← Ch.0384 | Ch.0386 → |
- Tiêu Tướng quân hắn gặp phải hạm đội Thiên Dực số 5 tập kích, hạm thể bị hao tổn, bị buộc phải tiếng vào trong trùng động, tung tích không rõ, tuy nhiên chúng ta đã thu thập được tin tức về hướng đi của năng lượng trong trùng động, vẫn đang phân tích, tìm kiếm hướng mà Tiêu Tướng quân bị truyền tống đi, chuẩn bị tiến thêm một bước tìm cứu, đương nhiên nguyên nhân dẫn đến việc này vẫn là do nguyên Quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương là Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ, chưa cho phép thì đã phái chiến hạm ra, nhiễu loạn kế hoạch của Nam Du Quận tổng bộ, ta đã cân nhắc việc trừng phạt hắn.
Cố Hoành Thần đáp, lời này khá là có kỹ xảo, không nói Tiêu Hoằng đã chết, chỉ nói là tung tích không rõ, cứ như vậy, Tá Phu còn có thể dùng đến hắn, mà không xúc động tới mức trực tiếp cách chức hắn.
Hơn nữa chuyện này, cũng có thể kéo dài tới vô hạn, đợi một năm trở lên, Tá Phu đã bình tĩnh lại, khi đó sẽ không quá trách phạt hắn, dù sao thì Tá Phu cũng không có khả năng tập trung toàn bộ lực chú ý vào Tiêu Hoằng.
Về phương diện khác, đó chính là trực tiếp giá họa cho Ách Tề Nhĩ, sau đó liền có thể có quang minh chính đại lấy cớ, bắt Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả, chỉ giải quyết hai người này thì mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều.
- Tên ngu ngốc nhà ngươi!
Tá Phu nghe thấy Cố Hoành Thần báo cáo, trực tiếp chửi ầm lên:
- Thân là đường đường Trung tướng, một Quân trưởng, ngay cả chút việc nhỏ như vậy cũng không làm được, còn không mau đi tìm cứu, nhớ kỹ, đối với Tiêu Hoằng, sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể, nếu không thì chức vụ Quân trưởng của người sẽ do người khác tới làm!
- Hiểu được, hiểu được, tại hạ sẽ ra hết toàn lực ứng phó, tìm cứu Tiêu Tướng quân, vì đế quốc mà bảo trụ nhân tài hiếm có này
Cố Hoành Thần vội vàng lên tiếng.
- Biết rõ là tốt rồi, nhớ kỹ, cần nhanh lên!
Tá Phu nói thêm một câu, sau đó trực tiếp cắt liên lạc.
Theo hình ảnh Tá Phu biến mất, Cố Hoành Thần vốn đang khúm núm, hiện đã đứng thẳng lên, đồng thời thật cẩn thận sửa sang lại quân phục Trung tướng của mình, cùng với mũ Tướng quân, sau đó nghiêm mặt phân phó Chu Bằng:
- Truyền lệnh, Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả can thiệp vào kế hoạch cứu viện Tiêu Hoằng, vi phạm quân quy, do dó miễn chức hai người, giam giữ lại, về phần Bối La đột kích sư, tạm thời do Mạn Đạt đảm nhiệm sư trưởng, tiến hành thống lĩnh, Bối La đột kích sư phải phục tùng quản lý, nếu không sẽ dùng tội phản nghịch để xử!
- Hiểu được, ta sẽ ra sức áp chế tình thế đến mức nhỏ nhất.
Chu Bằng khẽ cười đáp.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Chu Bằng bỗng rung lên, người gọi là Trưởng ban Đậu Viễn Sơn của Ban nghiên cứu cơ mật Nam Du Quận.
Nhìn thấy tên của Đậu Viễn Sơn, ý cười trên mặt Chu Bằng lại hiện lên, lập tức nối Ma Văn thông tin, trong màn hình xuất hiện một lão nhân gầy gò, ánh mắt rất nhỏ, tóc trên đầu đã rụng gần hết, thậm chí có thể nhìn thấy chỗ sáng bóng.
- Đậu tiên sinh, chuyện gì a?
Chu Bằng nhìn lão nhân gầy gò này hỏi, giọng điệu vẫn khá là khách khí.
- Chu tướng quân, hai tháng trước ngài phân phó ta phá giải trung chuyển Ma Văn, cũng chế tạo ra phỏng chế phẩm, hiện tại đã hoàn thành, tuy rằng tính năng không mạnh mẽ như Tập đoàn Thiên Xà, nhưng tối thiểu cũng có thể duy trì mười mấy giờ, ta nghĩ, sản phẩm mà chúng ta mua sắm, trên cơ bản đã thoát khỏi khống chế của Tập đoàn Thiên Xà, mặc dù Tập đoàn Thiên Xà bởi vì chuyện của Tiêu Hoằng, ngừng bán cho chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh.
Đậu Viễn Sơn hai tay khoanh trước ngực, một bàn tay khẽ vuốt cằm.
- Tốt lắm.
Chu Bằng nhẹ nhàng đáp, không hề nghi ngờ, Tập đoàn Thiên Xà vẫn chính là một cái gai trong lòng Chu Bằng, cũng là nơi khiến hắn tràn ngập cố kỵ, nếu tìm được rồi thay thế phẩm cho trung chuyển Ma Văn, như vậy hắn sẽ không cần phải lo lắng quá nhiều, nếu Tập đoàn Thiên Xà thành thật, như vậy thì để cho Tập đoàn Thiên Xà sống lâu thêm mấy tháng, nếu không thành thật, thì trực tiếp tìm cái cớ tiêu diệt là được!
Dù sao hiện tại Tiêu Hoằng đã mất đi, phỏng chừng cơ nghiệp mà Tiêu Hoằng sáng tạo ra đã trở nên quần long vô thủ rồi.
