← Ch.0809 | Ch.0811 → |
Thi hài ở nam bán cầu như thế. Kỳ thật cũng chưa phải đáng sợ nhất.
Chỉ qua vài ngày, thậm chí người dân Cao Tương ở nam bán cầu đã xảy ra hiện tượng người ăn thịt người, hơn nữa ở dưới tình huống cây cỏ, vỏ cây đều bị ăn sạch, loại cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi này còn đang lan tràn.
Binh sĩ Cao Tương ở nam bán cầu, có khả nặng làm chính là chất từng xe tải thi thể, tập trung lại một chỗ, sau đó đốt hủy.
Phía trên đường phố tùy ý có thể nhìn thấy người dân Cao Tương gầy như que củi, lung lay sắp đổ, miệng còn yếu ớt hô lên:
- Áo Cách Tư Thần xin ban cho chúng ta lương thực đi!
Kết quả đổi trở về, là không người nào để ý tới.
Khu Gia Tác.
Nhâm Thu nhìn tình huống ở xung quanh khu Gia Tác, tâm tình có thể nói rất chi là phức tạp.
Thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, trẻ con gầy yếu cực độ thiếu dinh dưỡng, trôi giạt khắp nơi bên đường, có tiếng khóc bất lực.
Đúng vậy, Nhâm Thu luôn luôn tự nhủ chính mình, người Cao Tương không đáng đồng tình, trong óc bọn họ trừ Áo Cách Tư Thần, chính là Cao gia.
Thử nghĩ xem, Áo Cách Tư Thần cùng với Cao Triết Cơ vĩ đại anh minh của họ, đã cho bọn họ cái gì? Hay chỉ là cực khổ?!
Nghìn năm qua Cao Triết Cơ vẫn luôn nói với con dân hắn: Áo Cách Tư Thần vĩ đại dưỡng dục bọn họ, nhưng nếu đầu óc hơi tỉnh táo một chút, sẽ không khó để phát hiện: Rốt cuộc là ai dưỡng dục ai chứ?
Người Cao Tương một hạt lương thực đó không phải chính mình xuất ra ư? Một phần thu nhập đó, không phải chính mình sáng tạo ra ư? Kết quả thì sao? Còn phải nộp lên trên đủ loại danh mục thuế má.
Cao Triết Cơ thì lại không có làm ra cái gì, vậy hắn sống xa hoa ở đâu ra? Không phải là người Cao Tương cung cấp cho hắn sao?
Nói Áo Cách Tư Thần, nói Cao Triết Cơ dưỡng dục ngàn vạn con dân Cao Tương, quả thực chính là thối tha không biết xấu hổ! Là ngàn vạn con dân Cao Tương đang cung cấp nuôi dưỡng bọn họ!
- Chúng ta hiện tại dự trữ bao nhiêu lương thực?
Nhâm Thu ngồi ở trong văn phòng, khẽ ngẩng đầu hỏi Quỷ Diện.
- Lão đại! Ngài đây là muốn làm gì?
Quỷ Diện nghe Nhâm Thu hỏi như thế, ánh mắt không kìm được vừa động, lên tiếng hỏi. Dường như hắn đã nghĩ tới rốt cuộc Nhâm Thu định lăm gì.
- Nếu chúng ta có dư nhiều lương thực thì cứu tế một chút cho những đứa nhỏ
Kia đi, bọn chúng là vô tội!,
Nhâm Thu nhẹ ngẩng đầu nói, đôi mắt đẹp nhìn ngay Quỷ Diện.
- Có thể cứu được bọn họ nhất thời, nhưng không cứu được bọn họ một đời. Chẳng lẽ ngài đã quên người Cao Tương đối đãi với chúng ta như thế nào sao?
Quỷ Diện nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa Tiêu Hoằng trước khi đi, cung từng nhắc nhở, không cần nhân từ nương tay với người Cao Tương!
