← Ch.0891 | Ch.0893 → |
- Tất cả binh lính Lạc Đan Luân, tiếp tục chiến đấu!
Tiêu Hoằng lại gầm lên.
Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã. Xin ngươi kiên trì thêm một lúc, kính nhờ.
Trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng cầu nguyện thành kính.
Nhìn từ trên cao, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã khổng lồ đã trở nên loang lổ, tòa phòng tuyến sừng sững ngàn năm, lúc này đang tắm trong máu, có kẻ địch, có người Lạc Đan Luân.
Ngọn lửa chiến tranh đang lan tràn khắp mặt đất, bầu trời xanh đã phủ đầy bụi xám, máu chảy vào dòng sông, xuôi ra biển lớn.
Ma Duệ Tinh như đang rên, Lạc Đan Luân như đang khóc, mọi thứ đều trở nên bất lực.
Thành An Lạc.
Trên đường phố tráng lệ rộng rãi, người Lạc Đan Luân được các hộ vệ hộ tống, đang rút lui về phía bắc, trên đường phố, trẻ nhỏ khóc rên, người lớn không ngừng thở dài.
Đã không còn một chút an bình yên tĩnh ngày xưa.
Tuy rằng Vĩ Ngạn, Mã Di xuất hiện đúng lúc, nhưng binh lính Thượng Bang xảo quyết căn bản không tập trung một chỗ, mà như những dã thú trong rừng núi, xông về phía thành An Lạc từ mọi hướng.
Nhất thời, thành An Lạc đã từ thiên đường, biến thành địa ngục nhân gian.
Trong đại sảnh hội nghị liên hợp Á Bình Ninh, bí thư trưởng hội nghị Đồ Chính Cương đang chủ trì hội nghị, trên màn hình lớn sau lưng hắn là cảnh tượng thành An Lạc, những đứa trẻ Lạc Đan Luân bị lạc trên phố, khóc lóc thảm thiết, một viên thể năng lượng Ma Văn bắn tới, trực tiếp xuyên thủng ngực cô bé, gấu bông đẫm máu lẳng lặng rơi trên đường phố.
Nhìn những cảnh tượng bi thảm này, các nghị viên thấm đẫm hước mắt.
- Bây giờ tiến hành biểu quyết lần cuối cùng, không cần hệ thống bỏ phiếu, đồng ý tuyên chiến giơ tay lên.
Đồ Chính Cương làm ra vẻ nghiêm trang, nhưng giọng đang run run lên tiếng.
Ở bên dưới, hơn 300 nghị viên đứng dậy, giơ tay lên, cả một rừng cánh tay, không có một ai ngoại lệ.
- Vì lương tri.
- Vì Lạc Đan Luân.
- Vì Tiêu Hoằng.
- Vì bình dân vô tội.
- Chúng ta bò phiếu tán thành...
Các nghị viên khẽ nói.
- Vậy là toàn thể hội nghị liên hợp thông qua, không cần trải qua tổng thống ký tên. Bây giờ ta tuyên bố, thể liên hiệp Á Bình Ninh tuyên chiến với thể liên hiệp Xích Nghĩa, đồng thời cùng tuyên chiến với thể liên hiệp Tân Bối Ba.
Theo tuyên bố của Đồ Chính Cương, chiến hạm Ma Văn neo đậu ở Á Bình Ninh và thể liên hiệp Tân Bối Ba lập tức tiến thẳng vào trong thể liên hiệp Tân Bối Ba.
Lúc này, thể liên hiệp Tân Bối Ba không khỏi ngây ra, bọn họ không ngờ thể liên hiệp Á Bình Ninh khác thường như vậy, dám vì chủng tộc Lạc Đan Luân mà gây chiến.
Nhưng mà thể liên hiệp Tân Bối Ba đã không có đường lui, chỉ có thể đón đỡ. Bây giờ ai xâm lược ai, đã không thể nói rõ.
Ngọn lửa chiến tranh bắt đầu lan tràn, thiêu đốt trong Vũ trụ Thái Qua.
Thể liên hợp Gia Đô đánh thể liên hiệp Á Tế Á, thể liên hiệp Á Bình Ninh đánh thể liên hiệp Tân Bối Ba.
Vũ trụ Thái Qua, lúc này đã trở nên mất khống chế.
Ở bên này, chiến đấu trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã vẫn đang tiếp tục.
Binh lính Thiên Tế Tinh thương vong trên 150 ngàn, phía Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc càng kinh người đến 350 ngàn.
