← Ch.0385 | Ch.0387 → |
Hà Long đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn thấy các binh sĩ Bối La ăn thịt người, khóe miệng Hà Long hơi giật giật, tiếp theo dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng.
Bản thân Hà Long biết rõ rằng, không đến 300 người trước mắt này đã hoàn toàn triệt để phá vỡ tấm chắn của nhân loại lớn nhất trong lòng. Một khi nhân loại có thể đột phá tấm chắn trong lòng này, không thể nghi ngờ sẽ là quân nhân đáng sợ nhất, ở trên chiến trường sẽ trở nên càng thêm hung hãn!
Nếu trong đó có thể có đủ số người này sống sót trong kiếp nạn, như vậy khẳng định sẽ trở thành một chi quân đội đáng sợ.
Giống như một lưỡi dao sắc bén trải qua liệt hỏa tôi luyện, đối với sinh tử so với quân đội bình thường, có được nhận thức của cảnh giới rất cao.
Không kiềm được, Hà Long lại một lần nữa nhìn Tiêu Hoằng. Tuy rằng Tiêu Hoằng không có ăn thịt người, nhưng từ trong ánh mắt Tiêu Hoằng, Hà Long có thể khẳng định: nếu cần, Tiêu Hoằng sẽ không hề cố kỵ ăn luôn. Hơn nữa từ chỗ sâu trong ánh mắt Tiêu Hoằng, Hà Long nhìn ra được: không có bất kỳ một người nào có dục vọng muốn sống mạnh hơn so với Tiêu Hoằng.
Theo cách thực hiện như thế, lan tràn rộng ra bên trong đội ngũ, số người không ngừng ngã xuống lúc trước rõ ràng đã giảm bớt.
Toàn bộ trong đội ngũ giờ khắc này đang tràn ngập một loại khí thế, đó chính là niềm tin mình còn sống sót. Hơn nữa thời điểm này Hà Long cũng rõ rằng có thể nhìn thấy, loại khí thế này theo môi trường không ngừng ác liệt, mà trở nên càng thêm tăng vọt.
"Chẳng lẽ giờ khắc này, trên thế giới lại sắp sinh ra một chi quân đội nghịch thiên?" Hà Long thầm nghĩ trong lòng, chỉ là ý niệm như vậy nhoáng lên một cái trong đầu rồi tắt. Nguyên nhân có hai điều: một là số người còn lại hiện giờ thật sự quá ít, chỉ có không đến 300 người; hai là mặc dù trước mắt sĩ khí tăng vọt, nhưng có thoát khỏi khốn cảnh trước mắt hay không, hết thảy đều chưa biết.
Nhưng mà, ngay lúc Hà Long suy nghĩ như thế, ánh mắt Hà Long lại thoáng hơi đổi sắc: Màu xanh biếc! Hà Long nhìn thấy ở cách đó không xa có màu xanh biếc.
Không chỉ Hà Long, Tiêu Hoằng tự nhiên cũng thấy rõ rành rành, vốn trên mặt đất hoang vắng đã xuất hiện vài cọng thực vật màu xanh biếc. Tuy rằng vẫn còn rất thưa thớt, nhưng đây tuyệt đối là một dấu hiệu tốt.
Thấy cảnh tượng này không khỏi làm cho trên mặt Tiêu Hoằng, thậm chí trên mặt những người khác toát ra một chút sáng bóng, đây chính là niềm hy vọng!
Tiếp tục đi tới phía trước đại khái chừng hai mươi phút, thực vật bắt đầu trở nên càng thêm dày đặc, một loại thực vật có dạng cây gậy giống như cây Tiên Nhân Chưởng (một loại xương rồng, còn gọi là cây bàn tay tiên) bắt đầu hiện ra trước mặt mọi người.
Nhìn thấy loại thực vật giống như Tiên Nhân Chưởng này, tất cả binh sĩ Bối La gần như trong mắt đều sáng ngời lên, liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh loại thực vật này, đều dùng dao nhỏ, cắt đoạn thực vật giống Tiên Nhân Chưởng, chảy ra một chất lỏng màu trắng ngà.
Tiêu Hoằng vẫn đi ở phía trước đội ngũ, nhìn thấy mười mấy binh sĩ đang hút loại chất lỏng màu trắng đậm đặc không biết tên này, đồng tử hắn không kiềm được co rụt lại. Tiêu Hoằng đã đọc rất nhiều bộ sách đủ loại, hiểu biết rất rõ, ở trong giới tự nhiên, thực vật có chất lỏng đậm đặc màu trắng, thường thường chính là một loại tín hiệu: đó là có độc!
Tuy rằng không thể nói tuyệt đối, nhưng bên trong mười loại thực vật có chất lỏng đậm đặc màu trắng, có hết chín loại là có độc, hơn nữa là kịch độc!
- Mọi người không được chạm vào những thực vật đó! Đây là mệnh lệnh!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên không do dự lớn tiếng nói.
Không đợi những binh sĩ Bối La này kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hơn mười binh sĩ Bối La không kiềm được hấp dẫn gặm ăn "Tiên Nhân Chưởng", khóe miệng đã bắt đầu trở nên sưng đỏ, trong miệng bọt mép và bọt máu sôi sục bắt đầu sùi ra!