- Nhưng, các ngươi không cảm thấy bọn chúng cùng thực đáng thương sao? Vừa sinh ra thì đã bị nhồi các loại tin tức, tẩy sạch đầu óc, làm cho bọn chúng trở thành những con cừu, không biết phản kháng! Như vậy đi, chỉ lấy ra năm tấn lương thực, đi cứu tế một chút trẻ con của Diêm Dương Thành, được chứ?
Nhâm Thu cũng không có dùng giọng điệu mệnh lệnh của lão đại, mà là dùng một kiểu cách thương lượng nói.
Quỷ Diện đứng ở tại chỗ, không có đáp lại, có thể nói trước đây hắn vẫn hết lòng tuân thủ lời nói của Tiêu Hoằng. Người Cao Tương không đáng đồng tình! Tuy nhiên, nhìn ánh mắt của Nhâm Thu, rốt cục Quỷ Diện thỏa hiệp thở dài ra một hơi, cung kính đáp lại:
- Hiểu được!
Diễm Dương Thành.
Trải qua nhiều lần khu Gia Tác cướp sạch, thành thị này cũng không có tiêu vong. Nhưng trong một tháng qua dân cư trực tiếp giảm xuống hai phần ba, người bị đói chết vô số kể.
Giờ phút này ở đầu phía nam Diễm Dương Thành, hai đứa trẻ chỉ chừng bảy tám tuổi, đang tự mình tiến lên trong dãy núi, thân thể đứa nào cũng gầy nhom.
Cùng loại đứa nhỏ như vậy, ở nam bán cầu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cũng không hiếm thấy. Trong nhà đã không có mảy may lương thực, người lớn chết dần hoặc mất tăm mất tích, chỉ để lại những đứa nhỏ này trong nhà, hoặc chắc chắn chúng chỉ còn đường chết, nên vứt bỏ chúng trong vùng núi tự tìm chút thức ăn, nói không chừng còn có một đường sinh cơ.
- Ca ca! Ta đói lắm!
Đứa nhỏ đi ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy còm, yếu ớt nói.
- Đừng lo! Mụ mụ có nói, khi bị đói chỉ cần hô lớn Áo Cách Tư Thần vạn tuế, sẽ không đói bụng!
Đứa nhỏ hơi lớn một chút nói.
Vì thể lại nhìn hai đứa nhỏ liền quỳ trên mặt đất, bày ra một tư thái tín đồ vô cùng thành kính, hô lớn: Áo Cách Tư Thần vạn tuế!
Một lần rồi một lần hô lên, dường như là dùng hết một tia khí lực sinh mệnh cuối cùng, hy vọng có thể thoát khỏi cơn đói khát, hy vọng có thể nhận được lương thực.
"Xoạch, xoạch!
Ngay lúc hai đứa nhỏ yếu ớt hô lớn, liền thấy Quỷ Diện mang theo bảy tám gã binh sĩ Gia Tác chậm rãi xuất hiện ở trước mặt hai đứa nhỏ tội nghiệp, đặt hai nắm cơm xuống trước mặt hai đứa nhỏ.
Nhìn thấy nắm cơm ngon lành, hai đứa nhỏ đầu tiên là sửng sốt, trong ánh mắt từng chút từng chút sáng lên lóng lánh, sau đó liền vươn tay chụp lấy nắm cơm, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Quỷ Diện.
- Các ngài là Sứ giả của Áo Cách Tư Thần phải không?
- Không phải! Các ngươi là người xấu của khu Gia Tác, các ngươi là ác ma, thức ăn của các ngươi có độc!
Hai đứa nhỏ nhìn đám người Quỷ Diện, trong ánh mắt hồn nhiên toát ra vẻ căm thù cực kỳ không tương xứng với số tuổi của chúng, tiếp theo liền không đành lòng ném nắm cơm trở về.
Nhìn thấy hành động của hai đứa nhỏ như thế, trên mặt Quỷ Diện không có hiện lên chút khác thường gì. Cũng không có phẫn nộ. Càng không có thương xót, mà chỉ thật cẩn thận cúi mình nhặt lấy hai nắm cơm, chuẩn bị đi tiếp.
