← Ch.0808 | Ch.0810 → |
Chỉ ngắn ngủn nửa tiếng, Mã Di liền trước sau nhận được hơn mười tin tức từ tiền tuyến, toàn bộ đều không sai biệt phát hiện rất nhiều binh sĩ Cao Tương chết rét, hoặc là hấp hổi bị tổn thương nghiêm trọng do giá lạnh.
Tuy rằng Mã Di cũng là một thành viên của Tổng Táng kỵ sĩ đoàn giàu kinh nghiêm sa trường, tự nhận là cái dạng cảnh tượng máu tanh gì cùng đều nhìn thấy, nhưng khi Mã Di nhìn thấy hình ảnh gửi về từ tiền tuyến, quân địch với đơn vị là hàng vạn người bị đông lạnh chết cứng, vẫn là tim đập nhanh từng hồi, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Trước đó nàng đều làm dựa theo chiến thuật chế định của Tiêu Hoằng, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy chiến thuật này là dĩ dật đãi lao, cũng không tệ lắm, nhưng Mã Di tuyệt đối không nghĩ tới, chiến thuật của Tiêu Hoằng này lại quá độc ác như vậy.
Không phải Mã Di lương thiện thương người gì, nhưng nàng có thể tưởng tượng được, binh sĩ Cao Tương thân đơn áo chiếc ở trong thời tiết hơn 30 độ dưới 0, vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc là một tư vị như thế nào.
Trước đó Tiêu Hoằng có nói Cao Long Văn này là người lớn lên trong nhưng lụa ăn no mặc ấm, hoàn toàn không biết gì về tình trạng của binh sĩ nơi tiền tuyến, có một số thời điểm còn thực ngu xuẩn, lúc ấy Mã Di còn chưa tin, nhưng hiện tại Mã Di không thể không tin.
Đến nước này, Mã Di chỉ có thể bất đắc dĩ hạ đạt mệnh lệnh, rửa sạch chiến trường thôi.
Mà cuối cùng 40 vạn binh sĩ Cao Tương trùng trùng điệp điệp tiến vào bên trong Phong Cốc Quận, đi ra chỉ còn không đến 15 vạn, trong đó còn có bảy tám vạn binh sĩ bị tổn thương do giá rét mức độ khác nhau, bị tàn phế cũng không chiếm số ít.
Hình ảnh như vậy rốt cuộc có trào phúng biết bao đã không cần nói cũng biết, gần như không có gặp phải cường lực ngăn chặn gì của Phong Cốc Quận, chỉ là qua một đêm, liền trực tiếp mất đi 25 vạn người.
Đây là loại bi thảm cỡ nào chứ.
Hết thảy đều đơn giản chỉ là quyết sách sai lầm của quan chỉ huy.
Một tin tình báo thiếu áo bông đơn giản như vậy, không có nhận được giới cao tầng coi trọng, phải không công tiễn đi 25 vạn người như vậy.
Đối với chuyện này, bất kể là Mã Di, hay Lạc Lý Tư, chỉ có... Không biết nói gì.
Đương nhiên, điều này cũng không thể phủ nhận: Chiến thuật đơn giản của Tiêu Hoằng trước đó, quả thực ác độc biết bao.
Ước chừng trải qua một ngày một đêm, ngay lúc Mã Di còn đang thanh lý thi thể cứng đờ của binh sĩ Cao Tương kia, Tiêu Hoằng suất lĩnh đội quân tù nhân, cùng với 15 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân, như trước tiến hành điên cuồng đuổi giết Cao Long Đình. Một bộ dáng không chết không ngừng!
Trong đó quân đội dưới quyền Cao Long Đình còn tính toán sử dụng trận tuyến phòng ngự ven đường tiến hành ngăn chặn, nhưng còn chưa có dàn binh bố trận xong, Tiêu Hoằng đã đánh tới nơi, chính là điên cuồng chém giết.
