← Ch.0544 | Ch.0546 → |
- Được rồi, cổ nhân có câu, mọi sự thuận theo tự nhiên, Tiêu Hoằng ngươi đã không nguyện gia nhập môn hạ của ta, ta không bắt buộc, như ngươi mong muốn, cho ngươi tất cả quyền hạn giống như đệ tử chính quy, bao gồm cả quyền hạn trở thành Tổng quản Phạm Cương Tinh.
Phản ứng của A Di La cực kỳ bình thản.
Mọi người trên trung tâm quảng trường nghe thấy lời này của A Di La, thần sắc lập tức biến đổi, bọn họ tự nhiên có thể hiểu ý của A Di La, đây là phải trao tặng vị trí Tổng quản cho Tiêu Hoằng a.
Đồng thời bọn họ cũng rất rõ ràng, giả thiết Tiêu Hoằng trở thành Tổng quản, bọn họ sẽ gần như không có ngày lành nữa.
- Sư phụ, ngươi muốn bổ nhiệm Tiêu Hoằng là Tổng quản ư? Ta phản đối!
Đúng lúc này, Hắc Trạch Sâm bỗng nhiên đứng lên, nhẹ nhàng nói với A Di La:
- Tiêu Hoằng là Ma đầu vạn thế, không việc ác nào không làm, căn bản không có tư cách trở thành Tổng quản, thỉnh sư phụ nghĩ lại.
- Tam sư huynh nói có lý, Tiêu Hoằng là một tên ác đồ, đảm nhiệm chức Tổng quản, chắc chắn sẽ hủy danh dự của Thánh Đàn ta, mong sư phụ nghĩ lại.
Vận Trung cũng lên tiếng.
- Sư phụ, ta cũng phản đối Tiêu Hoằng làm Tổng quản Phạm Cương Tinh, nhân phẩm của hắn không được, không có tư cách này.
Ân Lạc cũng đồng thời lên tiếng, hơi cúi người về phía A Di La.
Sau một lát, toàn bộ trung tâm quảng trường, tất cả đệ tử Phạm Cương Tinh gần đều quỳ rạp xuống đất, sau đó cùng kêu lên:
- Tiêu Hoằng quả thật là Ma đầu, không chuyện ác nào không làm, mong sư phụ vì mỹ danh của Thánh Đàn, thỉnh nghĩ lại.
Không chỉ như vậy, vài phút sau, khi tin tức truyền ra, cộng thêm Hắc Trạch Sâm âm thầm ra lệnh, bốn phía bệ gỗ đã đều hiện ra vài màn hình, trên màn hình là cảnh tượng ngoại đồ cùng với tạp dịch Phạm Cương Tinh đang kích động, cao giọng đòi thảo phạt Tiêu Hoằng, kháng nghị quyết định Tiêu Hoằng trở thành Tổng quản của Phạm Cương Tinh.
Lạc Tuyết Ninh đứng ở một bên, nhìn thấy tình hình như vậy, trong mắt sang lên vẻ khó tin, Tiêu Hoằng rốt cuộc đã làm gì bọn họ? Tại sao bọn họ lại thống hận với Tiêu Hoằng như thế, mà trên thực tế, Tiêu Hoằng cũng không có làm bất kỳ hành vi quá khích nào đối với những tạp dịch cùng ngoại đồ này, một lần cũng không có.
Trên thực tế, tuyệt đại một bộ phận tạp dịch, sở dĩ công khai lên án Tiêu Hoằng, ngoài việc lấy lòng Hắc Trạch Sâm, thì đều là do nếu không công khai lên án, chắc chắn sẽ bị xa lánh, bị xếp vào hàng ngũ Ma đầu.
Mà trên thực tế, những ngoại đồ cùng tạp dịch này, căn bản là không có mảy may hiểu biết nào đối với Tiêu Hoằng. Thậm chí bọn họ còn chưa từng tận mắt gặp hắn.
- Đối với một thủ trưởng mà mọi người kính ngưỡng tại Nam Du Quận, mà vẫn còn muốn tàn nhẫn sát hại, thì làm sao có tư cách gì để trở thành Tổng quản, quả thực chính là một con sói điên!
