← Ch.0650 | Ch.0652 → |
Cùng lúc đó, ngay lúc Tiêu Hoằng hưởng thụ sự ấm áp bé nhỏ không đáng kể kia, ở trên tầng cao nhất trên khu nhà giam, Ngô Quý Kỳ đang thoải mái ở bên trong phòng của mình, nắm trong tay Ma Văn bổng cao áp nhíu mày, trong óc Ngô Quý Kỳ đang nghĩ tới rất nhiều biện pháp dành cho Tiêu Hoằng, đủ để cho Tiêu Hoằng sống không bằng chết.
Về phần ở bên cạnh Ngô Quý Kỳ, còn đặt một cái Chiến Văn Đại Ngự Sư cấp một. Tuy nhiên, trong văn lộ của Chiến Văn rõ ràng xuất hiện một vết nứt thật sâu, làm cho cả phần văn lộ chia thành hai, hiển nhiên đã hư hao. Đối với chuyện này Ngô Quý Kỳ đã đau lòng rất lâu, cho tới bây giờ.
Nhưng mà, đúng lúc này, Ma Văn thông tin bên cạnh Ngô Quý Kỳ bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, đúng là tin tức của Tào Đông phát tới.
Nội dung tin tức có thể nói rất cương quyết: "Sở trưởng Lý Triệu Cương ra lệnh, sắp tới phải bảo đảm Phất Lạc, Diệp Lâm, Ốc Sư, Tiêu Hoằng bốn người này tuyệt đối khỏe mạnh, bọn họ sắp được làm thí nghiệm phẩm tân dược."
Nhìn thấy tin tức như vậy, không kìm được chân mày Ngô Quý Kỳ thoáng hơi đổi sắc, hắn không nghĩ tới, Sở thực nghiệm linh hồn lại phát ra mệnh lệnh như thế, đồng thời còn có tên của Tiêu Hoằng.
Đúng vậy, nếu là Tào Đông đơn phương phát ra tin tức như vậy, Ngô Quý Kỳ hoàn toàn có thể xem như Tào Đông xì hơi, không đáng để ý tới, nhưng trong này ghi rõ là tên của Lý Triệu Cương, thì Ngô Quý Kỳ không thể không cân nhắc cẩn thận một chút.
Lý Triệu Cương này tuy rằng không phải là người của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhưng địa vị của hắn ở trại tập trung Tín Nghĩa, không thua kém Dịch Tư Nam chút nào. Thậm chí so với Ngô Quý Kỳ còn cao hơn một cấp, bởi vậy Ngô Quý Kỳ không thể không chú trọng.
Chỉ là nếu như vậy, đủ loại biện pháp của Ngô Quý Kỳ dành cho Tiêu Hoằng, không thể không hoãn lại, thậm chí là tuyên cáo phá sản.
Tuy nhiên, Ngô Quý Kỳ cũng không có quá nhiều hành động khác thường, đặt Ma Văn thông tin qua một bên, liền chậm rãi cởi áo khoác đi vào phòng tắm.
Trái lại Tiêu Hoằng ở bên trong phòng giam lại có vẻ lạnh lẽo đáng thương hơn nhiều, cả người cuộn mình bên trong góc chết tầm nhìn kia. Một mình mặt đối mặt với đống lửa nhỏ, phía trên đống lửa là tấm chăn rách nát. Hắn làm như vậy, một là để phòng ngừa ánh lửa lộ ra ngoài, mặt khác chính là hong khô tấm chăn một ít.
Ở bên cạnh đống lửa nhỏ còn có một chén thủy tinh đổ đầy nước sạch, trong nước đã bắt đầu bốc lên bọt khí, đồng thời từng chút từng chút bắt đầu sôi trào lên.
Lót một lớp khăn lau dơ bẩn cầm lấy chén nước, Tiêu Hoằng thôi nhè nhẹ, rồi mới thật cẩn thận uống vào một ngụm nước nóng hổi. Theo một dòng nước ấm chảy vào dạ dày, trong người Tiêu Hoằng đang lạnh như hăng, trong nháy mắt trở nên ấm áp lên. Tiêu Hoằng không khỏi thở phào một hơi khoan khoái, rồi lại có một loại cảm giác mới tái sinh làm người.