Chênh lệch như thế, chủ yếu bởi trước đó Tiêu Hoằng quyết định bỏ vốn gốc, võ trang binh lính của mình, hơn nữa sức chiến đấu, ý chí của binh lính Lạc Đan Luân mạnh hơn Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc một chút.
Đến 2 giờ chiều, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vẫn không thật sự hiện ra vẻ mỏi mệt, điên cuồng tấn công không ngừng nghỉ suốt 26 tiếng, thể lực, Ngự lực binh lính Thượng Bang đã hao hết.
Còn binh lính bên phía Lạc Đan Luân cũng thế, binh lính Lạc Đan Luân mỏi mệt, Ngự lực đã gần bằng 0, dứt khoát bỏ qua mọi Chiến văn, rút đao Ma Văn, dưới tình huống không khởi động, xông lên chém chay với đối thủ.
Không có đao hay nắm đấm, sẽ còn có hàm răng, nói đến cùng, chiến đấu đến mức này, cấp bậc Ngự lực đã biến thành thứ yếu, mức độ kiên cường sẽ chiếm thượng phong.
Ở trong văn phòng, Trương Thượng Quân nhìn cảnh tượng thảm thiết ở chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, không khỏi híp mắt. Chiến đấu đánh tới mức này, đã hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa. Cho dù công phá chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, quân đội như vậy còn có thể tiếp tục tiến lên hay sao?
- Truyền lệnh, rút lui toàn bộ, nghỉ ngơi một thời gian rồi tiếp tục tấn công.
Trương Thượng Quân cầm lấy Ma Văn thông tin, hạ lệnh cho Bối La Nạp.
- Sao lại rút quân? Lão đại, bọn chúng đã sắp không được, kiên trì một chút nữa, ta có thể cam đoan giết luôn cả Tiêu Hoằng!
Bối Nạp La nghe vậy, không cam lòng nói.
Đường đường 100 vạn quân đội siêu cấp Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, lúc này lại không thể đánh hạ được Thiêu Tế Tinh, thật quá dọa người?
- Ta bảo ngươi rút quân, nhiều lời làm gì!
Trương Thượng Quân bỗng nhiên trừng mắt, quát lớn, bây giờ tâm tình Trương Thượng Quân có thể tốt được mới là lạ.
- 30 ngàn binh sĩ của chúng ta tiến vào Thiên Tế Tinh thì sao đây?
Bối La Nạp nhìn Trương Thượng Quân hỏi.
- Cứ coi như họ hy sinh vì nước, lui!
Trương Thượng Quân mặt lạnh băng hạ lệnh, sau đó tắt liên lạc.
Cùng lúc này, ở phía bên kia, Trương Thượng Quân làm sao không biết tin tức này đã truyền khắp Vũ trụ Thái Qua, hội liên hợp Thái Cách đang yêu cầu Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đưa ra giải thích rõ ràng, hơn nữa ra lệnh lệnh cưỡng chê thể liên hiệp Xích Nghĩa công khai toàn bộ hình ảnh trên Ma Duệ Tinh.
Chuyện như thế, có thể lớn có thể nhỏ, nhưng cuối cùng cũng là chuyện rắc rối.
Cho tới bây giờ, Trương Thượng Quân cũng không thể tưởng tượng được, nắm giữ 100 vạn người, không ngờ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc lại đánh vất vả như vậy.
Quân đội Thượng Bang như thủy triều, rút lui có trật tự ra khỏi chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, các binh lính Lạc Đan Luân đã kiệt sức nằm lăn ra đất, ánh mắt như sói dữ nhìn chằm chằm phía trước, nhìn về phía đoàn xe quân đội Thượng Bang.
Trong ánh mắt, không có nhẹ nhõm sau trận đại chiến, mà là đầy không cam lòng và phẫn nộ, thù hận lan tràn trong lòng, thân thể đầy vết thương, suy yếu, không khỏi run lên, mắt đỏ rực chảy ra nước mắt bi phẫn.
Dựa vào một chút thực lực của mình, mạnh mẽ đánh ngược vạn quân đội Thượng Bang trở ra, đây đã là chiến tích khiến người ta rung động, nhưng không ai cảm thấy hưng phấn.
Nhất là Tiêu Hoằng, mũi kiếm chống mặt đất, chống đỡ thân thể đẫm máu, ánh mắt nhìn xa xa, tràn đầy lạnh băng hận thù.
Một trận chiến này, Thiên Tế Tinh tổn thất nặng nề..
Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã lung lay sắp đổ, đã đứng bên bờ đổ sụp.
