp kim đao khổng lồ, như tia chớp bổ về phía Từ Thành.
Từ Thành sợ toát mồ hôi, trốn ư? Hắn đã khó đứng dậy nổi nữa, chỉ có thể cố gắng nhỗm lên, giơ tay chộp lấy lưỡi đao, trên tay hắn có một màng năng lượng màu lam, ý đồ kẹp lấy hợp kim đao.
Không sai, nếu chỉ là hợp kim đao bình thường, thì hành động lần này tuyệt đối là có hiệu quả, nhưng đừng quên đây chính là Ma Văn khung máy móc cao khoảng bốn thước, sử dụng hợp kim đao nặng tận nửa tấn, còn chưa tính tới lực bổ xuống nữa.
Oanh... !
Gần như ngay khi hai tay Từ Thành vừa mới tiếp xúc đến hợp kim đao, hắn đã cảm nhận được sức nặng mà trước nay chưa từng có, tuy nhiên, bằng vào thực lực cường hãn của Ngự Sư cấp hai, hắn đã tiếp được thanh hợp kim đao nặng nửa tấn này, chỉ là là phiến đá dưới chân đều đà vỡ vụn ra, thân thể thì không ngừng hạ xuống.
về phần Tiêu Hoằng, thần sắc vẫn ung dung, thao túng Ma Văn khung máy móc hơi hơi nâng chân trái lên, nhẹ nhàng giẫm xuống sống của hợp kim đao, sau đó hơi chút dùng sức, đè xuống phía dưới.
Két... két... !
Âm thanh lưỡi đao cắt vào xương chậm rãi truyền ra, Từ Thành đã bị cắt thành hai nửa, không kịp phát ra một tia kêu rên nào, đã biến thành một bãi thịt nát.
Tô Môn binh sĩ vừa rồi còn mang vẻ mặt kiêu ngạo, lúc này không khỏi trợ mắt, sắc mặt tái nhợt, nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi rút ra hợp kim đao dính vết máu loang lổ, trong mắt lại tràn ngập vẻ hoảng sợ, thân thể không khỏi run lên vài cái, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Đám người La Kiệt, Bì Nặc thì cũng có sắc mặt vô cùng phức tạp, có khiếp sợ, cũng có bối rối, khiếp sợ chính là, bọn họ không nghĩ tới, Ma Văn khung máy móc trước mắt này lại có lực công kích kinh người như thế, bối rối chính là Từ Thành đã bị giết, phỏng chừng dựa theo tính cách của Tiêu Hoằng, lần này Tô Môn Doanh thứ 5 sẽ phải gặp phải tai ương ngập đầu.
Mà bọn họ cũng không có năng lực đi ngăn cản, càng không biết tiếp theo nên giải quyết thế nào.
Tuy nhiên lúc này binh sĩ Bối La đà tỉnh lại từ trong kinh ngạc, hiện lên vẻ hưng phấn, không hề nghi ngờ, nhìn Từ Thành vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh, giờ đã chết thảm, đã khiến cho bọn họ được trút giận.
-Tiêu trưởng quan uy vũ... !
Trong đội ngũ, không biết là ai thốt ra câu này, mà thanh âm này lập tức lan ra, trong nháy mắt đã trở thành một mảnh âm thanh co ngợi Tiêu Hoằng, không dứt bên tai.
-Chẳng lẽ các ngươi chỉ biết giống như chim chóc líu ríu hay sao?
Đối mặt với mấy câu ca ngợi này, Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra âm thanh nhẹ nhàng này.
Trong nháy mắt, các binh sĩ có chút không hiểu, thanh âm dần dần trở nên nhẹ lại.
-Đổi mặt xâm lược, đổi mặt bị sỉ nhục, mà chỉ biết dùng mồm mép, thì có tác dụng gì? Là quân nhân, phải có cốt khí của quân nhân, cốt khí là gì? Đổi mặt với sỉ nhục, đổi mặt với cường giả, phải dũng cảm phản kích, cho dù ngã xuống, thì cũng phải cắn rách một miếng thịt của đối thủ, chỉ biết nói, thì cả đời chỉ là một kẻ yếu mà thôi!