Hắc Trạch Sâm tiếp tục tỏ thái độ.
Tất cả đệ tử Phạm Cương Tinh cũng đồng thời phản đối việc Tiêu Hoằng trở thành Tổng quản của Phạm Cương Tinh.
Không hề nghi ngờ, nếu là một người thì không có khả năng phá hư quy tắc, nhưng mà một đám người đồng thời phản đối, thì quy tắc sẽ không phải là không thể thay đổi, mặc dù Thánh Đàn này là của A Di La, mặc dù A Di La cao cao tại thượng thì cũng vậy.
Tát Già, Ma Sở và Lạc Tuyết Ninh đều đứng yên tại chỗ, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, giờ khắc này bọn họ mới đột nhiên phát hiện ra, trong vài năm ngắn ngủn này, thế lực của Hắc Trạch Sâm đã trở nên quá lớn.
Chỉ là có một điều mà bọn họ không nghĩ ra, thân là A Di La có thực lực Ngự Không cấp năm, vì sao không cản trở Hắc Trạch Sâm, tăng thêm hạn chế, trong này rốt cuộc có ẩn tình gì? Giờ khắc này, dường như chỉ có trong lòng A Di La là rõ ràng nhất.
Tiêu Hoằng đứng trên bệ gỗ, nhìn tiếng mọi người trách mắng, vẻ mặt không có dao động quá lớn, cứ như vậy mà khẽ híp mắt, chỉ là khóe miệng hắn thường thường sẽ hơi nhảy lên một chút.
Mà A Di La đồng dạng cũng mang thần sắc bình thản, trên mặt không có bất kỳ dao động nào, không có người nào biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Ước chừng trôi qua mười phút thời gian. A Di La mới chậm rãi lên tiếng:
- Nếu mọi người phản đối, như vậy Tiêu Hoằng không có khả năng trở thành Tổng quản, về phần Tổng quản của Phạm Cương Tinh, sẽ tiếp tục do Đông Lộc đảm nhiệm là được, Mạc Tu Tử đảm nhiệm Phó Tổng quản, Triệu Quần vẫn là Chủ quản Nhân Sự Các, mà Tiêu Hoằng, ta đã đáp ứng hắn rồi, được hưởng tất cả quyền hạn của đệ tử chính quy, hơn nữa vị trí cao nhất trên bảng thành tựu của hắn thì A Di La ta cũng sẽ không mặc kệ, từ hôm nay trở đi, Tiêu Hoằng nhậm chức Chủ quản Tiếp Đãi Các, phàm là người ngoài tiến vào Phạm Cương Tinh, thì đều phải được Tiếp Đãi Các đồng ý mới được, hắn cũng đồng thời phụ trách quản lý người ngoài tạm lưu trú trên Phạm Cương Tinh.
Đám người trên Phạm Cương Tinh nghe nói như thế, thần sắc lại lần nữa biến đổi, không hề nghi ngờ, tuy rằng tước đoạt tư cách trở thành Tổng quản của Tiêu Hoằng, nhưng chức vị chủ quản Tiếp Đãi Các vẫn có quyền lợi phi thường to lớn a, loại quyền lợi này lớn không kém gì Nhân Sự Các.
Bổ nhiệm như vậy, đám đệ tử trên Phạm Cương Tinh tự nhiên hiểu được, hiển nhiên, lần này vẫn không hoàn toàn ép chết được Tiêu Hoằng, bọn họ không cam lòng, vì thế mọi người còn muốn phản đối, kết quả lại phát hiện A Di La đã hơi xoay người, hướng ánh mắt vào bọn họ, tiếp theo dùng biểu tình nghiêm túc nói:
- Đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể làm ra, nếu có ai vẫn cảm thấy không vui khi Tiêu Hoằng đảm nhiệm Chủ quản Tiếp Đãi Các, trong lòng không thoải mái, không quen nhìn Tiêu Hoằng, như vậy hắn có thể rời đi, rời khỏi Thánh Đàn, không ai ép hắn ở lại Thánh Đàn cả.