- Chờ... Chờ một chút!
Hai đứa nhỏ thấy Quỷ Diện nhặt lên nắm cơm định đi, bỗng nhiên khiếp sợ nói một câu, bọn chúng thật sự đã quá đói.
Quỷ Diện cũng không có phản ứng gì quá lớn, lại một lần nữa xoay người đi tới trước mặt hai đứa nhỏ, trầm ngâm một lát rồi một lần nữa đặt hai nắm cơm ở trước mặt chúng.
- Bất kể các ngươi nghĩ như thế nào, ác đồ cùng tốt, ma quỷ cũng thế, Áo Cách Tư Thần không có cho các ngươi thức ăn, mà là chúng ta cho!
Quỷ Diện nhẹ giọng nói một câu, rồi không hề quan tâm tới chúng, lại xách lên cái gói to chứa đầy cơm, đi đến địa phương khác.
Đảo mắt, thời gian một ngày trôi qua, Tiêu Hoằng suất lĩnh quân đội trùng trùng điệp điệp, đã quay về tới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã. Tuyến phong tỏa Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thiết lập ven đường, đều bị Tiêu Hoằng phá hủy hầu như không còn.
Ngay lúc Tiêu Hoằng đi về còn cách chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã không tới một cây số, Tiêu Hoằng đã nhìn thấy rõ ràng, phía trên tuyến thủ hộ Thụy Mã thật dài đã cắm đầy chiến kỳ của Lạc Đan Luân Đế Quốc. Phía trên chiến kỳ là một đầu Hàn sương long đang giương cánh đứng ở phía trên Thượng Chung.
- Tiêu Hoằng Quận trưởng, uy vũ!
- Lạc Đan Luân Đế Quốc, uy vũ!
Ngay lúc Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã về tới gần chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, tiếng hoan hô của binh sĩ Lạc Đan Luân phía trên phòng tuyến, bắt đầu vang tận mây xanh.
Chỉ thấy Tiêu Hoằng cùng với quân đội phía sau, trong ánh mắt sắc bén của từng người thoáng hiện lên vẻ hưng phấn.
Đã mấy trăm năm, Thiên Tế Tinh không có thưởng thức niềm vui đại thắng như thế.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng, bọn họ dường như thấy được hy vọng của Lạc Đan Luân quật khởi.
Đi vào cách chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã không tới trăm thước, Tiêu Hoằng nhìn một vòng binh sĩ phía trên phòng tuyến, cũng không nói gì thêm, mà là rút ra Băng Tín Ngưỡng dính đầy vết máu, giơ cao lên.
Cùng lúc đó, cửa thành chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đã mở ra, nghênh đón Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân, cùng với quân đội Lạc Đan Luân tiến vào bên trong Thiên Tế Tinh.
Ở Lập Đốn Quận, Tiêu Hoằng không hề dừng lại lâu, vừa nhảy xuống Thiết cước mã, Tiêu Hoằng và Thái Tư cùng tiến vào khe nứt không gian.
Sau trận chiến, thân là Quận trưởng đều phải đi vào vương điện, tiến hành báo cáo công tác.
Xuyên qua khe nứt không gian, Tiêu Hoằng và Thái Tư cùng trò chuyên với nhau đôi câu. Không thể phủ nhận, sau một trận chiến này quan hệ giữa Tiêu Hoằng và Thái Tư đã biến đổi không ít.
Mức độ tán thành của Thái Tư đối với Tiêu Hoằng cũng là thẳng tắp bay lên.
Thông qua nói chuyện phiếm, Tiêu Hoằng cũng biết được, một trận chiến này tổng cộng diệt địch 65 vạn, bắt được 5 vạn tù nhân Cao Tương, trong đó quân hàm cao nhất là Lam Y chủ quản Nam Bội Cát, là Quan tổng chỉ huy tiền tuyến của Thiên Hợp Châu.
- Bên ta thì sao?
