Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 1010

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 1010: Một người truy đuổi ngàn dậm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Nếu nhớ lại ngày đó thời điểm Tiêu Hoằng ở Ma Duệ Tinh, đã làm cho bọn họ cảm nhận được tàn bạo, như vậy hành động trước mắt, so sánh với dĩ vàng quả thực là chỉ có hơn chứ không kém.

Phóng mắt nhìn lại, nơi Tiêu Hoằng đi qua thành một đồng hỗn độn, vạn vật đều bị hủy diệt, làm cho người ta có cảm giác giống như Ma Vương buông xuống.

- Này... Tiêu Hoằng mới đây không phải chỉ có Đại Ngự Sư cấp bốn sao? Nhưng này...

- Còn nữa, Tiêu Hoằng kia rốt cuộc là chuyện gì vậy? Điên rồi sao?

Trong lúc nhất thời, cư dân của Thái Qua chú ý theo dõi tới thế cục của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đều phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục như thế.

Các nguyên thủ quốc gia nhìn bên trong màn hình, tình hình Tiêu Hoằng một đường đuổi giết Thiệu Bỉ Kỳ, lại cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Từ xưa tới nay, một người một ngựa xông vào một quốc gia, chỉ vì báo thù, có lẽ trừ Cáp Thụy Sâm ngàn năm trước kia, gần như không có người nào dám làm như thế.

Đồng thời đánh cho quân khu phía đông của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc răng rơi đầy đất, nhất là Mạc Cáp Đốn trọng thương, Đạo Sâm cũng có thương trong người... Nên thời điểm này, muốn bằng tốc độ nhanh nhất tìm được người ngăn cản Tiêu Hoằng, cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho dù tìm được, nếu muốn trong vòng một ngày chạy tới quân khu phía đông, dường như cũng là chuyện không có khả năng.

Nhìn lại quân khu phía đông của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tình thế đã chuyển biến xấu tới mức không thể khống chế.

Chính là gần như chỉ trong thời gian một ngày, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ước chừng có 50 vạn binh sĩ bị mất mạng, Ma Văn chiến hạm 18 chiếc, Ma Văn vận tải hạm vô số kể, ngoài ra, còn có hơn 30 triệu dân chúng Thượng Bang.

Mà trọng yếu hơn là, bước chân báo thù của Tiêu Hoằng lại không có ai có năng lực ngăn cản, trừ Trương Thượng Quân Ngự Hồn cấp ba này nói không chừng còn có sức liều mạng, nhưng Trương Thượng Quân cũng không ngốc, hắn sẽ chủ động đi trêu chọc tên điên Tiêu Hoằng kia sao? Nhất là có vết xe đổ của Nặc An Cát, Thiệu Bỉ Kỳ.

- Như thế nào có thể như vậy?

Trương Thượng Quân cho tới bây giờ, cũng không thể tin một màn trước mắt là thực. Một cái quân khu phía đông to lớn như vậy, có tới mấy trăm vạn quân đội, lao lực vất vả truy tìm Tiêu Hoằng, tìm được rồi lại không đủ sức ngăn cản, ngược lại để cho Tiêu Hoằng một mình khuấy đảo gà chó cũng không yên.

- Bí mật truyền lệnh cho quân đội, buông bỏ Thiệu Bỉ Kỳ, ven dường không

Được tiến hành bất kỳ ngăn chặn nào!

Trương Thượng Quân nhìn màn hình trước mặt, sắc mặt từng chút từng chút trở nên âm trầm xuống, nhẹ giọng phát ra mệnh lệnh.

Làm như vậy, Trương Thượng Quân biết rất rô, sẽ đắc tội với Hải Đình Gia, nhưng điều đó dù sao hy sinh một Tướng quân vô đụng, cũng tót hơn so với đi đứt toàn bộ quân khu phía đông.

Hơn nữa bản thân Trương Thượng Quân cũng đã nhìn ra, đoàn Ngự lực kia dường như là nhiên liệu tạo sức chiến dấu cho Tiêu Hoằng. Vì thế mà một mặt cho binh sĩ Thượng Bang tiến hành ngăn cản, không có sai, sẽ tranh thủ được chút thời gian, nhưng không thể nghi ngờ cũng sẽ làm cho sức chiến đấu của Tiêu Hoằng càng ngày càng mạnh, cuối cùng cường đại đến mức không người nào có thể ngăn cản.

