Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0503

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0503: a di la
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Ánh mắt kia cực kỳ giống một con sói, đang nhìn kỹ kẻ địch, chờ ngày sau báo thù.

- Hắc Trạch Sâm, chúng ta không chết không thôi, ta sẽ cho ngươi hối hận.

Ngay khi Hắc Trạch Sâm quay đầu chuẩn bị đi vào khe nứt không gian trở về

Ngộ Giác Tinh, Tiêu Hoàng quát lớn.

Đối với lời của Tiêu Hoằng, Hắc Trạch Sâm đột nhiên trừng mắt, nhưng tiếp đó lại áp chế cơn giận.

- Hừ! Dựa vào ngươi? Ta chờ, ta muốn xem cách ngươi làm ta hối hận, con kiến.

Hắc Trạch Sâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp theo bước vào khe nứt không gian.

Đồng thời, Ba La cũng nịnh nọt đưa tiễn, không khác đầy tớ chân chó.

Hắc Trạch Sâm biến mất, bầu trời cũng trở lại sáng sủa, mọi thứ như chỉ là cơn ác mộng. Chỉ có bệ gỗ đã vỡ tan không ra hình, cùng những khối vụn thi thể của đám người Điền Tân.

Mọi thứ như trở lại bình tĩnh, chỉ riêng Tát Già mặt xanh mét. Vào lúc này hắn chân chính cảm nhận được Hắc Trạch Sâm mang tới uy hiếp, uy hiếp Thánh Đàn, Ma Sở thì do dự, Tần Nhược Bạch lại mỉm cười nhàn nhạt.

về phần lời hung ác của Tiêu Hoằng nói, căn bản không có người để ý, Ngự sư cấp bốn muốn lật đổ Ngự hồn cấp bốn Hắc Trạch Sâm, đầu óc kiểu gì thế, đúng là nói chơi mà.

Mọi người cũng coi lời Tiêu Hoàng nói như gió thoảng bên tai, căn bản không để ý.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng không ở lại, quay đầu đi vào Vạn Tôn Cốc, không để ý tới ai, hai mắt đỏ lên.

Cho tới nay, Tiêu Hoằng lần đầu cảm thấy nghẹn giận như thế, cũng hoàn toàn đảo điên mọi ý nghĩ ngây thơ của Tiêu Hoàng về Thánh Đàn trước đó. Nơi này kẻ mạnh đứng đầu, mặc kệ đến nơi nào cũng thế, đây là chân lý không thay đổi. Từ lúc này, lòng của Tiêu Hoàng chân chính lạnh xuống.

Sở dĩ Hắc Trạch Sâm có thể muốn làm gì thì làm như lúc này, không chỉ dựa vào thực lực Ngự hồn cấp bốn, còn có Vệ đội Thánh Vực.

Nếu Vệ đội Thánh Vực có ý đồ xấu, Thánh Đàn sẽ bị lật nhào.

Trong lòng Tiêu Hoằng cũng âm thầm thề, trả mối thù nhục nhã hôm nay.

Lúc này Lạc Tuyết Ninh đã kéo Ma Sở tói, vội đuổi theo Tiêu Hoàng, kéo tay Tiêu Hoàng lại.

- Tiêu Hoàng, ngươi không sao chứ? Ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là nhị sư huynh Ma Sở, vừa rồi hắn muốn giúp ngươi, nhưng mà thực lực của hắn hơi yếu, đúng là ngu ngốc.

Lạc Tuyết Ninh không chút khách khí nói.

- Ta không sao.

Tiêu Hoằng hơi ngừng bước, đáp lời, sắc mặt vẫn rất lạnh, trong lòng nghẹn một hơi.

- Tiêu Hoàng, tính cách của ngươi quá cứng, như vậy không tốt. Ta khuyên ngươi, làm người khéo đưa đẩy một chút thì tốt hơn, mọi chuyện phải biết nhẫn nhịn.

Ma Sở nhìn ngó xung quanh, có lòng tốt an ủi.

- Cảm ơn, bây giờ lòng ta rất loạn, muốn bình tĩnh một chút, xin phép.

Tiêu Hoàng coi như bình tĩnh nói một tiếng, liền bước đi xa.

Lạc Tuyết Ninh cũng không đuổi theo, chỉ là đứng đó yên lặng nhìn bóng Tiêu Hoàng dần biến mất.

Nàng biết rõ, chuyện hôm nay đối với loại người kiên cường như Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ làm hắn không dễ chịu, về phần trong lòng Tiêu Hoàng nghĩ cái gì, không ai biết được.


