Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0559

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0559: Mạn Kiều đáng thương!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Hiện giờ Mạn Kiều, Quân đoàn trưởng của quân đoàn thứ 15 Gia Đô Đế quốc đã đích thân mang theo tổ điều tra chạy tới Vĩnh Ngạn Tinh, chuyên môn phụ trách điều tra sự cố Ba La mất tích.

Dù sao lập tức biến mất một Tướng quân, mà lại là Quan tổng chỉ huy cao cấp Của quân đội, Mạn Kiều sao có thể không quan tâm được? Nói tóm lại, chuyện này nhất định phải có một câu trả lời chính xác.

Giờ phút này Mạn Kiều mang theo liên đội cảnh vệ, cùng với hơn mười chuyên gia phá án và bắt giam, đang tạm thời ngủ lại bên trong khách sạn Giả Nhật ở vùng ngoại thành Uyển Vị Thành, trong đó tầng cao nhất đã hoàn toàn được Mạn Kiều bao trọn.

Thân là Thượng tướng quân, Mạn Kiều tự nhiên cũng không ngốc, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tình thế rất kỳ quái, trên Vĩnh Ngạn Tinh lúc này mơ hồ có điều không thích hợp.

Đang ngồi trong văn phòng tạm thời, Mạn Kiều cầm Ma Văn thông tin, kêu gọi nối liên lạc với Kim Hải Ưng, sắc mặt cũng không dễ xem lắm.

- Tổ điều tra của ta, chậm chút nữa sẽ toàn bộ tiến vào chiếm giữ tiếp nhận căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, tiến hành điều tra!

Mạn Kiều sắc mặt lạnh như băng, nói gằn từng chữ! Bỗng dưng biến mất một Tướng quân, chuyện như vậy rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào không cần nói cũng biết.

- Hết thảy nghe theo an bài của Mạn Kiều Tướng quân!

Kim Hải Ưng cố gắng làm ra một bộ dáng trấn định nói, trong lòng lại là muôn vàn thấp thỏm lo âu: Ba La mất đi như thế nào? Trong lòng hắn có thể không rõ ràng lắm sao, nhưng Kim Hải Ưng đã không có đường lui, Hắc Trạch Sâm ác độc đáng sợ, nhưng Tiêu Hoằng dường như cũng chỉ có hơn chứ không kém! Huống chi, hiện tại toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh chính là địa bàn của Tiêu Hoằng, phố lớn ngõ nhỏ, nói không chừng nơi đó chính là cơ sở ngầm của Tiêu Hoằng. Ở ngoài tầng khí quyển, một ít cái gọi là Vệ tinh Ma Văn buôn bán, kỳ thật đại bộ phận chính là từng đôi mắt theo dõi các góc của Vĩnh Ngạn Tinh.

Tuy nhiên, Kim Hải Ưng cũng biết, chỉ cần không có chứng cứ chính xác. Chỉ cần không tìm thấy thi thể Ba La, chuyện đó chỉ có thể nhận định là mất tích.

Mà trọng yếu hơn là sau lưng còn có Tập đoàn Thợ Săn khổng lồ, còn có Hồng Lượng.

Gần như ngay thời điểm Mạn Kiều với giọng điệu răn dạy không ngừng truy vấn nhắc nhở Kim Hải Ưng, Tiêu Hoằng mang theo đám người Tác Phổ, Liệt Nông đã chậm rãi đi tới trước cửa khách sạn Giả Nhật.

Theo một chiếc Ma Văn Xa cực độ xa hoa và một chiếc Ma Văn Xa vận chuyển hành khách đậu lại ở bên trong sân khách sạn Giả Nhật, chỉ thấy viên nữ quản lý tiền thính của khách sạn Giả Nhật, sắc mặt lập tức biến đổi, trong ánh mắt lập tức sinh ra vẻ kiêng kị và sợ hãi.

Hồng gia ở Vĩnh Ngạn Tinh, hiện giờ có mấy người không biết! Hơn nữa toàn bộ khách sạn Giả Nhật, tuy rằng đẹp đẽ quý giá, tuy rằng sa hoa, nhưng ở trước mặt Tập đoàn Thợ Săn, chỉ cần thỏi một hơi không sai biệt lắm liền bị hủy diệt nát tan thành bụi.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đi xuống Ma Văn Xa, viên nữ quản lý tiền thính tuổi đại khái chừng ba mươi, dáng người thon thả, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, trong nháy mắt bày ra một nụ cười khách sáo, vội vàng đi tới nghênh đón, trên nét mặt có thể nhìn thấy vẻ thắp thỏm không yên.