Tiêu Hoằng trầm giọng nói, Kẻ Hủy Diệt trong tay đà lại lần nữa nhắm về phía binh sĩ Tô Môn ngay trước mặt, tiếp theo không chút do dự ấn xuống nút phóng ra.
Trong khoảnh khắc, năng lượng đạn rậm rạp lại lần trút xuống, trực tiếp quét ngang về phía binh sĩ Tô Môn, binh sĩ Tô Môn vừa rồi còn kiêu ngạo không thôi, dưới hỏa lực siêu cường này, cũng chỉ còn biết kêu rên mà thôi.
-Nói cho các ngươi biết, Tiêu Hoằng ta không thích tranh gì khác, chỉ thích tranh giành khẩu khí!
Tiêu Hoằng vừa không ngừng bắn phá binh sĩ Tô Môn, vừa nói.
Mục A và các binh sĩ Bổi La khác, nghe thấy vậy, nét mặt đà dần lạnh xuống, biểu tình tiến thối lưỡng nan khi nãy đà lập tức không còn sót lại chút gì, biến thành vẻ lăng lệ.
-Huynh đệ, Tiêu đại nhân nói không sai, cho đi ngàn dặm thì chỉ ăn phân, còn lang đi ngàn dặm thì ăn thịt, hôm nay chúng ta sẽ cho lũ chó này một trận, bất kể đối thủ là ai, hôm nay chúng ta sẽ hoàn toàn thống khoái một hồi, mặc kệ hậu quả là gì!
Mục A rống lớn.
Lúc này các binh sĩ Bổi La đà lại lần nữa khu động Chiến Văn, lao thẳng tới binh sĩ Tô Môn mà giết, trong nháy mắt, dường như bọn họ đà từ một con cừu, biến thành một con ác lang, mặc kệ có đánh lại được đổi thủ không, nhưng cứ lao tới đà rồi nói sau.
La Kiệt đứng một bên, biểu tình cũng trở nên linh hoạt, sắc bén, trầm tĩnh một lát, liền tuyên bố mệnh lệnh:
-Tất cả nhân viên chiến đấu, tiến vào trạng thái chiến đấu cấp một, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị san phẳng Doanh thứ 5, mệnh lệnh là ta phát ra, có chuyện gì thì ta đến gánh vác, làm thịt lũ nhóc khinh người quá đáng kia cho ta, ta không tin, một quân đoàn mà lại không đánh được một doanh của chúng!
Nặc Luân đã đi vào trụ sở Doanh thứ 5, vào giờ này khắc này, tất nhiên chú ý tới ánh lửa phía xa, đồng thời cũng thấy Ma Văn khung máy móc quỷ mị kia, nhất thời, vẻ khinh thường vừa rồi đà hơi biến đổi.
Hắn đà lờ mờ cảm nhận được, Tiêu Hoằng nói sẽ san phẳng Doanh thứ 5 thì cũng không phải chỉ là nói chơi.
-Không biết sống chết, nếu muốn phản kháng, tốt lắm, hôm nay sẽ cho các ngươi kiến thức một chút, lực chiến đấu chân chính của cấp B quân!
Nặc Luân sắc mặt xanh mét, từ trong kẽ răng phát ra mấy câu này, sau đó hạ lệnh:
-Truyền lệnh nhân viên tại Bổi La thư viện nhanh chóng rút về doanh trại của Doanh thứ 5, lập phòng tuyển, Ma Văn chiến đấu cơ chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.
Giờ khắc này, binh sĩ Tô Môn tại Bổi La thư viện đã không đủ năm mươi người, đối mặt với hỏa lực siêu cấp của Ma Văn khung máy móc, bọn chúng đà chỉ có phòng thủ mà không công được, không có chút lực trả đòn nào, nghe thấy mệnh lệnh lui lại của Nặc Luân, liền giống như tang gia chi khuyển, bị đánh chui lủi, chạy về trong Doanh thứ 5.
