← Ch.0907 | Ch.0909 → |
- Cáp Thụy Sâm đại nhân...
Thái Tư ngẩng đầu nhìn Hàn sương long khổng lồ kia, Thái Tư luôn luôn kiên nghị, bất khuất, nước mắt đã từ trong hốc mắt tuôn ra, nước mắt cuồn cuộn như nước lũ vỡ đê, theo gió bay đi, ở dưới ảnh sáng mờ chiếu xạ sáng bóng trong sáng, giống như chuỗi thủy tinh trong suốt.
Hàn sương long xuất hiện giống như Cáp Thụy Sâm xuất hiện, điều đó đối với Thái Tư mà nói là cây cột trụ muôn đời trong nội tâm, mấy năm nay rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu khốn khổ, chỉ có Thái Tư mới biết được, chỉ có hắn một người yên lặng chống đỡ, bày ra vẻ quật cường ở ngoài mặt.
Mà giờ khắc này, Thái Tư dường như biểu hiện ra một mặt yếu ớt nhất của nội tâm, dường như phải phát tiết toàn bộ thống khổ cả ngàn năm nay, nước mắt tuôn trào không dứt.
Ngay cả Bạch ngạc hùng vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh Thái Tư, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ bi thương một ngàn năm kia, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
- Grào!
Nhìn Thái Tư rơi lệ đầy mặt, Hàn sương long lẳng lặng đứng phía trên triền núi lại một lần nữa phát ra một tiếng gầm với Thái Tư, dường như nói cho Thái Tư biết, nước mắt vô dụng, chỉ có chiến đấu!
Gần như ngay lúc Hàn sương long một lần nữa phát ra tiếng gầm, lại nhìn chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, binh sĩ Lạc Đan Luân thủ hộ phía trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, đã lại tiếp tục nổi lên ý chí chiến đấu vô tận, cửa thành một lần nữa khép kín, phía trên chiến tuyến ánh sáng Chiến Văn đã bắt đầu tiếp tục lóng lánh.
Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã yên lặng, lại bùng phát ra vô tận sinh cơ và chiến ý!
Người Lạc Đan Luân vĩnh viễn sẽ không đầu hàng!
- Ta hiểu! Cáp Thụy Sâm đại nhân! Ta hiểu!
Thái Tư nhìn Hàn sương long bay xa, lau nước mắt nơi khóe mắt, hai mắt đỏ hồng lại trở nên phấn chấn lên, trong ánh mắt chiếu ra vô tận kiên nghị.
- Ông bạn già! Vì Lạc Đan Luân, chúng ta chiến đi!
Thái Tư nói từng chữ với Bạch ngạc hùng ở bên cạnh, rồi xoay người nắm chặt Ma Văn súng săn trong tay.
- Grào!
Bạch ngạc hùng giờ khắc này cũng đã phát ra một tiếng rống giận thô bạo, đây là đáp lại hắn. Trong ánh mắt yên lặng đã tràn ngập vô tận chiến ý!
Lúc này Phạm Gia Tây ở bên trong kỳ hạm ở hậu phượng, tự nhiên biết được tin tức bạo loạn của người Lạc Đan Luân. Ngồi trên ghế chủ tọa, trên mặt hắn không kìm được hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước đó hắn biết được cư dân phản kháng nhưng cũng không có để ý lắm. Thiên Tế Tinh mấy ngàn vạn nhân khẩu có phản kháng cũng không có gì kỳ quái, nhưng khi hắn nhìn thấy thủ hộ Thụy Mã đóng lại cửa thành, phía trên chiến tuyến ánh sáng Chiến Văn lại lần nữa sáng lên, Phạm Gia Tây đột nhiên ý thức được dường như có điều không đúng.
Tiếp theo đó hắn định nối liên lạc với 20 vạn binh sĩ Thượng Bang bên trong Thiên Tế Tinh tìm hiểu sự tình, lại phát hiện đã không liên lạc được.
