Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0961

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0961: Nữ lang thang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Tin tức này dù gây ra sóng gió ở lớn ở thẻ liên hiệp Á Bình Ninh, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới sự vận hành trong nước. Các nghị viên, Tướng quân thông đồng cùng Khẳng Ni Tư, mọi người đều lo sợ, nhưng không ai đụng tới bọn họ, chỉ là mong rằng bọn họ có thể học được bài học trong trận sóng gió này, đừng nên không biết lượng sức nữa.

Trên thực tế, đêm Khẳng Ni Tư bị ám sát, một Chủ soái, 6 Tướng quân, 22 nghị viện, đồng thời nhận được một lá thư nặc danh, trong thư chỉ có 4 chữ: "Hãy rút kinh nghiệm sống".

Mục đích đã nói rõ, muốn chống đối Lạc Đan Luân ở thể liên hiệp Á Bình Ninh, muốn chống đổi Cách Lâm, đó là lấy trứng chọi đá, bao gồm cả tổng thống cũng không ngoại lệ.

Buổi chiều hôm đó, thể liên hiệp Á Bình Ninh dùng danh nghĩa công trạng anh hùng Á Bình Ninh, chuẩn bị quốc tang long trọng cho Khẳng Ni Tư.

Phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trên hành tinh sống cực kỳ xa xôi, Lãnh Thu Tinh.

Nơi này, lệ thuộc vào Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, nhưng vì nơi này không có bao nhiêu tài nguyên, vị trí không gian xa xôi, cho nên gần như sắp bị Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc bỏ quên.

Trình độ khai thác hành tinh này cũng không cao, cũng không có quá nhiều quân đồn trú.

8 giờ tối!

Bầu trời trong veo Lãnh Thu Tinh, một đoàn ánh sáng bỗng xẹt qua chân trời như sao băng, cũng không có gì lạ, càng không có ai chú ý tới.

Ngay sau đó, "sao băng" kia xẹt qua chân trời, kéo theo nóng cháy rơi vào trong rừng cây bắc bán cầu Lãnh Thu Tinh, gần rừng rậm đó là một cái thôn xóm nhỏ bé.

"Sao băng" này không phải thứ gì khác, chính là khoang thuyền cứu nạn của Tiêu Hoằng.

Ma Văn thăm dò tự động trên khoang thuyền cứu nạn phát hiện mặt đất, tự động khởi động trang bị giảm sốc, sau đó đập mạnh xuống mặt đất, tàu cứu nạn cũng bãi công.

Lăn lộn mấy vòng trên sườn núi phẳng, cuối cùng kẹt giữa hai gốc cây to, không động đậy nữa, dừng lại giữa thế giới tối tăm yên lặng này.

Chừng 10 phút sau, khoang tàu chở Tiêu Hoằng vẫn không có động tĩnh gì.

Bỗng chốc, có tiếng bước chân khi dừng khi bước truyền đến từ xa, trong rừng rậm tối tăm, một cái bóng người nhỏ nhắn đang dè dặt tới gần bên này.

Dựa vào ánh sao nhàn nhạt, có thể thấy được đó là một cô gái quần áo rách rưới, tóc tai lộn xộn, đang chạy tới gần khoang tàu. Ánh sáng mờ mờ chiếu rọi lên mặt nàng, có thể thấy rõ một bên má có một mảng da lớn như bị đốt cháy, nhìn có chút dọa người, nửa mặt còn lại thì bẩn thỉu, dáng người gầy yếu, mặt xanh tái, rõ ràng là biểu hiện thiếu dinh dưỡng.

Cái bộ dạng này, không có gì khác như dân du cư, tuổi khoảng 18-19.

Lúc này cô gái kia đang dè dặt tới gần khoang tàu từ trên trời rơi xuống, ánh mắt sợ sệt, nhưng càng có thêm tò mò.

Trốn sau gốc cây to, hai tay cô gái bám vào thân cây, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhút nhát nhìn khoang tàu dài hơn 3m cách đó khoảng 10m, dường như rất lưỡng lự.

Qua chừng 10 phút, thấy cục sắt lớn kia không có khác lạ, cô gái mới cố lấy dũng khí bước khỏi chỗ nấp, sau đó mò mẫm cẩn thận tới gần khoang tàu.

