Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 1067

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 1067: Đường về nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Đối với sự bổ nhiệm của Tiêu Hoảng. Ai Nhi Phu tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tiêu Hoằng chính thức hạ mệnh lệnh, Ai Nhĩ Phu vẫn có nhiều cảm khái.

Giờ khắc này, phảng phất mọi việc đã rõ ràng, Ai Nhĩ Phu sau này trở thành một thành viên của Đế quốc Lạc Đan Luân, hắn phải tận trung với Tiêu Hoằng, tận trung với Lạc Đan Luân đế quốc.

- Dạ, bệ hạ!

Ai Nhĩ Phu chậm rãi nâng cánh tay, đặt ở mi tâm, khuỷu tay nâng cao, hướng về Tiêu Hoằng chào theo nghi thức đặc biệt của quân đội Lạc Đan Luân.

- Như vậy, hết thảy liền nhờ vả chủ soái Ai Nhĩ Phu, cũng hi vọng ngươi có thể phối hợp vui vẻ với chủ soái Áo Thác.

Tiêu Hoằng đi tới trước mặt Ai Nhĩ Phu, từng chút một gắn quân hàm Hồng y Chủ soái của Lạc Đan Luân truyền thừa lại tới nay, tỉ mỉ đeo lên vai của Ai Nhĩ Phu.

Hai cái quân hàm chủ soái, hoàn toàn được chế từ tơ vàng kim thiền ti, mặt trên được khảm đồ án Hàn sương long màu bạc.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên Tiêu Hoằng tự mình trao quân hàm cho một chủ soái, đồng thời là ở dưới hoàn cảnh đặc biệt này.

Giờ khắc này, Ai Nhĩ Phu đứng trước mặt Tiêu Hoằng, cùng lần đầu tiên cảm nhận được khí phách và uy nghiêm trên người Tiêu Hoằng, khiến người ta có cảm giác đáng để dựa vào.

- Bệ hạ, ngài vừa rồi nói ta phối hợp với ai?

Ai Nhĩ Phu có chút không tin vào tai của mình.

- Là Áo Thác, chắc hẳn các ngươi cũng phải nhận biết nhau chứ? Tiêu Hoằng bình thản nhìn Ai Nhĩ Phu nhẹ giọng nói.

- Ông trời của ta!

Ai Nhĩ Phu không kìm chế được thốt ra, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một chút ánh sáng:

- Không thể nghĩ ra là cái tên kia.

Trên thực tế, Bách Lạp Đồ, Áo Thác, Ai Nhĩ Phu là Tam Hùng của Thái Qua, đều nhận biết lẫn nhau, hơn nữa có thể nói anh hùng phân bổ ở ba lĩnh vực bất đồng, không thể hợp tác với nhau.

Nhưng hôm nay, quy tắc này dường như sắp bị phá vỡ.

Nói đúng ra, hai Hồng Y Chủ soái của Thái Qua Vũ Trụ được công nhận là ưu tú, đã tạm thời kết hợp lại với nhau, cùng nhau chỉ huy thu phục Ma Duệ Tinh.

Đối với một quân nhân mà nói, có thể có một hợp tác siêu cấp, tuyệt đối là một loại vinh hạnh.

Tiếp theo đó, Tiên Hoàng đơn giản bàn giao một số việc cho Ai Nhĩ Phu, sau đó bảo Ai Nhĩ Phu có thể tạm rời đi.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng lấy từng cái Ma Văn thông tin bên cạnh, phát ra mệnh lệnh:

- Tất cả Ma Văn hạm, quân đội nghe lệnh: Toàn bộ đổi tiêu ký quân đội của Lạc Đan Luân Đế Quốc, chúng ta phải về nhà!

Theo tiếng ra lệnh của Tiêu Hoằng, nguyên vốn quân đội Lạc Đan Luân đang yên lặng như củi gỗ, ý chí chiến đấu trực tiếp bị đốt cháy cuồn cuộn cùng với khí thế bàng bạc phát ra tràn ngập khắp trong hư không.

Một chiếc hạm công năng, thời điểm này, cũng đã bắt đầu tuần tra từng chiếc Ma Văn chiến hạm, xóa đi tiêu ký quân đội khác trên tàu, sau đó in lại tiêu ký quân đội của Lạc Đan Luân đế quốc: Một cái đồ án Thượng Chung màu lam, một thanh quyền trượng cùng với một lưỡi dao sắc bén xuyên qua, tràn ngập uy nghiêm và khí phách của Vương giả.

Không chỉ Thượng Tri Tự Do Quốc và Tiệp Tây Á Vương Quốc, cho dù đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Tiên Nữ, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Phổ Hưu Tư, cùng với hạm đội của Thợ Săn, Thiên Xà, tất cả Ma Văn hạm toàn bộ được in lại tiêu ký quân đội của Lạc Đan Luân.


Sau đó cờ hiệu Thần Vệ quân mang theo khí thế cuồn cuộn, thẳng tiến tới Bắc Áo liên hợp thể!