- Không nghĩ tới Hồng gia lại đại giá quang lâm tiểu điếm, vinh hạnh vinh hạnh!

Nữ quản lý tiền thính vội vàng nói. Trong giọng điệu tràn ngập cung kính, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hoặc là dám nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Hoàng.

Tiêu Hoằng không có lập tức lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn khách sạn Giả Nhật cao mười lăm tầng này, nhẹ giọng hỏi:

- Mạn Kiều Tướng quân hẳn là đã ngụ lại ở trong này chứ!?

- À... Bẩm Hồng gia, đúng vậy!

Nữ quản lý tiền thính hơi tạm dừng một lát, rồi đáp lại! Tuy rằng Mạn Kiều đã nói trước, hắn đến đây không được tùy tiện nói ra, nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng, nữ quản lý tiền thính này sao dám giấu giếm chứ! Trừ phi là muốn bát cơm khó giữ được, muốn khách sạn Giả Nhật sống không qua một giờ.

Tiêu Hoàng không nói gì thêm, khẽ giơ tay lên, chỉ chỉ tới trước, dụng ý quá rõ ràng.

Sắc mặt nữ quản lý tiền thính liền hiện lên vẻ phức tạp lưỡng lự. Mạn Kiều là lai lịch thế nào, nàng biết rất rõ ràng, cũng biết Mạn Kiều tuyệt đối không muốn bị người quấy rầy, nhưng quay đầu lại thử nghĩ xem, với Tiêu Hoàng nàng có tư cách cự tuyệt sao?


Vì thế chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi ở phía trước, dẫn đường tới một chỗ thang máy chuyên dụng dành cho khách quý. Liệt Nông, Tác Phổ và bốn gã Đại Ngự Sư đội mũ chụp kín mặt đi sát theo sau, về phần hai mươi mấy người còn lại, thì "đi dạo" bên trong công viên của khách sạn Giả Nhật.

Có thể nói, có thể ở lại khách sạn Giả Nhật, toàn bộ nếu không phải phú ông thì cũng quyền quý, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hoàng chậm rãi đi đến, ai nấy đều lộ vẻ hết sức lo sợ, cúi đầu khom lưng, đồng thời đều nhường đường, không dám có mảy may ngăn cản. Thậm chí ngay cả dũng khí đi lên a dua lấy lòng cũng không có.

Dù sao địa vị giữa song phương hơn kém thật sự quá mức cách xa.

Theo thang máy, rất nhanh Tiêu Hoàng liền đi tới tầng cao nhất của khách sạn Giả Nhật. Tuy nhiên, vừa mới đi ra cửa thang máy, liền bị hai gã thành viên liên đội cảnh vệ của quân đoàn thứ 15 ngăn cản, người nào người đó sắc mặt nghiêm túc, đầy vẻ uy nghiêm.

- Người nào? Lui ra ngoài! Không biết nơi này là địa phương nào sao?

Trong đó một gã binh sĩ liên đội cảnh vệ quát lớn.

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm khắc của binh sĩ, trong lòng nữ quản lý tiền thính lập tức run "lộp bộp". Hiện giờ đừng nói ở Vĩnh Ngạn Tinh, dù là ở mấy viên tinh cầu chung quanh, có ai dám nói với Tiêu Hoàng như vậy? Đây quả thực chính là đại bất kinh mà!

Không có tạm dừng, nữ quản lý tiền thính vội vàng bước lên mấy bước, lên tiếng giải thích.

Nghe nói là Hồng Lượng lão bản của Tập đoàn Thợ Săn, nói không khoa trương chút nào, thần sắc hai gã binh sĩ cảnh vệ lập tức không khỏi biến đổi, vốn ánh mắt linh hoạt sắc bén mềm dịu đi một ít, tuy nhiên, cũng không có nhiều e ngại lắm.

- Đi nói với Tướng quân Mạn Kiều các ngươi, Hồng Lượng cầu kiến!

Tiêu Hoàng nhìn một gã cảnh vệ binh trong đó, nhẹ giọng nói.

Chỉ thấy viên cảnh vệ binh này hơi tạm dừng một lát, rồi không dám có nhiều do dự, lập tức xoay người đi tới hướng văn phòng của Mạn Kiều.