- Buông bỏ Thiệu Bỉ Kỳ? Nhưng giáo chủ đại nhân vừa mới...

Trợ thủ của Trương Thượng Quân có chút cố kỵ nói, bởi vì vừa mới nhận được mệnh lệnh của Hải Đình Gia chính là phải toàn lực bảo vệ Thiệu Bỉ Kỳ.

- Nghe theo đi! Xảy ra chuyện gì bản thân ta gánh vác!

Trương Thượng Quân lộ vẻ mặt nghiêm túc, một tay chỉ vào trợ thủ, vô cùng quả quyết nói.

- Dạ, Rõ!

Gã trợ thủ liên tục ứng đáp, sau đó thông qua hệ thống mã hóa cao, phát ra mệnh lệnh cho các đội quân.


Thiệu Bỉ Kỳ ở bên trong Ma Văn chiến hạm Long Khải Hào, giờ phút này như trước nằm ở trong hộp giữ ấm, nhìn phía trên màn hình bên cạnh, Tiêu Hoằng một đường giết hại đuổi giết mà đến, vẻ tức giận trước kia đã không còn sót lại chút gì, lại biến thành chỉ có sợ hãi và hoảng loạn.

Nhất là tốc độ của Tiêu Hoằng tiến lên đã vượt qua Ma Văn chiến hạm.

- Thiệu Bỉ Kỳ Tướng quân! Đại sự không ổn rồi, vừa mới thông qua Ma Văn thăm dò hạm của chúng ta phát hiện, hạm đội tiến đến tiếp viện đã bắt đầu toàn bộ thối lui!

Một gã hạm viên bỗng nhiên đi vào bên cạnh Thiệu Bỉ Kỳ, vẻ mặt nghiêm trọng nói.

- Cái gì?

Nghe nói như thế, trên mặt Thiệu Bỉ Kỳ không kìm được biến sắc, vội nhìn bên trong màn hình, chỉ thấy rậm rạp hạm đội tiếp viện đều đã đình chỉ bay tới hướng tiếp viện, sau đó thay đổi hướng đi khác, tận khả năng tránh xa con đường truy đuổi của Tiêu Hoằng.

Một màn như vậy rốt cuộc tỏ rõ điều gì? Thiệu Bỉ Kỳ hiểu ngay đã bị Trương Thượng Quân buông bỏ.

- Không... Không... Không có khả năng như vậy! Chẳng lẽ Trương Thượng Quân hắn không biết ta rốt cuộc là ai sao?

Ơ bên trong hộp giữ ấm, Thiệu Bỉ Kỳ đột nhiên trở nên kích động lên, trong lòng lại như rơi xuống hầm băng.

Nếu không có binh sĩ ngăn cản, tùy ý Tiêu Hoằng truy đuổi, như vậy không tới nửa tiếng, Thiệu Bỉ Kỳ chắc chắn phải bị Tiêu Hoằng chém ngàn vạn đao. Nhất là hắn nhìn thấy tên Tiêu Hoằng kia đến tột cũng là đôi đãi với cừu địch như thế nào, toàn bộ đều là hành hạ đến chết.

Vừa nghĩ tới đây, Thiệu Bỉ Kỳ liền toát ra một đầu mồ hôi lạnh, hai chân đã bắt đầu không kìm được lạnh run.

Không chỉ là Thiệu Bỉ Kỳ, mà tất cả hạm viên trong chiếc Long Khải Hào, không sai biệt lắm đều chung một bộ dáng, trên mặt treo đầy sợ hãi, giống như bị Tử Thần đuổi giết sát sau lưng.

- Tướng quân! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Một gã hạm viên nơm nớp lo sợ hỏi.

- Nếu Trương Thượng Quân hắn bất nhân, thì chớ trách chúng ta bất nghĩa! Mệnh lệnh cho hạm đội, điều chỉnh đường bay, hướng tới Tinh Sư Hào tổng bộ quân khu phía đông!

Thiệu Bỉ Kỳ tạm dừng một lát, phát ra mệnh lệnh.

Trên thực tế, Thiệu Bỉ Kỳ ra lệnh như vậy, thật sự là quá ngoan độc! Nói trắng ra, chính là Trương Thượng Quân ngươi nếu không cứu ta, ta đây liền cột cả người vào một khối!

