Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0380

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0380: trốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Đối với câu trả lời của lái tàu, Tiêu Hoằng không đáp lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn bản đồ không gian phía trước. Còn 17 tiếng, tuyệt đối là sống một ngày không bằng một năm, cực kỳ mấu chốt, không cho phép có sơ xuất.

Bây giờ điều mà Tiêu Hoằng phải làm chỉ có một chữ: trốn!

Dốc hết sức dựa theo kế hoạch trước đó, trước khi Duy Lâm công quốc sử dụng chiến hạm Ma Văn chặn đứng tuyến đường an toàn, mọi người phải xung phong liều chết chạy khỏi chỗ phong tỏa yếu nhất!

Hiện giờ tất cả hạm pháo trong tàu Cụ Phong đã nhét đầy, chuẩn bị sẵn sàng. Nơi này là không gian, không có sức hút quấy nhiễu, không có không khí, không có khí quyển cản trở, đúng là lúc hạm pháo Ma Văn phát huy sức mạnh hung hãn của nó!

Cùng lúc đó, ở trên An Đồ Tinh, sắc mặt Bệ Đồ đã trở nên vặn vẹo, phẫn nộ, đau lòng, kinh hãi đan vào nhau. Nếu không phải nhìn bộ mặt bình thản tới mức khiến người ta oán hận của Tiêu Hoằng, Bệ Đồ vẫn không thể tin được Hà Long cùng toàn bộ căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc đã xong đời.

Đã không có Hà Long, mất đi căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc Tinh, kế hoạch nhắm vào chiến tuyến Tây Cương tiếp theo của Bệ Đồ đã rơi vào trạng thái nửa tê liệt.

Trước mắt, tự nhiên Bệ Đồ biết mục tiêu hàng đầu là gì, đó là ngăn cản Tiêu Hoằng cùng với quân đoàn Bối La của hắn ở trong vòng vây của Duy Lâm công quốc, sau đó tiêu diệt!

Nếu không, để cho Tiêu Hoằng tập kích trung tâm bộ chỉ huy tiền tuyến Duy Lâm công quốc, sau đó nghênh ngang rời đi, vậy thì Duy Lâm công quốc sẽ mất sạch thể diện.

Không ngừng lại, Bệ Đồ ở sở chỉ huy An Đồ Tinh trực tiếp tiếp quản mọi công việc tấn công chiến tuyến Tây Cương, đích thân chỉ huy.

Mục đích chủ yếu, đó là ngăn cản hạm đội Bối La do Tiêu Hoằng dẫn đầu.

Chỉ là khi Bệ Đồ tiếp quản mọi công việc tiền tuyến Tây Cương, Bệ Đồ lại khiếp sợ phát hiện máy thăm dò trải rộng khắp tiền tuyến Tây Cương đến Hi Lạc Tinh, lại không tìm thấy tung tích hạm đội Bối La!

Toàn bộ hạm đội Bối La, giống như biết ẩn thân.

-Tại... tại sao lại thế được?

Trước mắt Bệ Đồ, 7-8 màn hình không thu được gì, không khỏi ngây ngốc tại chỗ!

-Ta hoài nghi, nhất định là họ có biện pháp tránh né thăm dò.

Trợ thủ của Bệ Đồ cũng tràn ngập khó tin, suy đoán.

-Ra lệnh tất cả chiến hạm Ma Văn rãnh rỗi ở gần chiến tuyến Tây Cương, phong tỏa toàn bộ con đường chủ yếu ở gần đó, đổi sang dùng Ma Văn thăm dò cảm ứng nhiệt, nhất là hạm đội gần Hi Lạc Tinh, dò tìm thẳng từ Hi Lạc Tinh đến chiến tuyến Tây Cương!

Bệ Đồ cố gắng trấn định, ra lệnh.

2 tiếng đồng hồ như cả một năm trôi qua, hạm đội Bối La chạy hết tốc lực đã chạy xa khỏi Hi Lạc Tinh, nhưng Tiêu Hoằng cùng mọi người cũng không dám thả lỏng.

Hệ thống thăm dò mạnh mẽ của tàu Cụ Phong lúc này phát huy hiệu quả quyết định, đối mặt với chiến hạm Ma Văn chặn đường ở xa xa, bình thường đều cố hết sức tránh né.

Sau đó yên lặng đi đường, giành giật từng giây điên cuồng chạy đi. Nhìn trước mặt, mọi chuyện bình thường, kế hoạch thi hành rất thuận lợi.

-Trưởng quan, đã xem xét xong vết thương của Hà Long, ở bụng bị đánh mạnh, có chảy máu trong rất nhỏ, những chỗ khác đều là bị thương ngoài da, không có gì lo, hơn nữa hắn đã tỉnh.


Quan y tế trên tàu Cụ Phong đi tới cạnh Tiêu Hoằng, báo cáo.

-Chỉ cần hắn nghe lời, cứ cho hắn ưu đãi, nói thế nào hắn cũng coi như là chiến sĩ.

Tiêu Hoằng dặn dò, ánh mắt vẫn không rời màn hình, năm ngón tay không ngừng gõ đùi.

Đúng thế, đừng nhìn lúc này Tiêu Hoằng đang bình tĩnh, kỳ thật trong lòng rất khẩn trương, mỗi phút mỗi giây đều là khiêu vũ trên lưỡi dao. May mắn duy nhất là trước đó phân tích đủ cẩn thận, tranh thủ đủ cơ hội chạy ra đường sống cho hạm đội Bối La.

Chỉ cần không xảy ra điều gì bất ngờ, sẽ không có vấn đề gì được? Tiêu Hoằng thầm lẩm bẩm.

Ở Nam Kỳ Tinh, bởi vì Tiêu Hoằng gửi về chỉ là đoạn ngắn hình ảnh, bởi vậy tiếp theo xảy ra chuyện gì? Tá Phu cùng Tần Nhược Bạch trên màn hình đều không thể biết được.

Lúc này Tá Phu không ngừng gõ lên mặt bàn kim loại, uy nghiêm sắc bén trước giờ đã bị lo lắng thay thế.

Ngay cả Tần Nhược Bạch cũng hiện ra vẻ lo lắng cùng kinh ngạc, cho tới lúc này hắn cũng không thể tin được, Tiêu Hoằng kia trực tiếp xông vào căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc.

-Tướng quân, vừa lấy được tình báo có liên quan chiến tuyến Tây Cương, căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc bị Tiêu tướng quân điên cuồng tấn công, gần như bị san phẳng, thủ vệ binh cùng nhân viên trong căn cứ quân sự bị Tiêu Hoằng giết sạch, Hà Long đã bị bắt sống. Tiêu Hoằng đang dẫn hạm đội Bối La điên cuồng trở về, dự tính sau mười mấy tiếng nữa sẽ quay lại chiến tuyến Tây Cương. Nhưng mà, Duy Lâm công quốc đã tăng cường cản trở.

Trợ thủ của Tá Phu báo cáo tin tức chi tiết cho Tá Phu.

-Làm tốt lắm!