Có phát hiện như vậy, trên mặt Phạm Gia Tây đã dần dần bắt đầu trở nên ngưng trọng, trong ánh mắt không kìm được nổi lên vẻ cảnh giác.
"Phù!"
Ngay lúc ánh mắt Phạm Gia Tây khẽ biến đổi, lại nhìn phía trên màn hình trước mặt Phạm Gia Tây, Hàn sương long khổng lồ và tàn tạ cuồn cuộn mãnh liệt trực tiếp xẹt qua trên màn hình, mang theo khí thế cuồn cuộn, bay tới hướng phương bắc của Thiên Tế Tinh.
- Này... Này...
Nhìn thấy Hàn sương long, rốt cục Phạm Gia Tây không kìm chế được, vẻ cảnh giác đã bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng Phạm Gia Tây không có trải qua niên đại của Đế Quốc Lạc Đan Luân, nhưng thân là quan lớn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hắn tự nhiên có thể từ bên trong các tư liệu cơ mật, biết được một vài điều.
Hàn sương long khổng lồ, đầy dấu vết tàn tạ kia đúng là vương kỳ của người Lạc Đan Luân, vương kỳ xuất hiện thiên hạ ắt có chiến đấu!
Đây là tín ngưỡng chung cực của người Lạc Đan Luân, cũng chân chính là chỗ đáng sợ của người Lạc Đan Luân, một khi bản thân chủng tộc gặp phải uy hiếp, toàn bộ mỗi người trong chủng tộc tức khắc đều sẽ biến thành chiến sĩ!
Vẫn là câu nói kia, nếu đối mặt với phản kháng cục bộ của người Lạc Đan Luân, Phạm Gia Tây cũng không e ngại, nhưng là toàn dân phản kháng, phản kháng chống lại khi dễ làm nhục của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thì điều này không thể không làm cho Phạm Gia Tây cảm nhận sợ hãi và nghiêm trọng.
Nhất là Hàn sương long loại kêu gọi tâm linh này, tuy rằng không có sức chiến đấu về bản chất, nhưng có thể hoàn toàn triệt để kích phát lên bản tính bất khuất và thiện chiến trong thâm tâm của chủng tộc Lạc Đan Luân, có thể làm cho chủng tộc Lạc Đan Luân trước đó đã tan đàn xẻ nghé, một lần nữa trở nên mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng vách sắt.
- Sao... Sao có thể như vậy? Cáp Thụy Sâm không phải đã chết rồi sao? Vương kỳ của hắn như thế nào có thể còn sống?
Phạm Gia Tây kìm lòng không được bật thốt ra như thế, có ý định phát ra lời kêu gọi Lạc Lý Tư, giáo huấn mắng cho một trận, kết quả Phạm Gia Tây lại khiếp sợ phát hiện, Ma Văn thông tin của Lạc Lý Tư đã không thể tiếp nối!
- Báo cáo Phạm Gia Tây đại nhân! Tình huống biến đổi lớn: Quốc vương Lạc Lý Tư của Thiên Tế Tinh bị Tiêu Hoằng chính tay giết chết, Tiêu Hoằng nhận được Vương Giả Khôi, đã lên ngôi vua của Lạc Đan Luân!
Một gã sĩ quan phụ tá sư đoàn ở bên trong Thiên Tế Tinh, vẻ mặt hoảng sợ báo cáo với Phạm Gia Tây, ngay sau đó liền truyền về tư liệu.
Nhưng mà ngay lúc người phụ tá sĩ quan sư đoàn này vừa gửi đi tin tức cho Phạm Gia Tây, chỉ thấy phía sau hắn bảy tám gã Lạc Đan Luân mặc quần áo dân thường đã phóng nhào tới đánh giết người này, Chiến Văn khởi động đủ hình đủ dạng, không có gì mới lạ.
Tiếp theo hình ảnh trước mặt Phạm Gia Tây liền hoàn toàn gián đoạn.