Nghe thấy A Di La nói như vậy, mọi người đang định nói gì đó, đều nghẹn lại, lời của A Di La đã rất rõ rồi, không nên phản đối, nếu còn phản đối, thì hãy rời đi.
Thánh Đàn là địa phương nào, bọn họ tự nhiên rõ ràng, nơi cao nhất tại Gia Đô liên hợp thể, làm gì có ai lại dễ dàng rời đi được? Mọi người phản đối Tiêu Hoằng, chẳng phải cũng chỉ vì sau này được sống tốt tại đây hay sao?
Không hề nghi ngờ, giờ khắc này, A Di La đã ngăn chặn mọi người lấy cớ phản đối, nói trắng ra là chính là, cảm thấy khó chịu thì ngươi có thể đi, cần gì phải mặt dày mày dạn ở lại nơi này làm gì.
Đồng thời đây cũng là đang lờ mờ cho thấy, dám phản đối chính là muốn chống lại A Di La, đúng vậy thế lực của Hắc Trạch Sâm rất lớn, nhưng xét đến cùng, bọn họ vấn đều là đồ đệ của A Di La, nơi này là địa bàn của A Di La.
Vì thế, bao gồm cả Hắc Trạch Sâm, mọi người đều lựa chọn trầm mặc.
- Một khi đã như vậy, lần này bổ nhiệm cứ quyết định như vậy đi!
A Di La nói xong, liền chậm rãi hướng ánh mắt về phía Tát Già, nói:
- Tát Già, hiện tại triệt thoái vệ đội của ngươi đi.
Vệ đội của ta? Tát Già nghe vậy, hơi sửng sốt, tuy nhiên sau đó dường như hắn đã hiểu ra, tiếp theo liếc mắt Thích Khách Minh thành viên cùng Đoàn Thợ Săn tinh anh một cái, cánh tay hơi vung lên, trong nháy mắt đã hình thành một khe nứt không gian cực lớn gần Ma Văn cự pháo, khe nứt không gian này có thể lập tức đi thông vào trong Vạn Tôn Cốc.
Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm tự nhiên rõ ràng, trước mắt ai rốt cuộc là người một nhà, hơi nhìn Tiêu Hoằng một cái, thấy hắn không hề động tĩnh, những người này liền lục tục tiến vào trong khe nứt không gian.
Nửa tiếng lúc sau, bọn họ đã hoàn toàn biến mất, Hắc Trạch Sâm ở dưới ánh mắt của A Di La, cũng không tiện có hành động gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người này rời đi.
Đồng thời điều này cũng làm cho Hắc Trạch Sâm lầm tưởng rằng, Thích Khách Minh cùng Đoàn Thợ Săn tinh anh dường như là vệ đội mà Tát Già âm thầm tích tụ, chuyên môn dùng để tiết chế Vệ đội Thánh Vực.
- Vệ đội Thánh Vực cùng với những người không phải là Phạm Cương Tinh đệ tử, các ngươi cũng có thể rời khỏi.
A Di La tiếp tục phân phó, cũng hướng ánh mắt về phía Hắc Trạch Sâm.
Đối với điều này, Hắc Trạch Sâm cũng không tiện tiếp tục phản kháng, chỉ có thể vung tay, đồng thời cũng hình thành một khe nứt không gian to lớn màu xám, để cho tất cả Vệ đội Thánh Vực quay về Di Đà Tinh.
Trong nháy mắt, trên toàn bộ trung tâm quảng trường chỉ còn lại đệ tử cấp Cao cùng với Phạm Cương Tinh đệ tử, duy nhất ngoại lệ thuộc về Lạc Tuyết Ninh.
- Hiện tại đệ tử cấp Cao tức khắc đến vẫn thạch đàn đi, nhận thân truyền chỉ đạo của ta.
A Di La lên tiếng, đồng thời một khe nứt không gian màu vàng cũng chậm rãi hình thành bên cạnh bệ gỗ.
Tất cả đệ tử cấp Cao tự nhiên không dám chậm trễ, chỉ có thể đi tới chỗ mà chẩn thân của A Di La đang ở.