Tá Phu nghe thế, ánh mắt lo lắng liền biến thành hưng phấn, lúc này Tá Phu thật yêu chết cái tên Tiêu Hoằng này.

Tần Nhược Bạch trên màn hình, vốn thần sắc lạnh nhạt cũng đột nhiên thay đổi, trong lòng cả kinh. Trước kia hắn cảm thấy Tiêu Hoằng là quan chỉ huy không tệ, nhưng hành động trước mắt đã không thể không làm Tần Nhược Bạch nhìn bằng ánh mắt khác.

Chẳng lẽ cái ổ gà quận Nam Du thật sự bay ra phượng hoàng? Tần Nhược Bạch thầm nghĩ.

Nắm giữ chiến tuyến Tây Cương không quá nửa tháng, liền trực tiếp tấn công Duy Lâm công quốc, bắt sống quan chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, đây là loại khí phách cỡ nào? Vinh quang cỡ nào?

Cho dù là ở trong hoàng đô, cũng là một cái tin tức cực lớn, dù Tiêu Hoằng chỉ là một sĩ quan ở biên cương.

-Ra lệnh Cố Hoành Thần quận Nam Du, nói cho hắn không tiếc mọi giá tiếp ứng Tiêu Hoằng, hộ tống Tiêu Hoằng về chiến tuyến Tây Cương. Nếu Tiêu Hoằng trở về, bảo hắn đến gặp ta, quên đi, để cho ta nói.

Tá Phu nói xong, ra hiệu trợ thủ đưa Ma Văn thông tin quân dụng tới cho mình.

Tin tức Tiêu Hoằng bắt sống Hà Long lập tức lan tràn ra, liền gây ra chấn động dữ dội giữa khu vực trung tâm chiến tuyến Tây Cương!

Trong đó bao gồm cả chiến tuyến Bối Long cùng chiến tuyến Quân Thản Phúc Kiều, mặc kệ là phía Duy Lâm công quốc hay Phục Thản Đế Quốc, cũng không khỏi ngẩn ra!


Chiến tuyến Tây Cương là chỗ yếu ớt nhất trong ba đường chiến tuyến quận Nam Du, lúc Ách Tề Nhĩ tại nhiệm, tình hình không ngừng nguy hiểm, phòng ngự cực kỳ căng thẳng. Nhưng làm mọi người không thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng nắm giữ chiến tuyến Tây Cương không quá nửa tháng, liền trực tiếp bắt sống Hà Long quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương.

Càng làm cho người ta không rét mà run, đó là căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc bị phá hủy không còn mảnh giáp, tất cả binh lính, nhân viên bị giết sạch. Nhất là binh lính Duy Lâm vừa lấy được báo cáo khủng bố, trong căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc, ngoại trừ Hà Long bị bắt ra, không có một người sống!

Vào lúc này, trong lòng binh lính Duy Lâm, cái tên Tiêu Hoằng đã trở thành danh từ của ác ma, còn là loại ăn tươi nuốt sống!

Nhìn chung trên ba đường chiến tuyến, dưới hành động vĩ đại của Tiêu Hoằng, phía Duy Lâm công quốc bắt đầu xuất hiện dao động.

Ngược lại phía quận Nam Du sĩ khí đại chấn, tuy rằng Tiêu Hoằng giết hại tàn bạo làm cho bọn họ cũng phải rét run, nhưng lúc này Tiêu Hoằng đã trở thành anh hùng đế quốc!

Có hắn, quận Nam Du có hy vọng quật khởi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là Tiêu Hoằng có thể quay về bình yên.

Nam Du Tinh, hành tinh trung tâm quận Nam Du.

Trong phòng nghỉ, Cố Hoành Thần đang cùng Chu Bằng thưởng thức trà thơm, trên bàn trà là điểm tâm tinh xảo, bởi vì quân đoàn Thiên Dực số 5 đại bại, tình huống quận Nam Du tốt hơn nhiều, công kích của Duy Lâm công quốc cũng suy yếu, bởi vậy cuộc sống của Cố Hoành Thần cũng quay về an nhàn trước kia.

-Bây giờ chiến sự tốt lành, dự tính Duy Lâm công quốc có tiến công, cũng không kéo dài lâu nữa.

Cố Hoành Thần cầm ly trà tinh xảo, nói.

-Tuy rằng đã giải quyết họa ngoại xâm, nhưng Cố tướng quân không thể không phòng nội ưu được.

Chu Bằng ngồi trên ghế, trong ánh mắt không còn uy nghiêm của Tướng quân, ngược lại dâng lên một cỗ âm lãnh.

-Ngài nói là Tiêu Hoằng?

Cố Hoành Thần nhìn vào Chu Bằng, hỏi.

-Tá Phu sớm có thành kiến với ngài, cho rằng ngài nhìn xa không đủ, làm việc bảo thủ, Tiêu Hoằng càng giống tính tình Tá Phu. Mấy ngày trước ta hỏi thăm một chút, Tá Phu kia còn thiếu chút nhận Tiêu Hoằng làm con nuôi. Theo ta phỏng đoán, bước tiếp theo Tá Phu sẽ bổ nhiệm Tiêu Hoằng làm quan chỉ huy chiến khu, suy yếu quyền lợi của ngài, sau đó là quan tổng chỉ huy quân khu quận Nam Du, hoàn toàn thay thế địa vị của ngài. Bây giờ may mắn duy nhất là chiến sự sắp xong, Tiêu Hoằng không có cơ hội tranh thủ công lao, nhưng tướng quân không thể không đề phòng Tiêu Hoằng, tốt nhất là áp chế, bằng không hậu họa vô cùng.

Chu Bằng híp mắt phân tích.

Trước kia, ở trước mắt người khác, Chu Bằng đều cho người ta cảm giác trầm mặc ít lời, trên thực tế, Chu Bằng luôn quan sát mọi thứ.

Cố Hoành Thần nghe thế, thần sắc nhàn nhã liền biến mất, thay vào đó là khó khăn. Đúng thế, Chu Bằng nói rất đúng, bị Tiêu Hoằng thay thế địa vị lão đại quận Nam Du, đây là chuyện Cố Hoành Thần không thể chấp nhận được.

Chỉ là không chờ Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng thương lượng biện pháp áp chế Tiêu Hoằng, Ma Văn thông tin quân dụng của Cố Hoành Thần rung lên, người gọi là Thượng tướng Tá Phu!

Nếu là trước kia còn dễ nói, nhưng bây giờ nhìn thấy cái tên Tá Phu, Cố Hoành Thần bản năng sẽ có cảm giác đối địch. Nhưng dù thế, Cố Hoành Thần vẫn phải làm ra vẻ cung kính nhận liên lạc.

Ma Văn thông tin vừa chuyển, lại thấy Tá Phu mặt lạnh xuất hiện, trong ánh mắt có lo lắng, cùng một tia khiếp sợ còn sót lại.

*****

Không biết Tướng quân Tá Phu có chuyện gì?

Cố Hoành Thần hơi cúi người cung kính nói.