Mạn Kiều vừa mới cắt liên lạc với Kim Hải Ưng, tâm tình có thể nói không tốt lắm: tên Kim Hải Ưng kia quả thực chính là vừa hỏi tới là không biết.

Nghe cảnh vệ binh nói có Hồng Lượng cầu kiến, Mạn Kiều có lòng muốn trực tiếp từ chối, nhưng ngẫm nghĩ lại, nơi này dường như chính là địa bàn của Tập đoàn Thợ Săn! Tuy rằng hắn thân là Thượng tướng quân, địa vị cao cao tại thượng, nhưng chính cái gọi là cường long không áp rắn đầu lĩnh địa phương, không nể mặt mũi Hồng Lượng này dù sao cũng không tốt.

- Cho hắn vào đi!

Mạn Kiều hơi có chút không kiên nhẫn ra lệnh.

Sau một lát, lại nhìn Tiêu Hoàng một mình cầm tay cây gậy nhỏ chậm rãi đi vào, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt không có mảy may dao động.

- Hồng Lượng! Ngươi tới vừa lúc, không biết ngươi đối với chuyện Ba La mất tích, rốt cuộc biết được bao nhiêu?

Mạn Kiều ngả người trên ghế da trước bàn giấy, lên tiếng hỏi.

- Đây là chuyện của quân đội, đâu có liên quan gì với ta?

Tiêu Hoàng đáp lại với thần sắc lạnh nhạt.

- Ta vừa mới xem một ít tư liệu. Trước khi Ba La mất tích, dường như đang diện tập quân sự, đồng thời ngăn chận tuyến đường vận chuyển của quý tập đoàn. Hiện tại ta hoài nghi, Ba La mất tích không thoát khỏi can hệ với Tập đoàn Thợ Săn!


Mạn Kiều bày ra một bộ dáng uy nghiêm lên tiếng nói, ý đồ đánh phù đầu Tiêu Hoàng. Bởi vì Mạn Kiều rất rõ ràng, nếu ở trong này không trấn áp được Tiêu Hoàng, tổ điều tra muốn tiến triển được gì ở Vĩnh Ngạn Tinh, dứt khoát là không có khả năng.

- Hoài nghi à? Tùy tiện! Nhưng Mạn Kiều phải nghĩ tới một điều: chính là Tập đoàn Thợ Săn cũng là bên bị hại! Mục đích hôm nay ta đến đây chính là muốn hướng quân đoàn thứ 15 nhận bồi thường kim tệ!

Tiêu Hoằng giọng điệu lạnh nhạt nói, đồng thời bày ra một bộ dáng tựa cười như không cười.

- Hỏi ta muốn bồi thường kim tệ? Nực cười! Ta có thể hiểu trở thành đây là ngươi đang khiêu khích ta? Ngươi nghĩ sao, Hồng Lượng? Ta hiện tại hoàn toàn có thể xếp ngươi vào danh sách người bị hiểm nghi!

Mạn Kiều trợn trừng hai mắt, lớn tiếng nói! Mạn Kiều cũng nghe ra được, Hồng Lượng này đến đây mục đích cũng là muốn áp chế mình.

- Hỗn láo!

Không đợi Tiêu Hoằng lên tiếng lần nữa, ngoài cửa đột nhiên truyền vào một tiếng quát to. Ngay sau đó, liền thấy Liệt Nông sải bước đi vào, hai mắt toát ra vẻ hung ác vô tận!

Không nói khoa trương chút nào, nhìn thấy Liệt Nông xuất hiện, vốn Mạn Kiều còn đang bày ra một dáng bộ cao cao tại thượng, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, tiếp theo vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ lên tiếng:

- Sư... sư phụ...

- Ngươi tên hỗn đản kia, còn biết sư phụ ta này ư? Là ai cho phép ngươi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Hồng gia! Mấy năm không gặp, coi bộ cánh của tiểu tử ngươi cứng rắn rồi, không cần phân biệt thân phận lớn nhỏ cái gì phải không?

Liệt Nông vừa nói vừa bước tới, chính là một cái tát giòn tan vào mặt Mạn Kiều.

"Bùng" một tiếng, thậm chí có thể truyền khắp toàn bộ hành lang, mà bàn tay to lớn của Liệt Nông kia cũng là lực đạo mười phần, suýt nữa trực tiếp đánh cho Mạn Kiều nghẹt thở, trên mặt lập tức hình thành một cái dấu tay đỏ thẫm.