Trải qua mấy trận kiếp nạn, toàn bộ khoang tàu cứu nạn đã trở nên loang lổ, cộng thêm ma sát với tầng khí quyển, bề mặt gồ ghề cháy đen.


Bởi vì Lãnh Thu Tinh ở nơi xa xôi, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc càng lười để ý, cho nên văn minh Ma Văn nơi này cũng không cao, thứ cực kỳ tiên tiến như khoang tàu này thì càng biết ít hơn.

Chạm nhẹ vào vỏ khoang tàu, cảm giác nóng rát lập tức truyền qua ngón tay cô gái, làm cô ta vội rút tay về.

Nhưng ngay khi đó, Ma Văn loang lổ trên thân tàu bỗng sáng lên, tiếp theo khoang tàu cứu nạn hình thôi chầm chậm mở ra. Ở trong khoang, Tiêu Hoằng mặc Bất Khuất Khải, đội Vương Giả Khôi đã tràn máu, đang nằm trên giường kim loại, nắp đội cung cấp dưỡng khí ở miệng đã sắp cạn.

- A!

Nhìn Tiêu Hoằng toàn thân là máu, cùng cảnh tượng khoang tàu đầy máu kia, cô gái không kìm nổi hét ầm lên, sắc mặt trắng bệch, bản năng quay đầu bỏ chạy, bóng người chìm trong bóng tối.

Vài phút sau, lại có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, lại là cô gái kia vòng trở về, vẻ mặt sợ sệt.

Dè dặt đi tới cạnh Tiêu Hoằng, tay run run, gỡ mặt nạ cung cấp dưỡng khí ra, đặt tay trước mũi Tiêu Hoằng, dò thám hơi thở.

Còn thở được.

Phát hiện điều này, cô gái ngó trái ngó phái, như đang do dự.

Ngập ngừng một lát, cô gái như hạ quyết tâm, đôi tay nhỏ bé bắt đầu dùng sức nắm lấy bả vai Tiêu Hoằng, sau đó từ từ kéo người Tiêu Hoằng ra khỏi trong khoang tàu.

Tính cả Bất Khuất Khải cùng trọng lượng của Tiêu Hoằng, quả thật là quá nặng đối với cô gái bé nhỏ này, chỉ kéo được không tới 5m, cô gái đã đặt mông xuống đất, toát mồ hôi.

Nhưng ngay sau đó, cô gái lại túm bả vai Tiêu Hoằng, bắt đầu kéo xuống núi từng chút một, mỗi bước đều cố hết sức.

Suốt 2 tiếng, dưới cây cầu đá bên cạnh thôn, cô gái này toàn dựa vào nghị lực mạnh mẽ kéo theo Tiêu Hoằng mặc Bất Khuất Khải đến chỗ này.

Dưới cầu, khe nước trong suốt, chất đầy những vật lung tung, túi vải rách nát, còn có đủ thứ thượng vàng hạ cám, ở giữa đống đồ cũ này là một cái lều trại nhỏ dùng vải vụn đắp thành.

Phịch!

Cô gái kéo được Tiêu Hoằng tới cạnh lều trại, chân nhũn ra té xụi lơ xuống đất. Một đường gặp ghềnh, kéo Tiêu Hoằng suốt 2 giờ, chỉ bằng thân thể gầy yếu của cô gái, không thể không bội phục nghị lực của nàng.

Nhưng cô gái không dám nghỉ ngơi lâu, cố gắng đứng lên, sau đó ôm Vương Giả Khôi của Tiêu Hoằng, dùng sức tháo nó ra, sau đó đặt sang một bên, kế tiếp là Bất Khuất Khải.

Cởi ra mỗi một món, đều rất là quá sức.

Cởi áo giáp ra, mái tóc bạc của Tiêu Hoằng liền đập vào mắt cô gái, ngoài ra là trên người đầy những vết thương, nhất là vết thương trên bả vai và đùi, gần như bị xuyên thủng.

Ngó trái ngó phải, cô gái đứng dậy, múc nước sạch bên bờ sông, từ từ rửa sạch vết thương to nhỏ trên người Tiêu Hoằng, sau đó dùng vải băng bó bằng phương thức nguyên thủy nhất.

