Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0639

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0639: Ma quỷ dụ dỗ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


- Ngươi rốt cuộc đang nói gì?

Tào Đông không kìm được ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, tò mò lên tiếng

- Ta nói cho ngươi biết, lúc trước ta ở Gia Đô liên hợp thể là trùm tư bản siêu cấp. Ngươi có thể tùy tiện thăm dò xem, tài sản cá nhân của ta có ước chừng 300 triệu kim tệ, sau lại bị người hãm hại mới đi tới nơi này. Tuy nhiên, dù vậy ta còn có một sổ lớn tiền riêng, giấu ở các nơi trên thế giới, thể nào? Một triệu kim tệ ngươi muốn chứ? Chỉ cần ngươi dừng tay!

Tiêu Hoằng ánh mắt căng thẳng nhìn Tào Đông, nói từng chữ một, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

- Cái này... Cái này không được! Nếu bị phát hiện sẽ bị trọng phạt, ta rất có thể khó giữ được bát cơm!

Tào Đông vội vàng cự tuyệt nói, tuy nhiên trái tim đã bắt đầu đập thịch thịch không ngừng, tay cũng hơi run run, động tác hơi do dự.

- Nếu ta không có đoán sai, tiền lương của ngươi ở đây, mỗi tháng hẳn là chỉ có không tới 5 kim tệ phải không? Thử nghĩ lại đi, một triệu kim tệ đủ để ngươi ít phấn đấu bao nhiêu năm, mà còn sẽ làm cuộc sống của ngươi lên vù vù: Nào là xe tốt, nhà cao cửa rộng, còn có một đoàn mỹ nữ cho ngươi hưởng lạc!

Tiêu Hoằng thấy Tào Đông đã có chút do dự, không kìm được khẽ cười cười, sau đó nói tiếp cực kỳ hấp dẫn.

Lại nhìn Tào Đông, sắc mặt rõ ràng đã bắt đầu biến thành đỏ, động tác trên tay đã ngừng lại, trông giống như một pho tượng, lẳng lặng không nhúc nhích.

Ước chừng qua một hồi lâu, Tào Đông mới đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt hơi đỏ:

- Ta làm sao tin tưởng ngươi?

- Ngươi có thể đi kiểm tra mà! Ta tên là Tiêu Hoằng, còn có một thân phận khác là Hồng Lượng. Ở Gia Đô liên hợp thể không sai biệt lắm nơi nơi đều là tên của ta. Thực dễ dàng có thể điều tra được. Hơn nữa tài sản tư nhân của ta, cũng không chỉ có một triệu kim tệ!

Tiêu Hoằng tươi cười, tiếp theo dụ dỗ.

Chính cái gọi là "người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn", những lời này không sai. Huống chi đó chính là một triệu kim tệ, đủ để Tào Đông ít phấn đấu mấy đời con cháu. Cũng có thể hoàn toàn thay đổi tình trạng cuộc sống hiện tại của hắn.

Đúng vậy, hiện tại cuộc sống của hắn chỉ xem như là tiểu tư sản, nhưng làm sao có một triệu kim tệ chứ? Trong mơ màng Tào Đông dường như có thể tưởng tượng đến cuộc sống sau này: Bãi biển, biệt thự cùng với những mỹ nữ như mây trên trời kia... Điều này đối với bất kỳ một người nào mà nói, đều là dụ hoặc không thể từ chối.

- Một triệu kim tệ ngươi thật sự sẽ giao cho ta?

Phòng tuyến nội tâm của Tào Đông rốt cục bị công phá, lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy! Chỉ cần ngươi dừng tay, không chỉ là một triệu kim tệ!

Tiêu Hoằng nói tiếp:

- Sổ đầu tiên một triệu kim tệ, ở ngay tại đại ngân hàng Thương Kỳ của Bắc Áo liên hợp thể, ở trong ngăn an toàn số 5, ngươi có thể tìm một người tin cậy đi nhìn thử xem, về phần mật mã chờ một chút ta sẽ nói cho ngươi!