Nếu đổi là một người khác, nói không chút nào khoa trương, Mạn Kiều luôn luôn tính nóng cực cao, địa vị hiển hách, xác định vững chắc sẽ nổi giận dùng dùng, nhưng đối mặt với Liệt Nông, trong ánh mắt lúc này lại theo bản năng tràn ngập e ngại.

Nên biết rằng thời điểm Liệt Nông thân là Đại tướng quân nam chinh bắc chiến, Mạn Kiều này còn là một đứa nhỏ, đồng dạng cũng là Liệt Nông dùng từng cái tát, mạnh mẽ sử dụng thủ đoạn cực kỳ nghiêm khắc, mới dạy dỗ Mạn Kiều một đường đánh tới vị trí hiện tại.

Giới bên ngoài phàm là ở quân giới có chút lý lịch từng trải, người nào không biết Liệt Nông là ân sư thụ nghiệp của Mạn Kiều.

- Sư... sư phụ, ngài... Cho ta chút mặt mũi được không, tốt xấu gì...

Không đợi Mạn Kiều nói hết câu kế tiếp, Liệt Nông lại là một cái tát ngay miệng:

- Mặt mũi? Tiểu tử ngươi còn ở trước mặt ta chú ý tới mặt mũi? Ngươi có biết vị trước mắt này rốt cuộc là ai hay không? Thương nhân? Ta thành thật nói cho ngươi biết, ngươi bất kính với ngài chính là bất kính với ta, ta nói tiếp cho ngươi biết, cho dù Áo Thác hôm nay ở chỗ này, cũng giống nhau phải theo quy củ, ngươi so với Áo Thác, tính là cái gì chứ?

Gần như ngay lúc Liệt Nông nói ra lời này, đồng thời, cảnh vệ binh bên trong hành lang, nghe được tiếng động khác thường trong phòng, đều rút Ma Văn súng lục đi vào, chỉa mùi Ma Văn súng lục cầm trong tay nhắm ngay Liệt Nông.

Chỉ có điều, ngay sau đó bọn họ lại kinh ngạc đến ngây người tại đương trường. Những cảnh vệ binh này đều là thân tín của Mạn Kiều, Liệt Nông là ai, bọn họ tự nhiên biết rõ, một số lập tức kinh ngạc ngẩn người, Ma Văn súng trong tay hạ xuống cũng không phải, không hạ xuống càng không phải.

Càng chết người hơn là bọn họ trước đó không hề phát hiện, bởi vì Liệt Nông chụp một cái mũ sát xuống, vành nón che kín mặt, râu cùng thể, nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra.

- Thế nào, thế nào, thế nào! Ta nói Liệt Nông này, ngươi cũng không được rồi! Xem ra thật sự là người đi trà nguội lạnh rồi! Ngay cả đồ đệ ngươi coi trọng nhất, hôm nay đều dám lấy súng chỉa vào ngươi!

Ngay lúc cảnh vệ binh cứng đờ tại đương trường, Tác Phổ chậm rãi đi vào có vẻ trào phúng nói. Đồng thời đi theo phía sau là Bối Đức La, A Tư Đế... tùy tiện một người nào đều là danh tướng siêu cấp Của Gia Đô Đế quốc.

*****

Nhìn những người này trút bỏ ngụy trang, gỡ nón ra, đứng giữa phòng, cảnh vệ binh và Mạn Kiều đều ngây ngốc.

Không nói quá, một mình Liệt Nông đã làm Mạn Kiều lãnh đủ, thêm một cái Tác Phổ, còn có Bối Đức La, A Tư Đế, bốn người đứng chung một chỗ, tuyệt đối là quan chỉ huy bốn quân bài chủ lực chỉ nằm dưới Áo Thác, từng dậm chân một cái, Gia Đô đế quốc cũng phải rung ba lần.

So sánh với bọn họ, Mạn Kiều quả thật lập tức biến thành con kiến, hạng con cháu chút chít.

Còn cảnh vệ binh, trán toát mồ hôi, nhiều danh tướng siêu cấp tụ tập một chỗ như thế có ý nghĩa gì, càng làm họ đáng sợ hơn, đó là những người này giống như tiểu đệ của người tự xưng hồng Lượng kia.

