← Ch.0996 | Ch.0998 → |
Cùng lúc đó ở Thần Quyến Tinh Mạc Cáp Đốn trải qua hơn nửa năm điều trị. Thương thế đã có điều chuyến biển tốt đẹp. Tuy nhiên, nếu muốn khỏi hẳn, phát huy ra thực lực lúc đỉnh phong nhất còn cần thời gian vài năm.
Giờ phút này, Mạc Cáp Đốn đang nằm trong một phòng chữa thương, bốn phía trên vách tường trừ Dược Văn vô giá vô cùng quý báu, ngoài ra còn có từng khối từng khối Hồng quang thạch lớn bằng cỡ trừng ngỗng, có thể tảm bổ Ngự lực trong cơ thể hắn.
Bên trong phòng hình tròn, trừ Mạc Cáp Đốn nằm trên giường bệnh, chỉ có một mình Đạo Sâm. Toàn bộ gian phòng có thể nói vô cùng im lặng.
Đạo Sâm đứng ở bên cạnh Mạc Cáp Đốn, trong tay cầm Ma Văn tin tức, đang theo dối từng tin tức tiến triển truy tìm Tiêu Hoằng. Không thể phủ nhận, hiện giờ tồn tại của Tiêu Hoằng, đã hoàn toàn biến thành một cây gai nhọn đâm trong tim Mạc Cáp Đốn, một ngày không diệt trừ, thì một ngày cuộc sống hàng ngày của Mạc Cáp Đốn khó yên tâm.
Trừ bản thân Tiêu Hoằng chính là kế thừa của Cáp Thụy Sâm, ngoài ra còn có một tầng thân phận đặc thù của Tiêu Hoằng kia. Nếu so sánh Thái Qua Vũ Trụ như một thùng thuốc nổ, như vậy Tiêu Hoằng chính là nắm một mồi lửa, chỉ cần một chút đốm lửa nói không chừng Thái Qua Vũ Trụ sẽ nổ tung.
- Thượng Bang liên hợp thể xuất động 22 hạm đội, đã liên tục đi truy tìm nhiều tháng, không thu hoạch được gì, sưu tầm tiêu hao hết 700 tỉ kim tệ!
- Chư quốc các Xích Nghĩa khác cũng như thế, tổng cộng tiêu hao cũng có 600 tỉ kim tệ. Một trận chiến ở Ma Duệ Tinh, cộng thêm đầu nhập truy tìm, đã làm cho Xích Nghĩa liên hợp thể tiêu hao đạt tới thật lớn chưa từng có, không thể không tiếp tục tăng cao thuế má các ngành sản xuất!
Đạo Sâm liên tục không ngừng nói.
- Ta không muốn nghe những điều vô ích đó, ta chỉ muốn biết kết quả!
Mạc Cáp Đốn phát ra tiếng nói thâm trầm, bên trong giọng điệu có thể nghe ra cực độ bất mãn.
- Không có tìm được nửa điểm bóng dáng của Tiêu Hoằng!
Đạo Sâm tạm dừng một chút, nhỏ giọng nói.
Đồng thời nhìn thoáng qua cánh tay của mình, làn da đã trở nên sần sùi. Có thể nói, Đạo Sâm cùng tràn ngập hận ý vô tận đối với Tiêu Hoằng. Đây là vết thương Tiêu Hoằng lưu lại cho hắn không thể xóa nhòa.
"Ầm!"
Ngay trong nháy mắt Đạo Sâm vừa mới nói ra lời này, lại nhìn bàn tay thon dài của Mạc Cáp Đốn, vỗ nhẹ bên cạnh người một cái, lập tức truyền đến một tiếng nổ vô cùng trầm trọng, toàn bộ vách tường phòng điều trị, cũng không khỏi chấn động vài cái.
- Rác rưởi! Đều là một đám rác rưởi!
Mạc Cáp Đốn phát ra thanh âm trầm thấp như thế, bên trong giọng điệu tràn ngập bất mãn: 1,
- Vận dụng vô số nhân lực vật lực, hơn nửa năm qua đi, vậy mà ngay cả một sợi lông của Tiêu Hoằng cũng không tìm được, không phải rác rưởi, là cái gì?