Một ly nước sôi ở trong này, đồng dạng cũng là vô cùng quý báu. Tiếp theo Tiêu Hoằng lại dùng một viên Văn đan bổ, huyết, rồi cầm lấy tấm chăn ấm áp dễ chịu, cuộn mình trên giường gỗ cố dỗ mình vào giấc ngủ.
Đảo mắt, thời gian một đêm trôi qua, ánh mặt trời lộ ra trên đỉnh chóp thủy tinh chiếu vào sân thể dục, máng đến một tia ấm áp, đuổi đi cái giá lạnh của một đêm đông.
Tiêu Hoằng cuộn mình ở trên giường gỗ, nhìn ngoài song sắt bắt đầu trở nên sáng ngời lên, mới từ trong chăn chui ra. Nếu có được Hàn Võ, Tiêu Hoằng không e ngại rét lạnh, nhưng hiện tại không dùng được, nó có thể là con dao hai lưỡi. Tuy rằng Đại Ngự Sư có năng lực chống lại rét lạnh rất mạnh, nhưng là loại cảm giác lạnh này cũng không theo đó giảm bớt, ngược lại càng thêm nhạy bén.
Tới lúc thời gian hóng mát, chúng tù nhân đã chậm rãi đi ra sân, bởi vì có một màn ngày hôm qua, tù nhân Lạc Đan Luân rõ ràng thu liễm lại rất nhiều. Cho tới bây giờ, từng quyền từng cước của Tiêu Hoằng còn giống như bóng đè, quanh quẩn ở trong đầu bọn họ.
Lại nhìn phòng giam của Thiết Nam, cửa phòng mở ra thật lâu, Thiết Nam mới lảo đảo từ bên trong đi ra, cả người là vết thương, bộ mặt vì sưng vù và miệng vết thương, trở nên vặn vẹo không nhìn ra, cả người có vẻ chật vật không chịu nổi.
Tuy nhiên, dù vậy cũng không thể không bội phục sinh mệnh lực ngoan cường của Thiết Nam. Nếu là người thường, cho dù là Ngự Sư liên tục trúng phải đòn nghiêm trọng của Tiêu Hoằng như vậy hết tám phần cũng khó giữ được tính mạng.
Chỉ là ngay lúc Thiết Nam gian nan đi lại trên sân thể dục, theo lệ thường chỉ có lão đại mới có thể đi tới ngồi trên núi giả, đột nhiên mặt lại biến sắc, ngay sau đó, bên trong hai mắt toát ra vẻ sợ hãi vô tận.
Chỉ nhìn thấy Tiêu Hoằng đang đứng ở cửa thông đạo phía bắc, dá mắt nhìn chàm chằm vào Thiết Nam, giống như một con dã thú đang chờ đợi con mồi. Nhìn thấy Thiết Nam xuất hiện, Tiêu Hoằng liền từng bước một đi tới hướng Thiết Nam, đồng thời càng đi càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy như điên!
Nói không khoa trương chút nào, Tiêu Hoằng là loại người chấp nhất, cùng với không chết không ngừng này, thật sự làm cho Thiết Nam có chút e ngại, không kìm được Thiết Nam liền liên tục thối lui về phía sau.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều lộ vẻ kinh hãi.
- Không phải chứ, đều đã như vậy rồi còn tới nữa?
Mặt Thẹo kêu lên giọng điệu hơi run run.
Đồng thời, theo Tiêu Hoằng tiến vào, chúng tù nhân bên trong sân thể dục gần như chính là theo bản năng, đều tản ra bốn phía vách tường sân thể dục, sợ dính líu với Tiêu Hoằng.
Về phần Thiết Nam, lui hai bước sau đó liền quay đầu, liều mạng chạy trốn, uy nghiêm của lão đại trước kia, cùng với khí thế cao cao tại thượng ngày hôm qua đã không còn sót lại chút gì.