Đồng thời Mạn Kiều cũng mơ hô toát ra sợ hãi, tuy rằng hiện giờ những người này không có quyền lực gì, nhưng ở Gia Đô đế quốc, vẫn hết sức coi trọng lý lịch.

Hơn nữa tuy rằng những người này có lý lịch lão thành, nhưng cũng chỉ mới 40-50 tuổi, đang lúc tráng niên. Nếu bọn họ muốn, trở về Gia Đô đế quốc, sẽ được Gia Đô đế quốc ra tận ngõ hoan nghênh, phục hồi nguyên chức chỉ dựa vào việc họ có muốn hay không mà thôi.

- Các ngươi, làm cái gì? Dám chĩa súng vào các lão gia, điên rồi hay sao, lăn ra!

Mạn Kiều trừng mấy tên cảnh vệ binh quát lớn, tiếp theo hoảng sợ không thôi nhìn sang Liệt Nông, kiêu căng lúc này hoàn toàn tan biến.

Ở chỗ khác còn không nói, ở trong này, Mạn Kiều không có vốn liếng mà gào thét.

Thấy Mạn Kiều nói vậy, các cảnh vệ binh mới thở phào một hơi, tiếp theo lui ra như chạy trối chết.

- Còn nữa, thấy Hồng gia, đó là chỗ ngươi ngồi hay sao? Tránh ra!

Liệt Nông nói tiếp, liền vung tay kéo Mạn Kiều sang một bên.

Còn Tiêu Hoằng, cũng không khách khí, bước vào ghế chính ngồi thẳng xuống, cây gậy nhỏ thì đặt lên bàn.

vẫn một bộ dạng thản nhiên như trước, ngược lại lúc này Mạn Kiều vẫn kinh hồn chưa tỉnh, trước đó hắn nghe sư phụ đi tiếp nhận điều trị, nhưng không ngờ Dược sư phụ đã điều trị hoàn toàn, hơn nữa còn trở thành thủ hạ làm việc cho Hồng Lượng. Vậy chỉ có thể chứng minh một điều, Hồng Lượng này tới đây tuyệt đối không phải chuyện gì hay.

- Ngươi đã là đồ đệ của Liệt Nông lão ca, vậy cũng là sư diệt của ta, nói vậy hẳn là người một nhà, vậy tiền bồi thường của Tập đoàn Thợ Săn thì sao? Hay là bỏ đi, coi như ta cho sư điệt tiền mừng tuổi.

Tiêu Hoằng nhìn vào Mạn Kiều, nhấn giọng nói.

Nhưng lời này vào tai Mạn Kiều, lại làm cho trong lòng Mạn Kiều hết sức khó chịu. Nói tuổi, hắn lớn hơn Tiêu Hoằng, nhưng không ngờ bối phận kém ngàn dặm, nhưng khó chịu thì khó chịu, bây giờ Mạn Kiều dám lên cơn hay sao?

Không nói đến địa vị, bối phận chênh lệch, bốn người trong phòng này tùy tiện một người cũng là cấp bậc Đại Ngự sư. Một người một chưởng, cũng sẽ đánh hắn tàn tạ, huống chi Liệt Nông nghiêm khắc có tiếng, từ nhỏ đến lớn hắn là bị Liệt Nông đánh ra.

- Cảm... Cảm ơn sư thúc.

Mặc dù trong lòng Mạn Kiều muôn vàn không cam, nhưng nhìn vẻ mặt hung ác của Liệt Nông, vẫn phải khách khí nói.

- Nếu đã thế, vậy ta nói chuyện kế tiếp. Căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn biến thành cái dạng thế này, trong lòng ta cũng khó chịu, mà quân hộ vệ Vĩnh Ngạn gánh vác bức tường cuối cùng của Thánh Đàn, cũng là cực kỳ trọng yếu. Trước khi không tìm được Ba La, tự nhiên phải chọn một người thích hợp chủ trì công tác, Kim Hải Ưng không tệ, theo ta thấy, cứ đề bạt chính thức làm thay mặt quan tổng chỉ huy quân hộ vệ Vĩnh Ngạn, ngươi thấy thế nào?

Tiêu Hoàng không đổi sắc, nhấn giọng nói.

Mạn Kiều nghe thế, trong lòng thổn thức không thôi, hiển nhiên đây là việc trong quân, thương nhân Hồng Lượng này có tư cách nào chỉ trỏ.


