← Ch.0719 | Ch.0721 → |
Nhâm Thu có hành động như thế người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Tuy nhiên, cùng chỉ là cười cười xong chuyện.
Không thể phủ nhận, bất kế là đội quân tù nhân hay là Ba Ước, đối với hành động như vậy cũng không có phản cảm gì quá lớn.
Còn Tiêu Hoằng nhìn thấy vậy cũng không biết làm sao được! Nhìn xem Ma Văn thời gian, đã tới bốn giờ chiều, Tiêu Hoằng gần như cả ngày không ăn gì, liền ra hiệu bảo nữ nhân Lạc Đan Luân đi chuẩn bị chút thức ăn.
Thời điểm này chỉ thấy nữ nhân Lạc Đan Luân đều không nói một lời, ánh mắt đầy ẩn tình nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi mới đi vào bếp, bắt đầu bận rộn cả lên.
Đồng thời, đi xuống mấy bậc thang cuối cùng, Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi xuống bên một bàn ăn, sau đó dời mắt nhìn mấy tên tù binh trong góc phòng.
- Nói ra đi, tên Lý Kiệt kia thường xuyên ở lại địa phương nào, cùng với tình huống phân bố thế lực của các ngươi, rốt cuộc như thế nào?
Tiêu Hoằng lên tiếng hỏi, đồng thời chậm rãi từ bên hông, rút ra cây đoản đao Nhược Thủy.
Một màn như vậy tỏ rõ cái gì không cần nói cũng biết.
Lúc này tù binh Ngốc Thứu, cũng đều hai mặt nhìn nhau, tràn ngập do dự, có một điều trong lòng bọn chúng biết rất rõ: Nếu bán đứng Lý Kiệt, như vậy sau này bọn họ cũng rất khó tiếp tục ở lại tổ chức Ngốc Thứu, mà bọn họ có thể trụ được tình trạng này cho tới hôm nay, cũng có thể nói là không dễ.
- Ở trước mặt ta còn bày ra tư thế khí phách kiên cường à?
Đợi mười mấy giây, thấy không có người đáp lời, giọng nói của Tiêu Hoằng dần dần bắt đầu lạnh xuống.
Về phần tù binh, nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Hoằng, trong lòng không khỏi căng thẳng, tuy nhiên vẫn giữ vẻ trầm mặc, bọn họ biết rõ nếu nói ra hậu quả sẽ là cái gì, đó chính là tổ chức Ngốc Thứu sẽ không đừng đuổi tận giết tuyệt.
- Ta rất tán thưởng tính cách khí phách kiên cường của các ngươi, nhưng đây là phải trả một cái giá!
Tiêu Hoằng nói xong, phía trên cánh tay phải đã hình thành một ũi tên đen nhánh, tiếp theo không có dừng lại, nâng lên cánh tay trực tiếp bắn về phía một tù binh trong đó!
Do bị trói gô lại, tù binh này căn bản không thể trốn tránh. Ngay sau đó, mũi tên năng lượng đen như mực liền trực tiếp đâm trúng đùi của tên tù binh này.
Theo trên đùi tù binh hình thành một lỗ máu màu đen, ngay sau đó, liền có thể nhìn thấy rõ ràng, bốn phía lỗ máu bắt đầu thối rữa, tiếp theo tốc độ lan rộng dùng mắt thường có thể thấy được.
Chỉ ngắn ngủn mười mấy giây, lỗ máu này đã lan ra khắp đùi, sau đó là cánh tay, máu màu đen nhánh từ trong quần bắt đầu thẩm thấu ra, chỗ ống quần, trong tiếng cách cách thịt thối rơi xuống.
- A! Không! Không!
Lại nhìn tên tù binh này phát ra tiếng kêu thét sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoàng, đồng thời giãy giụa kịch liệt.