Yên lặng ngàn năm, giờ khắc này Lạc Đan Luân bất tử mang theo cừu hận ngập trời đã sống lại!

Đồng dạng, tiêu ký quân đội Lạc Đan Luận lần nữa xuất hiện, cũng lập tức kích nổ Thái Qua Vũ Trụ.

Nhất là Bắc Áo liên hợp thể nơi nhận được tin tức sớm nhất, nhìn hai đoàn chiến đấu Mẫu Hạm, cộng thêm 100 chiếc Ma Văn chiến hạm, mấy ngàn chiếc Ma Văn hạm không ngừng hướng tới Bắc Áo liên hợp thể đi đến, toàn bộ Bắc Áo liên hợp thể lập tức giống như chim sợ cành cong, trở nên vô cùng khẩn trương.

Bọn họ tới đây làm gì?

Không có sai, Bắc Áo Liên hợp thể đã vì Liên bang Bắc Áo mở ra quyền hạn tự do liên thông cho Thần Vệ Quân, nhưng xem lại tư thế này giống với Thần Vệ quân sao?

Nhất là An Chính Nam, thông qua màn hình, nhìn đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Tiên Nữ, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Phổ Hưu Tư cầm đầu hạm đội khổng lồ, rất nhanh hướng tới gần Bắc Áo liên hợp thể, An Chính Nam chỉ cảm thấy da đầu run lên, sau lưng lạnh buốt, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Mà khi tiêu ký Lạc Đan Luân Đế Quốc tràn ngập uy nghiêm thoáng hiện, hắn lại có cảm giác hít thở không thông, dường như ý thức được cái gì.

Không có nhiều trì hoãn, An Chính Nam nhanh chóng phát ra lời kêu gọi tới Tiêu Hoằng, chuẩn bị tìm hiểu đến cùng. Nên biết rằng, nếu những Ma Văn chiến hạm này có ý đồ bất lợi với Bắc Áo Liên Minh thì hậu quá tuyệt đối là tai nạn.

Ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh như băng, mặc dù ngoài cửa sổ là ánh dương quang ôn hòa cũng không thể hòa tan được vẻ mặt của Tiêu Hoằng. Theo mỗi một bộ phận Bất Khuất Khải mặc lên thân thế, một cỗ khí thế uy nghiêm, bằng bạc đều tăng lên một phần. Hiện tại hắn đã không phải vào rừng làm cướp, làm hải tặc, không phải Đại Tế Ti giả thần giả quỷ trốn tránh, mà là vua của Lạc Đan Luân!

Đúng lúc này, Ma văn thông tin trên mặt bàn. Bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, gọi chính là An Chính Nam.

Đối mặt với cảnh này, thần sắc Tiêu Hoằng không có chút thay đổi, càng không có chút cố kỵ.

Đeo Băng Tín Ngưỡng bên hông, Tiêu Hoằng vươn bàn tay bọc trong Bất Khuất Khải, nắm lấy Ma Văn thông tin, sau đó khởi động.

Theo màn hình hiện ra, An Chính Nam thấy hình ảnh của Tiêu Hoằng lập tức cả người cứng đờ, hai mắt hoảng sợ, mồm há hốc, trong mơ hồ, hắn dường như hiểu được hết thảy.

- Tiêu Hoằng, làm sao lại là ngươi?

Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng An Chính Nam vẫn không kìm lòng hỏi, giọng điệu tràn ngập khó tin.

- Như thế nào? Sao không thể?

Ánh mắt Tiêu Hoằng nhìn An Chính Nam lạnh như băng, gằn từng chữ.

- Là ngươi treo tiêu ký quân đội Lạc Đan Luân đế quốc? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Trên trán An Chính Nam đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

- Ngươi nói xem?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Ngươi có biết hay không, ngươi làm như vậy đã tạo thành uy hiếp phi thường lớn đối với toàn bộ Bắc Áo liên hợp thể, ta hiện tại yêu cầu ngươi, hạm đội của ngươi lập tức không được đến gần Bắc Áo liên hợp thể.

An Chính Nam lấy dũng khí nói, tuy nhiên, lời này đã muộn, không có ai so với hắn càng thêm rõ ràng, người trước mắt có ý nghĩ gì, làm không tốt chính là tai nạn.


- Không thể nào, giờ khắc này, không ai có năng lực ngăn cản! Nếu không, ngươi có thể thử ngăn hạm đội của ta thông qua, tin hay không, đến lúc đó, ta sẽ cho những gì mà ngươi lo lắng, toàn bộ biến thành sự thật, ta sẽ thay đổi đầu súng, trước tiên diệt liên bang Bắc Áo.

Tiêu Hoằng nói giọng điệu bình thản, nhưng trong lời nói, lại tràn ngập khí phách.

Tiêu Hoằng cũng không phải là Khang Du của Gia Đô Đấ Quốc, giờ khắc này, ai chống lại lời nói của Tiêu Hoằng, thì sẽ tan xương nát thịt.

- Tiêu Hoằng, ngươi...