Tá Phu không nói ngay, mà lướt qua ly trà cùng điểm tâm, sắc mặt hơi bất mãn. Hắn thật sự không hiểu được, đã là lúc nào rồi mà đường đường quân trưởng còn ở đây uống trà dùng điểm tâm.

Nhưng tới lúc này rồi, Tá Phu cũng không muốn dây dưa chuyện nhỏ này, dứt khoát ra lệnh:

-Tướng quân Cố Hoành Thần, bây giờ ta ra lệnh cho ngài không tiếc mọi giá đi tiếp ứng Tiêu Hoằng, cần phải tiếp ứng Tiêu Hoằng an toàn quay về chiến tuyến Tây Cương!

Lúc này Cố Hoành Thần hoàn toàn không biết gì về chiến tuyến Tây Cương, nghe Tá Phu nói thế, không khỏi chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu, hắn không biết Tá Phu muốn nói cái gì.

-Tiếp ứng Tiêu Hoằng về chiến tuyến Tây Cương? Hiện giờ không phải Tiêu Hoằng đang ở chiến tuyến Tây Cương hay sao?

Cố Hoành Thần lơ mơ hỏi.

Tá Phu nghe thế, suýt nữa tức giận muốn ngất xỉu, Tiêu Hoằng đang anh dũng giết địch trên tiền tuyến, tình huống nguy cấp. Đường đường một quân trưởng chẳng những nhàn nhã uống trà, lại còn hoàn toàn không biết gì về tiền tuyến.

-Ngươi tự mình đi xem tình trạng chiến tuyến Tây Cương hiện giờ đi, nếu Tiêu Hoằng không thể trở về an toàn, xem ta xử lý ngươi như thế nào!

Tá Phu lớn tiếng quát, tiếp đó cắt liên lạc.

Cố Hoành Thần vẫn đang ngây ra, nhìn sang Chu Bằng, tiếp theo mở ra đài tin tức tình báo quân sự trung tâm, kết quả hai người đều rung động!

Trong đài tin tức tình báo quân sự trung tâm, tin tức ở trên cùng là Tiêu Hoằng đã phá hủy căn cứ quân sự Hi Lạc, bắt sống Hà Long, đang trên đường trở về.

-Chuyện... chuyện này là sao?

Tin tức này mang tới rung động không thua gì động đất cấp 10 đối với Cố Hoành Thần!

Xâm nhập trận địa địch, bắt sống quan tổng chỉ huy quân địch, cái này điên quá chứ?

Chu Bằng ở đối diện Cố Hoành Thần, tự nhiên cũng thấy tin tức này, sắc mặt âm lãnh liền cứng lại.

Mới đó hắn đã nghĩ kỹ biện pháp áp chế chèn ép Tiêu Hoằng, lúc này đã bị tin tức đó đập nát!

Bắt sống quan chỉ huy quân địch, nếu Tiêu Hoằng trở về bình yên, đây là công trạng cỡ nào. Tá Phu đang ước gì trực tiếp đá Cố Hoành Thần khỏi vị trí quân trưởng để cho Tiêu Hoằng ngồi lên, bây giờ cơ hội đã tới rồi.

Dù là không thay thế vị trí Cố Hoành Thần, tám phần cũng là quan chỉ huy chiến khu, chia cắt một khối lớn quân quyền của Cố Hoành Thần. Nên biết, một khi thăng thành quan chỉ huy chiến khu, nắm giữ ba đường chiến tuyến quận Nam Du, như vậy Cố Hoành Thần căn bản không có năng lực kiềm chế Tiêu Hoằng, hậu quả không cần phải nghĩ.

Càng làm cho Chu Bằng rung động, đó là Tiêu Hoằng đã làm như thế nào? Đánh thẳng Hi Lạc Tinh, dọn ổ căn cứ quân sự trung tâm, lại còn bắt sống Hà Long. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, người ta sẽ cảm thấy đúng là nhảm nhí.

Nhưng mà khiếp sợ một lúc Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng tự nhiên cảm nhận được tính nghiêm trọng của tình thế.

Tiếp theo Cố Hoành Thần trực tiếp liên hệ Mạn Đạt trên chiến tuyến Tây Cương, đối ngoại Cố Hoành Thần dù cổ lỗ sĩ, hơi yếu đuối, nhưng đối với khúc mắc quyền lợi, Cố Hoành Thần có thủ đoạn cao minh.

Tự nhiên hắn biết rõ Mạn Đạt không phải người của Tiêu Hoằng, thậm chí còn có oán niệm sâu đậm với Tiêu Hoằng. Còn Tiêu Hoằng cũng vô tình cố ý tước quyền Mạn Đạt ở chiến tuyến Tây Cương.

Từ chỗ Mạn Đạt, Cố Hoành Thần đã biết mọi chuyện, bởi vì ngay lúc căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc bị tấn công, chuyện này đã không còn là bí mật nữa.

Đồng thời, Cố Hoành Thần còn biết được trước khi Tiêu Hoằng ra trận, đã dặn dò mọi chuyện do Ách Tề Nhĩ phụ trách tiếp ứng.


-Chuyện cụ thể là vậy.

Mạn Đạt trên màn hình cung kính đáp, bây giờ hắn thật sống không quá tốt.

Cố Hoành Thần cũng không hỏi nhiều hơn, ngắt liên lạc, tiếp theo trầm tư.

Chu Bằng ở bên cạnh thoáng cái thông qua quan hệ của mình tìm thấy một loạt tin tức về Tiêu Hoằng.

Trong đó còn bao gồm Tần Nhược Bạch cũng đã bắt đầu hứng thú với Tiêu Hoằng, cùng với Tá Phu đã điều động nội bộ chức vị quan tổng chỉ huy chiến khu cho Tiêu Hoằng, chỉ chờ Tiêu Hoằng khải hoàn trở về.

Đối với tin tức này, Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng bắt đầu khó coi, lúc này Tiêu Hoằng đã tạo thành uy hiếp chưa từng có đối với địa vị cao quý của Cố Hoành Thần.

-Tướng quân, đây chính là thời khắc sống còn, chúng ta phải có hành động ngay mới được. Nếu không để cho Tiêu Hoằng trở về bình an, vậy sau này kết cục của hai người chúng ta cũng sẽ như Mạn Đạt, chỉ đeo danh hiệu Tướng quân, quyền lợi trong tay bị Tiêu Hoằng quét sạch.

Chu Bằng nghiêm túc nói với Cố Hoành Thần.

Cố Hoành Thần tự nhiên hiểu rõ, nhìn sang Chu Bằng hỏi:

-Không biết ngươi có ý kiến gì hay?

-Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần có thể làm ác một lần.

Chu Bằng âm lãnh nói, thậm chí không khí trong phòng cũng chợt lạnh đi.

-Chu tướng quân, có gì cứ nói thẳng đi.

Cố Hoành Thần nói.

-Không phải cái tên Tá Phu kia giao nhiệm vụ tiếp ứng Tiêu Hoằng cho chúng ta hay sao? Vừa vặn chúng ta mượn cơ hội này, làm một chuyến!

