← Ch.0530 | Ch.0532 → |
Theo Tiêu Hoằng rót Ngự lực vào bên trong Hàn Võ, biển năng lượng vô cùng quen thuộc với Tiêu Hoằng lại một lần nữa bị Tiêu Hoằng cảm nhận được rành rành.
Ngay sau đó Tiêu Hoằng cần phải làm là từng chút từng chút một hoàn toàn kích hoạt năng lượng thuộc về Ngự Sư cấp năm.
Đồng thời, thời điểm này Tiêu Hoằng không chỉ có thể cảm nhận được một kỹ năng hoàn toàn mới tinh đã được Tiêu Hoằng kích hoạt, dung nhập tới bên trong năng lượng kích hoạt đó.
Gần như chỉ ngắn ngủn trong mấy chục giây, theo Tiêu Hoằng thăng cấp Cho Hàn Võ xong, Tiêu Hoằng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, Hàn Võ lại lần nữa được cường hóa với mức độ rất lớn.
Thật cẩn thận cất lại Hàn Võ vào bên trong chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi ra nhà gỗ, đồng thời khởi động Hàn Võ.
Trong chớp mắt, liền thấy trên cánh tay Tiêu Hoằng, mấy đường cong màu tím, màu đỏ đan vào nhau, trải rộng phía trên cánh tay, giống như mạch máu của cơ thể bình thường.
Liếc mắt nhìn cánh tay mình một cái, Tiêu Hoằng liền dựa theo bản năng khởi động kỹ năng mới của Hàn Võ đạt tới Ngự Sư cấp năm.
Ngay sau đó, chung quanh thân thể Tiêu Hoằng trong nháy mắt hình thành một lớp hàn khí màu tím tinh khiết, giống như ngọn lửa bùng cháy màu tím, nhưng là nhiệt độ lại cực thấp.
Đây đúng là Băng Chi Cuồng Bạo cường hóa, đồng dạng ở dưới trạng thái này, Tiêu Hoằng phóng thích và sử dụng Hàn băng vạn năm đã nhận được tăng cao trên diện rộng.
Mà đây còn không phải là đạt tới toàn bộ của Hàn Võ Ngự Sư cấp năm. Không có dừng lại lâu, vừa khởi động kỹ năng Băng Chi Cuồng Bạo cường hóa này, đồng thời Tiêu Hoằng liền mở ra năm ngón tay kể sát mặt đất. Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền nhìn thấy rõ ràng, theo phương hướng năm ngón tay, từng luồng sáng màu tím không ngừng kéo dài ra.
Đại khái chỉ qua thời gian ngắn ngủn vài giây, phía trước Tiêu Hoằng liền rất nhanh hình thành một cái quang văn màu tím vô cũng khổng lồ, so với trước kia không biết lớn hơn bao nhiêu lần, đường kính ước chừng tới hai mươi thước.
"Ca, ca, ca!"
Không đợi Tiêu Hoằng kịp ngạc nhiên thán phục, văn lộ trong quang văn đột nhiên hình thành từng đạo băng nhận vô cùng sắc bén mà bất quy tắc, giống như răng nanh động vật màu tím, bao phủ màng năng lượng màu vàng nhạt. Sau một lát, những Hàn băng vạn năm có hình dạng răng nanh vô cùng sắc bén này, cùng một loạt bắn thẳng đến phía chân trời.
Nhìn qua, giống như mưa to rơi tầm tả, duy nhất khác nhau là cái này từ dưới bắn thẳng lên trên.
Toàn bộ quá trình, tuy rằng chỉ kéo dài ba giây đồng hồ, nhưng lực độ công kích không thể không làm cho Tiêu Hoằng ngạc nhiên thán phục, thậm chí Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rò, vừa rồi bên trong khu vực quang văn, một cái xẻng tùy ý vứt bỏ, đã bị gọt thành mảnh vỡ, trong đó bao gồm đầu xẻng do tinh cương tạo ra, đều đã bị gọt thành mảnh nhỏ, như mì thái bóng loáng, giống như lưỡi đao vạt gỗ mục bình thường.