Xuyên qua Thượng Chung Lâu, Tiêu Hoằng hỏi Thái Tư.
- Tử vong chỉ có 1000, bị thương 5000, bị bắt 500 binh sĩ!
Thái Tư chi tiết đáp lại.
- Thiên Tế Tinh đối với binh sĩ hy sinh, trợ cấp như thế nào?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Đều là vì chủng tộc của chính mình, không có trợ cấp kim tệ.
Thái Tư đáp lại.
- Điều này không được! Nhất định phải được trợ cấp kim tệ! Điều này và bảo vệ chủng tộc hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, bảo vệ chủng tộc là phải chết không công hay sao? Nếu Thái Tư tiền bối cảm thấy tài chính của Lập Đốn Quận hiện tại eo hẹp, vậy sẽ do Lý Hải Quận xuất ra, cho trực hệ của mỗi binh sĩ chết trận 100 kim tệ trợ cấp. Người nhà của họ tạm thời do Thiên Tế Tinh nuôi nấng, thẳng đến khi thê tử hắn tái giá, đứa con trưởng thành, hoặc cha mẹ mất đi! Còn binh sĩ bị thương có thể toàn bộ đưa đến Lý Hải Quận tiến hành trị liệu, về phần binh sĩ bị bắt...
Câu nói kế tiếp, Tiêu Hoằng cũng không nói gì tiếp, mà trong đầu lăn qua lộn lại suy tư.
Tiêu Hoằng biết rõ kết cục của người Lạc Đan Luân bị bắt, nên phải nghĩ biện pháp cứu bọn họ trở về mới được.
Ngay lúc Tiêu Hoằng và Thái Tư nói chuyện, hai người cũng đã tới Đại Vệ Vương Thính.
Bất đồng với trước kia, lần này theo Tiêu Hoằng bước vào bên trong Đại Vệ Vương Thính, thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cũng không có châu đầu ghé tai, mà đều dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, biểu tình nghiêm nghị.
Hiển nhiên, Tiêu Hoằng đã từng chút từng chút bắt đầu chinh phục thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, ở dưới chủ đạo của Tiêu Hoằng, chiến một trận diệt địch 70 vạn, gần như là một nửa bộ đội chủ công của ba châu Sùng Cao, Thịnh Thế, Thiên Hợp. Chiến tích như vậy, cho dù là Thiên Tế Tinh ở thời kỳ đỉnh phong cũng rất khó làm được, mà hết thảy chuyện này đều là Tiêu Hoằng mang đến.
Hiện tại cho dù là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khó tính cách mấy đi nữa, cũng không thể tìm được khuyết điểm gì ở trên người Tiêu Hoằng.
- Bái kiến Lạc Lý Tư quốc vương bệ hạ!
Đi vào gần vương tọa, Tiêu Hoằng nửa quỳ xuống, vô cùng cung kính nói.
- Tiêu Hoằng Quận trưởng, không cần đa lễ! Hiện tại ta thật sự rất vinh hạnh, ngươi có thể đi vào Thiên Tế Tinh, là một lần nữa mang đến hy vọng cho Thiên Tế Tinh!
Lạc Lý Tư nói xong, liền có chút hơi cố sức từ vương tọa đứng lên, vươn đôi tay già nua nhẹ nhàng đỡ Tiêu Hoằng dậy, nhưng cũng ho nhẹ hai tiếng.
Thân là Dược sư, gần gũi quan sát Lạc Lý Tư một chút, Tiêu Hoằng không khó nhìn ra thần sắc của Lạc Lý Tư: Bên trong vẻ hưng phấn, có chứa một chút tiều tụy.
- Lạc Lý Tư bệ hạ! Ngài không có việc gì chứ?
Tiêu Hoằng nhìn Lạc Lý Tư, nhẹ giọng hỏi.
- Không có việc gì, không có việc gì! Khụ khụ, ta hiện tại vui vẻ còn không hết đây!
Lạc Lý Tư cố bày ra một bộ dáng tươi cười nói.
← Ch. 0809 | Ch. 0811 → |