Nhưng khi trong lòng Mạn Kiều nghĩ thể, lại nghe Liệt Nông xiết chặt nắm tay, phát ra tiếng vang răng rắc, không khỏi làm trong lòng Mạn Kiều phát lạnh, thoáng không tình nguyện gật đầu:

- Nếu sư thúc có ý đề bạt, vãn bối nghe theo lệnh.

- Mặt khác, còn có một việc, tuy rằng Vĩnh Ngạn Tinh là vành đại tương đối an toàn, nhưng liên quan tới an nguy của Thánh Đàn, không thể sơ sẩy được. Bởi vậy Tập đoàn Thợ Săn sẵn sàng mỗi năm bỏ ra 10 triệu kim tệ, giúp đỡ xây dựng các phương diện cho quân hộ vệ Vĩnh Ngạn, đương nhiên cũng hy vọng Mạn Kiều mở rộng quyền vô hạn cho quân hộ vệ Vĩnh Ngạn.

Tiêu Hoàng nói tiếp.

- Được... được rồi.

Mạn Kiều không thể không đáp ứng, trong lòng ngày càng cảm thấy Ba La mất tích tuyệt đối có liên quan tới Hồng Lượng trước mắt đây. Nhưng đám người Liệt Nông, Tác Phổ ở đây, Mạn Kiều có năng lực nói cái gì chứ? Dù sao hắn không có chứng cớ tuyệt đối, hoặc là Tiêu Hoằng dám ngông nghênh đến đây, tức là có nắm chắc tuyệt đối, không để chuyện này liên lụy tới mình.

- Như vậy tiếp theo, là về chuyện Ba La mất tích, nên làm như thế nào?

Mạn Kiều hỏi tiếp, hơn nữa liếc sang sư phụ. Hắn còn hoài nghi chuyện này cũng có liên can tới sư phụ, nhưng mà thế thì sao chứ?

Nếu ở trong quân đoàn 15, hắn nói một không hai, nhưng ở trong này, hắn chỉ là cháu chắt mà thôi.

- Tiếp tục điều tra, hơn nữa phải tra thật nghiêm. Ở nơi thái bình như Vĩnh Ngạn Tỉnh lại xảy ra chuyện nghiêm trọng đến thế, đúng là buồn cười.

Tiêu Hoàng làm ra bộ dạng uy nghiêm, nói:

- Hơn nữa điều tra có gì khó khăn, hoàn toàn có thể nhờ Tập đoàn Thợ Săn hỗ trợ.

Tiêu Hoàng nói xong, liền đứng dậy, dẫn đám người Liệt Nông nghênh ngang đi ra.

Tiêu Hoàng bước khỏi phòng, các cảnh vệ binh đồng loạt cúi người cung kính, Tiêu Hoằng cũng không để ý, đi thẳng tới chỗ thang máy.

Ngược lại quản lý tiền thính đứng ở cửa, sắc mặt tràn ngập rung động, nàng không thấy được một màn vừa rồi, nhưng mà nghe được một chút, trực tiếp gọi lão đại quân đoàn 15 là sư diệt, thân phận Hồng Lượng này cao tới cỡ nào, không thể tưởng tượng nói.

Còn Mạn Kiều ở trong phòng, đang nhăn mặt xoa cái mặt sưng đỏ của mình, cảm thấy trên mặt truyền tới cảm giác nóng rất hết sức quen thuộc.

Đồng thời, trợ thủ vẫn trốn trong phòng nghỉ, thấy Liệt Nông lão đại hùng hổ đi rồi, mới rụt rè chạy tới.

- Tướng quân Mạn Kiều, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Có tiếp tục điều tra nữa không?

Trợ thủ đi tới cạnh Mạn Kiều, dè dặt hỏi.

- Tra cái rắm.

Mạn Kiều lầm bầm, nói với trợ thủ:

- Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe hay sao? Tra tới cùng, là chứng minh người ta đã sớm phòng bị rồi, chúng ta còn đi làm gì.

Bây giờ phải nói trong lòng Mạn Kiều như gương sáng, nhưng có ích lợi gì? Lại còn phải làm ra vẻ không biết, oanh liệt đi điều tra.


Bây giờ Mạn Kiều cũng có chút hối hận, lúc trước vì cái gì phải đi tới chỗ Vĩnh Ngạn Tinh quỷ quái này?

Cùng lúc đó, ở ngoài khách sạn, Tiêu Hoằng lại bước lên xe Ma Văn xa hoa, rời đi. Nhưng vào lúc này, Ma Văn thông tin trên người Tiêu Hoằng rung lên, người gọi tới là Kim Hải Ưng.