Đồng thời Tiêu Hoằng có thể thông qua Ma Văn thăm dò cảm ứng nhiệt để thấy, tại một số cao điểm của Doanh thứ 5 đà có đại lượng binh sĩ Tô Môn đang tụ tập.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng lại không cho là đúng, hắn thao túng Ma Văn khung máy móc, khiêng Kẻ Hủy Diệt cơ pháo lên, chậm rãi hướng về phía Doanh thứ 5, nhìn bộ dáng rất giống một tử thần tới tiễn ngươi về cỗi âm.
*****
-Báo cáo Trưởng quan, công tác thống kê đã tính ra, Tô Môn doanh thứ 5 tử vong 126 binh sĩ; nhân viên công tác 98 người. Nhân số trọng thương, binh sĩ 26 người; nhân viên công tác 19 người; còn lại vết thương nhẹ vô số!
Mục A đi tới trước Ma Văn khung máy móc của Tiêu Hoằng, chào một cái theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, rồi báo cáo.
Nghe con số như thế, binh sĩ Tô Môn bị áp giải đến khoảnh đất trống, khóe miệng hơi giật giật, bên trong ánh mắt có sợ hãi, cũng có một tia phân nộ, bọn họ cũng là quân nhân, lập tức chết nhiều chiến hữu như vậy, trong lòng bọn họ sao không giận cho được.
-Chúng ta thì sao?
Tiêu Hoằng quét mắt nhìn lướt qua binh sĩ Tô Môn bị tập trung cùng một chỗ, hỏi Mục A.
-Không người tử vong, 10 người trọng thương. Tuy nhiên, ngài sẽ trị lành đúng không?
Mục A cẩn thận hỏi ngược lại.
-Ngươi dám đánh ta, muốn chết sao?
Đúng lúc này, một gã binh sĩ Tô Môn vừa mới bị binh sĩ Bối La đẩy đi, bông nhiên phát ra tiếng la khó chịu, đồng thời mắt lộ ra hung quang.
"Ầm ầm ầm ầm!"
Ngay sau đó, chỉ thấy Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, trực tiếp bóp cò Kẻ Hủy Diệt cơ pháo bắn cho tên binh sĩ Tô Môn mắt lộ ra hung quang kia dập nát, phần còn lại của chân tay kèm máu văng bắn ra khắp nơi.
-Đúng vậy!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng trả lời Mục A.
Lúc này, nhìn lại binh sĩ Tô Môn đứng trong vòng vây, nhìn thấy tên binh sĩ Tô Môn kia trực tiếp biến mất tại chỗ, bị bắn cho tứ chi văng tung tóe, khóe miệng ai nấy không khỏi giật giật, trên nét mặt hiện lên vẻ sợ hãi. Là con người đều sợ chết, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, tên Tiêu Hoằng kia giết người đã vậy còn quá tùy tiện giống như giết gà, gần như là không hề cố kỵ. Điều này đối với binh sĩ Tô Môn mà nói, tuyệt đối là trắng trợn chấn nhiếp.
Bên kia La Kiệt, Bì Nặc... cơ thịt trên mặt không khỏi giật giật, vừa rồi còn lòng tràn đầy phân nộ, nhưng hiện tại đã cảm thấy phát lạnh từ sau lưng lan ra cả người. Bởi vì bọn họ không biết, kế tiếp Tiêu Hoằng sẽ làm gì, tập hợp lại rồi trực tiếp giết chết hay sao?
Bọn họ có phần không dám nghĩ tiếp, đồng dạng cũng bất lực. Chỉ từ một điểm đó đã có thể nhìn ra, giờ khắc này tất cả binh sĩ Bối La đã hoàn toàn xem Tiêu Hoằng trở thành trung tâm, coi nhẹ sự tồn tại của bọn họ.
Cuối cùng bị mang tới là Nặc Luân và Phí Xá, nhìn qua hai người đều nhếch nhác, trên mặt vết máu cùng cháy đen xen kẻ cùng một chỗ.
-Tiêu Hoằng! Giết hại chiến hữu, ngươi có biết trong quân pháp là tội danh gì không?