Không thể phủ nhận, kể từ đó, Hắc Trạch Sâm ngay lập tức triển khai hành động đã trở thành chuyện không có khả năng. Hơn nữa Đông Lộc bị thương nghiêm trọng, không ba đến năm ngày thì không có khả năng phục hồi lại như cũ.
Sau khi đám đệ tử cấp Cao rời khỏi trung tâm quảng trường, hình ảnh của A Di La cũng chậm rãi tiêu tán.
Thời điểm này, trên trung tâm quảng trường chỉ còn lại người trên Phạm Cương Tinh cùng với Tiêu Hoằng đang đứng trên bệ gỗ.
Đồng thời vào lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tiêu Hoằng cũng tràn ngập căm thù cùng cảnh giác. Tuy nhiên lại không có người ngoài dám tiến lên tìm Tiêu Hoằng gây phiền toái, bởi vì mấy cỗ thi thể máu chảy đầm đìa kia vẫn còn đang nằm tại đây
- Tiêu Hoằng, ngươi có khỏe không.
Thấy mọi người đều rời đi, Lạc Tuyết Ninh cũng không cố ánh mắt khác thường của người khác, bước nhanh tới bệ gỗ, nhỏ giọng hỏi.
- Không có việc gì.
Tiêu Hoằng không mặn không nhạt đáp, sau đó liền vươn tay, cầm lấy quyền hạn Ma Văn của Tiếp Đãi Các rồi nhảy xuống bệ gỗ, cùng Lạc Tuyết Ninh một trước một sau, đi về phía Vạn Tôn Cốc.
Đồng thời lúc này A Di La cũng làm cho Tiêu Hoằng khó có thể cân nhắc được, đúng là Tiêu Hoằng tràn ngập oán niệm với A Di La. Nhưng vừa rồi A Di La hiển nhiên đã giúp Tiêu Hoằng một phen, mang Hắc Trạch Sâm và Vận Trung với danh nghĩa tiếp nhận chân truyền đi, vô hình đã trói bọn họ lại, để cho Tiêu Hoằng có đủ thời gian để an bài thế lực bản thân, không đến mức bị truy tung.
- Tiêu Hoằng, vì cái gì ngươi lại muốn cự tuyệt sư phụ?
Đợi sau khi rời khỏi trung tâm quảng trường, Lạc Tuyết Ninh mới nhanh chóng đuổi kịp Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng hỏi.
- Không muốn làm kẻ thấp hèn, mặt dày mày dạn, cũng giống như cái gọi là dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa muốn Tiêu Hoằng ta thông đồng làm bậy cùng những ngụy quân tử kia, thì ta không muốn!
Tiêu Hoằng không nhìn Lạc Tuyết Ninh, chỉ nhẹ nhàng đáp.
- Như vậy thì tiếp theo ngươi định làm như thế nào?
Lạc Tuyết Ninh hỏi tiếp.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ lạnh lùng cười, đằng sau nụ cười này, lại tràn ngập vô tận sát ý.
- Đúng rồi, có thể giúp ta một chút hay không?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.
- Chuyện gì?
Lạc Tuyết Ninh nhẹ nhàng hỏi.
- Ngươi và Thông Giang Tinh của Tận Cách Công Quốc có bao nhiêu liên hệ?
Tiêu Hoằng hơi nhìn Lạc Tuyết Ninh một cái, nhẹ nhàng hỏi.
- Không có liên hệ quá lớn, tuy nhiên, nếu muốn liên hệ thì cũng rất đơn giản, đó chính là trực tiếp đi đóng quân là được!
Lạc Tuyết Ninh suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng đáp, kỳ thật dựa theo quyền hạn của Lạc Tuyết Ninh, thì việc nắm giữ một viên tinh cầu vẫn là phi thường dễ dàng.
Mà Thông Giang Tinh chính là một viên tinh cầu tại Tận Cách Công Quốc có khoảng cách gần Thánh Đàn nhất, cũng là con đường nhất thiết phải đi qua khi tiến vào Thánh Đàn.
- Vậy ngươi giúp ta một chút, phải ra một bộ phận binh lực đóng quân tại đó, nếu không có thì ta có thể điều động một bộ phận tới đó cho ngươi!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói.
← Ch. 0544 | Ch. 0546 → |