Chu Bằng nói xong, liền đứng dậy thì thầm vào tai Cố Hoành Thần.

Lúc này Cố Hoành Thần nghe Chu Bằng thì thầm vào tai mình, sắc mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng ngừng lại ở băn khoăn.

-Làm như vậy, nếu tiết lộ ra ngoài, hai ta cũng sẽ bị bãi miễn, sau đó giam vào ngục không gian.

Cố Hoành Thần nhăn mày nói.

-Tướng quân, ngài phải suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội khó có, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu Tiêu Hoằng khải hoàn trở về, hậu quả ngài cũng biết, chuyện này có liên quan tới tiền đồ của ngài.

Chu Bằng nói.

Cố Hoành Thần không nói, nhìn Chu Bằng, trầm tư một phút, mới đột nhiên đứng dậy đi ra, thẳng về phía văn phòng của mình.

Cùng lúc đó, ở chiến tuyến Tây Cương, Ách Tề Nhĩ cùng A Minh Tả nhìn bản đồ không gian, có vị trí hiện tại của Tiêu Hoằng, sắc mặt nghiêm túc. Bây giờ họ đang tính thời gian, chiến hạm Ma Văn xung quanh đã chuẩn bị xong, một khi Tiêu Hoằng tới địa điểm định sẵn, chiến hạm Ma Văn của hắn ở xung quanh sẽ xuất phát hết tốc lực đi tiếp ứng Tiêu Hoằng.

Nhưng lúc này, bộ chỉ huy không gian chiến tuyến Tây Cương nhận được cuộc gọi của Cố Hoành Thần.

Ách Tề Nhĩ nhìn trên bàn xuất hiện cái tên Cố Hoành Thần, sắc mặt nghiêm túc hơi đổi, ánh mắt đảo một vòng, liền bấm nghe.


-Tướng quân Ách Tề Nhĩ, ngươi thật to gan, Tiêu tướng quân lao ra chiến tuyến Tây Cương, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với ta một chút.

Cố Hoành Thần làm ra vẻ như cười như không nói.

- Cố tướng quân chớ trách, bởi vì lần hành động này phải giữ bí mật, bởi vậy không tiện lộ ra cho người ngoài.

Ách Tề Nhĩ ngập ngừng một lúc, vội nói.

-Không cần làm ra vẻ khẩn trương, ta không phải tới trách cứ ngươi, ngược lại ta còn cảm thấy vô cùng bội phục Tiêu tướng quân quả cảm. Nghe Mạn Đạt nói, ngài còn có nhiệm vụ trọng yếu là tiếp ứng Tiêu tướng quân.

Cố Hoành Thần cười khà khà nói.

-Đúng thế.

Ách Tề Nhĩ trả lời, nhưng mơ hồ lại có dự cảm không tốt.

-Chuyện tiếp ứng Tiêu tướng quân quan hệ trọng đại, chỉ dựa vào chiến tuyến Tây Cương, ta lo sẽ có sơ xuất, bởi vậy Tướng quân Tá Phu đặc biệt giao nhiệm vụ này cho ta, tổng bộ quân khu quận Nam Du toàn lực không tiếc mọi giá tiếp ứng Tiêu tướng quân trở về, hiện giờ Tướng quân Ách Tề Nhĩ không cần hỏi chuyện này nữa.

Cố Hoành Thần nói từng chữ một.

Xoát!

Cố Hoành Thần vừa nói xong, khóe miệng Ách Tề Nhĩ không khỏi co rút, dường như hắn cảm nhận được lời của Cố Hoành Thần không hề có ý tốt.

-Cố tướng quân, Tiêu Hoằng tự tay giao chuyện này cho thuộc hạ làm, thuộc hạ sẽ làm hết chức trách, tự mình đón Tiêu Hoằng khải hoàn trở về.

Tuy rằng Ách Tề Nhĩ vẫn cung kính như trước, nhưng trong ánh mắt đã hiện lên vẻ nghiêm trọng.

-Chuyện này không cần, ngươi quản lý tốt chiến tuyến Tây Cương là được, còn lại giao cho ta. Nhớ kỹ hạm đội của ngươi không được rời chiến tuyến Tây Cương, bằng không sẽ là chống lệnh, chuyện khác giao cho ta.

Cố Hoành Thần nói:

-Bây giờ giao Ma Văn tập trung tọa độ Tiêu Hoằng cho ta.

Cố Hoành Thần nói chuyện, Mạn Đạt đã lén lút đi vào văn phòng Ách Tề Nhĩ, trực tiếp lấy đi Ma Văn tập trung tọa độ trên bàn của Ách Tề Nhĩ.

Nhìn thấy cảnh này, dự cảm không tốt của Ách Tề Nhĩ càng nặng hơn, nhưng lại bất lực, trơ mắt nhìn Mạn Đạt lấy đi Ma Văn tập trung tọa độ hạm đội Bối La. Thông báo cho Tá Phu? Đây là chuyện không thể, bởi vì Phục Thản Đế Quốc có quy định rõ ràng, thân là Chuẩn tướng, không có quyền nói chuyện riêng với Thượng tướng của mình.

-Nhớ kỹ, chuyện này giao cho ta xử lý, ngươi có thể yên tâm. Dù sao tổng bộ quân khu quận Nam Du đáng tin cậy hơn hạm đội của ngươi.

Cố Hoành Thần nói xong, cắt liên lạc với Ách Tề Nhĩ.

Cùng lúc đó, ở trong phòng điều khiển tàu Cụ Phong, mười mấy giờ đã trôi qua, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Trước đó Tiêu Hoằng đã phỏng đoán đầy đủ mọi chuyện sẽ xảy ra, làm sao giải quyết thỏa đáng nhất, cũng làm đầy đủ chuẩn bị.

Nhìn thế cục trước mắt, mười mấy chiến hạm Ma Văn Duy Lâm giữa Hi Lạc Tinh và chiến tuyến Tây Cương đều chạy lung tung như ruồi không đầu, giữa vũ trụ mịt mờ, không có chỉ dẫn chính xác, muốn bắt được người? Nói dễ hơn làm?

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Ách Tề Nhĩ lại dùng Ma Văn thông tin mã hóa cao cấp gọi cho Tiêu Hoằng!

Nhìn màn hình chính hiện lên chữ Ách Tề Nhĩ, Thần sắc Tiêu Hoằng chợt động.

Dựa theo ước định sẵn, lúc này tốt nhất là hai bên bảo trì im lặng, không tới bước đường cùng sẽ không liên lạc, bằng không bị bắt được nơi phát ra tín hiệu thì rắc rối to.

*****

Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng biết, tuy rằng tài năng chỉ huy của Ách Tề Nhĩ chưa nói xuất sắc gì, nhưng cũng không phải đồ ngu, bây giờ liên lạc tới, chắc chắn phải có chuyện khẩn cấp.

Vì thế Tiêu Hoằng không do dự, lập tức tiếp nhận.