Cô gái này làm như thế, dường như không có xen lẫn mục đích khác, chỉ là đơn thuần xuất phát từ không đành lòng, không trải qua thế tục vẩy bẩn.

Lại bận rộn chăm sóc mấy tiếng, lúc này đã quá nửa đêm, cô gái mới rúc vào trong góc, lấy ra túi nhựa đặt dưới quần áo, trong đó có 2 cái bánh bao khô quắt, lấy ra một cái, cô gái co mình trong góc bắt đầu gặm nhấm.


Về phần Tiêu Hoằng bị băng bó như xác ướp, cứ lẳng lặng nằm cạnh khe suối.

Thực ra đây là tất cả những gì cô gái này có thể làm được, cô ta cũng không hiểu gì những tri thức chữa bệnh cao thâm.

Cả một ngày trôi qua, hết ban ngày đến ban đêm, Tiêu Hoằng nằm trên nệm may bằng vải vụn, khóe miệng co giật, sau đó từ từ suy yếu mở mắt. Một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Tiêu Hoằng, người bình thường không thể có loại ánh mắt này.

Những thứ trước mắt từ từ rõ ràng, Tiêu Hoằng cũng cảm thấy đau đớn ập tới toàn thân.

- Khụ khụ.

Tiêu Hoằng không khỏi ho khẽ, ánh mắt nhìn xung quanh, đây là chỗ nào? Địa ngục ư? Trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi nghĩ thé.

Hả?

Bỗng nhiên, ánh mắt suy yếu của Tiêu Hoằng trở nên cảnh giác, cảm thấy bên cạnh có gì lạ, khóe mắt mơ hồ thấy có một cái bóng đen đang tới gần.

Bản năng của Tiêu Hoằng toát ra một tia hung ác từ ánh mắt, cũng không để ý đau đớn trên người, vùng lên vươn tay nhanh như chớp, không nói một lời như rắn độc lao ra, xiết chặt cổ họng bóng đen đang tới gần mình.

Tuy rằng người đang trọng thương, nhưng có được thực lực Đại Ngự sư cấp bốn, trải qua vô số chiến tranh như luyện ngục rửa tội, cánh tay Tiêu Hoằng so với người thường, đúng là kìm sắt mà.

Bùm!

Ngay lập tức, Tiêu Hoằng không chút thương hại đẩy cái bóng đen này lên vách cầu đá.

- Ai?

Tiêu Hoằng cảnh giác hỏi, giọng điệu lạnh băng, uy áp vô biên, đôi mắt hung tàn như ma quỷ.

- Khục.

Tiếng đau đớn yếu ớt cắt qua không gian vắng lặng, như một chút gợn sóng trên mặt nước yên tĩnh.

Nghe âm thanh này, ánh mắt hung tàn của Tiêu Hoằng hơi đổi, liếc qua nhìn kỹ, nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Tiêu Hoằng thấy rõ bị mình đè lên vách đá là một cô gái yếu đuối, một bên má đã bị cháy không ra hình, bộ dáng lúc này rất đáng thương. Lúc này đôi tay bé nhỏ của nàng đang cố nắm lấy ngón tay như thép của Tiêu Hoằng, mặt nhỏ đỏ bừng lên, hai chân không ngừng đạp giãy giụa, dường như sắp tắt thở.

Thấy thế, ánh mắt lạnh băng của Tiêu Hoằng thay đổi, đôi mắt hung tàn xuất hiện vẻ kinh dị, sau đó từ từ thả tay ra.

Bịch!

Cô gái nhỏ nhắn yếu đuối này liền té xuống, ôm cổ ho mạnh, có vẻ rất khó chịu.

Còn Tiêu Hoằng vẫn cứ lạnh băng như cũ, trải qua vô số giết chóc, vô số trận chiến thảm thiết, đủ loại kiếp nạn, Tiêu Hoằng đã lạnh nhất rất nhiêu với cái gọi là nhân tình thế sự. Ở trong mắt Tiêu Hoằng, dường như chỉ có kẻ thù và đồng bọn, không còn gì khác.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)