Nặc Luân liếc mắt nhìn Ma Văn khung máy móc của Tiêu Hoằng, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Hoằng không có ngay mặt trả lời, điều khiển Ma Văn khung máy móc, chậm rãi đi tới trước mặt Nặc Luân, nhìn lướt qua hắn một cái, sau đó đi thẳng vào bên trong đội ngũ binh sĩ Tô Môn, sau đó nhẹ giọng nói:
-Duy Lâm Công Quốc Bác Dương từng đánh lén căn cứ quân sự Bối La, mà đó chỉ là một lần thử nghiệm của hắn, hắn còn có ước chừng 1000 quân, bố trí trong Vũ Nhuận Tinh. Ngay vừa rồi hắn tập kích chúng ta, tướng sĩ doanh thứ 5, vì bảo toàn an nguy của căn cứ quân sự Bối La, anh dũng tiên phong với cải giá phải trả là toàn bộ hy sinh mới bảo toàn được căn cứ quân sự Bối La, bảo toàn chủ lực của Bối La quân đoàn, thật sự là làm cho người ta tưởng nhớ mà!
"Bá!"
Nghe Tiêu Hoằng nói cứ như đang kể một chuyện xưa, hết thảy binh sĩ Tô Môn ở đây, bao gồm Nặc Luân, sắc mặt "xoát xoát" đều trở nên một màu tái nhợt.
Bọn họ cũng không ngốc, tự nhiên có thể nghe ra được, Tiêu Hoằng nói cho bọn họ biết, đó là cái cớ cho lần chiến đấu này, đương nhiên làm bọn hắn cảm thấy lỗ chân lông phát lạnh là câu nói kia của Tiêu Hoằng: "Với cải giá phải trả là toàn thể hy sinh".
Điều này không thể nghi ngờ là truyền cho bọn họ một cái tín hiệu, đó chính là Tiêu Hoằng có thể giết sạch toàn bộ bọn họ, một người cũng không chừa lại.
-Lần này, trong đó tướng lãnh bất hạnh chết trận bao gồm, Phó doanh trưởng Từ Thành, Phó doanh trưởng Phí Xá.
Ngay thời điểm Tiêu Hoằng nói ra tên Phí Xá, Kẻ Hủy Diệt cơ pháo đã lại lần nữa khởi động, trực tiếp nổ nát Phí Xá ngay đương trường giữa đội ngũ.
Tĩnh mịch!
Bầu không khí như thế bắt đầu bao phủ toàn bộ binh sĩ Tô Môn. Giờ khắc này mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, thậm chí nhân viên công tác đều không phải là binh sĩ, thân thể cũng không ngừng run lẩy bầy.
Nặc Luân lúc này ngón tay cũng hơi run run, vẻ tàn khốc cứng rắn chống đỡ vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi. Có một điều hắn ý thức được, mặc dù Tiêu Hoằng không giết hắn, như vậy không có hai gã sĩ quan phụ tá, hắn coi như mất đi hai tay cũng rất khó xoay chuyển tình thể.
-Truyền lệnh xuống, gọi hết thảy nhân viên binh sĩ Bối La bị đánh đập tới đây!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó.
Đại khái chỉ mười mấy phút, binh sĩ Bối La bị đả thương, thậm chí nhân viên công tác đều được gọi tới bên cạnh Tiêu Hoằng. Tên mập trắng đã bị đánh thành đầu heo, trên mặt đầy băng gạc, nhìn thấy Ma Văn khung máy móc đứng sừng sững trước mặt, biểu tình đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền "Oa" một tiếng, tiến lên ôm đùi Ma Văn khung máy móc, làm ra bộ dáng bù lu bù loa "gào khóc".
-Tiêu ca! Huynh cần phải làm chủ cho tiểu đệ a, vừa rồi ta bị đánh đập thật thảm mà!
Tên mập trắng làm ra bộ dáng đáng thương nói.
-Đánh ngươi là ai?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
-Một người tên là Từ Thành!
Tên mập trắng đáp lại.