Bởi vì là Ma Văn thông tin mã hóa cao cấp, giảm bớt lưu lượng truyền tải tới mức thấp nhất, bởi vậy không có hình ảnh, chỉ có âm thanh.

- Tiêu Hoằng, có nghe được không? Ách Tề Nhĩ hỏi.

- Nghe rõ, cứ nói. Tiêu Hoằng trả lời.

- Có chuyện phải nói cho ngươi biết, vừa rồi Cố Hoành Thần liên lạc với ta, nói hắn muốn đích thân phái hạm đội tiếp ứng ngươi, thu lấy Ma Văn tọa độ của ta, đồng thời ra lệnh không cho phép ta điều động hạm đội.

Ách Tề Nhĩ nói rõ ràng.

Tiêu Hoằng nghe thế, không kìm được đặt ngón tay lên mũi, tuy rằng vẫn bảo trì bình tĩnh tuyệt đối, nhưng rõ ràng thấy được sắc mặt không chút máu, trở nên tái nhợt.

Trong lòng Tiêu Hoằng đột nhiên có dự cảm không tốt, rất dữ dội, chỉ vì một nguyên nhân: nếu Cố Hoành Thần thật sự thành tâm thành ý tiếp ứng mình, vì cái gì không cho Ách Tề Nhĩ phái ra hạm đội? Dựa theo bình thường, chiến hạm Ma Văn tiếp ứng càng nhiều, không phải càng an toàn hơn?

Không cho Ách Tề Nhĩ xuất binh, ở trong mắt Tiêu Hoằng không ngoài hai nguyên nhân: thứ nhất, tiếp ứng có thể kiếm được công lao: thứ hai, là âm mưu làm bậy.

Dựa vào thói quen cảnh giác của Tiêu Hoằng, điều sau có khả năng lớn hơn môt chút.

- Nói vậy, chiến hạm Ma Văn của ngài không thể động đậy được? Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Đúng thế, hơn nữa ta vừa biết được, Mạn Đạt luôn luôn giám thị điều động chiến hạm của ta. Nếu chiến hạm Ma Văn rời chiến tuyến Tây Cương sẽ là chống lệnh, đến lúc đó Cố Hoành Thần có cả ngàn cách sửa chữa ta, ngươi cũng giúp không được.

Ách Tề Nhĩ trả lời, ngữ khí nghiêm trọng cùng xin lỗi.

Tuy rằng hắn vẫn bảo trì đủ loại nghi ngờ với nhân phẩm của Tiêu Hoằng, nhưng dù sao lúc này họ là chiến hữu.

- Giúp ta một chuyện.

Tạm dừng mười mấy giây, bỗng nhiên Tiêu Hoằng nói, ngữ khí bình tĩnh không có bối rối.

- Ngươi nói.

Ách Tề Nhĩ ở bộ chỉ huy không gian chiến tuyến Tây Cương nói.

- Đợi lát nữa ta sẽ bí mật gửi đi một tuyến đường từ chiến tuyến Tây Cương tiến vào Duy Lâm công quốc, 3 tiếng sau, ngài phái ra một chiếc Tinh Môn Hạm chạy tới điểm tọa độ 455:11. Bây giờ dự tính nơi đó còn có 2 chiếc chiến hạm Ma Văn Duy Lâm công quốc, nhưng mà 3 tiếng sau, có lẽ họ đều sẽ đổ nhào về phía bên ta, để lại chỗ trống, Tinh Môn Hạm có thể đi qua bình yên.

Tiêu Hoằng nói chầm chậm, tuy rằng ánh mắt vẫn bình thường, nhưng đã có thể nghe ra trong giọng nói bắt đầu pha lẫn mùi nghiêm trọng.

- Được.

Đối với yêu cầu đơn giản của Tiêu Hoằng, Ách Tề Nhĩ tự nhiên không từ chối, về phần Tinh Môn Hạm, không cần hắn, ngay cả A Minh Tả cũng có thể điều động.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không nói gì với Ách Tề Nhĩ nữa, ngắt liên lạc, sau đó nhìn sang lái tàu, ra lệnh:

- Truyền lệnh hạm đội, điều chỉnh địa điểm mục tiêu từ 440:15 sang 455:11, điều chỉnh hướng đi nghiên 2 độ bắc.

- Rõ, trưởng quan.


Lái tàu nhận lệnh, vừa rồi hắn cũng nghe Tiêu Hoằng nói chuyện cùng Ách Tề Nhĩ, dường như cũng dự cảm được gì đó.

Về phần Bì Nặc bên cạnh Tiêu Hoằng, lại không có định lực như Tiêu Hoằng, sắc mặt nghiêm trọng, hắn không thể ngờ lúc này lại xảy ra vấn đề ở mốc mấu chốt nhất.

- Tiêu Hoằng, sẽ không có vấn đề gì chứ? Bì Nặc nhỏ giọng hỏi.

Ngoài dự đoán của mọi người, lần này Tiêu Hoằng không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn bản đồ không gian phía trước, đứng yên như pho tượng.

Thấy thế, trong lòng Bì Nặc không khỏi căng thẳng, đi theo Tiêu Hoằng lâu như thế, trước kia Tiêu Hoằng đối mặt với các tình huống đều sẽ đưa ra biện pháp tương ứng, đối phó hiệu quả. Nhưng biểu hiện của Tiêu Hoằng hiện giờ, là điều chưa từng có.

Cũng khó trách, ai có thể ngờ trước được, lúc này lại bị người một nhà phá rối.

Tiêu Hoằng đối mặt kẻ địch hung hãn vẫn sừng sững không ngã, nhưng nếu bị người một nhà chỉnh ngã, đúng là trò cười lớn nhất trong những năm qua ở Phục Thản Đế Quốc!

Vào lúc này, phàm là binh lính Bối La hiểu chuyện, trong lòng đều nghẹn một bụng!

Nhưng bọn họ vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, đó là Cố Hoành Thần thành tâm thành ý đến hỗ trợ, nhưng hy vọng đó thật quá xa vời.

- Đáng chết, đừng để cho lão tử trở về, bằng không nhất định phải lột da lóc thịt Cố Hoành Thần!

Tên mập ở trong phòng điều khiển tàu Cụ Phong hổn hển mắng!

Cùng lúc đó, ở căn cứ quân sự quận Nam Du, Chu Bằng đã toàn quyền phụ trách chỉ thị "tiếp ứng" Tiêu Hoằng.

Lúc này hắn chắp tay sau lưng, đứng trong văn phòng của mình, trên màn hình phía trước là tin tức gửi từ Mạn Đạt, bao gồm điểm tọa độ hạm đội Bối La, đánh dấu rõ ràng trên bản đồ không gian.

- Đúng là không thể ngờ được, Tiêu Hoằng này quả nhiên có chút tài năng, lại có thể mạnh mẽ lợi dụng đủ mọi biện pháp, tìm được khe hở chạy trốn ở Duy Lâm công quốc phòng ngự nghiêm mật như thế.

Chu Bằng lẩm bẩm, trong lòng lại sợ hãi. Nếu hắn không can thiệp, Ách Tề Nhĩ tiếp ứng thích đáng, Tiêu Hoằng có thể chạy thoát 100%, sáng tạo kỳ tích kinh thế.