Nhìn thấy tình hình như thế, trong mắt Tiêu Hoằng không kềm được thoáng hiện lên một tia sáng. Không hề nghi ngờ, lực độ công kích đại quy mô và cường hãn như thế, đúng là điều Tiêu Hoằng cần có, hơn nữa có thể sử dụng phối hợp với Bia mộ băng.
Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoàng phát hiện loại quang văn màu tím này, Tiêu Hoằng có thể tùy ý khống chế bàng cỡ lớn nhỏ.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không có tạm dừng, liền bắt đầu luyện tập Hàn Võ đạt tới Ngự Sư cấp năm, mang đến công hiệu cường hóa các thứ khác.
Trong đó có cảm giác rõ ràng nhất là, chỉ cần Tiêu Hoằng phóng xuất ra Hàn băng vạn năm có chứa màng năng lượng màu vàng, độ cứng của loại Hàn băng vạn năm này sẽ càng cao hơn, hình thành băng nhận cũng sẽ càng thêm sắc bén hơn.
Tới đây dường như Hàn Võ mới đạt tới ý nghĩa chân chính là một loại cường hóa chỉnh thể của Ngự Sư cấp năm.
Ước chừng ở bên trong sân tập luyện một giờ, thẳng đến mồ hôi toát ra chảy như mưa, Tiêu Hoằng mới quay về nhà gỗ, tiếp tục xem sách cổ. Hiện giờ Tàng Thư Các của Bác Sơn, trên cơ bản Bác Sơn đã không hề hỏi đến, chỉ là giao cho một ngoại đồ tin tưởng, đồng thời phụ trách đổi sách mới mang tới cho Tiêu Hoằng.
về phần Hàn sương long, coi như ở lại luôn bên trong thung lũng nhỏ của Tiêu Hoằng. Hiện giờ nó đang nằm ở trong ổ Hàn băng vạn năm cách nhà gỗ không xa, chỉ có điều khi nhìn thấy bên cạnh nhà gỗ rơi xuống một mảng lớn Hàn băng vạn năm, nó lại không kiềm chế được, bắt đầu đi ra ổ băng chạy khắp nơi tìm lượm Hàn băng vạn năm, sau đó nuốt vào trong miệng, một bộ dáng vô cùng thỏa mãn.
Tiêu Hoằng cũng không có để ý lắm, hoặc là nói hắn đã hoàn toàn quen với cảm giác có Hàn sương long ở bên cạnh.
Mà thời điểm này, ở trong đầu óc Tiêu Hoằng đang có một vấn đề nan giải, chính là làm thế nào trong một tháng có thể rất nhanh tăng lên đẳng cấp Thích Khách Minh của mình.
Hiện tại thành viên Thích Khách Minh, trên cơ bản thuần một sắc đều là Ngự Sư cấp hai trở lên, cao nhất chính là Ngự Sư cấp bốn, cấp bậc như vậy phóng mắt nhìn khắp Thái Qua Vũ Trụ, tuyệt đối là một đội quân vô cùng hoàn mỹ. Nhưng ở Thánh Đàn, ở trước mặt Vệ đội Thánh Vực vẫn còn chưa đủ mạnh, không sai biệt lắm còn kém một bậc, chính là chia đều cấp bậc ước chừng so với Vệ đội Thánh Vực còn kém một cấp.
Nếu muốn xử lý Hắc Trạch Sâm, như vậy cần phải vượt qua một cửa Vệ đội Thánh Vực này, mà muốn vượt qua nhất định phải áp chế trên phương diện đẳng cấp, tối thiểu cũng phải ngang hàng.
