← Ch.0590 | Ch.0592 → |
- Ông chủ Hồng, có lẽ không cần ta nhiều lời, ngài cũng biết trưởng quan quân sự tối cao quân đoàn 15 đã đổi người, người tới là Vận Trung, tới thật là lớn lắm. Vừa rồi hắn đã ra lệnh, muốn thu giữa toàn bộ chiến hạm Ma Văn của Tập đoàn Thợ Săn, ngài xem nên làm thế nào đây? Trương Diệu Tường nói, chỉ từ ngữ khí dò hỏi này, là có thể thấy được Tiêu Hoằng đi gần với ai hơn.
- Nếu quân đoàn 15 muốn thu hồi chiến hạm Ma Văn, Tập đoàn Thợ Săn tự nhiên sẽ phối hợp, chỉ là chỗ chúng ta chỉ có 3 chiếc, 3 chiếc khác đang chấp hành nhiệm vụ hộ tống, phải trở về rồi nói sau.
Tiêu Hoằng không vội không vàng nói.
- Ông chủ Hồng, ngài làm sao lại trả lời dứt khoát như thế. Dựa vào tài trí của ngài, chẳng lẽ ngài còn không nhìn ra hay sao? Vận Trung muốn xoá sổ Tập đoàn Thợ Săn, diệt bỏ uy hiếp bên ngoài Thánh Đàn, cướp lấy vũ khí của ngài, đến lúc đó muốn nhào nặn Tập đoàn Thợ Săn thế nào cũng được.
Trương Diệu Tường ngó trái ngó phải, nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng.
- Ta tự nhiên biết điều này, đã từng nói, Hồng Lượng không muốn đối đầu với aiquân đoàn 15, trước đó chúng ta xưng hô huynh đệ, thì chính là vì huynh đệ. Hồng mỗ chỉ là không muốn lão ca khó xử, cho ngươi 3 chiếc chiến hạm Ma Văn, chính là muốn cho ngươi có câu trả lời với Vận Trung. Ta biết Lý Thiên Hàng bởi vì phản đối mà trọng thương, Hồng mỗ thật không hy vọng ngươi vì làm việc bất lợi, cũng bị thương hại.
Tiêu Hoằng nhu hòa nói, ngữ khí thật chân thành.
Những lời này truyền vào trong tai Trương Diệu Tường, giống như thanh kiếm nhọn đâm sâu vào chỗ mềm mại nhất trong nội tâm hắn, huynh đệ, nghĩa khí.
- Nhưng mà...
Trương Diệu Tường không khỏi đổi sắc, rõ ràng từ đầu tới cuối Tiêu Hoằng đối đãi quân đoàn 15 đều rất tốt, từ trên xuống dưới không có ngoại lệ. Mà Tiêu Hoằng tự mình hy sinh, cũng làm trong lòng Trương Diệu Tường băn khoăn.
- Tướng quân Trương Diệu Tường không cần băn khoăn, đây cũng là cố gắng lớn nhất của Hồng mỗ, chỉ hy vọng không đến một ngày sử dụng bạo lực đối đầu. Mặt khác nghe nói Tướng quân Lý Thiên Hàng bị thương nặng, ta muốn nhanh chóng đưa hắn tới đây, ta sẽ tự mình điều trị.
Tiêu Hoằng bình thản nói.
Còn Trương Diệu Tường, bị lời của Tiêu Hoằng biến thành đỏ ửng mắt, tiếp theo chắp tay với Tiêu Hoằng:
- Cảm tạ, nếu có chuyện gì cần Trương mỗ, Hồng lão đệ cứ nói thẳng, Trương mỗ tuyệt không chối từ.
Tiếp theo Tiêu Hoằng dặn dò Trương Diệu Tường mấy câu, mới tắt máy.
Đồng thời, ngay khi tắt liên lạc, sắc mặt bình thản của Tiêu Hoằng liền lạnh xuống.
Bác Sơn ở bên cạnh nghe rõ ràng, không khỏi bắt đầu cảm thấy Tiêu Hoằng đã ngày càng đáng sợ. Trước đó Tiêu Hoằng sắp xếp quân đô, cơ bản là bất đắc dĩ, khóa chết quân đoàn 15, kết quả lại nói hai ba câu làm cho Trương Diệu Tường trở thành mang ơn.
Đương nhiên, làm huynh đệ lâu như thế, Bác Sơn vẫn có thể hiểu được ý nghĩ của Tiêu Hoằng, đó là bản thân Tiêu Hoằng cũng không muốn đụng tới quân đoàn 15. Nếu bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng tự nhiên đành phải hạ quyết tâm, tiêu diệt.
Bản thân Bác Sơn cũng hiểu, đây là cách làm người của Tiêu Hoằng, đối với người ngoài là lãnh khốc vô tình, đối với người một nhà có những lúc vẫn nhân từ nương tay. Nếu không Tiêu Hoằng đã sớm ra lệnh một tiếng, trực tiếp san bằng quân đoàn 15.