Nhìn qua vẻ mặt đã biến đổi kinh người.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng không dám có mảy may chậm trễ, vội vàng phóng lên phía trước, từ trong túi Ma Văn lấy ra Văn đan giải độc
Chỉ tiếc, ngay thời điểm Tiêu Hoằng vừa mới phóng tới trước mặt những binh sĩ trúng độc này, hơn mười người gồm binh sĩ Bối La cùng với nhân viên công tác này đã mất mạng tại đương trường. Nhìn thấy một màn như thế, mọi người đều hoảng sợ ngây người. Không hề nghi ngờ, đây cũng là một kinh nghiêm lần nữa giúp cho bọn họ trở nên cảnh giác hơn.
- Từ giờ trở đi, bất kể các ngươi có khó chịu bao nhiêu, cũng phải nghiêm khắc nghe theo chỉ huy của ta! Không nên chạm tới các thứ, không được ăn bậy lung tung! Mọi người còn có vấn đề gì không?
Tiêu Hoằng xoay người lại, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn những người sống sót, lớn tiếng hỏi.
- Không có!
- Không có, Trưởng quan!
Chúng binh sĩ nhẹ giọng ứng đáp.
- Tiếp tục xuất phát! Nhớ kỹ, chỉ cần nhìn thấy thực vật có chất lỏng màu trắng, thì tận khả năng tránh ra xa, không được đụng vào nó!
Tiêu Hoằng dặn tiếp một câu, sau đó tiếp tục đi lên phía trước đội ngũ.
Những người khác nhìn lại hơn mười người binh sĩ Bối La cùng nhân viên công tác kia, tiếc hận lắc lắc đầu, còn cách không xa nữa sẽ thoát hiểm, không nghĩ tới bọn họ lại ngã xuống ở thời khắc cuối cùng này. Tuy nhiên đây cũng là nói ra một cảnh tỉnh cho bọn hắn: chính là càng đến gần thành công, thì phải càng cảnh giác hơn.
Lại đi tiếp chừng mười mấy phút, tuy rằng không khí như trước vô cùng khô ráo, nhưng trên mặt đất đã xuất hiện cỏ dại, điều này không thể nghi ngờ là một dấu hiệu báo trước rất tốt.
- Trường quan! Ngài xem nơi đó!
Ngay lúc đám người Tiêu Hoằng nhô lên một gò đất nhỏ, một gã binh sĩ Bối La bỗng nhiên chỉ chỉ hướng chính nam nói. Chỉ thấy nơi đó là một mảnh ốc đảo, bốn phía mọc đầy cây cối xanh tươi mát mẻ, ngay trung tâm là một hồ nước nhỏ, nước hồ trong veo phản chiếu dưới ánh mặt trời, có thể nói sóng nước trong vắt, bụi cỏ bốn phía cũng đều xanh biếc tươi mát.
Cảnh tượng như thế, không khỏi khiến trong mắt tất cả binh sĩ Bối La phát ra vô tận tia sáng.
Một màn này, chính là cảnh tượng mấy ngày nay bọn hắn nằm mơ đều muốn nhìn thấy.
- Không cần cao hứng quá sớm, coi chừng là ảo ảnh!
Hà Long đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng nhắc nhở. Đồng thời nhìn xem binh sĩ Bối La bên cạnh, Hà Long cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, tuy rằng bên trong ánh mắt của binh sĩ Bối La tràn ngập khát vọng, nhưng dù vậy vẫn không có người nào tùy tiện hành động, mà đều tập trung ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, chờ đợi mệnh lệnh của Tiêu Hoằng.
Đối với Hà Long nhắc nhở, Tiêu Hoằng tự nhiên cũng đã nghĩ tới, hắn quay nhìn tên mập trắng dùng mắt ra hiệu.
Bởi vì ở chung thời gian cũng đủ lâu, tên mập trắng tự nhiên hiểu được ánh mắt của Tiêu Hoằng này có ý gì.
-Hiểu rõ!
Tên mập trắng đáp lại một tiếng, liền từ phía sau lưng lấy ra Ma Văn súng trường bắn sẻ, nhắm vào một thân cây trên ốc đảo bóp cò súng!
Ầm!
Theo một tiếng súng nổ, ngay sau đó trên đám cây xanh tươi mát mẻ kia, một nhánh cây gãy rời rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rốt cục Tiêu Hoằng có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, tiếp theo không nói gỉ, rất nhanh chỉ một ngón tay về hướng nơi đó.
Chỉ thấy binh sĩ Bối La đã suy yếu không chịu nổi, dường như liều mạng phát ra lực lượng cuối cùng, giống như một con báo săn, chạy như điên xuống hướng ốc đảo!
Khoảng cách 500 thước, gần như chỉ dùng không đến thời gian một phút, liền nhảy vào bên trong ốc đảo, tới cạnh hồ nước trong veo thấy đáy kia, không có tạm dừng, đại bộ phận binh sĩ Bối La liền cởi bỏ hộ giáp kim loại, trực tiếp nhảy vào trong đó.