- Tướng quân, hạm đội chiến thuật Giao Long tổng cộng 6 chiến hạm Ma Văn đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất phát.

Lúc này, trên màn hình trước bàn làm việc của Chu Bằng bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên 50 tuổi, dáng người gầy, đầu rất lớn, hai mắt như bóng đèn lóng lánh tia sáng ngời.

Hắn là Hạ Kỳ Phong - đội trưởng hạm đội chiến thuật Giao Long, cũng là thủ hạ tâm phúc tuyệt đối của Chu Bằng.

- Phải nên làm thể nào, không cần ta lặp lại chứ?

Chu Bằng không nhìn màn hình, đưa lưng về phía Hạ Kỳ Phong, trầm giọng nói.

- Tại hạ có chừng mực, cam đoan sạch sẽ lưu loát.

Hạ Kỳ Phong như cười như không, sắc mặt âm hiểm đáp lại.

Chu Bằng không nói gì nữa, chỉ khoát tay, tiếp theo hình ảnh Hạ Kỳ Phong liền biến mất.

Đồng thời Chu Bằng cũng không ngừng lại, gọi trợ thủ của mình.

- Tướng quân, có chuyện gì?


Trợ thủ đi tới cạnh Chu Bằng, hỏi.

- Gửi chiến báo tức thời về hạm đội Bối La cho Ách Tề Nhĩ ở chiến tuyến Tây Cương, đừng nói chúng ta tước đoạt quyền lợi biết rõ vị trí của Tiêu Hoằng, nhưng mà không cần dùng phương thức mã hóa cao cấp, mà dùng phương thức mã hóa bình thường hơn nữa gửi đi liên tục không ngừng.

Chu Bằng bình thản nói.

Trợ thủ nghe thế, sắc mặt hơi đổi. Có thể trở thành trợ thủ của Chu Bằng, tự nhiên không phải ngu ngốc, chỉ nháy mắt hắn liền hiểu được mục đích của Chu Bằng, thường xuyên gửi đi tin tức không được mã hóa quy cách cao cấp lên chiến tuyến Tây Cương, rõ ràng là muốn để Duy Lâm công quốc chặn được, dễ dàng phá giải, sau đó nắm được vị trí chính xác của Tiêu Hoằng, tiến hành vây giết Tiêu Hoằng!

Chiêu này thật là độc ác mà!

Trong lòng trợ thủ thầm nghĩ, nhưng mà vẫn lựa chọn nghe theo!

10 phút sau, quân đội Duy Lâm công quốc nhanh chóng chặn được tình báo này, phá giải ra, sau đó lập tức gửi cho Bệ Đồ.

Nhìn tình báo này, phản ứng đầu tiên của Bệ Đồ là dễ dàng có được tình báo như thế, có thể là giả hay không, Cố ý điều động lực chú ý của Duy Lâm công quốc.

Nhưng mà nhìn điểm báo cáo tọa độ thì không giống lắm, quỹ tích hành động của hạm đội Bối La đúng là rất quỷ dị, toàn là những khu mù của hạm đội dò tìm Duy Lâm, hoặc là chỗ vừa mới dò xét xong, kết quả đối phương mới rời đi, hạm đội Bối La liền nghênh ngang đi tới.

- Tiêu Hoằng quá giảo hoạt mà.

Nhìn tình báo liên tiếp phá giải ra, Bệ Đồ không thể không cảm thán, tiếp theo lập tức điều động hạm đội Huyết Giáp chạy tới địa điểm tọa độ trong tình báo chặn được!

Hạm đội Huyết Giáp nhận được mệnh lệnh, tổng cộng 4 chiếc chiến hạm Ma Văn thay đổi tuyến đường, cấp tốc chạy tới địa điểm trên tình báo.

15 phút sau, Bô Lại Ninh quan tổng chỉ huy hạm đội dẫn đầu, 4 chiếc chiến hạm Ma Văn hạm đội chạy tới địa điểm mới nhất trong tình báo.

Chỉ là lại thấy được một màn làm Bố Lại Ninh ngây ngốc, địa điểm tọa độ không có bóng dáng hạm đội Bối La, chỉ có một chiếc tàu cứu hộ chở theo Ma Văn phát tín hiệu tọa độ nằm lẻ loi giữa hư không.

- Đáng chết, trúng kế rồi.

Bố Lại Ninh ở phòng điều khiển chiến hạm chiến hạm nhìn con tàu cứu hộ lẻ loi ở không xa, hổn hển mắng.

Bệ Đồ biết được tin tức này, chân mày nhăn lại, theo hắn suy luận thì tình báo tuyệt đối không sai, nhưng vì sao lại xảy ra chuyện như thế này? Điều này làm Bệ Đồ không hiểu được.

Có thể nói Bệ Đồ tuyệt đối không hiểu được, lúc này Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng phía Phục Thản Đế Quốc chẳng những không coi Tiêu Hoằng là bảo vật, lại vì tiền đồ của mình muốn giết Tiêu Hoằng, điều này suy nghĩ theo góc độ của Bệ Đồ, tuyệt đối là chuyện cực kỳ vớ vẩn.

Đương nhiên, đối mặt với hãm hại của Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng, Tiêu Hoằng làm sao có thể ngồi chờ chết, dứt khoát tương kế tựu kế, ném bỏ Ma Văn truyền tọa độ, coi như mồi nhử.

Kết quả, không ngờ thật sự có cá mắc câu.

Thông qua máy thăm dò bố trí trên tàu cứu hộ, phát hiện hạm đội Huyết Giáp chạy tới, đám người Bì Nặc, Mai Kiệt mặt xám như tro tàn, hiển nhiên mọi thứ xác định rõ suy đoán của Tiêu Hoằng.

Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng hy vọng bọn họ chết ở trong Duy Lâm công quốc.

- Truyền lệnh hạm đội, bảo trì địa điểm mục tiêu đã thay đổi, hết tốc lực xuyên qua nơi hạm đội Huyết Giám đóng giữ.

Tiêu Hoằng không để ý sắc mặt đám người Bì Nặc, Mai Kiệt, vẫn làm theo ý mình, ra lệnh.

Sắc mặt có nghiêm nghị, có oán hận, nhưng lại không hề có tuyệt vọng!

Còn ở bên kia, hạm đội Huyết Giáp thăm dò xong, xác định bên trong không có Ma Văn gây nổ, nhanh chóng "kéo" tàu cứu hộ vào chiến hạm Ma Văn, chuẩn bị nghiên cứu Ma Văn bố trí tuyến đường, xác nhận xem quân đoàn Bối La đang ở vị trí nào. Dù sao loại tàu không người lái này muốn đi theo tuyến đường định sẵn, còn phải cài đặt tuyến đường, mà đây chính là manh mối.