-Hắn đã chết rồi!
Tiêu Hoằng trả lời phi thường đơn giản, tiếp theo liền dời ánh mắt nhìn lại đám thương binh:
-Vừa rồi ai đánh các ngươi, cứ chỉ ra!
Có thể nói, binh sĩ Tô Môn vừa rồi đuổi đánh nhân viên Bối La, phần lớn đã chết trong đợt tấn công đầu tiên của Tiêu Hoằng, mặc dù khống chế, cũng bỏ mình trong đợt tấn công kể tiếp. Tuy nhiên, cũng không có nghĩa là không còn!
-Hắn... chính là tên kia, hắn tát vào miệng ta hai cái, còn đạp ta hai cái, thật ngạo mạn!
Một nữ nhân viên, chỉ chỉ một gã binh sĩ Tô Môn trong góc, cáo trạng với Tiêu Hoằng.
"Ầm ầm ầm ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt lời nói của nữ nhân viên này vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy Tiêu Hoằng đã lại lần nữa thúc động Kẻ Hủy Diệt cơ pháo trực tiếp bắn dập nát tên binh sĩ kia.
"Bá!"
Nhìn thấy một màn như thế, người nữ nhân viên này lập tức cứng người tại chỗ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nàng báo cáo với Tiêu Hoằng tin tức như thế, vốn chỉ định để Tiêu Hoằng trả lại cho nàng đá tên binh sĩ Tô Môn kia hai đá cho hết giận rồi thôi, kết quả không nghĩ tới, thủ đoạn của Tiêu Hoằng lại ngoan độc như thế.
Các nhân viên công tác khác cũng như thế, một số trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng sự việc lại như thế.
Lại nhìn binh sĩ Tô Môn trên mặt đâu còn dám lộ ra vẻ căm phẫn a, một số tên hàm răng đập vào nhau "cách cách". Ở trong đầu bọn họ lúc này có thể giữ được tánh mạng đã cảm ơn trời đất rồi. Binh sĩ Tô Môn vừa rồi tham gia xâm chiếm, chỉ cảm thấy trước mắt biển thành màu đen, trái tim như sắp trào tới cổ họng, mồ hôi trên trán chảy ròng rơi xuống "lộp độp".
-Còn có ai hay không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp nhân viên công tác Bối La.
Những nhân viên công tác Bối La này dù sao không phải là quân nhân, trong lòng mặc dù có oán khí, nhưng phần nhiều vẫn là thương hại, bởi vậy, mặc dù nhận ra binh sĩ Tô Môn cũng không có người nào chỉ ra nữa.
-Còn có hay không?
Tiêu Hoằng lại lần nữa hỏi.
Những nhân viên công tác này đồng loạt lắc lắc đầu.
-Các ngươi cần phải nhìn cho rõ ràng.
Tiêu Hoằng nhắc nhở với giọng điệu bình thản.
-- Xem rõ rồi, không có, Trưởng quan!Nếu không có, vậy nói tiếp một việc: nghe Nặc Luân nói qua, doanh thứ 5 bọn họ phải độc lập quản lý, những người khác không được tự tiện đi vào. Tốt lắm! Ta thành toàn cho các ngươi, nhưng phải phụ thêm một điều kiện: Các binh sĩ doanh khác không được tự tiện tiến vào doanh địa các ngươi, các ngươi cũng không được tùy tiện tiến vào các doanh địa khác, như vậy mới công bình, đúng không?
Tiêu Hoằng nói xong, liền điều khiển Ma Văn khung máy móc, đi tới bên cạnh Nặc Luân.
Nặc Luân nghe nói như thế, ánh mắt lại biển đổi, hắn không ngốc tự nhiên hiểu được lời này của Tiêu Hoằng có nghĩa gì, không được tự tiện tiến vào các doanh địa khác, còn không bàng nói đơn giản là, không được tự tiện rời khỏi nơi dừng chân của doanh thứ 5, điều này không khác gì ngồi Chồm hỡm trong ngục giam.