- Tốt lắm, ta miễn cưỡng tin ngươi một lần! Tuy nhiên, ta muốn nói rõ một điều: Lừa gạt ta hẳn ngươi biết hậu quả là gì chứ!


Tào Đông nhẹ giọng nói xong, mũi kim tiêm liền tránh khỏi cánh tay Tiêu Hoằng, trực tiếp cắm ở trong nệm dưới thân Tiêu Hoằng, trực tiếp đẩy vào trong nệm liều dược phẩm thứ nhất.

- Giờ ta mang ngươi đi tới phòng theo dõi. Tuy nhiên, ngươi cần phải bày ra bộ dáng sắc mặt hoảng hốt!

Tào Đông nói tiếp, rồi mở ra trang bị cố định trên người Tiêu Hoằng.

Đương nhiên Tào Đông cũng không sợ Tiêu Hoằng phản kháng. Bởi vì có vòng cổ thuốc nổ trên cổ Tiêu Hoằng, bất cứ lúc nào đều có thể lấy tính mạng của Tiêu Hoằng.

Ngay sau đó, Tào Đông liền nắm lấy cánh tay Tiêu Hoằng, đồng thời vươn ngón tay đặt lên trên Ma Văn cảm ứng ở bên cạnh một chút, cánh cửa liền từng chút từng chút mở ra.

Đưa Tiêu Hoằng vào một phòng theo dõi riêng biệt ở lầu 6.

Tình trạng ở phòng theo dõi tốt hơn rất nhiều so với Sở giam giữ số 4. Tối thiểu có giường, cùng với đệm chăn ấm áp, bốn phía vách tường hợp kim cũng sạch sẽ như mới.

Xuyên qua mành lưới, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy tình huống ngoài hành lang và ở đối diện hành lang.

Chỉ thấy, bên trong hành lang cả trai lẫn gái đều mặc áo trắng, không ngừng vội vã bận rộn đi tới đi lui, đối với người trong phòng theo dõi làm như không nhìn thấy.

Đối diện hành lang thì giam giữ một nam nhân chừng bốn mươi tuổi. Dường như sau khi bị tiêm vào dược vật thanh tẩy rõ ràng bị giày vò, không ngừng co giật, giãy giụa trên mặt đất. Bên trong đồng tử màu xanh sẫm, lóng lánh vẻ bất khuất cùng bi thương, hiển nhiên hắn là người Lạc Đan Luân.

Dường như hắn đang dựa vào ý chí bất khuất của bản thân để chống lại dược tính, không cho mình biến thành nhân ngẫu. Về phần thành viên của Sở thực nghiệm linh hồn lui tới, đối với hắn lại làm như không thấy, không khác gì đối xử với heo chó, thậm chí còn có hai nữ sinh thực tập, nói nói cười cười lui tới ở đó.

Nhìn như không có gì nhưng tràn ngập ác nghiệt! Đây chính là sự thật, nếu đồng tình với thứ này là không đáng tin.

Đối với tình hình như vậy, đối với người Lạc Đan Luân đáng thương kia, Tiêu Hoằng tuy có lòng thương hại nhưng lực bất tòng tâm, cho dù Tiêu Hoằng muốn cho hắn một quả Văn đan đều không có khả năng, ngoài hành lang nơi nơi đều là ống kính thu hình.

Bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Hoằng chỉ có thể khoanh chân ngồi ở đầu giường, bắt đầu tiến hành điều tức Ngự lực trong cơ thể, tận khả năng để Ngự lực cấp Đại Ngự Sư trong cơ thể trở nên suôn sẻ, đồng thời thử tăng lên một chút Ngự lực. Không có Ma Văn châm, không có máu Kim quan điêu, Tiêu Hoằng đạt tới cấp bậc Đại Ngự Sư muốn tăng lên Ngự lực có thể nơi là rất cố sức, giống như bước đi trong vùng bùn.