Các tù binh khác nhìn thấy một màn như vậy, hai mắt trợn trừng, sắc mặt trở nên một màu tái nhợt. Trong ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Nhất là khi nhìn thấy hư thối lan tới trên mặt, thịt trên mặt không ngừng bóc ra, lại cảm thấy cổ họng bắt đầu khô khốc, sau lưng lạnh buốt.
Vừa rồi ở trong mắt bọn họ, Tiêu Hoằng kia quả thực chính là một đại sư của tốt đẹp, có thể tái tạo cho Nhâm Thu hoàn mỹ như thế, nhưng Tiêu Hoằng trước mắt này là cái gì: Là một ác ma!
Tương phản thật sự quá mức to lớn như vậy.
Ngay cả Nhâm Thu, Ba Ước ở gần đó nhìn thấy hình ảnh như vậy, đều cảm thấy da đầu run lên. Đúng vậy, bọn họ trước đó đã kiến thức được sự tàn bạo của Tiêu Hoằng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại tàn bạo đến mức này. Quả thật đáng sợ!
Chết kiểu này, không thể nghi ngờ là cái chết đáng sợ nhất bọn họ từng nhìn thấy, tận mắt nhìn máu thịt của chính mình từng chút một hư thối rơi xuống, từ trên người mình bóc ra.
Một phút sau, tên tù binh kia đã biến thành một bãi máu, cùng với một cái khung xương máu chảy đầm đìa, có thể nói đáng sợ đến cực điểm.
Tù binh đứng ở bên cạnh ai nấy đều lạnh run, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống mặt đất "lộp độp", hô hấp dồn dập.
- Đây là kết cục của khí phách kiên cường, ai còn muốn thử một chút không? Tiêu Hoằng lạnh lùng cười, ánh mắt quét qua trên người đám tù binh còn lại,
Cuối cùng tập trung trên người một nam nhân tóc rất dài, giữ một bộ râu ria xồm xoàm:
- Kế tiếp, chính là ngươi đi!
Nói xong, Tiêu Hoằng liền từng chút từng chút giơ cánh tay nhắm ngay tên tù binh vạm vỡ râu ria xồm xoàm kia.
Tên tù binh ria xồm xoàm thấy Tiêu Hoằng chuyển ánh mắt nhìn ngay mình, đồng thời nâng lên cánh tay, thân thể hắn không kìm được run run. Hiện tại thế cục đã rất rõ ràng, tiếp tục ngoan cố chống lại chết kiểu này sẽ trở nên vô cùng khủng bố, nói ra có lẽ còn có một đường sống sót.
- Không cần... Không cần... Ta nói... Ta nói...
Tên tù binh râu ria xồm xoàm rốt cục khuất phục! Cho tới bây giờ hắn còn không biết, tổ chức Bạch Ti Đái rốt cuộc là từ đâu tìm tới những tên biến thái này, hơn nữa từ bộ dáng của Nhâm Thu xem ra hết tám phần đã lấy thân báo đáp.
- Lý Kiệt ở Đông Giang Thành, chủ yếu có ba địa điểm trú đóng bí mật: Một cái ở thành nam trong khu cư xá nhỏ không bắt mắt hai cái khác ở thành băc, trong một dãy biệt thự. Dưới tình hình chung, một khi có hành động điều động trọng đại, đều sẽ ở trong khu cư xá thành nam!
Tên tù binh râu ria xồm xoàm nơm nớp lo sợ nói, mà hắn tên là Lặc Môn, trước đó là một gã thủ hạ đắc lực của Lý Kiệt, có được thực lực Ngự Sư đỉnh phong.
- Tốt lắm! Sớm nói ra không phải không có việc gì sao?
Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười nói, tiếp theo liền nhìn ngay Nhâm Thu, hỏi tiếp:
- Thủ hạ của ngươi còn có thể điều động bao nhiêu người?
- Nếu thu gom hết binh lực, đại khái có năm sáu ngàn người có thể điều động, ta nghe lời tiên sinh!
Nhâm Thu dịu dàng đáp lại, còn đặc biệt thêm một câu cuối cùng.