Ngược lại Ngạc Lâm trong đám người ở quảng trường trung tâm thấy rõ Lạc Tuyết Ninh rất thân thiết với Tiêu Hoàng, trong lòng liền bùng lên lửa giận.

"Cái tên yếu ớt như thế, dám cướp Lạc Tuyết Ninh với ta, đúng là không biết sống chết, coi ta trừng trị ngươi!"

Trong lòng Ngạc Lâm âm thầm ác độc nói, tiếp theo mặt lạnh nhìn hướng Tiêu Hoàng đi, len lén rời khỏi quảng trường.

Ở một chỗ khác trong quảng trường trung tâm, trong lúc dòng người chầm chậm giải tán, châu đầu ghé tai với nhau, Thương Luân giống như không sao cả chầm chậm bò dậy, vuốt cái bụng khô quắp, liền thu gom những khối lớn Hàn băng vạn năm vung vãi xung quanh, đút vào miệng Hàn sương long.

- Cái tên Hắc Trạch Sâm kia thật là, đánh đại bảo bối của ta như thế.

Thương Luân lớn tiếng nói, liền đút từng khối Hàn băng vạn năm cho Hàn sương long.

Những khói Hàn băng vạn năm nuốt vào bụng, vết nứt trên khung xương Hàn sương long liền khép lại thấy rõ ràng, dần dần trở nên hoạt bát, giống như chỉ cần có Hàn băng vạn năm, Hàn sương long sẽ không chết được.

Chừng nửa tiếng sau, ở quảng trường trung tâm đã giải tán gần hết, không còn bóng người, Thương Luân mới vuốt ve Hàn sương long sức sống tỏa sáng, bộ mặt nhăn nheo mới tươi cười, khẽ nói:

- Ta nói A Di La này, xem lâu như thế, ngươi cũng nên ra rồi chứ.

Quả nhiên, Thương Luân mới nói xong, một mảnh ánh sáng vàng chầm chậm tụ tập bên cạnh Thương Luân, tiếp theo hình ảnh lập thể của A Di La xuất hiện.

- Cách làm của ngươi hôm nay có chút không đúng, may mà ta xuất hiện kịp thời.

Thương Luân không nhìn A Di La, vẫn vuốt ve đầu Hàn sương long, tùy tiện nói.

- Coi như ta thiếu ngươi một cái ân tình đi.

A Di La nói.

- Ta nghĩ trong lòng ngươi cũng biết, vì thế mới không xuất hiện, chỉ là ta không rõ, ngươi làm như thế có được không?

Thương Luân nói tiếp.

- Mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.

A Di La mắt khép hờ, nói.

- Để cho một con lừa nhỏ đi kéo xe ngựa to, uổng cho ngươi sống mấy ngàn năm cũng nghĩ ra được.

Thương Luân khinh thường nói.

- Mọi chuyện phải nhờ Thương Luân ngươi hỗ trợ nhiều hơn.

A Di La bình thản nói, khiến người ta cảm giác thân phận hai người này không kém bao nhiêu, chỉ là không có ai biết mà thôi.

- Cái này hả, coi ngươi thu nhận ta nhiều năm, lại cung cấp chỗ ẩn nấp cho ta, giúp ngươi thì giúp, ai bảo ta mệnh khổ chứ.

Thương Luân nói xong, liền chống trượng khập khiễng đi lung tung, Hàn sương long cũng nhảy lên, chỉ để lại hình ảnh lập thể của A Di La lẳng lặng đứng trên quảng trường.

Cùng lúc đó, ở trên Ngộ Giác Tinh, Hắc Trạch Sâm đã trở về chỗ ở, trong tòa thành âm trầm, bầu trời u ám, thực vật xung quanh không được chiếu sáng lâu dài mà chết héo, một ít thích ứng được cũng chuyển sang màu xanh đậm.

- Tam sư huynh, vì sao hôm nay đến lúc cuối cùng ngài lại nhượng bộ? Mà không trực tiếp đập chết Tiêu Hoàng?

Vận Trung đứng cạnh Hắc Trạch Sâm, khó hiểu hỏi, giọng điệu cung kính.

- Đập chết Tiêu Hoàng? Một con kiến như thế, giết hắn có ý nghĩa gì? Không đáng ra tay, hôm nay tất cả ta làm đều là cho Tát Già xem, chèn ép chướng ngại vật này xuống, về phần vì sao ta thu tay lại, nhìn cái này đi.

Hắc Trạch Sâm nhấc tay phải, mu bàn tay có ba cái đốm xanh lục như hạt đậu hiện lên rõ ràng.