Cùng lúc đó, Tào Đông ở bên kia điền báo cáo tiêm vào một lần, sau đó nộp lên cho Lý Triệu Cương. Tào Đông liền đi vào văn phòng của mình, sau đó thông qua Ma Văn tin tức có được đặc quyền tiến vào đài tin tức của Gia Đô liên hợp thể, tìm kiếm tên Tiêu Hoằng và Hồng Lượng.

Ngay sau đó, bên trong đài tin tức liền xuất hiện cuồn cuộn tin tức về Tiêu Hoằng và Hồng Lượng. Đương nhiên, tin tức Tiêu Hoằng đại náo Thánh Đàn, từng chưởng quản vô số quân đội đã bị A Di La che chắn. Dù sao điều này đối với Gia Đô liên hợp thể mà nói là một vết nhơ không thể chối cãi. Đương nhiên tin tức Tiêu Hoằng là người sáng lập Tập đoàn Thợ Săn, giá trị tài sản tới mấy trăm triệu kim tệ, vẫn hoàn toàn có thể điều tra ra được. Ngoài ra, còn có tin tức cơ bản về Tập đoàn Thợ Săn, cùng với hình ảnh của Tiêu Hoằng rõ rệt nhất là đầu tóc bạc trắng, nhìn một cái là không thể nhầm lẫn.

Lần này, Tào Đông không thể không tin lời nói của Tiêu Hoằng. Trong lúc nhất thời, hai mắt Tào Đông bắt đầu lóng lánh sáng rực, sau đó thông qua quyền gửi đi tin tức đặc biệt chủ sự mới có, mượn dùng liên hệ tên của người nhà, lấy được liên lạc với người vợ của mình.

- Lão bà, hiện tại đừng nói gì, chỉ nghe ta nói mà làm theo. Ngay bây giờ bà lập tức làm thủ tục thông hành, chạy tới đại ngân hàng Thương Kỳ ở Bắc Áo liên hợp thể!

Tào Đông lộ vẻ mặt nghiêm trọng phân phó cho lão bà.

- Ông rốt cuộc muốn làm gì vậy? Thần thần bí bí!

Vợ của Tào Đông có vẻ không tình nguyện hỏi. Trên thực tế đối với công tác của người chồng này, bà ta cũng không xem trọng lắm. Hai người ở riêng hai nơi, một người ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, một người ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, phải tới khi nào mới gặp chứ?

- Đừng hỏi nhiều như vậy, bà lập tức đi đi! Đứa nhỏ giao cho cha mẹ ta. Lần này rất có thể thay đổi vận mệnh chúng ta đấy!


Tào Đông lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tiếp theo sau, Tào Đông lại phân phó vài câu, mới rất nhanh cắt liên lạc, đồng thời đi qua đi lại trong phòng, thấp thỏm không yên tim lại đập thình thịch, trông giống như một tên tiểu tặc vừa mới vào nghề không bao lâu.

Lần này đối với Tào Đông mà nói, chính là một lần liều mạng, thành công thì đại phú đại quý, ngược lại nếu có chút sơ suất, Trời mới biết sẽ phát sinh sự cố gì.

Tuy nhiên, may mà hiện tại tên Tiêu Hoằng kia hoàn toàn còn ở trong tay mình, nói vậy sẽ không dám đùa giỡn bịp bợm gì.

Khi tới chạng vạng tối, xuyên qua song sắt nho nhỏ, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ, đúng y như miêu tả của Ni Lạc: Trại tập trung Tín Nghĩa phòng hộ nghiêm ngặt tới cực điểm. Gần như mỗi cách 100 thước là có một cửa ải, lô cốt có trang bị Ma Văn súng máy trọng hình, tháp canh gác chi chít như sao trên trời, từng lớp từng lớp lưới sắt phân cách khắp nơi hơn nửa thành thị.

Chỉ tính đơn giản sơ lược một chút, binh sĩ đóng quân ở trong này ước chừng có hơn ba đến bốn vạn người, trong đó cả nhân ngẫu, cùng với nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư tọa trấn.

"Kẽo kẹt!