Mà trọng yếu hơn là, hệ Hằng tinh Mai Lệ An ở chỗ Tinh Sư Hào, đúng là đại bản doanh của quân khu phía đông, không thể cho phép xuất hiện bất kỳ sơ suất nào. Đừng nói tiến vào hệ Hằng tinh Mai Lệ An, cho dù là bước vào trong vòng khoảng cách an toàn, quân khu phía đông đều không thể không tiên hành phản ứng, cho dù Trương Thượng Quân phải buông bỏ chính mình, cũng phải lo lắng cho Mai Lệ An Tinh và an nguy của bản thân hắn.

Trương Thượng Quân ở bên trong Tinh Sư Hào, dĩ nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy tình hình Thiệu Bỉ Kỳ thay đổi đường bay, bay thẳng đến chỗ mình, sắc mặt âm trầm của hắn không kìm được trở nên một màu xanh mét.

- Chết tiệt!

Trương Thượng Quân không kìm được bật thốt ra như thế! Hắn tự nhiên hiểu được ý đồ của Thiệu Bỉ Kỳ.

- Báo cáo chủ soái! Thiệu Bỉ Kỳ năm phút sau sẽ tiến vào đến khu vực cảnh giới của hệ Hằng tinh Mai Lệ An chúng ta. Xin hỏi chúng ta nên xử trí như thế nào?

Gã trợ thủ của Trương Thượng Quân hỏi tiếp.


Giờ này, Trương Thượng Quân thật sự hận không thể lệnh cho hạm đội hoàn toàn phá hủy Ma Văn chiến hạm Long Khải Hào, nhưng nếu làm như vậy tuyệt đối là hậu quả nghiêm trọng không thể tưởng tượng.

- Mệnh lệnh cho hạm đội đóng quân ở phía tây bắc hệ Hằng tinh Mai Lệ An, tức khắc tập kết, toàn lực ngăn chặn Tiêu Hoằng. Nhớ lấy giữa chiến hạm và chiến hạm trong đó, không cần quá mức gần nhau!

Trương Thượng Quân cực kỳ không tình nguyện phát ra mệnh lệnh như thế. Sau đó vô thật mạnh một cái trên tay vịn ghế dựa bên cạnh. Giờ khắc này, Trương Thượng Quân cũng phi thường rõ ràng, quân khu phía đông sắp có phiền toái lớn, thậm chí là hạo kiếp không thể tránh khỏi.

Cho tới bây giờ Trương Thượng Quân cũng rất khó tưởng tượng, người khởi xướng hết thảy chuyện này chỉ là một mình Tiêu Hoằng.

Hơn nữa sức chiến đấu điên cuồng và khí thế tràn ngập cừu hận đó của Tiêu Hoằng, quả thực khiến lòng người rét run.

Ngắn ngủi nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng một đường truy đuổi Thiệu Bỉ Kỳ đã hoàn toàn tiến vào tới khu vực trung tâm quân sự của quân khu phía đông. Nơi này có thể nói đề phòng rất nghiêm mật, ven đường phía trên các tinh cảng, phía trên vẫn thạch, toàn bộ có trang bị từng khẩu Ma Văn trọng pháo, hoặc là giàn phóng phi đạn.

Thậm chí còn có màn lưới chùm tia Ma Văn phòng hộ.

Tuy nhiên, giờ khắc này muốn ngăn cản bước chân tàn sát của Tiêu Hoằng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng. Đối mặt với phi đạn cuồn cuộn mãnh liệt bắn tới, Tiêu Hoằng bay nhanh trong hư không giống như sao chổi, một cánh tay đẩy tới phía trước, năm ngón tay mở ra. Trong nháy mắt ở phía trước Tiêu Hoằng, rậm rạp lớp băng giống như Hàn Băng Phong Bạo, trực tiếp thổi quét Ma Văn đạn pháo ở phía trước không còn, sau đó lập tức lướt qua trận địa phòng ngự không gian, không quản tới hết thảy bay tới hướng Long Khải Hào chỗ Thiệu Bỉ Kỳ.

Nếu số mệnh đã tuyệt con đường làm người của Tiêu Hoằng, như vậy Tiêu Hoằng chỉ có thể nghĩa vô phản cố trầm luân là ma.