Trên viên tinh cầu màu vàng đất kia, lúc này Tiêu Hoằng tuy không biết tình huống tại Nam Du Quận, nhưng hắn cũng đã đoán được tám chín phần mười, nhưng vào giờ phút này, Tiêu Hoằng gần như không hề có biện pháp gì cả, duy nhất đáng được ăn mừng chính là, lúc trước Tiêu Hoằng đã có một ít chuẩn bị, ví dụ như gia cố Vũ Nhuận Tinh, làm cho Tập đoàn Thiên Xà độc lập tách ra, cũng đưa hơn 2000 binh sĩ Bối La tới đó.
Mà trước mắt, hiển nhiên Tiêu Hoằng càng phải bận tâm chính là những binh sĩ mà hắn đang suất lĩnh này, tình huống cũng không quá lạc quan.
Trải qua sáu tiếng tiến lên, gần như nhìn không thấy một chút màu xanh này, chỉ có mặt trời chói chan chiếu trên không trung, nhiệt độ không khí đã tới gần 45 độ C, trong khi đó còn có các cơn cuồng phong bất chợt tới, thường thường sẽ gặp phải các cơn bão cát cuồn cuộn ập tới, dính lên trên mặt tràn ngập mồ hô, khó chịu tới mức cực điểm.
Còn có cả tâm lý nữa, phiến rừng rậm cứu mạng kia không biết còn xa lắm nữa không, có lẽ là gần trong gang tấc, có lẽ xa tận thiên nhai, nguyện vọng lớn nhất của mỗi người chính là có thể bay qua cồn cát, có thể nhìn thấy một chút màu xanh, nhưng mà hiện thực trước mắt lại thường không như mong muốn.
Trong đội ngũ vẫn có một số nhân viên công tác chủ yếu ngồi bàn giấy, thể lực không đủ, đã xuất hiện dấu hiệu mất nước hoặc bị cảm nắng.
Tiêu Hoằng đi trong đội ngũ, chỉ có thể lần lượt chữa trì cho bọn họ, cũng vận dụng Dược Văn, không tiếc Ngự lực, đồng thời gần như mỗi người đều được Tiêu Hoằng phát cho một khối Hàn băng vạn năm, dùng để hạ nhiệt độ.
Trên thực tế, dưới môi trường khắc nghiệt này, người có Ngự lực càng cao thì năng lực chống đỡ lại càng mạnh. Người có Ngự lực càng thấp, thì năng lực chịu đựng của thân thể sẽ kém hơn rất nhiều.
Bởi vì người của Ngự lực càng mạnh thì có thể thông qua Ngự lực cường hãn để điều tiết các cơ năng trên thân thể, tối trọng yếu chính là nhiệt độ cơ thể, cùng với việc tiêu hao nước trong cơ thể.
Tối thiểu, bọn họ có thể kiên trì lâu hơn so với thường nhân, nếu có thể đạt tới Ngự Hồn, vài năm không ăn gì cũng vẫn có thể chịu được, nhưng trước mắt, nếu nơi này có nhân vật cấp Ngự Hồn, thì cũng sẽ không thảm như vậy.
- Mọi người đều nhớ kỹ, vĩnh viễn không được quên hô hấp, chỉ cần còn có thể hô hấp, chúng ta còn có hy vọng sống sót, vĩnh viễn nhớ kỹ!
Tiêu Hoằng đi trong đội ngũ, nhìn vài nhân viên công tác đi phía sau hơi có vẻ suy yếu, liền lớn tiếng nói, ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Giờ này khắc này, có thể nói, nếu Tiêu Hoằng mang theo sĩ quan cấp Ngự Sư cùng với một vài binh sĩ Bối La có Lược Đoạt Giả chiến giáp đi trước, phần sống có lẽ sẽ lớn hơn một ít, nhưng mà Tiêu Hoằng lại không muốn như vậy.
Bởi vì trong đội ngũ tại đây, nhân vật cấp bậc Ngự Sư chỉ có mười chín người, binh sĩ Bối La có Lược Đoạt Giả chiến giáp còn hoàn hảo thì cũng chỉ có 50 người, nếu làm vậy thì có nghĩa là bỏ lại đại bộ phận người tại đây, điều này không phải là tính cách của Tiêu Hoằng.
Về phần thuộc hạ, cũng không có người nào nguyện ý buông bỏ đồng bạn, đứng bên cạnh bọn họ đều là các huynh đệ xuất sinh nhập tử của bọn hắn.
Mười hai tiếng trôi qua.
Sắc trời đã dần dần ảm đạm xuống, trong sa mạc rốt cục truyền đến một trận mát mẻ khó có, có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn, Tiêu Hoằng phi thường phi thường rõ ràng, mát mẻ hiện tại chỉ là tạm thời, tới ban đêm, nhiệt độ sa mạc sẽ giảm xuống tới âm độ, cách biệt cực lớn với ban ngày.
Đứng trên định một cồn cát, Tiêu Hoằng hơi nhìn phía trước một cái, vẫn là một mảnh hoang vắng, không có bất kỳ dấu hiệu sinh cơ nào.
Cảnh tượng như vậy không khỏi làm cho biểu tình nghiêm trọng của Tiêu Hoằng lại trở nên càng thêm ngưng trọng.
Mà trọng yếu hơn là, sức gió bốn phía lại bắt đầu tăng mạnh, không khỏi làm người ta có cảm giác mát lạnh.
- Ân?
Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền hướng ánh mắt về phía một cái khe, cái khe này cũng không sâu, bốn phía đều là vách đá, hẳn là là một nới rất tốt để tránh gió.
- Mọi người chú ý, nhìn thấy cái khe kia không? Hôm nay chúng ta qua đêm ở đó.
