Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0482

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0482: Âm mưu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Trên thực tế, nếu dựa theo thế tiến của Tiêu Hoằng bây giờ, 2 tháng sau, nếu không có một chút ngăn cản, rất có thể sẽ tăng lên 300. 000, dù cho Triệu Quần đè nén, không phải vẫn cao như thế hay sao?

Đối với vị trí tổng quản Phạm Cương Tinh hiện giờ, Đông Lộc quả thật không mất nổi, dù sao cái này không phải vị trí của môi mình hắn, còn quan hệ tới lợi ích phe phải.

Hơn nữa bản thân hắn hoặc ít hoặc nhiều cũng làm chuyện không thể cho người ta biết, một khi trong tay không còn quyền lợi, hậu quả đương nhiên là sẽ bị người ta sờ nắn.

Có lễ, đây chính là nguyên nhân trực tiếp khiến những kẻ nằm quyền cao trở nên tham luyến quyền lực.

- Không được, phải nghĩ cách mới được.

Đông Lộc nhìn biến đổi kinh hôn trên bảng thành tích trong màn hình, lẩm bẩm.

Uy hiếp, lúc này Đông Lộc cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ, hiện giờ Đông Lộc là Ngự sư cấp năm, hắn còn muốn dựa vào vị trí này lấy được Ngự linh thủy, trở thành Đại Ngự sư. Như vậy, không lâu sau là Đông Lộc có thể công khai tiến vào Di Đà Tinh, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu.

- Đông Lộc tổng quản, có cần liên hệ với tam sư huynh Hắc Trạch Sâm, xem ngài ấy có ý kiến gì?

Một người thanh niên đứng cạnh Đông Lộc hỏi thử, hắn tên là Mình Giai, cũng như Đông Lộc, đều là người phe cánh Hắc Trạch Sâm, đệ tử thứ ba của A Di La.

Đồng thời cũng là một trong những phe phải mạnh mẽ nhất trong Thánh Đàn, không ai muốn chọc tới. Về phần Hắc Trạch Sâm, tính tình cũng khá là bá đạo.

Nhưng mà Đông Lộc khoát tay với đề nghị của Mình Giai:

- Tạm thời còn chưa cần, nhớ kỹ, không phải chuyện gì cũng vội đi nhờ cấp trên hỗ trợ, như vậy chỉ thể hiện ngươi vô năng mà thôi.

Nói xong, Đông Lộc liền bắt đầu tiếp tục suy nghĩ.

Kỳ thật có rất nhiều đối mặt với cùng tình huống của Đông Lộc, xếp trong mười hạng đầu đều chướng mắt Tiêu Hoằng.

Người xếp trong mười hạng đầu, kéo dài xuống dưới sẽ sinh sản ra vô số thuộc hạ, giống như rễ cây phù khắp Phạm Cương Tinh.

Ngoại trừ mấy người như Bác Sơn ra, có thể nói trên Phạm Cương Tinh không có ai thích Tiêu Hoằng. Dù là Tiêu Hoằng không làm gì, cũng không làm chuyện gì uy hiếp tới họ.

Trong đó có không thiếu trung lập, nhưng ở trong mắt họ, Tiêu Hoằng cũng biến thành ma đầu khát máu, cố gắng tránh né cho xa.

Trong lúc Đông Lộc cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng lại bó tay không có cách nào, Ma Văn thông tin của hắn rung lên, người gọi là Triệu Quần.

Thân là tổng quản Phạm Cương Tinh, lúc này Triệu Quần gọi cho hắn, rốt cuộc là vì cái gì, Đông Lộc đã có thể đoán được tám chín phần mười.

Nếu nói Tiêu Hoằng điên cuồng tích góp điểm thành tựu, trước mắt là uy hiếp Đông Lộc, vậy thì đối với Triệu Quần sẽ là đả kích nặng nề. Bởi vì hắn đã rớt xuống hạng 4, rơi khỏi quản lý Nhân sự các, vị trí phải nắm giữ bị Tiêu Hoằng đá văng ra.

Theo Đông Lộc thấy, lúc này Triệu Quần gọi tới, chính là muốn không kinh động cao tầng Ngộ Giác Tinh, tìm kiếm kết mình ngắn ngủi, cùng chung mối thù giải quyết cục nợ Tiêu Hoằng trước, khôi phục trật tự ban đầu của Phạm Cương Tinh.

- Chà, Triệu Quần sư đệ, ngươi đã rất lâu không có gọi cho ta đấy.

Đông Lộc làm ra vẻ tươi cười, già vờ như không có gì hỏi.

- Không phải gần đây bận rộn quá hay sao? Đông Lộc sư huynh đừng trách mà.