- Đây là?

Vận Trung nhìn đến đốm xanh trên mu bàn tay Hắc Trạch Sâm, ngạc nhiên hỏi.

- Đây là một loại Ngự độc, lúc đó chỉ cần ta điều động Ngự lực, độc tố sẽ truyền vào người ta, sau đó sẽ rắc rối, nặng thì thân thể sẽ nhanh chóng thói rửa.

Hắc Trạch Sâm nghiêm mặt nói.

- Lợi hại như thế? Vậy tam sư huynh ngài...

Thần sắc Vận Trung chợt động, lo lắng hỏi.

- Không sao, chỉ cần trong 3 tiếng ta không điều động Ngự lực, nó sẽ tự tiêu tán.

Hắc Trạch Sâm nói tiếp, liền híp mắt. Hắn căn bản không để ý tới Tiêu Hoàng, con kiến mà thôi. Ngược lại là Tát Già, sau chuyện hôm nay, hai người coi như xé mặt, tiếp theo phải đối phó thế nào, Hắc Trạch Sâm phải suy nghĩ cho kỹ.

Chỉ cần có thể chèn ép Tát Già đi xuống, bên trong Thánh Đàn, dưới A Di La, sẽ là thiên hạ của hắn.

Thậm chí toàn bộ thể liên hợp Gia Đô cũng sẽ phải nghe theo lời hắn, quyền lực dụ hoặc như thế, Hắc Trạch Sâm tuyệt đối không thể chống cự.

Ở phía Phạm Cương Tinh, Tiêu Hoàng bị người ta coi như con kiến, chịu đủ nhục nhã, đang yên lặng đi tới lối vào Vạn Tôn Cốc.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt lạnh băng của Tiêu Hoàng bỗng chuyển biến, ánh mắt cảnh giác, ngừng bước lui ra sau.

Phập!

Ngay sau đó, một thanh phi đao năng lượng cắm trước mặt cách Tiêu Hoằng l m.

Tiếp đó, Ngạc Lâm trốn trong tán cây phía trước liền nhảy xuống, đứng trước mặt Tiêu Hoằng, vẻ mặt khó chịu khinh thường.

- Biết ta là ai không?

Ngạc Lâm vểnh cằm, gàn giọng âm lãnh hỏi Tiêu Hoằng.

- Không, tránh ra.

Tiêu Hoằng liếc Ngạc Lâm, bình thản nói.

- Chà, không ngờ ngươi bị tam sư huynh đánh thành như vậy, còn ở đây làm lớn nữa. Nói cho ngươi, lão tử tên Ngạc Lâm, hôm nay thấy ngươi chướng mắt, phải dạy dỗ ngươi một trận, cho ngươi biết đau là gì. Sau này cách xa tiểu sư muội Lạc Tuyết Ninh của ta ra, nàng là...

- Cút!

Nghe đến ba chữ Hắc Trạch Sâm, khóe miệng Tiêu Hoàng co rút, ánh mắt liền lạnh xuống, cơn giận cưỡng chế đè nén lại trào lên, không cho Ngạc Lâm nói hết, liền quát lớn.

Ngạc Lâm nghe thế, liền ngẩng ra, hắn không ngờ Tiêu Hoằng bị đánh bầm dập như thế, lại vẫn dám nói năng ngỗng cuồng như vậy.

- Chà chà? Xem ra tiểu tử ngươi đúng là thiếu đánh, hôm nay lão tử cho ngươi thấy cái gì là lợi hại, xem sau hôm nay ngươi còn dám dây dưa tiểu sư....

Không chờ Ngạc Lâm nói hết câu đe dọa, Tiêu Hoằng đã hành động, một bước nhảy vọt tới trước mặt Ngạc Lâm, vung tay đấm thẳng!

- Không ngờ tốc độ tiểu tử ngươi còn thật nhanh, nhưng ở trước mặt ta, ngươi...

Bùm!

Ngạc Lâm mới nói được một nửa, chuẩn bị tiếp chiêu, một quyền của Tiêu Hoàng đã đánh thẳng vào bụng Ngạc Lâm.

Nháy mắt, Ngạc Lâm đột nhiên cảm thấy bụng sôi trào, ánh mắt hoảng sợ. Hắn không ngờ cùng là Ngự sư cấp bốn, chỉ là một tên ngoại đồ, Tiêu Hoàng vừa mới rồi bị khi dễ thật thảm, tốc độ lại nhanh đến thế, nắm đấm mạnh như thế!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)