Về phần bản thân Cao Long Đình, vẻ ngạo nghễ trước đây đã không còn chút nào, lại biến thành trừ hoảng sợ, chính là kinh hoàng
Nguyên vốn hắn chính là bên tấn công, kết quả sau khi thất bại lại bị Tiêu Hoằng đuổi giết một ngày một đêm, còn bày ra một bộ dáng không chết không ngừng.
Mà quân đội chi viện của Hoắc Nhiên, lại chậm chạp chưa tới.
Một đường rút chạy, vốn đội quân trùng trùng điệp điệp 70 vạn, hiện giờ chỉ còn lại có 40 vạn quân. Sư đoàn Đạt Phu cũng tổn thất ước chừng 3000 quân, có thể nói là thất bại thảm trọng!
Thời điểm này Cao Long Đình cũng trở nên chật vật không chịu nổi, tóc tai rối bù, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, khởi động Dực Văn cùng với Chung Vĩnh Huyền chạy như điên ở trước nhất, Ma Văn Xa chỉ huy đã sớm bị Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng phá huỷ.
Lại nhìn Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã và binh sĩ Lạc Đan Luân đông nghìn nghịt đang đuổi theo sát phía sau binh sĩ Cao Tương. Trên cơ bản chỉ cần binh sĩ Cao Tương vừa dừng lại, liền phải chết không thể nghi ngờ!
Cảnh ngộ như vậy mang đến áp lực tâm lý thật lớn cho binh sĩ Cao Tương.
Dựa theo lẽ thường mà nói, thời điểm này hẳn là phái ra Ma Văn chiến đấu cơ tiến hành đả kích mới đúng, nhưng giờ khắc này, toàn bộ không quân hoàn toàn ở trong tay Hoắc Nhiên nắm giữ, không có chi viện một Ma Văn chiến đấu cơ nào.
Dường như chính là hắn muốn nhìn Cao Long Đình bị suy sụp hoàn toàn.
Đồng dạng thời điểm này, Cao Long Đình chạy như điên hơn nửa đêm, vừa lạnh vừa đói, thể lực cũng tiêu hao hầu như không còn. Từ nhỏ đến lớn hắn gần như chưa từng nếm qua gian khổ như vậy, trong lòng vừa hoảng sợ vừa phẫn hận cùng tồn tại.
Đại khái trôi qua hai mươi mấy phút, Cao Long Đình chạy như điên ở dưới tầng trời thấp, đã dần dần có thể nhìn thấy Phan Đóa Thành ở xa xa coi như bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vứt đi, đang từng chút từng chút hiện lên ở trước mắt. Nếu là dĩ vãng thấy một màn như vậy, Cao Long Đình đều là làm như không thấy, nhưng giờ khắc này, Cao Long Đình lại có một loại cảm giác, Phan Đóa Thành này dường như có được linh hồn, bên trong tử khí đó đầy áp lực hận thù đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Tuy nhiên, trước mắt Cao Long Đình còn có thể cố kỵ điểm này được sao? Chỉ có thể kiên trì chạy như điên tới hướng Phan Đóa Thành, mặc cho tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ Cao Tương ở phía sau không dứt bên tai.
- Áo Cách Tư Thần đâu? Hắn không phải vẫn luôn che chở cho các ngươi sao? Bảo hắn hiện ra đi!
Bên trong trận doanh đội quân tù nhân, tiếng quát lớn như thế không dứt bên tai, trong tay vẫn không ngừng chém binh sĩ Cao Tương thành hai nửa.
Trong một đêm, binh sĩ Cao Tương chết vô số kể.
Thi hài trải rộng suốt dọc đường trốn chạy.
Mà phản kích như vậy cũng đủ dạy cho quân đội Cao Tương một bài học, đồng dạng cũng chính thức tuyên bố: Chủng tộc Lạc Đan Luân không còn để mặc cho người xâm lược!
Lúc này Tiêu Hoằng xung phong ở trước nhất đội ngũ, Băng Tín Ngưỡng trong tay đã hoàn toàn nhuộm máu đỏ tươi, dường như đã biến thành một thanh huyết kiếm, đây mới là điểm tốt nhất thuộc về Băng Tín Ngưỡng.