- Lập tức lệnh cho năm sáu ngàn người của ngươi đó lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng!
Tiêu Hoằng phân phó, cũng không khách sáo.
Truyện Của Tui chấ m Net - Làm gì?
Nhâm Thu tiếp theo nhẹ giọng hỏi.
- Cướp bánh ngọt ăn!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
Nhâm Thu cũng không ngốc, thậm chí rất thông minh nhanh trí, nàng tự nhiên biết lời này của Tiêu Hoằng là có ý gì, ai là bánh ngọt? Hết tám phần là tổ chức Ngốc Thứu, và cướp của ai? Điều này còn cần hỏi sao? Trừ tổ chức Hồng Sâm, còn ai vào đây?
Ngay lúc Tiêu Hoằng ngồi ra lệnh liên tiếp, các nữ nhân Lạc Đan Luân cũng bưng đồ ăn lên, như trước là nấu nướng tinh tế điêu luyện, nhìn qua liền thèm ăn ngay.
- Lão đại, ngài ăn cái này!
- Lão đại, thời tiết lạnh, ngài uống hết nhiệt thang đi!
Gần như ngay thời điểm các nữ nhân Lạc Đan Luân bưng đồ ăn đi ra, một đoàn nữ nhân Lạc Đan Luân đã vây quanh trước sau Tiêu Hoằng, xum xoe săn đón.
Nhìn thấy một màn như thế, trừ Nhâm Thu, những người khác đều mỉm cười, những nữ nhân Lạc Đan Luân này vì sao như vậy, dùng chân đều có thể nghĩ ra được, kỹ thuật có thể làm cho nữ nhân trở nên xinh đẹp kia, đối với nữ nhân mà nói, tuyệt đối là sự dụ hoặc trí mạng.
Đối với tình hình như vậy, Tiêu Hoằng không nói gì thêm. Nói thật ra, Tiêu Hoằng thật sự không am hiểu giao tiếp với nữ nhân, chỉ có thể không ngừng gật đầu, sau đó ừ ừ à à.
- Lão đại, ngài xem trên mặt của ta, có một cái mụn nhỏ, đã nhiều năm cũng không hết, ngài xem ngài có thể hay không...
- Lão đại, làn da của ta có chút thô ráp, ngài có thể hay không làm làn da của ta giống như Nhâm Thu tiểu thư?
Ân cần bày tỏ xong, các nữ nhân Lạc Đan Luân liền tiến thẳng vào chủ đề. Ở trong này một đoạn thời gian, hiển nhiên bọn họ đã dần dần trở nên sáng sủa, dĩ nhiên cũng rất quen thuộc với Tiêu Hoằng.
Chỉ có Nhâm Thu ở một bên, nhìn thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt trở nên đỏ với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được, một loại màu đỏ tràn ngập căm thù.
- Lão đại các ngươi đang ăn cơm, các ngươi có thể hay không để lão đại ăn cơm xong rồi hãy nói chuyện!
Nhâm Thu rốt cục không kìm nổi nói, sau đó nhẹ nhàng gắp một miếng sườn nướng đặt vào chén của Tiêu Hoằng.
- Lão đại, vậy ngài dùng cơm nước xong, có thời gian cần phải giúp chúng ta nha!
Lại một nữ nhân Lạc Đan Luân nói xong, liền bắt đầu dọn cơm cho đám người Thiết Nam.
Nửa tiếng sau, theo đội quân tù nhân dùng cơm xong, thời gian đã tới sáu giờ tối, ngoài cửa sổ đã một mảnh tối đen.
Đội quân tù nhân cơm rượu no nê, cũng đã bắt đầu tiến hành các hạng mục chuẩn bị, chủ yếu là sửa sang lại Chiến Văn của bản thân.