An Chính Nam còn có tâm trách cứ, nhưng tất cả dũng khí dường như đã bị khí phách của Tiêu Hoảng triệt để áp chế xuống. Trước mắt nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi nâng lên Vương Giả Khôi, chậm rãi đội lên đầu mình, rồi liên lạc lập tức gián đoạn.

Một lần nữa nhìn chính mình trong gương, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng khoác áo choàng màu đen, sau đó bước chân ra khỏi Thần Điện Đại Tế Ti.

Giờ khắc này, chỉ thấy trên đại sảnh quảng trường, binh sĩ Lạc Đan Luân được võ trang hạng nặng, đã bày hình chữ "NHẤT", mặc cùng một màu sắc, đều là quân trang ngày xưa của Lạc Đan Luân, hoa lệ mà chỉnh tề, từng ánh mắt kiên nghị nhìn về phía Tiêu Hoằng.

Đồng thời một cái Ma Văn thu hình đã mở ra. Giờ khắc này, bất luận là người trên Mạnh Gia Tinh, hay là hạm viên, binh sĩ trong Ma Văn chiến hạm, thậm chí đài tin tức của các đại liên hợp thể... Đều có thể nhìn thấy, Tiêu Hoằng mặc một thân Bất Khuất Khải, chậm rãi đi ra.

Bọn họ sắp xuất chinh.

- Các vị dũng sĩ Lạc Đan Luân, cùng với ngàn vạn đồng bào Lạc Đan Luân tận trung, xin cho phép ta nói mấy câu.

Tiêu Hoằng đứng thẳng tắp ở trên bậc thềm của Thần Điện, hơi đề cao âm lượng nói.

Trên quảng trường, các binh sĩ Lạc Đan Luân đồng loạt đứng thẳng, không có âm thanh, chính là đồng loạt hướng về phía Tiêu Hoằng chào theo nghi thức quân đội của Lạc Đan Luân.

- Chúng ta sắp bước lên đường quay về quê hương, đây là một con đường gian khổ, chiến tranh buồn chán, nhưng chúng ta không được phép chùn bước, chúng ta vì tổ quốc mà chiến, anh dũng tự hào!

Ánh mắt Tiêu Hoằng kiên nghị, đứng ở trên bậc thềm, giọng điệu âm vang nói.

Mồi một binh sĩ Lạc Đan Luân, biểu tình lạnh như băng, tràn ngập vô tận kiên nghị, lẳng lặng nghe lời nói của Tiêu Hoằng, trong lòng tràn ngập kích động, bọn họ biết, sau đây không lâu, bọn họ sắp sửa bước lên con đường về nhà đầy gai góc để thực hiện ước mơ đã lâu.

- Các ngươi là người phi thường, đoàn kết nhất trí, kề vai chiến đấu.

Tiêu Hoằng tiếp tục nói, trong ánh mắt tràn ngập nghìn vạn cảm khái:

- Chỉ có chiến hỏa, mới có thể cho chúng ta nơi sống yên ổn, chúng ta có quyền lợi khoái hoạt, ngang hàng, tự do sống trên thế giới này, sinh hoạt tại nơi thổ địa của chúng ta, chúng ta dùng sinh mệnh bảo vệ, chúng ta phải về nhà, chúng ta phải đạt được tôn trọng, chúng ta phải tự mình cố gắng, vì chúng ta, vì thân nhân, vì hậu thế của chúng ta!

Tiêu Hoằng nói xong lời này, trên quảng trường, cũng như quân nhân trong Ma Văn chiến hạm đều nhất tề nâng lên một cánh tay, không kìm chế được, đều hướng về phía Tiêu Hoằng trong ánh mắt ửng đỏ, nước mắt chảy ra chính là kiên nghị.

- Chúng ta phải về nhà, chúng ta phải tự mình cố gắng, chúng ta phải sinh hoạt tại quê hương của chúng ta.

Trong nháy mắt, khắp đại địa, thanh âm vang lên như sấm, mỗi một binh sĩ Lạc Đan Luân, mỗi một con cháu của Lạc Đan Luân đều giơ cao hai nắm đấm, chỉ cảm thấy, cả người tràn đầy kích động.

Ngày xưa khốn khổ, ngàn năm trôi dạt khắp nơi, lang bạt kỳ hồ, giờ khắc này đều hóa thành chiến dịch.

- Tất cả binh sĩ Lạc Đan Luân, lên hạm chúng ta về nhà!

Tiêu Hoằng chậm rãi rút ra Băng Tín Ngưỡng, chỉ về phía khu neo đậu Ma Văn chiến hạm.

Cùng lúc đó, hạm đội siêu cấp với Tiên Nữ Hào cầm đầu, theo lời nói khích lệ của Tiêu Hoằng, mang theo khí thế vô tận đã xông qua phòng tuyến của Bắc Áo liên hợp thể, lập tức hướng tới Thượng Bang Chân Nghĩa đế quốc mà đi, Bắc Áo liên hợp thể không có một quốc gia nào dám cản trở, bởi vì bọn họ biết, giờ khắc này, thống soái tối cao của hạm đội siêu cấp này chính là Tiêu Hoằng!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)