Bao gồm cả Tiêu Hoằng, thảy túi hành trang tùy thân qua một bên, cũng trực tiếp nhảy ùm xuống nước. Thân thể vốn đang bỏng rát, trong nháy mắt liền cảm nhận một cơn mát rượi thấm nhuần khắp toàn thân.
Loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết này, loại cảm giác ngâm mình trong hồ nước mát này, thật giống như thiên đường!
- Ái chà... Đây là thiên đường!
Trồi đầu lên mặt nước, Tiêu Hoằng không kiềm lòng được bật thốt ra thành lời.
Tiếp theo liền lấy ra bình nước quân dụng, chứa đầy nước khởi động một lần Ma Văn sát trùng, sau đó liền uống ừng ực mấy ngụm, thở phào một hơi thật dài nhẹ nhòm.
Trong lòng đang khô nóng, dường như giờ khắc này tan biến hết.
Lại nhìn các binh sĩ Bối La khác cũng như thế, đều nằm bên trong hồ nước. Giờ khắc này, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy nước là quý giá như vậy.
Tuy nhiên, ngay lúc tính cảnh giác của mọi người đều ở thời điểm thấp nhất, Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên biến sắc, tập trung ánh mắt nhìn ngay trung tâm hồ nước. Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện nơi đó có vô số bọt khí nổi lên!
- Ở đó đến tột cùng là cái gì?
Chân mày Tiêu Hoằng không kềm được căng thẳng, tiếp theo vội lệnh cho binh sĩ Bối La đang đùa nghịch dưới nước:
- Mọi người, toàn bộ rời hồ nước!
"Phần phật!"
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa dứt lời, chỉ thấy ngay giữa hồ nước, một cái cột nước đột nhiên phun lên, ước chừng cao hơn mười thước. Ngay sau đó, chỉ thấy dưới mặt nước trong suốt, một con linh thú thủy tê, đột nhiên từ giữa hồ nước trồi lên.
Độ cao ước chừng gần hai mươi thước, cái đầu cực lớn giống như một khối vẫn thạch bất quy tắc, miệng giống như mỏ chim, có hình mũi dùi, đầu mũi có một móc câu, hai bên khóe miệng thì giương ra mười mấy sợi râu thịt.
Phần dưới cái đầu, giông giống như một con mãng xà cực lớn, trên đó phủ kín vảy bất quy tắc mà có vẻ thô ráp.
Nhìn thấy một con quái vật lớn như thế không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện, mọi người đều sửng sốt.
Tiếp theo liền liều mạng bơi vào bờ, bởi vì vũ khí của họ gần như toàn bộ đều để trên bờ.
Về phần Tiêu Hoằng, bởi vì Tiêu Hoằng cho tới bây giờ vốn không có thói quen cởi bỏ hộ giáp, tất cả vũ khí chiến đấu đều còn ở trên người. Đồng dạng thông qua vẻ bên ngoài, Tiêu Hoằng đã đại khái phán đoán ra, đây rốt cuộc là con gì: đó chính là con Ngạc thủy mãng, là linh thú Ngự Sư cấp năm hiếm thấy, thích ẩn núp dưới lớp cát trong hồ, đợi thời cơ mà động bắt giữ con mồi.
Mười mấy vòi thịt kia, chính là khí quan khứu giác của nó ở dưới nước.
Không có cấp cho mọi người mảy may thời gian chuẩn bị, ngay khoảnh khắc xuất hiện, con Ngạc thủy mãng liền bổ đầu xuống cắn xé chỗ binh sĩ Bối La tụ tập!
Do vì ở trong nước, thêm chỉ không hề phòng bị, tuy rằng hầu hết binh sĩ Bối La liều mạng bơi tránh, nhưng cuối cùng vẫn có một binh sĩ Bối La bị cắn, sau đó bị con Ngạc thủy mãng nuốt sống.
-Chết tiệt!
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng không kềm được bật chửi rủa. Sau đó từ trong túi Ma Văn ấy ra Lưu Văn, đồng thời khởi động, tiếp theo liền từ dưới nước nhảy dựng lên, nhằm về phía Ngạc thủy mãng, trên hai tay đã hình thành hai luồng hào quang màu tím, chính là Hàn băng vạn năm ở trạng thái lỏng.
Cách Ngạc thủy mãng còn hơn mười thước, Hàn băng vạn năm trên hai tay Tiêu Hoằng đã ngưng kết thành vô số mùi băng, tiếp theo điên cuồng bay vọt tới đánh vào đầu Ngạc thủy mãng!
Bởi vì hàng năm sinh hoạt dưới môi trường cực độ ác liệt, hộ giáp trên đầu loại Ngạc thủy mãng này có vẻ rất kiên cố, đợt Hàn băng vạn năm đầu tiên của Tiêu Hoằng đánh lên nó, gần như không có mảy may hiệu quả.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng đã sớm có chuẩn bị trong lòng, mà mục đích chính của Tiêu Hoằng là thu hút lực chú ý của con Ngạc thủy mãng để tranh thủ thời gian cho binh sĩ Bối La bơi vào bờ
← Ch. 0385 | Ch. 0387 → |