Tiêu Hoằng chỉ về phía trước, phân phó, sau đso dẫn theo đội ngũ vốn đã mỏi mệt không chịu nổi, đi về phía cái khe kia.
Cái khe này cũng không tính là quá sâu, độ cao đại khái chỉ có năm thước, chiều rộng không đủ mười thước, tuy nhiên để tránh gió, qua đêm hẳn là không có vấn đề.
Sau khi những người sống sót trên Cụ Phong Hào chậm rãi tiến vào bên trong khe sâu, mọi người đều tựa vào vách đá, có người thậm chí còn trực tiếp ngủ luôn, đi một ngày trong hoàn cảnh này, cho dù người làm bằng sắt có lẽ cũng không chịu nổi.
Cũng có một vài binh sĩ Bối La còn chút tinh lực, đang ngồi vây quanh một cái Ma Văn sưởi ấm, bốn phía không có vật gì để đốt cả, nên nhóm lửa đã trở nên một chuyện cực kỳ xa xỉ.
- Tiêu Hoằng, dùng đi.
Đúng lúc này, Bì Nặc bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, đưa cho hắn một ấm nước còn một nửa.
- Chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu vật tư nữa?
Tiêu Hoằng nhận lấy ấm nước, chỉ uống hai ngụm nhỏ, nhẹ nhàng hỏi.
- Thực vật còn có một chút, nước ngọt thì phỏng chừng chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì đến bình minh.
Bì Nặc thấp giọng đáp, giọng điệu đã tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ánh mắt bắt đầu quét qua xung quanh.
- Trưởng quan, chúng ta sẽ toàn bộ chết ở chỗ này hay sao?
Bì Nặc trầm tĩnh một lát, nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi sợ sao?
Tiêu Hoằng nhìn về phía Bì Nặc, cũng nhẹ giọng hỏi.
- Không sợ, nếu đã lựa chọn cái nghề này, sẽ phải có chuẩn bị trước, chỉ là cảm thấy chết như vậy thật sự rất nghẹn khuất.
Bì Nặc đáp.
- Nếu cảm thấy được nghẹn khuất, thì nên cố gắng sống sót, như vậy chúng ta mới có hy vọng báo thù.
Tiêu Hoằng nói từng câu một, sau đó lại nhìn tình huống bốn phía. Hắn lại đi tới một vách đá, sờ sờ cát tại nơi đó, lại đào xuống dưới, nhưng vẫn không có chút dấu hiệu nào của nước cả.
Tuy rằng như vậy tình hình này hoàn toàn trong dự kiến của Tiêu Hoằng, nhưng khi nhìn thấy tất cả đào ra đều là cát, hắn vẫn có chút mất mát.
Tiêu Hoằng không kìm được lật người, dựa vào vách đá, cách đó không xa có là vài tên binh sĩ ngồi vây quanh một chỗ, nụ cười trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
- Nói cho các ngươi, khi ta rơi vào khốn cảnh, thì ta đều nghĩ đến người nhà, bọn họ là động lực thúc đẩy ta kiên trì tiếp, mỗi một lần chạy tới tiền tuyến, ta đều đã đặt một bức ảnh vào trong giầy đó.
Trong đó có một gã binh sĩ mũi to nói với mọi người xung quanh, sau đó liền cởi giày, từ trong đó lấy ra một tấm ảnh, đưa cho đồng bạn nhìn, nói:
- Ở giữa là tiểu nhi tử của ta, bên trái là của ta thê tử, còn có con gái mới sinh của ta nữa.
*****
Cái binh sĩ khác nhìn thấy ảnh chụp trong tay binh sĩ mũi to, bên trong ánh mắt đồng dạng đều tràn ngập chờ mong.
- Biết không? Ta hiện tại tưởng nhớ nhất, chính là bánh thịt bò của mẫu thân ta làm, nếu hiện tại có thể ăn một cái thì tốt rồi!
Lại một gã binh sĩ nói.
Tiếp theo đó chúng binh sĩ tranh nhau nói ầm ĩ cả lên.
Tiêu Hoằng cũng không có xen vào, cứ như vậy ở bên trong góc lẳng lặng lắng nghe, một bàn tay không kiềm được thò vào ngực áo giáp cũ kĩ, thật cẩn thận lấy ra cái Ma Văn hình ảnh kia, nắm trong tay. Trầm tư một lát, rốt cục Tiêu Hoằng khởi động Ma Văn hình ảnh. Lần này, rốt cục Tiêu Hoằng đã có dũng khí, bởi vì Tiêu Hoằng thật sự không biết sau đêm nay, sau này có còn cơ hội mở ra Ma Văn hình ảnh này nữa hay không.
Sau một lát, bên trong Ma Văn hình ảnh liền xuất hiện một bộ hình ảnh, Tiêu Hoằng đứng chung một chỗ cùng Mộ Khê Nhi vô cùng thân thiết, Cầu Cầu ở giữa đang tinh nghich làm mặt quỷ.
Không kiềm lòng được, trên mặt Tiêu Hoàng toát ra một vẻ tươi cười mờ nhạt, tiếp theo liền thật cẩn thận vươn ngón tay, theo thói quen định vò vò đầu cầu cầu, nhưng mà đầu ngón tay lại xuyên qua màn hình hư ảo. Tuy nhiên dù vậy Tiêu Hoằng vẫn giữ động tác như thế, đồng thời nhè nhẹ sờ sờ hai gò má Mộ Khê Nhi.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, Tiêu Hoằng đã mỏi mệt không chịu nổi, mới nghiêng mình tựa vào vách đá lạnh như băng, nắm Ma Văn hình ảnh trong tay chậm rãi đi vào giấc ngủ...
Sáng sớm.
Dựa theo thời gian trên viên tinh cầu màu vàng đất này để tính toán, đại khái hẳn là vào khoảng bốn giờ sáng, sắc trời chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một tia ánh sáng.