Triệu Quần cũng khách sáo nói, kỳ thật trong lòng là sao, hai bên đều biết rõ.

- Không biết Triệu Quần lão đệ gọi trễ như vậy, là vì chuyện gì?

Đông Lộc hỏi tiếp.


- Thật ra cũng không có gì, chỉ là không biết Đông Lộc sư huynh có thời gian không, ra ăn một bữa, gặp mặt trò chuyện?

Triệu Quần nói, giọng điệu thoải mái.

- Nếu Triệu sư đệ quyết định tiêu xài, ta làm sư huynh làm sao không hân hạnh được, nói đi, địa điểm ở đâu?

Đông Lộc cười khẽ nói.

- Khó có lúc gặp gỡ, tự nhiên phải chọn nơi yên lặng. Sáng ngày mai, thành phố An Nguyên trên Vĩnh Ngạn Tinh, khách sạn Phong Ân, sao hả? Hơn nữa ta còn hẹn một người khách.

Triệu Quân nói tiếp.

Thành phố An Nguyên ở Vĩnh Ngạn Tinh vốn là một thành phố không quá phồn hoa, tương đối yên lặng, không bị người ta chú ý.

- Xem ra Triệu sư đệ thật là biết chọn chỗ, ta làm sư huynh, cung kính không bằng tuân mệnh.

Đông Lộc cười cười đáp, tiếp theo ngắt liên lạc.

Nháy mắt vừa kết thúc cuộc gọi, mặt cười hì hì của Đông Lộc liền trở nên nghiêm nghị, thậm chí còn có một tia âm lãnh.

- Sư huynh, ngài thật sự định tham gia cuộc gặp này?

Mình Giai đi lên hỏi Đông Lộc.

- Đương nhiên.

Đông Lộc cất Ma Văn thông tin vào túi Ma Văn, trả lời.

- Vậy Triệu Quần muốn làm gì?

Mình Giai hỏi tiếp.

- Mượn sức, đối phó Tiêu Hoằng, đây là kết quả tất nhiên.

Đông Lộc nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, trên thiên thạch A Di La ngồi, dàn xếp xong Lạc Tuyết Ninh, A Di La liền chú ý tới Tát Già đứng phía trước.

- Ngươi đột nhiên tìm ta, có chuyện gì?

A Di La hỏi Tát Già.

- Đệ tử chỉ muốn hỏi một câu, sư phụ rốt cuộc có ý muốn thu nhận Tiêu Hoằng làm đồ đệ hay không, nếu không có, con sẵn sàng thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ.

Tát Già trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí nói. Theo Tát Già thấy, mặc kệ phương diện nào, Tiêu Hoằng cũng là nhân tài hiếm có, chăm chỉ, ngộ tính cao, giỏi sử dụng ý tưởng, quan trọng nhất là Tát Già nhìn ra được, tuy rằng thủ đoạn của Tiêu Hoằng hơi tàn bạo, nhưng vẫn rất trọng tình nghĩa.

Hơn nữa lúc nàỵ Tát Già cũng cảm nhận được, A Di La cổ ý đè ép Tiêu Hoằng, Ngự sư cấp bốn, gần 90. 000 điểm thành tựu, nắm giữ kỹ thuật Đế Văn năm chiều, tùy tiện lấy một thành tựu nào, A Di La cũng không thể từ chối thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ, huống chi Tiêu Hoằng lại có tất cả.

- Ngươi? Thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ? Ha ha.

A Di La bỗng nhiên có thái độ khác thường, cười khẽ.

Tiếng cười đó làm Tát Già ngây ra, Tát Già không rõ vì sao sư phụ lại như thế, càng không thể nhìn thấu dụng ý của A Di La.


- Ngươi cho là nhận Tiêu Hoằng làm đồ đệ, là một chuyện dễ dàng như thế sao? Đôi cánh của ngươi còn chưa đủ cứng cáp.

A Di La nói tiếp.

- Vậy ngài hãy nhận được, nuôi thả Tiêu Hoằng ở trên Phạm Cương Tinh như thế, thật không tốt lắm.

Tát Già nói tiếp. Đúng thế, tuy rằng mỗi ngày Tiêu Hoằng tra tấn Tát Già đến chết khiếp, nhưng Tát Già biết Tiêu Hoằng là thứ rất hiếm có.

- Chuyện này, ta tự có chủ trương, tạm thời không nhắc tới nữa. Ngươi chỉ cần làm, là âm thầm giúp đỡ hắn là được, chớ có đứng cùng phe với hắn ở bên ngoài.

A Di La nói tiếp, rất là quyết đoán.