Thiệu Bỉ Kỳ ở bên trong Long Khải Hào, nhìn lên màn hình, điểm sáng đại biểu cho Tiêu Hoằng kia đang không ngừng hướng tới gần Long Khải Hào, sắc mặt tái nhợt của hắn đã trở nên một màu trắng bệch..

Có một số thời điểm, tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là trơ mắt nhìn cái chết đang từng chút từng chút rảo bước tới trước mặt mình.

Mà ở trên một mặt màn hình khác, biểu hiện hình ảnh chính là Tiêu Hoằng đang chém một chiếc Ma Văn hạm tiếp Tế Tiếp viện thành hai đoạn, sau đó là hình ảnh phá hủy ở giữa hạm đội.

Hai liên hợp hạm đội, 12 chiếc Ma Văn chiến hạm, mà cũng không thể ngăn cản bước chân giết chóc của Tiêu Hoằng, ngược lại là một mảnh lại một mảnh đoàn Ngự lực bị Tiêu Hoằng một lần nữa hấp thu vào trong cơ thể.

Giúp cho sức chiến đấu của Tiêu Hoằng lâm thời thẳng bức tới Ngự Hồn cấp năm.

Lại một giờ qua đi, ở phía tây bắc hệ Hằng tinh Mai Lệ An, lại là một bộ hình ảnh thi hài khắp nơi. Giờ khắc này, rồi lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nhìn lại Tiêu Hoằng đã trực tiếp xông vào hệ Hằng tinh Mai Lệ An, Ngự lực quang trên người đã biến thành màu xanh sẫm, phiến phiến băng tinh màu xanh phản chiếu dưới ánh sáng của hằng tinh, phát ra hào quang chói mắt.

Nhưng đối với binh sĩ Thượng Bang mà nói, hào quang như vậy lại là lạnh như băng và tượng trưng của tàn bạo.

Nhìn Tiêu Hoằng dừng lại ở trong hư không, quanh thân phát ra khí thế cuồn cuộn, 6 chiếc Ma Văn chiến hạm phụ trách ngăn cản, rồi lại bắt đầu kìm lòng không được chậm rãi bay lệch qua một bên, tràn ngập vô tận kiêng kỵ và e ngại.

Nhìn lại Thiệu Bỉ Kỳ ở trong Long Khải Hào, thì bắt đầu như trước không quân tới hết thảy, tận khả năng rớt ra một khoảng cách với Tiêu Hoằng. Ngay cả Tinh Sư Hào của Trương Thượng Quân, cũng lựa chọn rút lui, tiến vào chỗ sâu trong hệ Hằng tinh Mai Lệ An.

Tiêu Hoằng dừng lại giữa hư không, như ác ma lạnh như băng nhìn lướt qua Tinh Sư Hào và Long Khải Hào có ý đồ chạy trốn, không kìm được hơi híp mắt, đồng tử có chứa lốc xoáy màu máu dần dần hiển lộ sát ý.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không tạm dừng lại lâu, một lần nữa gọi ra cự kiếm mỏ neo khiến mọi người sinh úy kỵ kia, rồi tung hoành giữa vòng vây Ma Văn chiến hạm, mạnh mẽ đánh giết mở ra một con đường máu, sau đó ánh mắt liền khóa chết trên Tinh Sư Hào, rồi không quân tới hết thảy bay nhanh tới gần.

Nhanh như một tia chớp, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở đầu Tinh Sư Hào, dán ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tinh Sư Hào, bởi vì ở phía trên thân hạm Tinh Sư Hào, Trương Thượng Quân mặc bộ phục Lam y Chủ soái đang đứng ở nơi đó, biểu tình lạnh như băng, quanh thân đồng dạng tản ra sóng Ngự lực màu xanh.

- Tiêu Hoằng! Không thể tường được ngươi lại có thể đi tới chỗ này, nhưng không cần khờ dại nghĩ rằng ngươi có thể ở quân khu phía đông muốn làm gì thì làm. Thiên địa to lớn, chính khí mênh mông cuồn cuộn, là không có chỗ cho Ma đầu ngươi này sống yên ổn! Từ xưa đến nay, tà không thắng chính!

Trương Thượng Quân giọng điệu cao vút nói với Tiêu Hoằng, thanh âm thông qua sóng Ngự lực truyền đi, thậm chí làm cho vẫn thạch ở bốn phía, đều phát ra chấn động.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)