Thời điểm này binh sĩ Bối La đã đều thức dậy, sửa sang lại hành trang, tiếp tục xuất phát về hướng đông. Tất cả quân nhân đều biết rõ, ở trên vùng sa mạc phải thừa dịp mặt trời còn chưa mọc, lên đường, thừa dịp thời tiết mát mẻ sẽ giảm bớt tiêu hao lượng nước trong thân thể, có thể đi được khoảng đường dài hơn.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ, đi được càng xa sự sống còn có thể tính càng lớn.
Tin tức không tốt là bên trong đội ngũ, đã bắt đầu xuất hiện tiêu chảy, đây là do mất nước gây nên. Ở trong hoàn cảnh này, mất nước không thể nghi ngờ có ý nghĩa là tổn thất chất lỏng quý giá trong cơ thể, cũng có nghĩa là sinh mệnh đang không ngừng trôi qua, đây là triệu chứng chí mạng.
Dĩ vãng có được trang bị cường hãn bảo hộ, Tiêu Hoàng chưa từng có cảm nhận lực của tự nhiên lại đáng sợ như thế, nhân loại là yếu ớt như thế.
Tuy nhiên, trước mắt không có lựa chọn nào khác, chỉ phải kiên trì một đường đi về hướng đông.
Năm tiếng sau, mặt trời chói chang lại lần nữa vô tình treo trên bầu trời, giống như một con dã thú tham lam hút đi từng chút từng chút một tia sinh mệnh cuối cùng của mọi người.
Đi ra sa mạc, đám người Tiêu Hoàng tiến lên trong sa mạc, nơi nơi là cảnh tĩnh mịch, dường như mọi người đều chỉ cúi đầu, yên lặng đi tới phía trước. Ngoại trừ tiếng gió sa mạc mang theo hơi nóng rát, phát ra từ cát đất cuồn cuộn cuốn lên, duy nhất có thể nghe được là tiếng bước chân trầm trọng kia.
"Phịch!"
Đột nhiên vang lên tiếng một thân thể ngã trên mặt đất, đánh vỡ tiếng bước chân nặng nề mà đơn điệu kia.
Tiêu Hoằng quay đầu lại, nhìn thấy một gã nhân viên công tác bọc khăn trùm đầu đã ngã xuống trên mặt đất, tứ chi xuất hiện dấu hiệu co giật, trong miệng sùi bọt mép.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Tiêu Hoằng biết rằng, đây là bệnh trạng bị cảm nắng cộng thêm mất nước nghiêm trọng. Tình huổng phi thường nguy cấp, Tiêu Hoằng không dám có mảy may tạm dừng, liền bước nhanh tới trước mặt người nhân viên công tác này, mạnh mè mở ra khóe miệng hắn đang cắn chặt, sau đó không ngừng nói:
-Hít thở đi, hít thở đi!
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền dời ánh mắt nhìn mấy người bên cạnh, hỏi:
- Các ngươi có ai còn nước?
Nhưng Tiêu Hoằng chỉ nhận được đáp án là: vài người này đều dốc ngược bình nước, bên trong không có một giọt nào chảy ra.
Người đi qua đều như thế, toàn bộ trong đội ngũ, không còn ai có một giọt nước.
Quét ánh mắt nhìn một vòng bốn phía, lần đầu tiên Tiêu Hoằng xuất hiện một loại cảm giác cực độ bất lực, rõ ràng có thể dùng phương pháp rất đơn giản liền có thể giúp cho nhân viên công tác trong lòng mình thoát khỏi khốn cảnh, nhưng cố tình ở dưới loại tình huống này lại bất lực.
Vài phút sau, nhìn lại gã nhân viên công tác trong lòng Tiêu Hoằng, lại lần nữa co giật vài cái, sau đó hai mắt liền không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không có phản ứng gì kịch liệt, bởi vì như vậy sẽ tiêu hao thể lực không cần thiết, chỉ có điều bên trong cặp mắt hắn lóe ra vô tận bi thương.
Chậm rãi vươn tay, Tiêu Hoằng thật cẩn thận đặt gã nhân viên công tác nằm trên mặt dất, khẽ vuốt khép kín hai mắt, sau đó nhẹ nhàng tháo thẻ bài thân phận của hắn cho vào túi ngực, cuối cùng để hắn nằm thẳng trên sa mạc không nhìn thấy giới hạn này. Nhìn hắn một lần cuối Tiêu Hoằng cũng không quay đầu lại rời đi.
Môi trường nghiệt ngã, không có được đến mảy may đổi mới, tình trạng của đội ngũ cũng theo thời gian trôi qua bắt đầu có chuyển biển xấu. Không có nước, thực phẩm cũng tiêu hao hầu như không còn, ở dưới ánh mặt trời chói chang này đủ để lấy đi tánh mạng của bất cứ kẻ nào.
Ước chừng tới bốn giờ chiều, liên tiếp nhân viên công tác trong đội ngũ bất lực ngã xuống trên mặt đất, lần này còn bao gồm binh sĩ Bối La thân thể bản thân phi thường cường hãn!
Đối mặt với cảnh này, lần đầu tiên Tiêu Hoằng cảm nhận được mình bất lực như thể, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là tháo cất thẻ bài thân phận của họ, cất vào túi hành trang tùy thân bên mình, tiếp theo lệnh cho đội quân lung lay sắp đổ, suy yếu không chịu nổi tiếp tục đi tới trước.
Mà thời điểm này, nhân số còn lại trong đội ngũ đã còn không tới 700 người.
Một màn thật tàn nhẫn là một đường đi tới, nơi đi qua lưu lại một hàng thi thể kéo dài đến xa tít phía sau.