"Cần phải nhanh một chút tìm một biện pháp, tăng nhanh hơn cấp bậc Ngự lực của Thích Khách Minh cùng với đội quân tâm phúc của mình!" Tiêu Hoằng nghĩ trong lòng như thế, đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không phải không nghĩ tới sử dụng Ma Văn châm.
Nhưng không nói đến phương pháp Ma Văn châm này không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài, mà cả ngàn người như vậy cần phải chế tác hơn cả ngàn bộ. Lượng công việc khổng lồ như thế phỏng chừng Tiêu Hoằng không còn làm được gì khác. Mà trọng yếu hơn là, cho dù có thể chế tạo ra, tất cả đều chậm rồi.
Cần phải tìm một loại biện pháp vừa đơn giản vừa thực dụng, ví dụ như loại Ôn nhuận dịch kia, hoặc là vật phẩm gì đó có thể thay thế máu Kim quan điêu. Có thể chế tạo một lượng lớn, mà có thể tăng lên Ngự lực.
Có một loạt ý tưởng này, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa mở ra Ngự Độ kiệt tác cả đời của Tát Già, tính toán từ trong đó rút ra tri thức hữu dụng.
Không thể phủ nhận, so với trước khi đến Thánh Đàn, lượng dự trữ tri thức của Tiêu Hoằng đã lại tăng cao trên diện rộng. Đối với Ngự Độ cũng không lớp lớp chỗ khó giống như trước đây, mà phần lớn hắn đều có thể xem hiểu.
Cứ như vậy thời gian một ngày vội vàng mà qua. Khi tới sáng sớm, vừa rời giường Tiêu Hoằng liền lấy một số lớn tế bào tái sinh cải tạo từ thằn lằn, lại lấy hai cái hộp gỗ cho vào túi hành trang tùy thân, Tiêu Hoằng mới bưng ống nghiệm, chậm rãi đi ra ngoài nhà gỗ.
Bên trong hai cái hộp gỗ, chứa Dược Văn phân liệt và Dược Văn kích hoạt Tiêu Hoằng mới chế tạo gần đây, mỗi loại ước chừng có hơn mười lăm cái. Nói cách khác, Tiêu Hoằng có thể tăng lên hiệu suất, một lần trị liệu tứ chi cho mười lăm binh sĩ Bối La.
Khởi động Lưu Văn qua mười mấy phút, Tiêu Hoằng liền đi tới Tiểu Vân Thôn. Đứng ở dưới chân núi Tiêu Hoằng nhìn thấy rõ, dân chúng An M Á đều ào ào từ trong biệt thự nhỏ đi ra, đứng bên cạnh một chỗ suối nước, quan sát phong cảnh bốn phía, nhìn qua không có mảy may không thích ứng.
Thấy thế Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều để ý tới, mà lập tức đi tới nhà lầu kim loại, ở tầng bốn và tầng năm, là một gian phòng bệnh sạch sẽ, bên cạnh mỗi một cái giường đều có đặt một Ma Văn cố định tính chất đặc biệt, tiện lợi để cố định Ma Văn phân liệt.
Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào hành lang, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy hai gã hộ sĩ một thân áo trắng, vội vàng xuất hiện bên cạnh Tiêu Hoằng, trong đó một người chính là Chung Tiểu Kỳ, cũng chính là bạn tình của tên mập trắng.
- Tiêu trưởng quan!
Chung hộ sĩ đứng trước mặt Tiêu Hoằng, cười cười chào.
- Như thế nào? Đến thăm tên mập trắng à?
Tiêu Hoằng đồng dạng biểu tình thoải mái hỏi.
- Đúng vậy! Mập mạp kia càng ngày càng không thành thật, ta phải quản giáo hắn nghiêm khắc mới được!
Chung Tiểu Kỳ mím môi nói, không hề cố kỵ chút nào, dù sao quen thuộc với Tiêu Hoằng đã không phải là bình thường.