Ở bên này, Tiêu Hoằng không thể nào biết được những chuyện đó, vẫn đang ngồi trước bàn tập trung nghiên cứu kỹ thuật Đế Văn sáu chiều, trước mặt xếp rất nhiều sách về Ma Văn, làm người ta thấy như trực tiếp chôn đầu trong sách.

Lúc này Tiêu Hoằng đã có nắm giữ phương hướng kỹ thuật Đế Văn sáu chiều, đang muốn nắm lấy.

Tốc độ tiến bộ như thế, tự nhiên cũng nhờ vào Tát Già, trả lời vấn đề cho Tiêu Hoằng.

Nhanh chóng ghi đầy quyển số tay, Tiêu Hoằng đeo kính bảo vệ mắt, bắt đầu lật xem, trong đó ghi lại toàn bộ điểm mấu chốt của kỹ thuật Đế Văn sáu chiều, cùng với những bí quyết do Tiêu Hoằng tự nhận.

Đến 2 giờ sáng, Tiêu Hoằng mới cất số tay vào ba lô, ôm ba lô nằm trên dây ngủ khò khò.

Bây giờ mỗi ngày Tiêu Hoằng chỉ ngủ 6 tiếng, thời gian còn lại hoặc là nghiên cứu kỹ thuật, hoặc là điên cuồng tu luyện, chỉ là vì mạnh lên.

Một ngày trôi qua, Tiêu Hoằng vừa tỉnh lại, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc Gia Nại Cầm xong, Tiêu Hoằng vác ba lô lên đỉnh núi bắt đầu tu luyện.

về phần Gia Nại Cầm, trải qua vài ngày khôi phục, thân thể suy yếu cũng bắt đầu khỏe lên, chẳng qua ở trước mặt Tiêu Hoằng, vẫn cứ làm bộ suy yếu quá mức, sau đó nằm ở trên vai Tiêu Hoằng chờ hắn đút cho ăn.

Chỗ duy nhất làm Gia Nại Cầm khó chịu, đó là Lạc Tuyết Ninh bỗng nhiên nhảy ra, thực ra Lạc Tuyết Ninh cũng vậy, nghĩ tới Gia Nại Cầm liền thấy khó chịu.

Lên đỉnh núi, Tiêu Hoằng ngồi trên tảng đá, dùng kim Ma Văn và Ngự sa, tiến hành tu luyện đơn điệu cực kỳ nhàm chán.

Cùng lúc đó, ở thành phố An Nguyên trên Vĩnh Ngạn Tinh, lúc này bởi vì lệch giờ, đã đến chạng vạng.

Trong một căn phòng bình thường ở khách sạn Phong Ân, Triệu Quần dẫn Phùng Vĩnh Niên xuất hiện ở đây, trên bàn tròn bày đầy các món ngon.

Bên mặt kia, là một nam nhân mặc thường phục, người cao lớn, làn da đỏ rám, mái tóc ngắn, đôi mắt như chim ưng, sáng ngời.

Hắn là quan chỉ huy quân sự cao Vĩnh Ngạn Tinh - Ba La, Đại Ngự sư cấp một.

Toàn bộ lực lượng quân sự Vĩnh Ngạn Tinh đều do hắn quản lý, tổng cộng 5000 người, đều là tinh binh, nhiệm vụ chủ yếu là toàn quyền bảo vệ an toàn vành đại bên ngoài Thánh Đàn, quân hàm Trung tướng.

Chẳng qua dù là hắn có thể hô mưa gọi gió trên Vĩnh Ngạn Tinh, nhưng gặp đệ tử của A Di La, hay là đệ tử có địa vị cực cao trên Phạm Cương Tinh, đều phải khách khí không thôi.

về phần người trên Di Đà Tinh, Ngộ Giác Tinh, càng không cần phải nói.

Thực ra Ba La cũng không phải người nằm trong phe nào, nhưng mặc kệ người phe cánh nào cũng đi lại rất gần, đồng thời thu được rất nhiều chỗ tốt từ những phe cánh này.

Ví dụ như kỳ trân chỉ Thánh Đàn mới có, ví dụ như địa vị hiển hách hiện giờ.

Theo Ba La thấy, chỉ có gắn bó với Thánh Đàn, nhất là bố cục thế lực Phạm Cương Tinh hiện giờ, chính mình mới có thể lấy được nhiều chỗ tốt. Tiêu Hoằng đột nhiên nhảy ra, cùng với ý đồ đánh vỡ hệ thống hiện tại, cũng làm cho Ba La cảm thấy bị uy hiếp.

Nếu Tiêu Hoằng nắm giữ chức vị, Ba La có thể khẳng định, dựa vào một loạt hành động của Tiêu Hoằng ở Phục Thản Đế Quốc, tuyệt đối không thể chấp nhận những giao dịch ngầm không thể lộ mặt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)