Đại đa số đều là một ít thể chất yếu kém, hoặc là binh sĩ Bối La trước đó đã bị thương. Không hề nghi ngờ, từ khi Tiêu Hoằng tiếp nhận Bối La quân đoàn đến giờ cũng chưa từng xảy ra thảm trạng như vậy.
Hiện tại Tiêu Hoằng thật sự rất muốn rống to mấy tiếng, để phát tiết hết uất ức bị đè nén trong lòng, nhưng Tiêu Hoằng không thể, cũng không có khí lực này, bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn dắt đội ngũ còn sót lại tiếp tục đi tới, đi về hướng hy vọng hư vô mờ mịt kia. Hắn có cảm giác giống như trong ác mộng.
Lại một giờ trôi qua, bên trong đội ngũ lại giảm thêm 50 người.
Cảnh tượng như vậy, thật sự khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu, bởi vì không có người nào biết được, ngay sau đó ngã xuống sẽ là ai? Có thể là đồng bạn sớm chiều ở chung với mình hay không?
"Phịch!"
Còn chưa đi được mấy bước, tiếng động chói tai quen thuộc như thể truyền đến từ phía sau Tiêu Hoàng. Quay đầu vừa thấy, thần sắc Tiêu Hoằng không kiềm được sững sờ, lần này ngã xuống đúng là Vương Phàm sớm chiều ở chung với Tiêu Hoằng.
Vương Phàm ở trong lòng Tiêu Hoằng, trên cơ bản không thể gọi là một binh sĩ bình thường, không có Vương Phàm, Tiêu Hoằng cũng không có khả năng có cuộc sống an nhàn ở căn cứ quân sự Bối La như vậy.
Mối cảm tình này dĩ nhiên Tiêu Hoằng ghi khắc trong lòng!
Nói không khoa trương chút nào, ngay khoảnh khắc khắc nhìn thấy Vương Phàm ngã xuống, trái tim Tiêu Hoàng lập tức như ngưng đập, đồng thời vội vàng dừng lại bước chân, xoay người đỡ Vương Phàm lên.
- Vương Phàm! Cố kiên trì! Chúng ta rất nhanh sẽ ra khỏi vùng sa mạc này!
Tiêu Hoằng đầy khẩn trương nói với Vương Phàm. Có thể nói, người tin cẩn bên cạnh Tiêu Hoằng không có mấy người, Vương Phàm không thể nghi ngờ xem như là môt trong đó.
- Trưởng... Trưởng quan... ta... ta không muốn chết...
Vương Phàm cố dời ánh mắt vô thần nhìn Tiêu Hoằng, yếu ớt nói, thanh âm rất suy yếu.
- Yên tâm, ngươi sẽ không chết! Chỉ cần kiên trì, cố kiên trì!
Tiêu Hoằng hai mắt ửng đỏ, nhẹ giọng nói.
- Trưởng quan! Ta... ta thật khát a, có nước không? Cho dù chỉ một giọt, một giọt...
Vương Phàm suy yếu vươn tay nắm góc áo giáp của Tiêu Hoằng, thì thào nói.
Nước? Hiện tại lấy đâu ra? Nếu có đã không phải bị chết nhiều người như vậy.
Tuy nhiên, dưới tình trạng tuyệt vọng này, Tiêu Hoằng vẫn cắn răng một cái, lấy ra con dao nhỏ trực tiếp cắt ngón tay của mình, máu tươi lập tức chảy ra ồ ồ, tiếp theo Tiêu Hoằng đặt ngón tay đầy máu bên miệng Vương Phàm:
- Nước... nước đây...
Nhưng mà, lúc này Vương Phàm đã mất đi động tác nuốt, bàn tay suy yếu cũng chậm rãi từ trên áo giáp Tiêu Hoằng buông thõng xuống, hoàn toàn... không còn sinh cơ.
- Nước tới rồi, Vương Phàm!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ánh mắt ửng đỏ, khóe miệng không kiềm được run rẩy. Thể nhưng lúc này Vương Phàm đã không thể đáp lại.
"Ầm!"
Phút chốc, Tiêu Hoằng đột nhiên giơ lên nắm tay, hung hăng đánh xuống mặt đất, một tảng đá khô khốc đương trường dập nát.
Những người khác trông thấy cảnh này không ai lên tiếng, yên lặng đứng đó mặt xám như tro tàn.
Không có dòng nước mắt khóc cho người, vì thời điểm này nước mắt cũng là chất lỏng quý giá.
Ước chừng tạm dừng trên mặt đất một phút đồng hồ, Tiêu Hoằng mới có chút không đành lòng đặt thi thể Vương Phàm trên sa mạc, sau đó lặp lại động tác không biết bao nhiêu lần, tháo lấy thẻ bài thân phận của Vương Phàm, rồi chậm rãi đứng lên.
- Hiện giờ cách mặt trời lặn còn một tiếng nữa! Một giờ này, các ngươi phải cố sức kiên trì, ta không muốn lại nhìn thấy người nào ngã xuống! Đây là mệnh lệnh!
Tiêu Hoằna bỗng nhiên rống lớn một câu, sau đó tiếp tục dẫn dắt đội ngũ suy yếu, tiếp tục đi tới.
Ánh mặt trời giống như một sát thủ, lại một lần nữa chậm rãi hạ xuống núi, thời điểm này mặt đất cũng một lần nữa truyền đến sự mát mẻ quý báu dưới bước chân, nhưng dưới tình huống thiếu nước và thức ăn, sự mát mẻ này dường như không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, chỉ là miễn cưỡng có thể giảm bớt sự xói mòn của nước trong cơ thể.
Đi vào dưới chân một chỗ núi đá trọc, khi Tiêu Hoằng tuyên bố nghỉ ngơi, trong nháy mắt tất cả binh sĩ Bối La gần như thuần một sắc ngã xuống trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển.