Ngay lúc Tiêu Hoằng ngồi ở đầu giường "thưởng thức" phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên vang lên tiếng cánh cửa sắt mở ra, quay đầu nhìn lại, đứng ngoài cửa đúng là Tào Đông. Trong tay bưng một mâm lớn đựng gà chặt khúc trắng tươi, cùng với cơm trắng tinh, nách thì kẹp theo một chai nước uống. Tuy rằng hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm không yên của hắn.

Đặt gà, cơm và đồ uống phía trên bàn ăn nhỏ, Tào Đông mới hạ giọng nói với Tiêu Hoằng:

- Ta đã điều tra tư liệu của ngươi, cơ bản có thể tin tưởng ngươi nói đúng, hiện tại hãy nói mật mã két an toàn cho ta biết!

Tiêu Hoằng hơi liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn cơm, lại nhìn vẻ không yên, hưng phấn cùng khẩn trương xen lẫn trên mặt Tào Đông, sau đó bình thản lên tiếng:

- Cấp một mật mã mười số 1, cấp hai mật mã mười số 2, không có Ma Văn chìa khóa!

"Két!

Ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa nói xong, Tào Đông liền bước nhanh ra ngoài, đồng thời đẩy cửa sắt lại.

Trên đường, có thể nói Tào Đông rất vội vã, càng không có tâm tình đi kiểm tra cái gì, trực tiếp chạy như điên vào trong văn phòng, đốc thúc thê tử một phen, rồi nói ra mật mã cho vợ mình biết.

Trên thực tế, trừ cha mẹ ra, người Tào Đông tín nhiệm nhất cũng chính là thê tử của mình.

Trái lại Tiêu Hoằng ở trong phòng theo dõi, nhìn thấy mâm thịt gà và cơm tẻ kia, cũng rất nhanh đứng dậy, đi tới bên bàn ăn. Cũng từ trong huy chương sứt mẻ kia, rút ra một cây Ma Văn châm, đâm vào thịt gà, cơm và đồ uống vài cái, xác định không có độc hay vật chất tai hại gì khác, Tiêu Hoằng liền bốc lên một miếng thịt gà lớn, bắt đầu gặm ăn từng ngụm từng ngụm, nuốt ngấu nghiến như hổ đói lâu ngày.

Ước chừng hơn một tháng nay, cũng không có nếm qua thức ăn như vậy, đối với Tiêu Hoằng lần này tuyệt đối có thể nói là mỹ vị hiếm có được.

Gần như chỉ cắn mấy miếng, một phần ba cái chân gà không còn, đồng thời thỉnh thoảng nhón một nắm cơm nhét vào trong miệng, ăn vào mà thấy hương vị ngọt ngào lạ thường.

Ở trong này, dưới hoàn cảnh như vậy, bữa ăn này có thể nói là vô cùng quý báu.

Chỉ trôi qua mười phút ngắn ngủi, mâm thịt gà cùng với một chén cơm lớn, đã bị Tiêu Hoằng biến thành hư không, tiếp theo cằm chai nước uống một hơi cạn sạch, Tiêu Hoằng không kìm được ợ một tiếng, tiếp theo ngả người nằm trên chiếc giường kim loại, mơ màng nhìn lên trần nhà. Trên nét mặt có cảnh giác, nhưng phần nhiều lại là một loại cô độc và thê lương. Thời điểm này, dường như thật sự không ai có năng lực trợ giúp Tiêu Hoằng, chỉ có chính mình mới có thể tự cứu mình.

*****

Bởi vì đại ngân hàng Thương Ky của Bắc Áo liên hợp thể, ở Thủy Tinh Tinh bắc bộ Bắc Áo liên hợp thể, bởi vậy, từ chỗ tinh cầu nhà Tào Đông xuất phát, đáp Ma Văn Hạm vận tải chỉ cần vài ngày là có thể tới nơi.