Đạo Sâm không có lên tiếng, hơi cúi người lẳng lặng nghe.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bên trong phòng có vẻ vô cùng ngưng trọng. Trên thực tế, cũng không trách được Mạc Cáp Đốn phẫn nộ. Toàn bộ Xích Nghĩa liên hợp thể hiện đang ở vào trạng thái cực độ lười biếng, giống như một con sư tử vĩnh viễn đều nửa ngủ say nửa tỉnh, mơ mơ màng màng.
Mạc Cáp Đốn không biết gì về tình trạng của Tiêu Hoằng hiện nay, trong lòng sao có thể không lo lắng. Hơn nữa Tiêu Hoằng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn làm cho Thiên Tế Tinh đang hấp hối biến thành có thể khiêu chiến với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Nếu không phải Mạc Cáp Đốn tự mình ra tay, phải trả cái giá bị trọng thương, hậu quả còn không biết sẽ như thế nào? Bởi vậy đủ để thấy Tiêu Hoằng chính là yếu tố bất ổn nhất của Xích Nghĩa liên hợp thể.
Tiêu Hoằng hiện tại rốt cuộc muốn làm gì?
Đây mới là nghi vấn Mạc Cáp Đốn e ngại nhất. Nhất là hiện tại, hắn căn bản không thể tiếp tục ra tay, mà nếu thực lực của Tiêu Hoằng một lần nữa lớn mạnh đến giống như Thiên Tế Tinh đỉnh phong kia, vậy thì tuyệt đối là phiền toái rất lớn.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, Mạc Cáp Đốn bỗng nhiên thở phào một hơi dài. Trong ánh mắt lóng lánh ra một chút sáng bóng khác thường. Dường như hạ quyết định quyết tâm làm chuyện gì, lại dường như tràn ngập cố kỵ.
Tuy nhiên, sau một lát trầm tĩnh, Mạc Cáp Đốn vẫn là chậm rãi đứng lên, sau đó chậm rãi đi ra ngoài phòng điều trị.
Đối với hành động của Mạc Cáp Đốn như vậy, Đạo Sâm có chút nghi hoặc, tuy nhiên, hắn cũng không dám hỏi đến, chỉ có thể hết sức thành thực đi theo phía sau Mạc Cáp Đốn.
Đi ra ngoài phòng điều trị, lại nhìn Mạc Cáp Đốn đã bắt đầu đi tới hướng đỉnh tháp Nghĩa Chính Tháp!
Nhìn thấy một màn như thế, sắc mặt Đạo Sâm thoáng hơi đổi sắc, bởi vì từ khi hắn bắt đầu nhận Mạc Cáp Đốn làm sư phụ, gần như chưa từng nhìn thấy Mạc Cáp Đốn đi lên đỉnh tháp Nghĩa Chính Tháp.
Mà ở Thần Quyến Tinh cũng có một quy định không thành văn: Đỉnh tháp Nghĩa Chính Tháp là tượng trưng cho thần quyền tuyệt đối của Áo Cách Tư, không thể chối cãi có thể nói là cấm địa, tự tiện bước vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Ngươi ở chỗ này chờ một chút!
Đợi đi lên đến khoảng giữa có chừng một trăm bậc thềm, Mạc Cáp Đốn bỗng nhiên trầm giọng nói với Đạo Sâm.
- Dạ, sư phụ!
Đạo Sâm không dám chậm trễ, hết sức cung kính đáp lại.
Lại nhìn Mạc Cáp Đốn hơi chút sửa sang lại một chút áo quần, trong ánh mắt uy nghiêm, trầm tĩnh của hắn hiện lên một chút vẻ không yên. Tiếp theo Mạc Cáp Đốn hơi có chút cố kỵ tiếp tục bước chân đi lên.
Đạo Sâm cung kính đứng ở tại chỗ. Ngàn năm qua, không có người nào biết trên đỉnh Nghĩa Chính Tháp, rốt cuộc cất giấu loại bí mật gì.
Chậm rãi đi đến cuối bậc thềm, Mạc Cáp Đốn đi tới trước một cửa đá đen như mực. Hít sâu mấy hơi thở, hắn mới từng chút từng chút đẩy ra cánh cửa đá đen như mực này.
Chỉ thấy bên trong một mảng âm trầm, một gian phòng vuông vức không có bất kỳ trang trí gì, duy chỉ có trên vách tương đối diện là một cái khe nứt không gian tràn ngập thần bí, giống như một cái lốc xoáy, phát ra một lực lượng bàng bạc.