Thấy cái tên này, Tiêu Hoằng không để ý, tiện tay bấm nghe. Tiếp theo, hình ảnh Kim Hải Ưng lo lắng hiện ra, so sánh với bộ dáng trấn tĩnh khi đối mặt với Mạn Kiều khi nãy, thật là như hai người khác nhau.

- Tiêu... Ấy không, Hồng gia, sao rồi? Tiến triển như thế nào? Sẽ không có vấn đề gì chứ?

Kim Hải Ưng lo lắng, mở miệng hỏi liên tục.

- Bây giờ ngươi chính là quan tổng chỉ huy căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, còn cái khác, chỉ cần ngươi không nói, mọi chuyện sẽ không có vấn đề.

Tiêu Hoằng không đổi sắc trả lời.

- Thật... thật sao?

Kim Hải Ưng ánh mắt phát sáng nói.

- Thật hay giả, chờ lát nữa chẳng phải ngươi sẽ biết? Yên tâm, ngươi cứ ngoan ngoẵn nghe lời ta, ta đảm bảo ngươi thăng quan phát tài.

Tiêu Hoằng cười khẽ trả lời.

Tiêu Hoằng tươi cười như thế, làm cho Kim Hải Ưng cảm nhận được rét lạnh thấu tim, nhưng cũng không dây dưa, báo cáo tiếp:

- À đúng rồi, Hồng gia, vừa nãy có thuộc hạ tới báo cáo, có mười mấy người Phạm Cương Tinh vừa từ khe nứt không gian số 1 và số 5 tiến vào Vĩnh Ngạn Tinh, xin hỏi nên làm gì bây giờ? Hình như đều là người của Hắc Trạch Sâm, tám phần là đến điều tra tin tức Ba La mất tích.

- Chú ý một chút là được, nếu ai phát hiện ra cái gì? Để hắn làm bạn với Ba La đi, hiểu chứ.

Tiêu Hoằng trả lời.

Nghe thế, Kim Hải Ưng ra sức nuốt nước miếng, tiếp theo gật đầu. Chuyện đến bây giờ, hắn đã không còn đường lui.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không nói nữa, tắt liên lạc, dặn dò Phúc Thái thông qua vệ tinh "Thương nghiệp" của Tập đoàn Thợ Săn theo dõi chặt chẽ người Phạm Cương Tinh đi vào Vĩnh Ngạn Tinh, cũng phải ra quân đội yên lặng theo dõi.

Cứ thế khoảng 1 tiếng sau, Tiêu Hoằng không nhanh không chậm trở về Vạn Tôn Cốc. Đi cùng Tiêu Hoằng, còn có 10 quân nhân, đều từ chỗ Liệt Nông đưa tới, hết sức đáng tin cậy, đồng thời đều có cấp bậc Ngự sư, trên người lại mặc đồ thường.

Tiêu Hoằng đi vào nhà, thay áo dài lụa trắng, đây là trang phục của chủ quản, sau đó Tiêu Hoằng dẫn 10 người này ra khỏi Vạn Tôn Cốc, đi vào Tiếp Đãi Các không xa.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Hoằng vào Tiếp Đãi Các từ khi trở thành chủ quản.

Chạy nhanh khoảng 20 phút, Tiêu Hoằng đến Tiếp Đãi Các. so với khí thế hùng hồn trên Vĩnh Ngạn Tinh, Tiếp Đãi Các có vẻ keo kiệt, chỉ có tòa lầu gỗ 3 tầng, cùng sân viện nhỏ đủ loại hoa cỏ.

Ngoại đồ làm việc ở trong này khoảng hai mươi mấy cái người, cơ bản toàn là người của Hắc Trạch Sâm, dù là không phải, cũng là của Ân Lạc hay Tần Nhược Bạch.

Bởi vậy, khi Tiêu Hoằng bước vào, phó chủ quản Trương Tín đứng trong sân không khỏi đổi sắc. Đã có chừng 1 tháng Tiêu Hoàng chưa từng xuất hiện, Tiếp Đãi Các cơ bản coi Tiêu Hoàng chỉ là danh nghĩa, thậm chí Trương Tín đã bắt đầu hoàn toàn tiếp quản nơi này. Nhưng không ngờ, Tiêu Hoằng lại xuất hiện ngay lúc này


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)