*****

Nhưng khi chiến hạm Ma Văn hạm đội Huyết Giáp dẫn đường thu con tàu cứu hộ vào trong kho hàng, bảy tám nhân viên xông vào mở cửa ra, kinh ngạc phát hiện trên chỗ ngồi tàu cứu hộ có đặt một khối Hàn băng vạn năm màu tím, bên trong có một sợi màu xanh như mạch máu đan xen ở giữa.

Bùm!

Mọi người còn chưa phản ứng lại là cái gì, khối Hàn băng vạn năm màu tím kia bỗng nhiên nổ tung, khối băng bắn ra có những sợi màu xanh lục, cắt trúng làn da mấy nhân viên. Tiếp theo đó, vết thương của bảy tám người liền thối rữa, tốc độ khuếch tán ra có thể nhìn rõ ràng.

Chỉ mới mười mấy giây, xung quanh tàu cứu hộ liền có bảy tám bộ xương khô!

Không có một người sống.

Đồng thời theo Hàn băng vạn năm vỡ vụn, những sợi xanh lục trong đó lan tỏa trong không khí, hình thành làn sương xanh lục.

Bố Lại Ninh ở phòng điều khiển nhìn Ma Văn giám sát thấy hình ảnh này, sắc mặt xanh tím, không thể ngờ lúc này Tiêu Hoằng còn không quên gài Duy Lâm công quốc một vố!

Ở phía hạm đội Bối La, lúc này đã xuyên qua nơi hạm đội Huyết Giáp canh giữ, đồng thời cũng tuyên bố quân đoàn Bối La đã đột phá vùng chiến hạm Ma Văn Duy Lâm công quốc phòng ngự chặt chẽ nhất.

Trên cơ bản xem như lại lách qua một tuyến phong tỏa của Duy Lâm công quốc, tiến thêm một bước chạy ra đường sống!

Nhưng lúc này Tiêu Hoằng cũng không có một chút vẻ thoải mái, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, ném bỏ Ma Văn truyền tọa độ, tuyên bố mọi kế hoạch đặt ra trước đó đều bị phá hủy, bây giờ Tiêu Hoằng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Điều này rõ ràng là giảm mạnh xác suất thành công!

Người cẩn thận, lúc này có thể nhìn ra được, phòng điều khiển không nóng, Tiêu Hoằng cũng không có hành động gì, nhưng trên mặt đã toát đầy mồ hôi, ướt cả đầu tóc.

Không ai có thể cảm nhận được trong lòng Tiêu Hoằng, càng không ai hiểu hơn Tiêu Hoằng tình huống trước mắt nguy cấp cỡ nào.

- Giúp ta chuyển liên lạc Lôi Tát ở chiến hạm vận chuyển Liệp Cung. Bỗng nhiên Tiêu Hoằng lên tiếng, nói với Bì Nặc.

Bì Nặc không hỏi vì sao, vội vàng làm theo.

- Trưởng quan, có chuyện gì?

Hình ảnh Lôi Tát xuất hiện trên màn hình, Lôi Tát hỏi, sắc mặt cũng rất nghiêm trọng, nhưng không có chút yếu thế, mà là tràn ngập phẫn nộ!

- Nói cho tất cả sĩ quan trên hạm, nếu có thể được, bất cứ ai chạy thoát được, đi thông báo 2000 thương binh ở Vũ Nhuận Tinh, bọn họ đã bị xóa biên chế sư đột kích Bối La, hiện giờ bọn họ là quân thủ vệ tập đoàn Thiên Xà, trực tiếp nghe theo Mạc Hi chỉ huy, không cần nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của Phục Thản Đế Quốc. Nhiệm vụ đầu tiên của họ là bảo vệ tập đoàn Thiên Xà, không bị bên ngoài quấy nhiễu!

Tiêu Hoằng mặt lạnh băng ra lệnh, giọng trầm thấp.

Nghe Tiêu Hoằng ra lệnh như thế, trong lòng Lôi Tát chợt động, hắn không rõ hàm nghĩa lời Tiêu Hoằng nói, nhưng mơ hồ có cảm giác như đang căn dặn hậu sự.

- Trưởng quan, ngài đang...

-Không cần hỏi vì sao, nghe mà làm!

Tiêu Hoằng mặt lạnh băng nói, tiếp theo ngắt liên lạc, ra lệnh lái tàu:

-Thông báo hạm đội, điều chỉnh nghiêng hướng bắc thêm 1 độ!

Ở phía bắc Duy Lâm công quốc, còn có một đoàn quân đội ẩn nấp ở đó, chính là hạm đội Thiên Dực số 5. Sau khi Tiêu Họằng san bằng căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc, hạm đội Thiên Dực số 5 liền ngừng bước quay về Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, đổi sang hướng đông nam.

Xem thử có thể chặn đường cho Tiêu Hoằng một đòn chí mạng hay không.


Lần đầu tiên lại tuyệt vọng, bởi lộ tuyến của Tiêu Hoằng thật quá quỷ dị, căn bản không thể nắm được, còn nói gì mà chặn đường?

Nhưng cuối cùng Chu Bằng giúp quân đoàn Thiên Dực số 5 một phen, Chu Bằng liên tiếp phát ra tình báo lên chiến tuyến Tây Cương, rõ ràng là đang chỉ dẫn quân đoàn Thiên Dực số 5. Dù A Tư Mạc Đan cũng biết, Ma Văn khóa tọa độ đã bị Tiêu Hoằng ném bỏ.

Lúc này, A Tư Mạc Đan đang ngồi ở trên ghế chính, nhìn trên màn hình liên tiếp thu nhận được địa điểm tọa độ tình báo.

Dựa vào tài năng của A Tư Mạc Đan, không khó nhìn ra có những điểm là thật, cũng có những điểm là tàu cứu hộ.

Nếu ta là Tiêu Hoằng, bây giờ ta sẽ làm sao? Không lẽ lựa chọn tuyến đường như thế? Trong lòng A Tư Mạc Đan không ngừng lặp lại lời như thế.

Tuy rằng hận Tiêu Hoằng thấu xương, nhưng có một điều mà A Tư Mạc Đan không thể không thừa nhận, đó là đầu óc Tiêu Hoằng rất linh hoạt, xử sự điên cuồng, gặp chuyện bình tĩnh, người như thế thường là đáng sợ nhất.

- Báo cáo trưởng quan, phía quận Nam Du có một đoàn hạm đội Ma Văn xâm nhập vào Duy Lâm công quốc, dường như tới tiếp viện Tiêu Hoằng.

Một binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 báo cáo với A Tư Mạc Đan.

- Phía quận Nam Du, không phải chiến tuyến Tây Cương? A Tư Mac Đan hỏi lại.

- Không phải, chiến tuyến Tây Cương án binh không động đậy. Binh lính Thiên Dực này nói tiếp.

- Cái này thì lạ, theo hướng đi của Tiêu Hoằng mà xem, Tiêu Hoằng liều mạng chạy về phía chiến tuyến Tây Cương, dựa theo lý mà nói thì chiến tuyến Tây Cương phái ra hạm đội mới là hợp lý nhất, hữu hiệu nhất, vì sao lại phái hạm đội từ chỗ khác, tốn thời gian tốn sức không nói, còn rất kém cỏi.