Hơn nữa, kiểu chạy trốn trối chết như vậy, đối với Thiết Nam trong người trọng thương mà nói, rõ ràng là phí công! Ngắn ngủi mười mấy giây qua đi, Tiêu Hoằng chỉ lướt chân một cái vô cùng hoa lệ. Trực tiếp đá Thiết Nam đang phóng chạy như điên ngã nhào, tiếp theo không lưu tình chút nào, là một trận bạo đá vào mình Thiết Nam, sau đó quyền cước cùng thêm vào.
Trái lại Thiết Nam chỉ biết hai tay ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất.
Nói không khoa trương chút nào, giờ này khắc này, chúng tù nhân nhìn Thiết Nam ngày xưa không thể xâm phạm, ở trước mặt Tiêu Hoằng biến thành bộ dáng như thế. Ôm đầu không hề phản kháng, đồng dạng Tiêu Hoằng cũng vết thương lớp lớp, vẫn tiến hành quyền đấm cước đá đối với Thiết Nam, cảnh tượng vô cùng tàn bạo! Vẻ khiếp sợ trên mặt chúng tù nhân, không kìm được xuất hiện thêm một chút e ngại và kinh hồn.
Đồng dạng một màn như vậy cũng vô tình tỏ rõ một điều: Chính là lão đại nơi này đã đổi chủ.
Hành vi tóm người không tha của Tiêu Hoằng này, hầu như làm cho trong lòng mỗi một tên tù nhân đều sinh ra úy kỵ.
Cho dù là tù nhân Lạc Đan Luân trước nay luôn luôn xứng danh là đoàn kết, đối mặt với sự tàn bạo của Tiêu Hoằng, không ngờ trong lòng lại sinh ra ý lùi bước, không người nào dám tùy tiện tiến lên.
Ngô Quý Kỳ vừa mới dùng cơm chiều xong, đi vào một chỗ đài cao. Nhìn thấy cảnh bạo ngược của Tiêu Hoằng trên sân thể dục, thần sắc cũng không khỏi vừa động, trong lòng phát lạnh.
Thời điểm này ngay cả Ngô Quý Kỳ cũng có điều cảm nhận được, Tiêu Hoằng này thật có chút đáng sợ: Mấy tên khốn thuộc loại bệnh trạng chỉ cần không đánh chết thì không chết không ngừng, cực kỳ chấp nhất này, thường thường là khủng bố nhất, giống như tổ ong vò vẽ.
- Chết tiệt!
Không kìm được Ngô Quý Kỳ bật thốt ra như thế, tiếp theo liền thổi còi báo cảnh giới, sau đó giơ một cánh tay chống lan can bảo hộ, trực tiếp nhảy từ trên cao xuống sân thể dục.
Sau đó ra tay như tia chớp dâm Ma Văn bổng cao áp trên người Tiêu Hoằng, rồi lập tức khởi động.
"Ầm!
Sau một tiếng nổ, Tiêu Hoằng không có bất kỳ Chiến Văn nào, liền bị chấn bay ra hơn mười thước xa.
[ truyen cua tui đốt net ] - Đủ rồi!
Ngô Quý Kỳ hung tợn nhìn Tiêu Hoằng, khiển trách. Có thể nói, nếu không có tin tức ngày hôm qua Tào Đông phát tới, Ngô Quý Kỳ có cả vạn phương pháp để Tiêu Hoằng sống không bằng chết, nhưng lúc này thì không được phép.
Trái lại Tiêu Hoằng ôm ngực, ánh mắt lại là hung tợn nhìn chằm chằm vào Ngô Quý Kỳ, giống như một con dã thú bất khuất. Mãi đến khi bảy tám gã binh sĩ Cao Tương mạnh mẽ ập tới đè Tiêu Hoằng nằm sát trên mặt đất, chia họng súng ngay huyệt thái dương của Tiêu Hoằng.
Về phần Thiết Nam nằm trên mặt đất đã bị Tiêu Hoằng đánh đập chỉ còn lại có một hơi thở mong manh, bên trong hai mắt thất thân chảy ra vô tận tuyệt vọng, trên người máu tươi không ngừng tràn ra, vô cùng thê thảm.