- Lão đại, tiếp theo chúng ta làm sao? Bác Sơn hỏi.
- Chờ.
Tiêu Hoằng chỉ trả lời một chữ, sau đó nhíu mày, im lặng không nói, như đang thật sự chờ đợi, lại như đang điều chỉnh kế hoạch của mình.
Mấy tiếng sau, Trương Diệu Tường phái ra quân đội gần đó, đi tới Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn, chuẩn bị thu hồi vĩnh viễn 3 chiếc chiến hạm Ma Văn của Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn.
Chẳng qua, binh lính quân đoàn 15 đi vào đều tràn đầy hổ thẹn, nhất là nhìn các hạm viên Tập đoàn Thợ Săn, thần sắc áy náy càng tăng thêm.
Các hạm viên không rõ chuyện gì, lúc này trong lòng ít nhiều có oán khí, nhưng thủ trưởng ra lệnh giao ra 3 chiếc chiến hạm Ma Văn cũ nát này, bọn họ cũng khó nói gì. Dù sao 3 chiếc chiến hạm Ma Văn cũ này cũng sắp thành phế liệu, hơn nữa không nằm trong danh sách chiến đấu của Tiêu Hoằng, hoàn toàn là đồ thừa.
Ngoài ra, các binh lính quân đoàn 15 còn lấy đi chừng 5 thùng lớn Chiến Văn, 6 thùng Văn khí, những Chiến Văn đó toàn là quân đội Tập đoàn Thợ Săn đào thải ra.
Ở Thiên Hạc Tinh, Vận Trung làm theo đủ loại thủ đoạn của Hắc Trạch Sâm, trong mấy tiếng khiến toàn bộ căn cứ quân sự quân đoàn 15 thần phục, ít nhất là thần phục ở mặt ngoài.
- Tham kiến Tướng quân Vận Trung.
Trong khi Vận Trung đang đắc ý tuần tra một vòng quanh các địa điểm chủ yếu Thiên Hạc Tinh, Trương Diệu Tường nghiêm mặt đi tới, chào quân lễ.
- Kế hoạch thu giữ vũ khí của Tập đoàn Thợ Săn, chấp hành thế nào rồi? Vận Trung liếc Trương Diệu Tường, lạnh băng nói, giọng điệu cách xa Trương Diệu Tường ngàn dặm.
- Số đầu tiên, tổng cộng thu giữ 3 chiếc chiến hạm Ma Văn, cùng với hơn ngàn vũ khí Ma Văn các loại.
Trương Diệu Tường nói xong, đưa kẹp tài liệu cho Vận Trung.
Nghe thế, Vận Trung hơi đổi sắc, Tập đoàn Thợ Săn lại có thể ngoan ngoãn giao ra một phần vũ khí, quả thật làm hắn không ngờ. Dựa theo kế hoạch của Vận Trung, thực lực của Tập đoàn Thợ Săn không yếu, rất mạnh, không dưới Vệ đội Thánh Vực, có thể thấy được từ 20. 000 người trên Phạm Cương Tinh.
Dựa theo kế hoạch của Vận Trung, đó là đặt ra điều kiện khắc nghiệt lên Tập đoàn Thợ Săn, khiến cho Tập đoàn Thợ Săn chống cự. Như thế, Vận Trung sẽ có cái cớ hợp lý phái ra toàn bộ quân đoàn 15, cùng Hắc Trạch Sâm làm một lần phối hợp trong ngoài, lấy tội phản nghịch xóa sổ Tập đoàn Thợ Săn.
Gần như là để quân đoàn 15 ôm nhau chết cùng Tập đoàn Thợ Săn.
Nhưng không ngờ tới, Tiêu Hoằng lại không đi theo đường lối sẵn.
Mở ra kẹp tài liệu của Trương Diệu Tường, bên trong đúng là những trang hình ảnh về tài liệu vũ khí của Tập đoàn Thợ Săn, tất cả ảnh chụp đều trải qua xử lý một chút, nhìn qua ảnh chụp đều không thấy cũ nát.
- Quá trình thu giữ có thuận lợi không? Ngầm nghĩ một lát, Vận Trung hỏi.
- Bình thường. Trên đường Tập đoàn Thợ Săn hơi có bất mãn, hơn nữa tỏ vẻ oán giận chúng ta. Cho rằng chúng ta, đương nhiên không bao gồm Vận Trung đại nhân ngài, nói chúng ta quên ơn phụ nghĩa, ăn đồ của bọn họ, còn quay lại đối phó họ.
Trương Diệu Tường không cần nghĩ ngợi đáp ngay, lời này là Tiêu Hoằng dạy cho.
- Quên ơn phụ nghĩa? Cái gì nói là quên ơn phụ nghĩa? Nhớ kỹ, các ngươi là quân nhân, chức trách của quân nhân là trung thành, loại trừ mọi yếu tố bất an đối với Gia Đô Đế Quốc, để cho Đế Quốc bảo trì yên ổn đoàn kết tuyệt đối, ngươi nói có đúng không? Vận Trung ném xấp tài liệu trở về, nói với Trương Diệu Tường.