Một màn kế tiếp, Phạm Gia Tây có thể tưởng tượng được, tên sĩ quan phụ tá sư đoàn kia, hết tám phần là không ra được Thiên Tế Tinh.
Mở ra tư liệu viên sĩ quan phụ tá kia truyền về, Phạm Gia Tây liền nhìn thấy rành mạch, Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải, tay cầm Băng Tín Ngưỡng, đầu đội Vương Giả Khôi, đang đứng phía trên một chỗ núi băng, hai mắt tản ra tia sáng màu xanh biếc sâu kín, từ dưới Vương Giả Khôi lộ ra mái tóc dài màu trắng, không ngừng bay phất phơ theo gió, ngực ưỡn thẳng, phát ra một cỗ khí phách Vương giả.
Khí thế của Tiêu Hoằng đó, thậm chí khiến Phạm Gia Tây đều cảm nhận được từng cơn hàn ý.
Thậm chí làm cho Phạm Gia Tây còn mơ hồ có ảo giác, đứng ở nơi đó rốt cuộc là Tiêu Hoằng hay là bản thân Cáp Thụy Sâm. Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn trưởng thành lên rồi.
- Chết tiệt!
Phạm Gia Tây không kìm được bật thốt tiếng chửi thề. Sau đó đứng bật lên, thông qua Ma Văn thông tin phát ra mệnh lệnh:
- Nếu người Lạc Đan Luân rượu mời không uống, vậy Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chỉ có thể cho bọn họ ở trong đó kiến thức một chút lợi hại! Truyền lệnh xuống, còn lại 130 vạn quân đội, thời khắc làm tốt chuẩn bị tàn sát Thiên Tế Tinh! Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ tiến vào trạng thái tác chiến cấp một!
Theo Phạm Gia Tây phát ra mệnh lệnh như thế, lại nhìn Ma Văn xe tăng chờ xuất phát, chủ pháo khổng lồ đã nâng cao lên Ma Vần chiến đấu cơ cũng từ trong Ma Văn vận binh hạm chậm rãi duỗi thân ra.
Hiện giờ bọn họ cần chờ đợi, chính là phong ấn của Cáp Thụy Sâm tiếp tục tiêu tán thêm một ít, có thể cho Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn đạn pháo không kiêng nể gì tiến hành công kích!
Phải cho người Lạc Đan Luân vì lựa chọn hôm nay mà hối hận không thôi.
Mà ở bên trong Thiên Tế Tinh, phong ấn của Cáp Thụy Sâm ở trong mắt người Lạc Đan Luân đã không còn trọng yếu, nơi Hàn sương long bay qua đã là chiến hỏa bay tán loạn.
Đồng dạng Vĩ Ngạn, Cổ Tư chuẩn rời đi nhìn lên bầu trời thấy Hàn sương long đang gầm rú, cả người lập tức sôi trào lên, ánh mắt kiên nghị toát ra tia sáng sắc bén, vì nghĩa không chùn bước vội vàng quay về lại trong hàng ngũ Lạc Đan Luân. Giờ khắc này không phân biệt binh sĩ, không phân biệt người dân, có chăng chỉ có tín ngưỡng kiên định của người Lạc Đan Luân, cùng với quyết tâm thề sống chết chiến một trận với cường địch.
Ngắn ngủn một giờ qua đi, tất cả dân chúng Thiên Tế Tinh đã trở nên sôi trào, dân gian cất giấu rất nhiều Chiến Văn, giờ khắc này đã biến thành lợi khí bảo vệ gia viên. Mỗi người một cái, gần như đã có thể võ trang gần cả ngàn vạn người.
Loại số lượng dự trữ Chiến Văn cùng với tố chất chiến đấu của dân chúng này, đã trở nên vô cùng đáng sợ.
Về phần 20 vạn binh sĩ Thượng Bang nhảy vào Thiên Tế Tinh kia, vẻ cùng hung cực ác, giương nanh múa vuốt trước đó đã không còn sót lại chút gì, lại biến thành là đối mặt với vây công mãnh liệt của người Lạc Đan Luân, phải phát ra từng tràng tiếng kêu thét thảm thiết.