Bao gồm Tiêu Hoằng ở bên trong, cũng trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, tuy rằng còn có thể kiên trì, nhưng chính Tiêu Hoằng thật sự cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Hắn chống đỡ được đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào ý chí cùng với Nghị lực vượt hơn người thường.
Tuy nhiên, thời điểm này, Tiêu Hoằng còn phải chịu đựng áp lực tâm lý thật lớn, cùng với mối cừu hận ngập trời kia!
-Hả?
Bỗng nhiên ngay lúc đó, hai mắt Tiêu Hoằng khép hờ đột nhiên vừa động, chỉ cảm thấy vật thể hình quả trứng trong bụng kia, lại bắt đầu mấp máy lên lần nữa, so với dĩ vãng loại mấp máy này có vẻ phi thường kỳ diệu. Bởi vì Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, vật thể hình quả trứng bị mình áp chế chặt chẽ trong cơ thể, dường như là cái bướu lạc đà, đang từng chút từng chút một cung cấp chất dinh dưỡng cùng với hơi nước cho thân thể của chính mình.
"Đây là chuyện gì?" trong lòng Tiêu Hoằng không kìm được phát ra kinh nghi như thế. Đây là ảo giác sao? nhưng Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được: tế bào khô héo trong cơ thể mình đã hơi có chút khôi phục, tuy rằng không phải là khôi phục trăm phần trăm, nhưng loại khôi phục này tuyệt đối là cứu mạng.
*****
Cố hết sức từ trên mặt đất bò lên, nghiêng mình tựa vào một tảng đá lồi ra, đồng thời Tiêu Hoàng cũng rõ ràng có thể cảm nhận được, vật thể hình quả trứng trong cơ thể lại hơi có một ít dấu hiệu héo rũ, đồng thời Tiêu Hoàng cũng cảm nhận được, trừ chất dinh dưỡng kia, còn có một tia Ngự lực kỳ diệu.
Tuy nhiên, loại kỳ diệu này rốt cuộc ở chỗ nào, Tiêu Hoàng đã không còn tinh lực và thể lực để cảm nhận.
Ngay lúc Tiêu Hoàng đang cảm thụ biến hóa trong cơ thể, bỗng nhiên nhìn thấy tên mập trắng nằm sát bên cạnh mình, vẫn nằm im ru không hề nhích động.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoàng không khỏi biến sắc, tiếp theo vội vàng vỗ vỗ bả vai tên mập trắng, khẩn trương kêu lên:
- Mập mạp, mập mạp!
Lại nhìn tên mập trắng lúc này, thân thể mập phì hơi hơi nhúc nhích, tiếp theo khẽ ngẩng đầu lên, trên gương mặt suy yếu lộ ra vẻ tươi cười bất cần đời, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta không sao... Trên người nhiều thịt, tiêu hao được rất tốt!
Tiêu Hoàng không nói gì thêm nữa, vẻ mặt đang khẩn trương hơi giãn ra một chút, tiếp theo khẽ gật đầu với tên mập trắng.
Trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tiêu Hoàng liền giản lược công tác thống kê một chút người sống sót, nhân số đã không còn tới 500 người, trên cơ bản một đường đi tới nhân số đã giảm đi gần một nửa.
Mà chân chính có thể đi tiếp sẽ còn bao nhiêu người? Tiêu Hoàng không dám làm công tác thống kê, có lẽ mấy trăm người, có lẽ chỉ có mấy người, hoặc cũng không có người nào ra khỏi sa mạc.
Bò lên đỉnh núi chỉ cao có hơn mười thước này, Tiêu Hoàng nhìn về phía đường chân trời phương Đông, như trước là trống không bao la bát ngát vô ngần, duy nhất có thể giúp Tiêu Hoàng cảm thấy có chút an ủi là theo đường đi phía trước, lớp đất bắt đầu trở nên chặt hơn, chứ không phải chỉ có cát đá, cái này có nghĩa tình huống đã bắt đầu có chuyển biển tốt.
Tối thiểu cũng có thể nhìn thấy thực vật, hoặc là tìm được nước quý báu.
Ngay lúc Tiêu Hoàng đứng trên đỉnh núi nhỏ suy nghĩ, Tiêu Hoàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, đại bộ phận binh sĩ dưới chân núi đã bắt đầu tiểu nước tiểu vào trong bình nước, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Cảnh tượng như vậy thoạt nhìn rất ghê tởm, nhưng muốn sống trong hoàn cảnh này không có gì là thể diện cũng không có gì là ghê tởm, chỉ cần có thể sống sót.
Cùng lúc đó, ở bên trong Nam Du Tinh, Cố Hoành Thần cũng Chu Bằng đang ngồi trên trường kỷ, thần sắc thản nhiên. Có thể nói, văn phòng của Cố Hoành Thần phi thường quý phái, trung tâm là một suối phun nhân tạo trong phòng, nước chảy róc rách, bốn phía trưng bày vô số thực vật quý báu.
Giờ phút này, Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng đang ngồi bên bàn trà tinh xảo, bên cạnh đặt hương trà, mà ở giữa hai người là một tấm bản đồ giữa các tinh của Thái Qua Vũ Trụ. Cả địa vực khổng lồ, vô số tinh điểm, trong đó có một phần nằm trong đường phân tuyến, đó là đường biên giới của lãnh thổ quốc gia.
Đương nhiên, bởi vì Thái Qua Vũ Trụ rất khổng lồ, bởi vậy vùng chưa được khai phá, hoặc là khu vực không biết tới còn có rất nhiều, những khu vực này bị gọi là lành thổ quốc gia chưa biết.
- Vừa mới trải qua nhân viên chuyên nghiệp của Sở nghiên cứu thiên thể, phân tích về năng lượng trùng động, Tiêu Hoàng thực rất có thể bị truyền tống tới bên trong ba khu vực này!