Phía trước khe nứt không gian, chỉ có một cái bàn đá vuông vức bóng loáng, phía trên bàn đá đặt một cái Ma Văn màu đen nhánh, ngoài ra, bên trong phòng không lớn này cũng không có vật gì khác.
Thật cẩn thận đóng cánh cửa thấy trên mặt Mạc Cáp Đốn, đã bắt đầu toát ra vẻ e sợ, cùng với cung kính cực kỳ mất tự nhiên. Tiếp theo Mạc Cáp Đốn liền hết sức chân thành quỳ lạy ở phía trước khe nứt không gian, trong miệng lầm nhẩm một hồi, rồi mới đưa tay khởi động Ma Văn màu đen trên bàn đá.
- Chuyện gì?
Ước chừng trôi qua thời gian chừng năm phút đồng hồ, bên trong phòng mới vang vọng thanh âm như thế. Thanh âm trầm thấp, bình thản, căn bản không thể nhận ra rốt cuộc bao nhiêu tuổi.
- Dạ... Xích Nghĩa liên hợp thể hiện đang có chút phiền toái nhỏ...
Tiếp theo Mạc Cáp Đốn liền nơm nớp lo sợ nói ra hết mọi chuyện xảy ra, bao gồm A Di La ra tay đả thương mình, bao gồm Tiêu Hoằng, nghịch đồ kế thừa của Cáp Thụy Sâm này, hết thảy gây nên.
- Khẩn cầu ngài chỉ dẫn phương vị cụ thể của Tiêu Hoằng!
Mạc Cáp Đốn cuối cùng bổ sung.
- A Di La! Có lẽ tâm cảnh hắn lại bắt đầu xao động rồi! Về phần Tiêu Hoằng kia...
Thanh âm ngừng lại một lát, mới nhẹ giọng nói:
- Hắn ở trên Lãnh Thu Tinh, tại Thạch Đông Thôn!
- Bái tạ ngài chỉ dẫn!
Mạc Cáp Đốn vô cùng cung kính nói. Lại nhìn trên trán Mạc Cáp Đốn đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Thanh âm không có tiếp tục nói thêm bất kỳ điều gì, toàn bộ trong phòng một lần nữa rơi vào cảnh tĩnh mịch. ,
Bản thân Mạc Cáp Đốn cũng không dám trì hoãn quá lâu, thật cẩn thận đứng dậy rời khỏi gian phòng. Sau đó vô cùng cũng kính khép kín cửa đá lại.
Theo cửa đá khép kín, lại nhìn trên mặt Mạc Cáp Đốn, vẻ hèn mọn trước đó đã hoàn toàn biến mất, lập tức thay bằng vẻ ác liệt đầy sát ý.
Về phần thanh âm kia rốt cuộc là ai, nói vậy trừ Mạc Cáp Đốn cùng với người cùng cấp Ngự Không với hắn, không có ai biết được.
- Tức khắc báo cho Hải Đình Gia biết, Tiêu Hoằng ở trong Thạch Đông Thôn, Lãnh Thu Tinh. Lần này, ta không hy vọng nghe nói tới tin tức Tiêu Hoằng còn sống!
Đi tới bên cạnh Đạo Sâm, Mạc Cáp Đốn hạ giọng nói một câu, rồi chậm rãi đi trở về phòng điều trị, thỉnh thoảng còn ho nhẹ hai tiếng.
Đạo Sâm đứng tại chỗ, nghe nói như thế, sắc mặt hơi hơi giật giật, Mạc Cáp Đốn làm thế nào biết phương vị cụ thể của Tiêu Hoằng?
Trên đỉnh Nghĩa Chính Tháp, rốt cuộc có cất giấu bí mật gì?
Tuy rằng trong lòng tràn ngập nghi vấn, nhưng Đạo Sâm vẫn là tin tưởng vững chắc đối với tin tức của Mạc Cáp Đốn, hắn lập tức sử dụng hệ thống tin tức mã hóa siêu cấp, gửi đi tin tình báo theo nguyên câu nói của Mạc Cáp Đốn cho Hải Đình Gia ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Giờ này khắc này Hải Đình Gia đối với việc truy tìm Tiêu Hoằng, có thể nói đã hết đường xoay xở. Hải Đình Gia ở vị trí cao nhất trong phòng họp, nhìn thấy tin tức của Đạo Sâm gửi tới, ánh mắt không kìm được thoáng hơi đổi sắc.