Khi người vợ của Tào Đông tới Thủy Tinh Tinh, đồng thời lén lút tiến vào đến két an toàn trong đại ngân hàng Thương Kỳ Tào Đông báo cho biết, thì phát hiện đúng y như lời Tiêu Hoằng nói. Bên trong có từng cái két an toàn được khảm ở phía trên vách tường rất dày, phía trước mỗi một cái két an toàn, đều có một gian phòng nhỏ riêng biệt, đây là thiết kế để bảo hộ an toàn. Đương nhiên, cũng không phải là lo sợ bị cướp bóc. Bài danh là một trong mười ngân hàng lớn của Gia Đô liên hợp thể, nếu như ở bên trong ngân hàng còn bị cướp, phỏng chừng hệ thống bảo an của Bắc Áo liên hợp thể coi như trực tiếp huỷ bỏ cho xong.

Dựa theo Tào Đông báo cho biết, người vợ của Tào Đông rất nhanh liền đi tới trước két an toàn số 5, sau đó liếc mắt nhìn trái phải một cái, rồi nhanh như chớp tiến vào trong đó, đóng cửa lại.

Khi vợ của Tào Đông đưa vào từng số mật mã, quả nhiên hai lớp két an toàn mở ra, lại nhìn bên trong: Là một cái túi da rất bình thường, lấy ra mở ra vừa thấy, đầu tiên ánh vào mi mắt đó là kim tệ ánh vàng rực rỡ. Cả một túi đầy màu vàng ánh tấn công thị giác như vậy, đối với gia đình một tháng chỉ thu nhập có năm kim tệ mà nói, rốt cuộc hấp dẫn tới mức nào không cần nói cũng biết.

Không kìm được, sắc mặt người vợ của Tào Đông lập tức trở nên một màu đỏ bừng, đồng thời trong cái túi nhỏ bên cạnh kim tệ còn đặt hai cái trữ kim văn không ký danh, mỗi cái nửa triệu kim tệ.

Có phát hiện như vậy, người vợ của Tào Đông hưng phấn suýt chút nữa ngất đi.

Hiển nhiên ở đây không chỉ một triệu kim tệ, đối với một gia đình bình thường, số lượng kim tệ như vậy gần như bọn họ không cần phải vất vả cũng sống tốt được mấy đời.

Mà số lượng kim tệ như vậy cũng hoàn toàn có thể thay đổi cuộc sống của họ. Rất nhanh thu lấy túi da, người vợ của Tào Đông liền một khắc không ngừng rời khỏi đại ngân hàng Thương Kỳ, tìm một khách sạn siêu xa hoa ngụ lại, đồng thời trước tiên báo cho Tào Đông biết tin tức như thế.

Trái lại ở trong phòng theo dõi, Tiêu Hoằng ước chừng đã đợi ba ngày. Ba ngày này đều chỉ biết ăn ngon uống sạch, không có nhận được nửa điểm ngược đãi. Ba ngày này, Tiêu Hoằng cũng đều vượt qua trong suy nghĩ và tu luyện.

Chỉ có điều là, không có máu Kim quan điêu biến dị, cho dù là có Ma Văn châm, tăng lên Ngự lực đã trở nên vô cùng khó khăn, thời gian ba ngày mà chỉ tăng lên hai cổ Ngự lực đạt tới 15002 cổ Ngự lực. Mà muốn đạt tới Đại Ngự Sư cấp hai, tổng số Ngự lực cần phải đạt tới là 20000 cổ, với loại này suy ra, 25000 cổ có thể đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba...

"Kẽo kẹt!

Ngay lúc Tiêu Hoằng ngồi xếp bằng ở đầu giường, điều tức Ngự lực, cánh cửa kim loại trước mặt Tiêu Hoằng lại lần nữa mở ra. Chỉ có điều, lần này cũng không phải Tào Đông đưa đến thức ăn ngon, mà là bảy tám gã binh sĩ Cao Tương cùng với hai gã nhân ngẫu Ngự Sư đỉnh phong, tên nào tên đó sắc mặt lạnh như băng.

Nhìn thấy một màn như vậy, Tiêu Hoằng cũng không một chút khiếp sợ, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác, điều này hoàn toàn ở trong dự kiến của Tiêu Hoằng.