Chu Bằng nói xong, liền điều động Ngự lực, điều khiển Ma Văn hình ảnh trước mặt. Ngay sau đó, trên bản đồ giữa các tinh Thái Qua Vũ Trụ liền xuất hiện ba khu vực.
Toàn bộ đều ở bên ngoài Phục Thản Đế Quốc, thậm chí đã rời khỏi Gia Đô liên hợp thể.
Trong đó một khu vực lớn, ở khu vực chưa biết giữa Gia Đô liên hợp thể và Bắc Áo liên hợp thể; còn hai khu vực khác thì phân biệt ở Gia Đô đế quốc và Liên bang Thánh Long của Bắc Áo liên hợp thể.
- Khu vực thứ nhất và thứ hai còn dễ nói, nhưng ở trong lãnh thổ Liên bang Thánh Long, còn cần vận dụng một chút thủ đoạn ngoại giao!
cố Hoành Thần xem hình ảnh trước mắt, thì thào tự nói, đồng thời cầm lấy chén trà tinh xảo, hớp một ngụm.
- Kỳ thật ta lo lắng không phải nơi này, mà là ba khu vực này thêm cùng một chỗ, trên cơ bản tương đương với lãnh thổ quốc gia Duy Lâm Công Quốc, muốn lục soát hết cũng không phải chuyện dễ đâu!
Chu Bằng có vẻ cố kỵ nói.
- Không hẳn! Quan trọng là phải tìm đến trọng điểm: thứ nhất chính là Cụ Phong Hào bị tổn hại nghiêm trọng, xác định vững chắc sẽ có bộ phân linh kiện hợp kim Vi Mễ rơi lại trong không gian, đây là manh mối; thứ hai là bỏ qua về tính chất khí, bỏ qua tinh cầu không có tầng khí quyển. Cứ như vậy, phạm vi tìm kiểm sẽ trở nên nhô hơn rất nhiều!
Cổ Hoành Thần nhẹ nghếch chân bắt chéo, đốt một điếu xì gà rồi nói tiếp:
- Chỉ cần chúng ta có thể vận dụng cũng đủ nhiều Sưu Cứu Hạm, trong vòng mấy tháng lục soát toàn bộ mấy khu vực này cũng không thành vấn đề!
Chu Bằng không có đáp lại, chỉ khẽ cười cười, đồng dạng cầm lấy chén trà.
- Tuy rằng Tiêu Hoằng có thể sống sót tỷ lệ phi thường xa vời, nhưng cũng không bài trừ có thể sống sót! Tuy nhiên cũng không quan hệ, Tá Phu không phải muốn nhìn thi thể hắn sao? Nếu phát hiện còn sống, trực tiếp làm cho hắn biến thành thi thể là tốt rồi!
Cổ Hoành Thần tiếp theo nói. Đồng thời sử dụng Ma Văn thông tin, bắt đầu điều động phần lớn Sưu Cứu Hạm của Nam Du Quận, chuẩn bị xuất phát tới hướng ba khu vực này.
Chiêu bài đưa ra, tự nhiên là toàn lực tìm cứu Tướng quân thiên tài của Nam Du Quận.
Tuy nhiên, bởi vì cách rất xa xôi, hơn một trăm chiếc Sưu Cứu Hạm, cần phái đi gần nửa tháng, mới có thể đến khu vực gần nhất để tìm cứu.
Ở phía trên hành tinh màu vàng đất, thời gian lại một lần nữa tới sáng sớm, đối mặt với mặt trời sắp mọc lên kia, Tiêu Hoằng lại có một chút khiếp sợ, tuy nhiên, cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Chính là lúc sắp sửa xuất phát, hơn 50 người có binh sĩ Bối La và nhân viên công tác của Cụ Phong Hào, không có đứng lên. Dưới tình hình đêm khuya rét lạnh và thiếu nước trầm trọng 50 người này đã chết cóng.
Còn lại 450 người, trên cơ bản đã không còn đủ một nửa, nhân viên công tác Cụ Phong Hào chân chính, hiện giờ cũng chỉ còn lại không đến 100 người, có thể nói một lần hành động này thật thảm thiết.
Hy vọng hôm nay có thể tìm được dấu hiệu sinh mệnh, cùng với nước ngọt.
Tiêu Hoằng thầm lẩm nhẩm trong lòng, bởi vì Tiêu Hoằng biết rang hôm nay nếu không có gỉ tiến triển, rất có thể sẽ là tai họa, bởi vì Tiêu Hoằng biết rố, ở trong hoàn cảnh này kéo dài ba ngày, ở dưới tình huống không có bất kỳ cấp dường nào đã là cực hạn của cơ thể con người.
Mà người có thể còn sống trong kiếp nạn này đến bây giờ, trên cơ bản đều tính là hạng người sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường.
- Xuất phát!
Tiêu Hoằng gần như dùng một loại giọng điệu hơi trầm trọng, tuyên bố mệnh lệnh như vậy. Tiếp theo mọi người một lần nữa kết thành đội ngũ, đi tới theo hướng đông, nơi đó là lối thoát duy nhất của họ.
Thông qua vài ngày quan sát, Tiêu Hoằng đã phát hiện, nơi này cũng không phải là trên tuyến đường bay an toàn nhộn nhịp, thậm chí là một khu vực chưa biết, gần như không có đường bay của Ma Văn hạm như thế, nếu muốn cầu cứu, hoàn toàn là chuyện không có khả năng.