Nhìn Phan Đóa Thành lại một lần nữa xuất hiện ở phương xa, ánh mắt Tiêu Hoằng trở nên càng thêm lãnh liệt, một màn ngày xưa không ngừng quanh quẩn ở trong đầu hắn.
- Binh sĩ Lạc Đan Luân, sát!
Tiêu Hoằng giơ cao Băng Tín Ngưỡng trong tay, rít gào.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, đội quân tù nhân, binh sĩ Lạc Đan Luân đều đồng loạt tăng tốc, công kích trở nên càng thêm linh hoạt sắc bén!
Giờ khắc này, năng lực chịu đựng tâm lý của Cao Long Đình dường như đã tới cực hạn, tuy rằng bên trong không khí vẫn đang lạnh thấu xương, nhưng trên trán Cao Long Đình tuôn đầy mồ hôi.
Hiện tại tạo cho hắn có cảm giác trực quan nhất chính là, dĩ vãng Thiên Tế Tinh giống như con rùa rút đầu muốn gõ thế nào cũng được, thế nhưng hiện tại, dường như đã biến thành tổ ong vò vẽ.
Ngắn ngủn vài phút sau, Cao Long Đình chạy tới gần Phan Đóa Thành, đã có chút sức cùng lực kiệt, toàn thân quân trang đẹp đẽ quý giá đã hoàn toàn bị mồ hôi ướt sũng nước, trong ánh mắt đã bắt đầu hiện lên vẻ tuyệt vọng.
- Đi!
Ngay lúc Cao Long Đình sắp cạn kiệt ngã quỵ, phía trước mặt Tiêu Hoằng đột nhiên xuất hiện thân ảnh của Dịch Phong Mạch, ánh mắt lạnh như băng, vươn tay chộp ngang hông Cao Long Đình, rồi như một tia chớp, tiến vào trong Phan Đóa Thành, sau đó phi thường mau lẹ xuyên qua khe nứt không gian, mang theo Cao Long Đình đưa về Thánh Tử Thành, tiến vào khu vực an toàn.
Chỉ có điều, quân đội thủ hạ của Cao Long Đình vốn không có may mắn như vậy, vẫn như trước gặp phải truy kích điên cuồng của quân đội Lạc Đan Luân.
Một đường truy kích thẳng đến tiến vào Phan Đóa Thành, đi vào quảng trường trung tâm Phan Đóa Thành, mới tính chấm dứt truy kích.
Khẽ giơ lên cánh tay, lệnh cho quân đội Lạc Đan Luân đình chỉ truy kích, Tiêu Hoằng mới liếc mắt nhìn một vòng bốn phía. Nơi này hắn từng bị Hoắc Nhiên ép vào tuyệt cảnh, nơi này hắn từng cảm nhận vô vàn bất lực, nhưng hiện tại, Tiêu Hoằng đã đánh trở lại.
Quân đội Cao Tương cùng hung cực ác trước đây, giờ khắc này đã phải bỏ chạy trối chết, Áo Cách Tư Thần của chúng rốt cuộc ở địa phương nào không thấy?
Tiêu Hoằng nhìn theo bóng binh sĩ Cao Tương trong giây lát liền hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, ánh mắt như trước lạnh như băng. Sở dĩ hắn không tiếp tục truy kích, là vì nếu cứ truy đuổi tiếp như vậy, sẽ mất đi chỗ dựa Thiên Tế Tinh.
- Hoắc Nhiên! Ngươi không phải vẫn luôn tìm Tiêu Hoằng ta hay sao? Tiêu Hoằng ta đã quay trở lại, đứng ở chỗ này!
Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã đi vào trung tâm quảng trường, nhìn một cái lại một cái hố sâu trên mặt đất, lớn tiếng nói, dường như là đang phát tiết mối cừu hận trong lòng.
Ở chỗ này, ước chừng Tiêu Hoằng đã bị chết đi mấy chục đồng bạn.