Ở sau lưng Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân thảm hại cũng vậy, nhưng dù bề ngoài thảm hại, hao hết thể lực, nhưng đội quân tù nhân vẫn không có người ngã xuống, trên mặt đầy máu toát ra thù hận vô tận.
Quân đội Thượng Bang rút lui, để lại mảnh đất thảm thiết, để lại người Lạc Đan Luân, để lại cho Thiên Tế Tinh.
- Ta không cam lòng, ta không cam lòng mà!
Nhìn hồi lâu, Tiêu Hoằng cau miệng, không ngừng lẩm bẩm, Băng Tín Ngưỡng đầy vết thương đẫm máu, nắm chặt trong tay Tiêu Hoằng.
- Điện hạ, thành An Lạc bị đồ thành, chết vô số kể.
Đúng lúc này, Vĩ Ngạn gọi cho Tiêu Hoằng, ngữ khí nặng nề.
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi đập mạnh, giống như có thứ gì bị bóp chặt.
Dốc hết sức lực, không ngờ vẫn khó tránh vận rủi.
- Ta tới ngay.
Cổ họng Tiêu Hoằng phát ra tiếng khàn khàn, sau đó kéo thân thể nặng nề, dẫn đội quân tù nhân từng bước một rời chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đây vết thương, đi tới thành An Lạc.
Khi Tiêu Hoằng đến quận Lập Đốn, đập vào mắt là một mảnh tan hoang, thành An Lạc không tính là phồn hoa, nhưng hết sức an lành, phòng ốc sạch sẽ, đường phố rộng rãi. Nhưng giờ phút này, 30 ngàn binh lính Thượng Bang tiến vào, nơi này đã biến thành địa ngục nhân gian.
Phòng ốc sạch sẽ bị thiêu đốt, đổ sập, trên đường phố toàn là máu, những thi thể nằm khắp nơi, đội cứu viện đang tích cực tìm kiếm người sống sót.
Cả tòa thành không có tiếng khóc la, không có tiếng kêu rên, người Lạc Đan Luân dù bị thương nặng, cũng không phát ra một tiếng rên rỉ, chỉ nằm trên cáng, nhìn quê nhà mình, mắt đỏ rực, xiết chặt nắm tay.
Giờ phút này, cả tòa thành chỉ là một mảnh tĩnh lặng.
Đi trên phố, Tiêu Hoằng nhìn những cảnh tượng này, trong ánh mắt Tiêu Hoằng có đau đớn, nhưng càng nhiều là phẫn nộ.
Cả người không khỏi run lên, phẫn nộ trong lòng đang ấp ủ, như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
- Tiêu thúc thúc...
Tiếng gọi yếu ớt của đứa trẻ truyền vào tai Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay bé nhỏ đầy máu đang vươn về phía Tiêu Hoằng.
Đứa bé trai đang nằm trên cáng, không kêu khóc, không có náo loạn như đứa trẻ nên có, đau đớn chỉ làm thân thể bé không ngừng run lên, ánh mắt suy yếu ngước nhìn Tiêu Hoằng.
- Đứa nhỏ, cố gắng lên.
Tiêu Hoằng vội đi tới, cầm lấy cánh tay đẫm máu của đứa bé trai này.
- Tiêu thúc thúc, cháu vẫn không khóc, thúc đã nói người Lạc Đan Luân là chủng tộc kiên cường nhất, cháu cảm thấy mình rất kiên cường, cháu là trẻ em người Lạc Đan Luân...
Bé trai yếu ớt nói.
- Đúng vậy, cháu là dũng sĩ Lạc Đan Luân, cố gắng lên... Chúng ta đều rất kiên cường...
Tiêu Hoằng mắt đỏ ửng, nắm chặt tay bé trai, cố gắng nhu hòa nói.
Nhưng Tiêu Hoằng thấy rõ, bụng đứa bé đã bị đục thủng, máu đang tràn ra.
- Tiêu thúc thúc, ngày mai cháu cũng sẽ đi đến đó, ở đó có những bạn khác đang chờ...
Đứa bé không nói được hết lời. Đôi mắt non nớt kiên cường dần cứng lại.
Tách... Tách...
Hai giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Tiêu Hoằng, rơi trên mặt đất đầy máu, tạo ra hai gợn sóng đỏ.
Đội quân tù nhân mình đầy vết thương, áo giáp vỡ vụn, nhìn đứa nhỏ vô tội, chầm chậm giơ tay, chào quân lễ.
← Ch. 0891 | Ch. 0893 → |