- Đem hai tên chết tiệt này nhốt lại, một ngày không được cho bọn chúng ăn, cho bọn chúng giảm bớt cơn tức!
Ngô Quý Kỳ nói xong, lại nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng, nếu không có câu nói kia của Tào Đông, nói vậy hiện tại Tiêu Hoằng đã sớm bị lôi tới phòng khổ hình rồi, đến lúc đó hậu quả có thể nghĩ mà biết. ,
Theo Ngô Quý Kỳ ra lệnh như thế, Tiêu Hoằng liền bị áp giải đi, Thiết Nam thì bị trực tiếp kéo vào bên trong phóng giam, nhốt lại.
Ở trong đầu Ngô Quý Kỳ xem ra: Thiết Nam trải qua liên tục vài lần ẩu đả, quyền uy hầu như đã bị Tiêu Hoằng giẫm lên chà đạp nát như tương, trở thành vô dụng. Bởi vậy, cũng không có hạ thêm mệnh lệnh trị liệu gì cho Thiết Nam.
Lại nhìn toàn bộ tù nhân phía trên, sân thể dục, hiện giờ đã hoàn toàn triệt để phát mộng, một số ngơ ngác đứng ở bên tường sân thể dục, nhìn hai người bị lôi ra ngoài, nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng, trên mặt lại tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Bị ném vào bên trong phòng giam âm u lạnh lẽo, Tiêu Hoằng từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt lạnh như băng mà linh hoạt sắc bén, nhẹ nhàng hoạt động bả vai một chút rồi ngồi trên giường gỗ, máu bầm trên mặt cũng không có tan đi.
Cùng lúc đó, Ngô Quý Kỳ trở về trong văn phòng, sắc mặt cũng đã trở nên một màu xanh mét, Thiết Nam sụp đổ, người Lạc Đan Luân nên làm thế nào khống chế đã trở thành là một vấn đề rất trọng yếu. Hiển nhiên, chỉ có thể từ Tiêu Hoằng nơi đó xuống tay, hoặc là để Tiêu Hoằng biến thành chó săn, hoặc là sẽ một lần giết gà dọa khi để tỏ rõ quyền uy của mình.
Không sai biệt lắm ngay lúc Ngô Quý Kỳ quay về trong văn phòng, Ma Văn thông tin bên trong túi áo, bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi là Chế Văn đại sư số một số hai trong Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tên là Trương Tường Kiệt, tuổi đã gần sáu mươi, hai mai tóc hoa râm, dáng người gầy ốm, nước da ửng đỏ.
- Trung tướng Ngô Quý Kỳ! Ngài gửi tới hình vẽ của Song Xà Chiến Văn, ta đã nhìn qua. Lúc này ta chỉ có thể nói, bằng vào bổn sự của lão phu nếu muốn chữa trị rất khó. Cho dù chữa trị được cũng sẽ hư hao rất nhiều cổ năng lượng bên trong, tuổi thọ của Chiến Văn sẽ giảm xuống trên diện rộng. Hơn nữa tiêu phí rất cao!
Trương Tường Kiệt có vẻ tiếc hận nói.
- Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao?
Ngô Quý Kỳ sắc mặt lạnh như băng, lên tiếng hỏi.
- Biện pháp vẫn phải có chính là đi Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tìm xem, có Chế Văn đại sư nào có thể chữa trị hay không. Kỳ thật nếu đến Á Bình Trữ liên hợp thể khẳng định có tin vui, nơi đó tập hợp nhiều Chế Văn đại sư, nhưng mà... Ha ha...
Trương Tường Kiệt cười cười, câu nói kế tiếp cũng không nói ra, tất cả mọi người tự biết rõ trong lòng.
Đối với vẻ cười của Trương Tường Kiệt, Ngô Quý Kỳ không hề quan tâm nhiều, chỉ khẽ gật gật đầu với Trương Tường Kiệt, tỏ ra một chút kính ý của mình, rồi trực tiếp cắt liên lạc, ánh mắt một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sô.
← Ch. 0650 | Ch. 0652 → |