Ngay sau đó, không có cấp cho Tiêu Hoằng quá nhiều thời gian phản ứng, mọi người liền xúm lại một lần nữa đặt Tiêu Hoằng trên giường kim loại, cố định lại, sau đó lập tức đẩy Tiêu Hoằng lên phòng thí nghiệm ở lầu 7.

Lúc này Tào Đông ở bên trong, đang từng chút từng chút cho nước thuốc màu xanh biếc vào trong ống tiêm, vẻ mặt lạnh như băng mà nghiêm túc. Chỉ có điều ở phía sau hai loại biểu tình này, lại là vẻ hưng phấn khó có thể kìm chế.

- Các ngươi có thể ra ngoài!

Đợi hai gã nhân viên công tác lần nữa cố định Tiêu Hoằng trên giường bệnh bên cạnh bàn làm việc, Tào Đông lệnh cho mấy nhân viên công tác ra ngoài. Trên thực tế, làm khoa học gia đỉnh cao ở nơi này, Tào Đông ở Sở thực nghiệm linh hồn cũng có chút quyền lực.


Nhân viên công tác không có đáp lại, hơi cúi chào Tào Đông rồi đi ra ngoài, đồng thời đóng chặt cửa.

- Xem ra ngươi đúng thật là một người thủ tín. Một triệu kim tệ ta đã lấy được, lúc này ta rất cảm tạ ngươi! Tuy nhiên, vừa rồi ta lăn qua lộn lại ngẫm nghĩ, chuyện như vậy nếu như bại lộ, đối với ta tuyệt đối không có lợi, nhất là ngươi lại làm cho ta cảm thấy rất bất an. Biện pháp duy nhất có thể để ta thanh thản ổn định hưởng thụ một triệu kim tệ này, có lẽ chính là hoàn toàn biến ngươi thành nhân ngẫu, như vậy sẽ không có người nào biết được!

Tào Đông nói xong, liền cầm kim tiêm từng chút từng chút đi tới gần Tiêu Hoằng, trên mặt đầy sát ý.

- Mới chỉ vẻn vẹn một triệu kim tệ mà ngươi đã thỏa mãn rồi ư? Thử nghĩ đi, ở quốc gia của ngươi, một triệu kim tệ ở trên ti cầu phồn hoa mua một khu nhà cao cấp, sắm thuyền du lịch, quản gia, mấy chiếc xe hào nhoáng, cùng với một chiếc du thuyền giữa các tinh, ngươi còn lại bao nhiêu? Nếu muốn sống xa hoa, cuộc sống xã hội thượng lưu, một chút tiền như vậy là còn xa không đủ!

Tiêu Hoằng ánh mắt bình thản, nhìn Tào Đông có ý đồ qua sông đoạn cầu, nói từng chữ một:

- Xem ra ngươi đúng thật là chưa từng thưởng thức mùi vị của cuộc sống xa hoa. Thử nghĩ một chút đi, ngàn vạn mỹ nữ ở trong lòng ngươi để mặc cho ngươi hôn, mặc cho ngươi chà đạp... Còn tưởng tượng thêm một chút, sản nghiệp của ngươi ở khắp nơi, có cảm giác đi đến đâu đều được người tôn kính. Hoặc ngươi có đủ loại ý tưởng khoa học thì cũng có đủ tài chính để thực hiện thí nghiệm!

Nói không khoa trương chút nào, gần như mỗi một câu nói của Tiêu Hoằng, đều đâm thẳng chỗ sâu trong nội tâm Tào Đông, từng câu dụ hoặc kia không thể kháng cự... Không kìm được lại lần nữa làm cho đầu óc của Tào Đông bắt đầu nóng lên. Sự thật cùng đúng như thế, tính tham lam của nhân loại là vĩnh viễn không có bờ bến, tâm tính hạ quyết định quyết định kiếm một khoản rồi sẽ không làm nữa, điều đó có vẻ yếu ót không chịu nổi.