A Tư Mạc Đan nói.

Hay là, ở bên trong Phục Thản Đế Quốc, có người muốn làm khó Tiêu Hoằng, hay là có người muốn giúp đỡ Tiêu Hoằng? A Tư Mạc Đan to gan phân tích, bởi vì hắn cảm nhận được tình báo trước đó là thật, hơn nữa nếu bị chặn được, sẽ cực kỳ bất lợi với Tiêu Hoằng. Nhưng vì sao tình báo nắm giữ sống chết của Tiêu Hoằng lại được phát đi tùy tiện như thế?

-Nếu ta không đoán sai, Tiêu Hoằng sẽ né tránh hạm đội kia, tiếp tục đi theo hướng Nam, rõ ràng cục diện sẽ càng bất lợi hơn, chỉ có thể đi theo hướng bắc!

A Tư Mạc Đan lẩm bẩm, tiếp theo nhanh chóng ra lệnh hạm đội:

-Tăng hết tốc lực, dựa theo tuyến đường trong tình báo, dò tìm phía bắc!

Ở trong quận Nam Du, Chu Bằng vẫn bình thản chỉ huy cái gọi là "tiếp ứng", điểm mấu chốt của Chu Bằng là không thể để Tiêu Hoằng trở về Phục Thản Đế Quốc, hơn nữa không thể làm trắng trợn, phải làm ra vẻ như dốc hết sức cứu viện.

Cách làm này khó khăn không nhỏ, nhưng mà Chu Bằng lại rất am hiểu.

- Tướng quân, tín hiệu tọa độ hạm đội Bối La biến mất. Lúc này, bỗng nhiên Mạn Đạt báo cáo với Chu Bằng.

Nghe thế, Chu Bằng hơi giật mình một chút, rõ ràng Tiêu Hoằng đã có phát hiện.

- Nhưng mà ta mới lấy được tin tức, ngay khi hạm đội chiến thuật Giao Long tiến vào Duy Lâm công quốc, thu hút 2 chiến hạm Ma Văn số 33 Duy Lâm công quốc, Ách Tề Nhĩ thừa cơ phái ra một chiếc Tinh Môn Hạm.

Mạn Đạt báo cáo tiếp với Chu Bằng.

- Thì ra thế, không ngờ Ách Tê Nhĩ tà tâm không chết, khăng khăng một mực đầu nhập vào Tiêu Hoằng.

Chu Bằng đột nhiên hiện lên ý cười, lẩm bẩm.

- Đúng thế, A Minh Tả cũng vậy, mất hết thể diện quân nhân, lại để cho tên tiểu quỷ 20 tuổi kia cưỡi lên đầu, gọi tới gọi lui.

Mạn Đat nịnh nọt nói.


- Tinh Môn Hạm kia đánh số bao nhiêu? Chu Bằng hỏi tiếp.

- Số 419, là một chiếc Tinh Môn Hạm rảnh rỗi. Mạn Đạt trả lời ngay.

Chu Bằng cũng không nói gì nữa, trực tiếp sử dụng quyền hạn cao nhất quận Nam Du, tra tìm được vị trí Tinh Môn Hạm số 419, quả nhiên đã lén lút tiến vào trong Duy Lâm công quốc.

Khống chế thời gian vừa đúng, vừa lúc là hạm đội Giao Long thu hút đi hạm đội Duy Lâm số 33, nháy mắt liền lẻn vào.

- Không ngờ được tới lúc này mà Tiêu Hoằng còn có chiêu sau, để ta xem, ngươi còn có bao nhiêu hậu chiêu?

Chu Bằng lẩm bẩm, tiếp theo ra lệnh Hạ Kỳ Phong, trong lúc tranh thủ thoát khỏi hạm đội địch, lặng lẽ khóa chặt Tinh Môn Hạm số 419, thừa cơ hành động.

Bởi vì Chu Bằng biết, chỉ cần tập trung khóa Tinh Môn Hạm số 419, Tiêu Hoằng sẽ chạy không thoát.

Đấu trí đấu dũng đã trôi qua 3 tiếng!

Dưới sự chỉ huy bình tĩnh của Tiêu Hoằng, hạm đội Bối La cuối cùng lách qua phần lớn quân địch chặn đường, ngày càng gần địa điểm an bài sẵn.

- Báo cáo trưởng quan, còn 15 phút nữa sẽ đến địa điểm hẹn sẵn với Tướng quân Ách Tề Nhĩ.

Hoa tiêu báo cáo với Tiêu Hoằng.

- Trưởng quan, máy thăm dò ở tàu Cụ Phong đã phát hiện vị trí Tinh Môn Hạm, chúng ta đã khóa vị trí.

Lái tàu báo cáo với Tiêu Hoằng.

Nghe tin này, mọi người trong phòng điều khiển đều thả lỏng sắc mặt nghiêm trọng, Tiêu Hoằng cũng thế. Tình thế đã rõ ràng, chỉ cần Tiêu Hoằng đi xuyên qua Tinh Môn Hạm, sẽ trực tiếp truyền tống tới gần chiến tuyến Tây Cương, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt.

Nhưng mà ngay khi mọi người thấy được hy vọng, phòng điều khiến bỗng nhiên vang lên cảnh báo. Nhìn lên bản đồ không gian. Tiêu Hoằng thấy được có 2 chiếc chiến hạm Ma Văn phe địch đang nhanh chóng lao vào từ hướng tây bắc.

Tuy rằng mục tiêu không phải hạm đội Bối La, nhưng có thể thấy rõ nó đang chặn đứng đường ra cuối cùng của Tiêu Hoằng.

Đồng thời quét qua tin tức rà soát, Tiêu Hoằng thấy được 2 chiếc chiến hạm Ma Văn kia chính là hạm đội quân đoàn Thiên Dực số 5.

Vào lúc này, hạm đội Thiên Dực số 5 đang sắm vai nhân vật kỳ binh ở trước mặt Tiêu Hoằng.

- Đáng chết.

Tiêu Hoằng ít khi mắng chửi, không khỏi quát lớn, sắc mặt hơi thả lỏng liền trở nên nghiêm trọng!

- Truyền lệnh hạm đội, mở tốc độ cao nhất, không tiếc mọi giá lao tới trước hạm đội Thiên Dực số 5, tàu Cụ Phong bọc sau!

Tiêu Hoằng lớn tiếng ra lệnh, nếu tới lúc này, sẽ phải liều cú chót!

- Rõ, trưởng quan.

- Đã rõ!

Lái tàu cùng hoa tiêu nghe lệnh, nhanh chóng thay đổi trận hình, sau đó mở hết tốc lực chạy tới Tinh Môn Hạm!

Tiêu Hoằng ngồi ở ghế chính, lúc này sắc mặt cũng lạnh lẽo đứng lên, tới trước bản đồ không gian, ánh mắt không kìm được lướt qua phía Nam Tinh Môn Hạm, nơi đó có một hành tinh khí khổng lồ, có tên Cự Nhận Tinh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1129)