Lãnh Thu Tinh?
Có thể nói, đối với tinh cầu này ngay cả Hải Đình Gia đều đã quên mất từ lâu, khởi động bản đồ Ma Văn giữa các tinh, Hải Đình Gia mới biết được tường tận vị trí của Lãnh Thu Tinh.
Ở vào khu vực vô cùng xa xôi phía đông của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, khu vực trực thuộc quản hạt của Trương Thượng Quân.
- Không thể tưởng được A Di La này thật đúng là biết chọn lựa địa phương mà! Lại là khu vực xa xôi, xa ánh mắt trời!
Hải Đình Gia thì thào tự nói. Có thể nói, nếu không phải Đạo Sâm trực tiếp điểm ra, phỏng chừng không tới tám năm mười năm, Hải Đình Gia cũng không nhớ đến Lãnh Thu Tinh.
- Triết Khoa Tổng tham mưu trưởng, đối với chuyện này ngươi thấy thế nào?
Hải Đình Gia hỏi Triết Khoa ở bên cạnh.
- Ở khu vực trực thuộc chúng ta, cái này càng dễ làm. Việc cấp bách, tự nhiên là mau chóng diệt trừ, càng nhanh càng tốt!
Triết Khoa không chút do dự đáp lại.
Đối với đề nghị của Triết Khoa, Hải Đình Gia không có trực tiếp đáp lại, mà rất nhanh phát ra tin tức mã hóa cao cho Trương Thượng Quân quan chỉ huy cao nhất bốn tinh quận phía đông của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, báo cho hắn biết phương vị cụ thể của Tiêu Hoằng, đồng thời mệnh lệnh hắn toàn quyền phụ trách đuổi giết Tiêu Hoằng, phàm là quân đội ở trong bốn tinh quận phía đông đều có thể tùy ý điều động.
Trương Thượng Quân đang ở bên trong Ma Văn chiến hạm loại hình lớn Tinh Sư Hào, giờ phút này đang truy tìm ở bên trong Tái Tư Tinh Quận phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Qua thời gian hơn nửa năm, Trương Thượng Quân rõ ràng gầy ốm đi rất nhiều, cũng già nua rất nhiều, nguyên nhân chỉ có một: Đó chính là sau một trận chiến Ma Duệ Tinh, quân khu phía đông của Trương Thượng Quân, nguyên khí đại thương, binh lực tổn thất quá nửa.
Trước mắt còn phải gánh nặng trọng trách truy tìm Tiêu Hoằng.
Không thể phủ nhận, giờ này khắc này, Trương Thượng Quân đã hận Tiêu Hoằng thấu xương.
Biết được tin tức từ Hải Đình Gia gửi tới, sắc mặt Trương Thượng Quân đầu tiên là thoáng hơi đổi sắc, sau đó trong ánh mắt lập tức nổi lên vẻ hung tàn.
Tiếp theo Trương Thượng Quân dời ánh mắt nhìn ngay Lý Long một sĩ quan phụ tá của mình, truyền lệnh:
- Dò tra cho ta một chút: Quan chỉ huy quân sự cách Lãnh Thu Tinh gần nhất là ai?
- Báo cáo chủ soái! Cách Lãnh Thu Tinh gần nhất chính là căn cứ quân sự Liệt Tư, có được quân sổ 5 vạn quân, mà trước mắt tướng lĩnh quân sự cách Lãnh Thu Tinh gần nhất là Thiệu thượng tướng, hạm đội Ma Văn Long Khải của hắn đang ở khu vực A138, cách Lãnh Thu Tinh chí có hành trình một ngày!
Sĩ quan phụ tá Lý Long báo cáo tửng chữ từng câu một.
- Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!
Trương Thượng Quân không kìm được bật thốt ra như thế, trong ánh mắt đã toát ra vẻ tàn bạo vô tận:
- Ra mệnh lệnh đi! Lệnh cho Thiệu tướng quân cùng với hạm đội của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Lãnh Thu Tinh, nhưng chớ đả thảo kinh xà!
← Ch. 0996 | Ch. 0998 → |