- Ngươi, hiện tại có thể rời đi! Nhớ kỹ, khi chúng ta xoá sạch hang ổ của tổ chức Ngốc Thứu, ngươi sẽ bắt đầu thâu tóm địa bàn và thế lực của tổ chức Ngốc Thứu. Dĩ nhiên tốt nhất là có thể hợp nhất bọn họ lại, nếu không cũng không cần nhân từ nương tay!
Tiêu Hoằng nói tiếp với Nhâm Thu.
- Đã hiểu!
Nhâm Thu gật gật đầu, sau đó hỏi tiếp:
- Những nữ nhân Lạc Đan Luân này các ngươi cũng định mang theo sao? Như vậy có tăng thêm phiền phức cho các ngươi hay không?
- Vậy ngươi có biện pháp gì tốt hơn không?
Tiêu Hoằng nhìn Nhâm Thu hỏi.
- Ba Ước! Điều động hai ngàn người ở thành tây của chúng ta lại đây, sau này Đại Sâm Lâm này sẽ là địa điểm bảo hộ chủ yếu của chúng ta!
Nhâm Thu quay sang ra lệnh cho Ba Ước. Sau đó dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng lại lần nữa cười dịu dàng.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, cũng không tính là ngầm thừa nhận, có thể nói, không mang theo nữ nhân Lạc Đan Luân, gánh nặng của đội quân tù nhân cũng giảm bớt tới mức ít nhất, như vậy mới có thể rãnh tay đại chiến một trận.
- Mặt khác những tù binh này, hầu như đều là thành viên trung tâm của tổ chức Ngốc Thứu, tên tù binh râu ria xồm xoàm kia lưu lại, còn lại ngươi mang đi, nên làm thế nào, trong lòng ngươi hẳn đã biết!
Tiêu Hoằng tiếp theo nói với Nhâm Thu.
- Cái này đương nhiên!
Nhâm Thu liếc mắt nhìn đám tù binh một cái, cười cười nói.
Rất nhanh, theo Nhâm Thu lưu luyến rời đi, 2000 thành viên Bạch Ti Đái bao quanh bảo vệ khách sạn Đại Sâm Lâm. Tiêu Hoằng liền mang theo đội quân tù nhân lại lên ngựa, cho Lặc Môn tên tù binh râu ria xồm xoàm kia dẫn đường rất nhanh chạy như điên về hướng thành nam.
Cùng lúc đó, trong một khu cư xá không bắt mắt ở thành nam, chung quanh khu phòng thấp bé, đã đậu đầy Ma Văn Xa cũ kỹ hoặc là loại tọa kỵ Thiết cước mã.
Lúc này Lý Kiệt đang ở chỗ trung tâm bên trong một căn phòng đá, toàn bộ nhà đá gần 100 thước vuông, chỉ có một đại sảnh.
Bản thân Lý Kiệt đang đứng trước một cái bàn gỗ hình trứng, trò chuyện cùng một gã nam nhân tóc đỏ, trên mặt Lý Kiệt bao đầy băng gạc, hiện giờ có thể nói vẻ mặt hắn càng thêm hung ác.
- Lão đại! Chúng ta đã ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm tuần tra gần cả một buổi chiều, cũng không có phát hiện Nhâm Thu cùng với mười mấy người kia!
Nam nhân tóc đỏ ứng tiếng nói.
- Chết tiệt! Nghĩ rằng chạy trốn sẽ xong việc sao?
Lý Kiệt không kìm được bật thốt ra như thế, ngay sau đó liền nhìn ngay gã trợ thủ bên cạnh, nói:
- Người của chúng ta khi nào thì co thể đến đông đủ?
- Đại khái còn tới hai tiếng là có thể tụ tập đủ 15000 người!
Trợ thủ nơm nớp lo sợ đáp lại. Hắn cũng biết, hiện tại tâm tình Lý Kiệt rất dễ lên cơn. Dù sao loại chuyện bị khiêu khích bị đánh thế này, đối với một lão đại mà nói, cũng không thường gặp.
← Ch. 0719 | Ch. 0721 → |