Phan Đóa Thành rộng lớn như vậy, trừ tiếng gầm của Tiêu Hoằng vang vọng ở bốn phía, có vẻ vô cùng im lặng, không có người nào đáp lại hắn.
- Hả?
Đúng lúc này, Tiêu Hoằng bỗng nhiên bật thốt ra như thế, bởi vì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, ở phía trước cách không tới 200 thước, một cái bóng đen đang đứng phía trên một chỗ kiến trúc đổ nát.
Bóng đen đó dĩ nhiên Tiêu Hoằng nhận biết, chính là bóng đen giao Duệ cốt cho Tiêu Hoằng. Giờ phút này hắn đứng trên đỉnh kiến trúc kia không nhúc nhích, áo choàng màu đen thật lớn bay phất phơ theo gió.
- Là ngài?
Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã, đến gần hướng bóng đen, không kìm được bật thốt ra như thế.
- Ha ha...
Bóng đen đứng phía trên kiến trúc, phát ra một tràng tiếng cười vui vẻ, nhìn Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã, xách theo Băng Tín Ngưỡng, phía sau là thiên quân vạn mã... Sau đó thân hình nhoáng lên một cái, biên mất không thấy, không có trao đổi bất kỳ điều gì với Tiêu Hoằng.
Càng không biết rốt cuộc là địch hay bạn.
Đối với hành động của bóng đen như thế, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có hiện lên bất kỳ khác thường gì, cưỡi Thiết cước mã hơi xoay người, Tiêu Hoằng liền hạ lệnh: Rút lui!
Mà ở Thịnh Thế Châu, tình huống so với Sùng Cao Châu cũng không tốt hơn chút nào, thậm chí càng hỏng bét hơn. Tốt xấu gì Sùng Cao Châu là cứng rắn kháng cự một ngày một đêm với Lập Đốn Quận mới bại lui, còn Thịnh Thế Châu thì sao? Một ngày một đêm, không có làm cho Phong Cốc Quận tổn thất một người nào, quân binh liền trực tiếp bị đông lạnh chết 25 vạn người.
Kết quả này đả kích đối với Cao Long Văn rốt cuộc lớn biết bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Thám chí ngay vừa rồi, Cao Long Văn còn nhận được tin tức của Cao Triết Cơ, bảo hắn lập tức chạy trở về.
Cao Long Văn nhìn thấy mấy chữ như vậy, trái tim co thắt lại, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Qua một đêm chiến đấu, quân đội Cao Tương tấn công Thiên Tế Tinh đã kết thúc, Thiên Hợp Châu do dự lui lại đúng lúc, tổn thất còn có thể ít một ít. Tuy nhiên, cũng có ước chừng 5 vạn quân bị đánh chết, hoặc là bị bắt.
Mà tính tổng thể, một trận chiến này, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không có chiếm được chút tiện nghi của Thiên Tế Tinh, ngược lại binh lực tổn thất cao tới 70 vạn.
Đây tuyệt đối là bị thương nặng không thể chối cãi.
Nhưng trên thực tế, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc còn tổn thất hơn xa như thế.
Nam bán cầu, nơi này đã tiến vào giữa mùa hè, phóng mắt nhìn tới là một màu xanh biếc, nhìn qua sinh cơ bừng bừng.
Chỉ có điều, ở bên trong sinh cơ bừng bừng này, lại nhìn trong thôn xóm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã là thi hài khắp nơi. Những thi thế này toàn bộ đều là người dân Cao Tương, từng người gầy như que củi. Bởi vì bắc bán cầu trưng thu lương thực cho chinh chiến, vốn người dân Cao Tương đang ấm no, cứ như vậy bị thiếu lương thực chết đói.
Chỉ qua một tháng, ước chừng đã có 20 triệu con dân Cao Tương bị chết vì đói. Trên đường phố, trong vùng núi, xác chết ngổn ngang trong đó, mùi hôi thối ngập trời. Cảnh tượng như vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn so với chết chóc trong chiến tranh.
← Ch. 0808 | Ch. 0810 → |