- Còn có cái này, Trưởng quan! Đây là tư liệu chúng ta chỉnh lý lại về tổn thương tứ chi của các binh sĩ Bối La, đồng thời sắp xếp thứ tự trị liệu cho họ!
Một hộ sĩ khác nói xong, đặt một xấp tư liệu trong tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng chỉ đơn giản lật xem một chút, rồi phân phó một vài thứ cho Chung Tiểu Kỳ cùng với một hộ sĩ khác, rồi cho nhóm mười lăm binh sĩ Bối La đầu tiên, có thể tiến vào phòng bệnh.
Theo mười lăm binh sĩ Bối La đi vào phòng bệnh, mỗi người biểu tình cũng không giống nhau, có người là hưng phấn, có người là tò mò, có người là thấp thôm không yên.
về phần Tiêu Hoằng hoàn toàn không quan tâm tới, thật cẩn thận đặt ống nghiệm cố định ở trên bàn gỗ có bánh xe lăn, rồi chậm rãi ngồi bên cạnh giường số 1 nhìn xem tư liệu, lại thông qua hỏi người binh sĩ Bối La trước mắt này thẩm tra đối chiếu một chút. Sau đó Tiêu Hoằng dứt khoát cắt bỏ lớp da cổ tay giả của binh sĩ Bối La này, bắt đầu tháo dở Ma Văn chi giả.
Không thể phủ nhận, đối với Ma Văn chi giả, những binh sĩ Bối La trí tàn này, đều có đầy dẫy cảm tình, ở trong mắt bọn họ, không có nó chính mình chỉ là một phế nhân.
- Không cần lo lắng gì cả, lui một vạn bước mà nói, cho dù không thành công ta có thể làm lại cho ngươi như cũ!
Tiêu Hoằng tự nhiên có thể nhìn ra được nỗi âu lo của tên binh sĩ Bối La trước mắt, liền an ủi một tiếng. Sau đó bắt đầu ở phía trên tứ chi gãy, tiêm vào tể bào tái sinh, lại kích hoạt Dược Văn kích hoạt, tiếp theo liền cố định một cái Dược Văn phân liệt, khởi động nhắm ngay chỗ cổ tay gãy.
Sau đó liền không hề quản tới nữa, mà đi tới tên binh sĩ Bối La thứ hai bên cạnh, bắt đầu tháo dở Ma Văn chi giả.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian mười phút, lại nhìn chỗ cổ tay gãy của binh sĩ giường số 1, đã bắt đầu từng chút từng chút một mọc ra.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Chung hộ sĩ, cùng với cảc binh sĩ Bối La khác bên trong phòng bệnh, ánh mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên. Tuy rằng bọn họ đã biết Tiêu Hoằng có nắm chắc thành công, nhưng khi thực sự tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy thật khó tin.
Bọn họ biết rất rõ rằng, cái kỹ thuật này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Tiêu Hoằng cũng không hề để ý tới, tháo dở xong Ma Văn chi giả của tên binh sĩ trước mắt, liền trước sau như một cấy tế bào tái sinh, kích hoạt, sau đó khởi động Dược Văn phân liệt.
Đại khái thời gian chỉ trôi qua không đến một giờ, lại nhìn mười lăm tên binh sĩ Bối La, tứ chi gãy đều mọc ra, chỉ có điều là tứ chi mới có chút tê dại và chưa linh hoạt.
Tuy nhiên dù vậy, trên mặt mỗi một tên binh sĩ Bối La vẫn lộ ra dào dạt mừng rỡ và hưng phấn vô tận. Đúng vậy Ma Văn chi giả quả thật rất tiện dụng, nhưng sao có thể tốt bằng chân tay thực sự của mình chứ, nhất là cái loại xúc cảm rõ rệt này, là Ma Văn chi giả không thể bằng được.
Không hề nghi ngờ, những binh sĩ Bối La này lại một lần nữa thiếu Tiêu Hoằng một mối nhân tình lớn.
← Ch. 0530 | Ch. 0532 → |