Mà trọng yếu hơn là cho dù có Sưu Cứu Hạm, Tiêu Hoằng cũng không dám tùy tiện phát ra tín hiệu cầu cứu. Nguyên nhân chỉ có một: Tiêu Hoằng cũng không ngốc, hắn biết rõ, Sưu Cứu Hạm rất có thể là do Cố Hoành Thần phái tới. Mà dựa vào tình trạng của bọn họ hiện tại, nếu bị Cố Hoành Thần phát hiện, gần như không có đường sống gì để phản kháng. Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mặt trời chói chang lại một lần nữa dâng lên cao, trên bầu trời cũng không có một chút đám mây nào, Tiêu Hoằng cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhìn thấy cục diện như vậy, ngay cả chính Tiêu Hoàng cũng đã rất suy yếu.
Hà Long ở bên cạnh sinh mệnh lực phi thường kiên cường, ngoại trừ có chút chật vật, cái khác đều khỏe. Điều này chủ yếu nhờ thực lực cường hãn Ngự Sư cấp năm của hắn, mặc dù vài ngày không ăn cái gì, vài ngày không uống nước cũng
không đến nỗi nguy ngập.
Chỉ có những binh sĩ cấp Ngự Đồ kia thì gặp tai ương rồi. Trên cơ bản bên trong đội ngũ, cấp Ngự Đồ đều đã chết hầu như không còn. Điều này cũng khiến Tiêu Hoằng một lần nữa hiểu được quy tắc không thay đổi là cường giả sinh tồn.
Nơi này dường như chính là một lần thử nghiêm trên biển cát nghiệt ngã, thích ứng không được thì chết đi, người sống sót thì sinh mệnh lực sẽ trở nên càng thêm ngoan cường.
Nóng bức, mất nước, bị cảm nắng, là địch nhân lớn nhất của đám người Tiêu Hoằng hiện giờ. Hơn nữa toàn bộ đội ngũ hiện tại đã rất suy yếu, ước chừng đi tới giữa trưa, binh sĩ bên trong đội ngũ, vẫn như trước đang không ngừng ngã xuống, sau đó chết đi.
Nhưng đúng lúc này phát sinh một chuyện khiển Tiêu Hoằng cảm thấy bất ngờ: theo một binh sĩ Bối La ngã xuống, hoàn toàn đình chỉ hô hấp, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một gà binh sĩ Bối La suy yếu không có tiến lên, mà là đứng ở bên cạnh thi thể này, ngắm nhìn một hồi lâu.
- Hạ Sâm! Ngươi định làm gì, còn không mau đi?
Bên trong đội ngũ có binh sĩ quen biết với người này lên tiếng đốc thúc.
Chỉ thấy người binh sĩ được gọi là Hạ Sâm này, khẽ nhìn đội ngũ, tiếp theo liền từ chỗ đùi rút ra cây chủy thủ tùy thân, dưới phản xạ của ánh mặt trời sáng lóe chói mắt.
Hạ Sâm hành động như thế làm cho mọi người đều sửng sốt, không ai biết hắn định làm gì, ngay sau đó bọn họ hiểu được.
Chỉ thấy Hạ Sâm đã cởi ra hộ giáp của thi thể trước mặt, cùng với nội y, sau đó đâm chủy thủ vào trong ngực thi thể, tiếp theo liền lấy ra trái tim, rồi giống như một con dã thú, hút lấy máu trong trái tim này, sau cùng gặm ăn.
Một màn như vậy, gần như khiển mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí cảm thấy Hạ Sâm này đã điên mất rồi.
Duy chỉ có Tiêu Hoằng và Hà Long mặt không đổi sắc.
- Hạ Sâm làm rất đúng! Ở hoàn cảnh này nếu muốn sống sót, thì phải không tiếc hết thảy cái giá phải trả, bao gồm ăn cả thịt trên người đồng bạn, nếu ta ngã xuống, ta không ngại các ngươi cũng cứ làm như vậy!
Tiêu Hoằng lau khóe miệng, nói ra từng chữ một, vẻ mặt rất chân thành.
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, những người khác trong đội ngũ đều toát ra vẻ khó tin. Ở trong ý nghĩ bọn họ xem ra, ăn máu thịt đồng loại vẫn luôn là một chuyện không thể chấp nhận.
- Hạ Sâm! Thân là Dược sư, ta nói cho ngươi biết mắt là bộ phận tinh thuần trên thân thể, bên trong cũng chứa đựng rất nhiều chất lòng!
Tiêu Hoằng nhắc nhở Hạ Sâm.
Lại nhìn Hạ Sâm tức thì không quản tới hết thảy, liền móc mắt của thi thể, rồi giống như ma quỷ, bắt đầu cắn nuốt. Dưới hoàn cảnh này, ước chừng hắn đã hai ngày không có một giọt nước, cũng không có ăn bất kỳ thức ăn gì, bởi vì nướt bọt đã ngưng tiết ra, dù còn có bánh bích quy mang theo mỉnh, cũng không có cách nào nuốt trôi vào bụng.
Đối với một màn như thể, phản ứng đầu tiên của mọi người là ghê tởm, chân mày nhíu sát vào nhau.
Nhưng mà phản ứng như vậy lại có mâu thuẫn: sau khi lại tiến lên một giờ, liền bắt đầu có điều dao động, bốn năm tên binh sĩ Bối La đã bắt đầu bắt chước theo cách làm của Hạ Sâm, hút máu đồng bạn chết đi, thậm chí là gậm ăn máu thít.
Hơn nữa bất cứ lúc nào sẽ chết đi, hiện tượng như vậy bắt đầu càng ngày càng nhiều, thậm chí cuối cùng lan tràn ra toàn bộ đội ngũ, chỉ có một sổ ít người cùng loại Tiêu Hoằng như vậy còn có thể trụ được, không có làm như vậy. Ngoài ra, trên cơ bản mọi người đều bắt đầu noi theo Hạ Sâm.
Vì sinh tồn, vì sống sót, mọi người đều đã bắt đầu không tiếc hết thảy cái giá phải trả, phá vỡ tấm chắn khó vượt qua nhất trong lòng mình.
← Ch. 0384 | Ch. 0386 → |