- Ta còn có 5 triệu kim tệ, giấu ở một địa phương khác, không biết ngươi có còn muốn hay không? Có được nó ngươi có thể đi thực hiện tất cả giấc mộng của ngươi. Cảnh trong mơ những đêm dài của ngươi không còn là xa không thể với tới, mà là dễ như trở bàn tay!

Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào mắt Tào Đông, nhẹ giọng nói.

Làm cho người ta có cảm giác hẳn giống như Ma quỷ đang dụ dỗ một phàm nhân tham lam, mà Tào Đông lại không hề phòng bị, mới vài ba câu nói liên hoàn toàn bị Tiêu Hoằng chinh phục, giống như một dân cờ bạc điên cuồng, vừa nghe nói tới số vốn 5 triệu kim tệ.

- Nó ở địa phương nào?

Tào Đông rõ ràng hô hấp có chút tăng thêm, giọng điệu hơi run rây hỏi.

- Ở Cách La Tác Tinh của Bắc Áo liên hợp thể, trong két an toàn của Sở trữ kim Xuyên Kỳ. Mật mã vài ngày sau sẽ nói cho ngươi. Đương nhiên, hiện tại ngươi có thể biến ta thành nhân ngẫu, nhưng mật mã nơi đó chỉ cần sai trật hai lần, sẽ có rất nhiều bảo an tới hỏi thăm. Đến lúc đó số kim tệ ở bên trong ngươi có thể nhìn thấy nhưng không lấy được!

Tiêu Hoằng khẽ cười cười, thản nhiên nói.

Ngược lại thời điểm này, sắc mặt Tào Đông lại đỏ lên, chân mày chau sát vào nhau, dường như hắn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Hắn biết rõ, nếu tiếp tục như vậy cần gánh vác mạo hiểm rất lớn. Thế nhưng dụ hoặc quá lớn, cái này giống như dân cờ bạc thu được chút lợi nhỏ sẽ rất khó thu tay lại.

Nhất là phần lý trí còn lại trong đầu hắn, đã hoàn toàn triệt để bị Tiêu Hoằng phá sạch, có chăng chỉ còn có lòng tham không đáy.

Bởi vậy chỉ hơi do dự một lát, Tào Đông lại một lần nữa đâm mũi kim tiêm vào trong nệm tiếp tục phí bỏ nước thuốc ở trong đó. Sau đó hắn nheo mắt suy nghĩ rồi nói với Tiêu Hoằng:

- Nhớ kỹ, đừng đùa giỡn giở trò, nếu không ở trong này ta có thể dễ dàng bóp chét ngươi!


Nhìn thấy đầu óc của Tào Đông hoàn toàn nóng lên, Tiêu Hoằng chỉ lạnh nhạt cười, tiếp theo khẽ gật gật đầu.

Ngay sau đó, Tào Đông một lần nữa thả Tiêu Hoằng ra, sau đó ấn tay mở cửa phòng thí nghiệm, tiếp sau vài tên nhân viên công tác liền đưa Tiêu Hoằng đi ra ngoài.

Trái lại Tào Đông thì đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh dùng sức chà xát trên mặt, chỉ là làm như thế cũng không thể rửa sạch lòng tham vô tận ở sâu trong nội tâm hắn. Mặc dù hắn có thể cảm nhận được làm như vậy phi thường nguy hiểm, thực dễ dàng bại lộ, nhưng đối mặt với dụ hoặc, hắn lại không có cách nào kháng cự.

Ngay sau đó, Tào Đông liền cầm lấy Ma Văn thông tin hơi do dự một chút, rồi gửi đi tin tức cho vợ hắn, mà trong nội tâm hắn lo lắng nhất chính là sự tình bại lộ.

Nên biết rằng, chuyện này nếu như bị cấp trên biết, chẳng những sẽ tịch thu toàn bộ những gì hắn vừa mới lấy được, chính hắn cũng tuyệt đối không còn có trái cây ngon để ăn.