Đối mặt với cơn phẫn nộ của người Lạc Đan Luân, binh sĩ Thượng Bang chỉ có bị xé thành mảnh nhỏ.
Về phần Tiêu Hoằng đã trở thành vua của Lạc Đan Luân, vẫn như trước đứng ở phía trên lưng núi băng, từ xa xa quan sát bộ dáng phản kích anh dũng của người Lạc Đan Luân trong Tử La Lan Thành.
So sánh với dĩ vãng, ở khoảnh khắc khi Tiêu Hoằng vung kiếm giết chết Lạc Lý Tư kia, ở khoảnh khắc khi Tiêu Hoằng bổ ra hàn băng, cưỡng ép lấy Vương Giả Khôi kia, nội tâm Tiêu Hoằng đã bắt đầu lột xác, hắn đã không còn là thợ mỏ nho nhỏ ở Thái Ngô Thành, càng không phải là tù nhân chạy nạn, cũng không là cái gì vương tử, mà không thể chối cãi chính là vua của Lạc Đan Luân!
Giờ phút này từ trên người Tiêu Hoằng đã không nhìn thấy chút nào khí tức bất đắc dĩ kia. Toàn thân hắn hoàn toàn bao phủ trong khí phách Vương giả.
- Truyền lệnh xuống, mau chóng đuổi tận giết tuyệt 20 vạn binh sĩ Thượng Bang bên trong Thiên Tế Tinh! Sau đó lão nhân, trẻ nhỏ toàn bộ di dời đến bên trong căn cứ Hải Quân, mọi người Lạc Đan Luân khác, chúng ta kề vai chiến đấu!
Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn thông tin truyền ra mệnh lệnh như thế, thanh âm trầm thấp mà hữu lực, vẻ mờ mịt và bất đắc dĩ trước đó đã không còn sót lại chút.
Hiện giờ lại nghe được thanh âm của Tiêu Hoằng, trong lòng các tướng lĩnh Lạc Đan Luân đã có tư vị khác, dĩ vãng Tiêu Hoằng chỉ là vương tử, chỉ là Quận trưởng Lý Hải Quận, Tiêu Hoằng mang đến cho bọn hắn thay đổi lớn, nhưng tới giờ này khắc này, Tiêu Hoằng đã thật sự chân chính tiếp nhận y bát của Cáp Thụy Sâm, trở thành chính thức vua của Lạc Đan Luân!
- Dạ, bệ hạ!
- Hiểu rõ, bệ hạ! Chúng thần nguyện ý thề sống chết chiến đấu!
Bên trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng, liên tiếp truyền đến thanh âm như thế, giọng điệu vang vang hữu lực. Chỉ có Tiêu Hoằng giờ này khắc này, mới có thể thật sự chứng tỏ bản chất của ba chữ "Lạc Đan Luân" này.
Chỉ có chiến đấu mới có thể chứng minh hy vọng!
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không có nói gì nữa, Ma Dực đen nhánh phía sau lưng hắn lại lần nữa mở ra, so với Ma Dực đỏ như máu trước kia, giờ khắc này Ma Dực phía sau lưng Tiêu Hoằng có vẻ càng thêm khổng lồ và đẹp đẽ quý giá, ngay khoảnh khắc mở ra phiến phiến năng lượng màu đen bay bay theo gió, giống như tuyết rơi màu đen.
Đồng dạng, giờ này, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, cùng đã tới 30799 cổ. Dưới tác dụng của tia năng lượng màu vàng, Ngự lực trong cơ thể ước chừng tăng lên hơn 2000 cổ, đã đạt Đại Ngự Sư cấp bốn.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, mang theo tín ngưỡng của người Lạc Đan Luân bay lên trời, chỉ có chiến đấu mới là hy vọng!
← Ch. 0907 | Ch. 0909 → |