- Tướng quân nói rất đúng.
Trương Diệu Tường trả lời, trong lòng thầm mắng, ngươi mới là yếu tố bất an lớn nhất đối với Gia Đô Đế Quốc.
- Không cần chần chờ, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, phụ trách toàn quyền thu hồi trang bị chiến đấu của Tập đoàn Thợ Săn. Nếu Tập đoàn Thợ Săn dám có gan chống cự, nhanh chóng báo cho ta biết.
Vận Trung vẫn lạnh băng ra lệnh.
- Rõ, Tướng quân.
Trương Diệu Tường giữ thái độ không nóng không lạnh, chào quân lễ đáp.
Vận Trung cũng không nói nữa, nhìn thời gian đã đến chiều, mặt trời đã về tây, mặt đất sáng lấp lánh. Thời gian không sớm nữa, Vận Trung cũng trở về chỗ ở của quan chỉ huy tối cao.
Nơi ở của quan chỉ huy tối cao, là vùng trung tâm căn cứ quân sự, một tòa biệt thự kim loại ba tầng. Tuy rằng không có bao nhiêu khí phái, nhưng cũng tuyệt đối không keo kiệt.
Bước vào trong, bên trong bày biện đủ mọi đồ vật, đơn giản mà không quá tinh tế.
Nhìn trang trí trong phòng một chút, Vận Trung ngồi vào ghế dựa, sau đó gọi cho Hắc Trạch Sâm.
Tiếp theo, bộ mặt âm lãnh của Hắc Trạch Sâm hiện ra trên màn hình nhỏ.
- Vận Trung, chuyện tiến hành thế nào rồi? Hắc Trạch Sâm không chào hỏi, trực tiếp hỏi ngay.
- Coi như thuận lợi, tuy rằng Tập đoàn Thợ Săn có chống cự, nhưng không kịch liệt, bước đầu tiên đã thu giữ 3 chiếc chiến hạm Ma Văn của đối phương, cùng rất nhiều Chiến Văn.
Vận Trung báo cáo.
Nghe vậy, sắc mặt của Hắc Trạch Sâm cũng không có chút đắc ý, ngược lại rơi vào trầm tư. Theo lý, dựa vào tính cách vừa thối lại vừa cứng của Tiêu Hoằng, tuyệt đối không thể nào cúi đầu, nhất là giai đoạn căng thẳng này.
Nếu thế, vì sao lại nhẹ nhàng giao ra 3 chiếc chiến hạm Ma Văn. Nên biết, 3 chiếc chiến hạm Ma Văn cũng không phải con số nhỏ, huống chi còn có hơn 1000 Chiến Văn, cái này còn là nhóm đầu tiên.
Hay là Tiêu Hoằng đã đoán được kế hoạch của Vận Trung, định dùng phương thức hy sinh quân đoàn 15, ôm nhau cùng chết với Tập đoàn Thợ Săn, do đó cố ý tránh va chạm? Nhưng cái này cũng không thông được, bản thân Tiêu Hoằng cũng hiểu, loại thu giữ này cứ tiếp tục không hạn chế, tuyệt đối sẽ khiến Tập đoàn Thợ Săn tiêu hao dần. Đã không có vũ khí, chà đạp Tập đoàn Thợ Săn còn không phải như dễ như bỡn.
- Tiêu Hoằng đang tính toán cái quỷ gì? Trong lòng Hắc Trạch Sâm không ngừng lăn lộn, không nói quá, chỉ tính riêng chỉ số thông minh và chơi âm mưu quỷ kế sau lưng, Hắc Trạch Sâm quả thật không phải đối thủ của Tiêu Hoằng, bởi vì thói quen hành động của Hắc Trạch Sâm chính là trực tiếp áp đặt.
- Vận Trung, ngươi nhớ kỹ, ở trong quân đoàn 15, mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ sao cũng được, nhớ kỹ không nên làm quá căng với thuộc hạ, cũng không nên làm ra vẻ đệ tử cao cấp trịch thượng, phải biết ban ân ra oai cùng lúc. Mặt khác, nếu Tập đoàn Thợ Săn liên tục nộp vũ khí lên, vậy cứ tiếp tục, một khi ngừng lại, liền lập tức lấy cớ phát động tấn công Tập đoàn Thợ Săn, không cần tạm ngừng. Ngoài ra, hạm đội Nam Miện của Tần Nhược Bạch ở Phục Thản Đế Quốc sau 1 ngày nữa sẽ đi ngang qua chỗ ngươi, đến lúc đó hắn sẽ tạm thời nghe ngươi điều khiển. Hạm đội có 6 chiến hạm Ma Văn, mặt khác ta sẽ bí mật điều động 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực làm tâm phúc của ngươi. Như thế, ngươi hành động cũng sẽ tiện hơn.
Hắc Trạch Sâm cố gắng ngẫm nghĩ một lúc, mới lên tiếng.
← Ch. 0590 | Ch. 0592 → |