Đương nhiên, hắn cũng không có lo lắng Tiêu Hoằng sẽ làm tay chân cái gì, dù sao ở trong này Tiêu Hoằng hoàn toàn bị khống chế trong tay hắn.

Ở bên kia, Tiêu Hoằng cũng không có được đưa vào trong phòng theo dõi, mà bị đưa lên Ma Văn Xa của Sở nghiên cứu linh hồn, lại lần nữa áp giải về Sở giam giữ số 4.

Đây cũng là Tào Đông vì phòng ngừa Tiêu Hoằng ý đồ gây rối gì ở Sở thí nghiệm linh hồn, diệt khẩu lại diệt không xong vì hiện tại Tào Đông còn không biết mật mã.

Từ thế cục trước mắt mà nói, kỳ thật tình thế đối với Tiêu Hoằng vẫn còn đủ loại bất lợi, sắc mặt Tào Đông đã bộc lộ rất rõ ràng, Tiêu Hoằng cũng không thể tiếp tục chọn dùng loại biện pháp này.

Chỉ là Tiêu Hoằng ngồi ở trong Ma Văn Xa, trên mặt cũng không có mảy may nghiêm trọng, sau khi mang Ma Văn còng tay, liền như vậy cụp đầu xuống, không rên một tiếng. Binh sĩ Cao Tương ở bên cạnh lại là vẻ mặt như khúc gỗ, hoàn toàn không thèm quản tới.

Dựa theo báo cáo của Tào Đông đưa ra, Tiêu Hoằng đã hoàn thành lần đầu tiên cải tạo rửa sạch tư tưởng, đang trong giai đoạn theo dõi, nếu hết thảy thuận lợi như vậy mấy ngày sau, suy nghĩ của Tiêu Hoằng sẽ trở nên mơ hồ. Nhưng trên thực tế thì sao? Dường như chỉ có trong lòng Tiêu Hoằng và Tào Đông là hiểu biết nhất.

Tiêu Hoằng bằng vào Ni Lạc báo cho biết, cùng với chuẩn bị trước khi rời Thánh Đàn đã tạm thời tránh được một kiếp, nhưng về sau thì sao? Không ai biết được, chỉ có Tiêu Hoằng tự mình rõ ràng nhất.

Trải qua mười mấy phút đi bộ, xuyên qua lớp lớp rào chắn, Tiêu Hoằng rốt cục quay về tới Sở giam giữ số 4, rồi trực tiếp bị nhốt bên trong phòng giam đặc chế.

Sau đó dựa theo lệ thường, một gã binh sĩ Cao Tương đặt một mâm lạp xưởng và cơm tẻ ở trước mặt Tiêu Hoằng, đãi ngộ hoàn toàn giống như Thiết Hách.

Như trước sử dụng Ma Văn châm giấu trong huy chương sứt mẻ kiểm tra một lần, Tiêu Hoằng mới cầm lấy lạp xưởng, bắt đầu cắn từng miếng ăn vào. Không thể phủ nhận, tạm thời mặc kệ tương lai như thế nào, một đoạn thời gian tiếp theo thức ăn của Tiêu Hoằng ở trại tập trung Tín Nghĩa tuyệt đối có thể nói là thượng tầng.

Điều này cũng giúp cho khí sắc và tình trạng của Tiêu Hoằng, từng chút từng chút trở nên tốt hơn. Vì kế hoạch tương lai, thiết lập một cơ sở tốt đẹp.

Khi tới năm giờ chiều, dùng xong cơm chiều, phòng giam đặc chế của Tiêu Hoằng liền từ từ mở ra. Binh sĩ Cao Tương cũng không có thô lỗ như trước kia, ở trong mắt bọn họ xem ra, Tiêu Hoằng đã bị tiêm vào hai mũi là không còn uy hiếp gì đáng nói. Theo thời gian trôi qua, ý thức của Tiêu Hoằng sẽ dần dần trở nên mơ hồ, đợi sau khi trải qua đợt trị liệu thứ hai, là hắn sẽ trở thành nhân ngẫu để mặc cho người ta an bài.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1129)