Nhưng mặc dù nhận ra điểm này, Nặc Luân cũng không dám có bất kỳ lời dị nghị nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
-Hơn nữa, từ hôm nay trở đi doanh thứ 5 hết thảy thông tin sau này, đều phải thông qua tháp tín hiệu của căn cứ quân sự Bối La, tin tức không rõ, cần phải nhất loạt che chặn!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Có thể nói, một chiêu này của Tiêu Hoằng quả thực tàn nhẫn đến cực điểm, trực tiếp chặt đứt liên hệ với Tô Môn quân đoàn cùng với hết thảy ngoại giới.
-Đương nhiên, các ngươi có thể đi bất kỳ địa phương nào cáo trạng, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, ngày chiến tuyển Tây Cương hạ đạt mệnh lệnh xử phạt về chuyện này, cũng là lúc các ngươi bị xử quyết!
Tiếp theo Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, giọng điệu rất nhẹ, nhưng ý vị cảnh cáo quả thật rất trầm trọng.
về phần binh sĩ Tô Môn thì lúc này có thể nói đều rất thành thành thật thật, không hề dám có mảy may lời dị nghị, không hề nghi ngờ giờ này Tiêu Hoằng đã hoàn toàn triệt để đánh cho bọn họ thật dê bảo.
-Chuyện công tạm thời nói tới đây, hiện tại nên nói một chút chuyện riêng tư!
Tiêu Hoằng điều khiển Ma Văn khung máy móc, chỉ chỉ Chỗ lô thủng lớn ở thư viện:
-Nơi đó là binh sĩ Tô Môn các ngươi phá hỏng, hẳn là phải quy ra tiền bồi thường cho ta chứ!
-Vương Phàm!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên hô lên tên này, sau đó phân phó:
-Đi nhìn thử xem thư viện của ta có hư hao gì?
-Rõ!
Vương Phàm lên tiếng, rồi đi thẳng vào bên trong Bối La thư viện.
Đại khái qua mười mấy phút, Vương Phàm liền chạy ra, sau đó cung kính báo cáo với Tiêu Hoằng:
-Bẩm báo Trưởng quan! Trừ lỗ thủng lớn trên vách tường kia, còn có một chỗ giá sách bị hủy.
-Giá sách ư? Đó chính là giá sách cây lim Kim Ti thượng cổ chế thành a, vô giá, phỏng chừng cả một tòa thành thị đều không bồi thường nổi!
Tiêu Hoằng thì thào nói.
-Không phải! Vừa rồi ta xuyên qua lỗ thủng thấy rõ rành mạch, đó chính là giá sách bình thường!
Người lái chiếc xe tháo dỡ đầu tiên bỗng nhiên lên tiếng.
"Ầm ầm ầm ầm!"
Ngay sau đó, gã lái xe này lập tức bị Tiêu Hoằng bắn nát.
-Có phải cây lim Kim Ti thượng cổ chế thành hay không a?
Tiêu Hoằng lại một lần nữa hỏi.
Bên trong hàng ngũ Tô Môn đã không còn người nào dám trả lời, càng không có người nào dám phản bác, mặc dù bọn họ biết ràng đây là Tiêu Hoằng trắng trợn lừa bịp tống tiền.
-Không nói, đó chính là ngầm thừa nhận, chính cái gọi là giết người thì thường mạng, thiểu nợ thì trả tiền, các ngươi làm hỏng giá sách cây lim Kim Ti thượng cổ của ta thì phải bồi thường. Một cái giá sách cây lim Kim Ti thượng cổ này theo ta thấy ít nhất cũng phải có giá trị mấy trăm vạn kim tệ. Tuy nhiên, xem ra các ngươi cũng không có nhiều tiền như vậy, ta tha cho các ngươi một đường, lấy tất cả vũ khí, Ma Văn, vật tư tiếp tể tiếp viện cùng với toàn bộ dụng cụ trên người bọn ngươi gán nợ cho ta, coi như bồi thường là tốt lắm!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo liền nhẹ phất tay ra hiệu cho binh sĩ Bối La.
← Ch. 0285 | Ch. 0287 → |