← Ch.1092 | Ch.1094 → |
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, từ Bất Khuất Hào khổng lồ trên một trăm cái miệng phóng chiến đấu cơ đột nhiên mở ra. Tiếp theo rậm rạp Ma Văn chiến đấu cơ. Trực tiếp từ Bất Khuất Hào bản ra. Bay vọt thẳng đến hạm đội Lai Mang, theo sát phía sau, còn có mười tám chiếc Ma Văn chiến hạm, đều mở ra giàn phóng vũ khí.
Nhanh như một tia chớp trong lúc đó, Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh của Bất Khuất Dực và phi cơ không người lái đã phóng tới, tiếp theo liền không lưu tình chút nào đồng loạt nổ súng, không có cảnh cáo, càng không có chút cố kỵ.
Không đợi hạm đội Lai Mang đang làm ra vẻ kia kịp phản ứng, một chiếc Ma Văn chiến hạm của hạm đội Lai Mang ở dưới làn lửa đạn nối tiếp liền trực tiếp hóa thành một cái quầng sáng, ở trong hư không có vẻ vô cùng chói mắt: Tiếp theo liền bay tới chiếc thứ hai...
An Khải Thụy ở trong đại sảnh Hội nghị liên hợp Thái Qua, cùng với các nghị viện, nhìn thấy hình ảnh trong màn hình, lập tức trên mặt đều ngưng đọng lại, kinh ngạc nhìn hình ảnh khiếp người trong màn hình kia.
Giờ khắc này, bất kể là ai, đều không thể tin được hai mắt của mình, Tiêu Hoằng thật sự xâm phạm rồi.
Trên mặt An Khải Thụy không ngừng lóe ra từng đợt vẻ nghiêm trọng. Giờ khắc này, hắn có chút không dám tưởng tượng, kế tiếp Tiêu Hoằng còn có thể làm gì.
Theo chiếc Ma Văn chiến hạm thứ hai của hạm đội Lai Mang cũng bị bắn nổ tung ở trong hư không, các hạm viên của hạm đội Lai Mang đã không còn sót lại chút gì bộ dáng cao cao tại thượng trước đó, lại biến thành là sợ hãi, sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Hiển nhiên, Tiêu Hoằng cũng không giống như các liên hợp thể khác khi đối mặt với hạm đội Lai Mang đều đã kính nhường vài ba phần, hắn một chút cũng không e ngại.
Còn sót lại 4 chiếc Ma Văn chiến hạm, phát hiện tình huống không đúng, đã trực tiếp quay đầu chạy trối chết, làm cho người ta có cảm giác, đã lâu không gặp chiến trường, đã không còn có sức chiến đấu gì đáng nói, nhất là ở trước mặt Bất Khuất Dực.
Sau một lát, lại nhìn hạm đội Bất Khuất Dực đã trực tiếp xuất hiện ở quỹ đạo Thánh Bình Tinh xa xa, đồng thời mười mấy chiếc vận binh hạm loại hình lớn dưới hộ tống của Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh, trực tiếp xuyên qua tầng khí quyển Thánh Bình Tinh. Thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, thành viên Thích Khách Minh, cùng với quân đoàn Liệt Qua Chiến Giáp... Đợi vừa xuyên qua tầng khí quyển Thánh Bình Tinh đều ào ào nhảy ra Ma Văn vận binh hạm, hạ xuống bốn phía khu vực Hội nghị liên hợp Thánh Bình Tinh.
Đối mặt với quân đội Lai Mang cùng với một số quân đội liên hợp trên Thánh Bình Tinh có ý đồ ngăn cản, liền khai sát giới, không có mảy may thủ hạ lưu tình.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian ngắn ngủi nửa tiếng, căn cứ quân sự ở phụ cận Hội nghị liên hợp Thái Qua đã biến thành một biển máu.
Giờ khắc này, nếu so sánh Lai Mang Công Nghĩa Quốc là một Thánh nữ không thể đụng vào, thì đã bị đám Tiêu Hoằng xem thành kỹ nữ, chà đạp dưới chân!
Mặt mũi ai cũng không cấp, càng không có bất kỳ cố kỵ gì.
Các liên hợp thể khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời có chút phát mộng. Dựa theo thực hiện của Hội nghị liên hợp Thai Qua, đối mặt với loại tình huống này hẳn phải phái ra hạm đội tiếp viện, công kích Bất Khuất Dực, nhưng ai nguyện ý làm người đầu tiên đi khiêu chiến với Bất Khuất Dực, ai muôn làm người thứ nhất đi chịu chết.
Huống chi Bắc Áo liên hợp thể, Á Bình Ninh liên hợp thể, Gia Đô liên hợp thể nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Giờ khắc này, Lai Mang Công Nghĩa Quốc ngày xưa không ai bì nổi, được xưng là trung lập tuyệt đối, đã hoàn toàn bị Tiêu Hoằng giẫm lên hết lần này tới lần khác.
Lại trôi qua mười phút, đã thấy thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn xông thẳng vào tới đại sảnh Hội nghị liên hợp, rồi ào ào khởi động Chiến Văn, nhưng cũng không nói bất kỳ lời nói gì, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở chỗ lối đi vào trong.
An Khải Thụy trên ghế chủ tọa, thì Thiết Nam, Mặt Thẹo cũng không nói không ràng đứng ở phía sau hắn.
Cùng lúc đó, trên không trung Hội nghị liên hợp Thái Qua, Tiêu Hoằng cưỡi Phù Du Hào chậm rãi đáp xuống trên mặt cò cắt tia công phu trước đại sảnh Hội nghị liên hợp Thái Qua, từng gốc cây ngọn cò xinh đẹp, trực tiếp bị Phù Du Hào đè ép bằng phẳng, làm cho người ta có cảm giác chính là tùy ý làm bậy, không hề cố kỵ.
Theo cửa khoang hạm Phù Du Hào mở ra, Tiêu Hoằng hơi chút sửa sang lại một chút Bất Khuất Khải, tiếp theo liền dưới hướng dẫn của Ốc Sư, tiến vào bên trong đại sảnh Hội nghị liên hợp Thái Qua.
Thấy Tiêu Hoằng bình thản bước vào trong đại sảnh, trên mặt nghị viên các nước dần dần bắt đầu phát sinh biến hóa rất nhỏ, trên mặt đầy vẻ khó tin, đây là muốn làm gì? Giết hại? Hay là muốn thỏa hiệp?
Tuy nhiên, bất kể là làm gì, theo Tiêu Hoằng chậm rãi bước vào trong đó, toàn bộ đại sảnh Hội nghị liên hợp, lập tức rơi vào cảnh im lặng như tờ. Tất cả nghị viên chỉ cảm thấy một cảm giác áp bức khổng lồ phát ra từ trên thân thể Tiêu Hoằng, không khỏi làm cho trên mặt mỗi người càng lộ rõ vẻ lo sợ.
Xuyên qua một lối đi thật dài, Tiêu Hoằng mặc một thân Bất Khuất Khải, chậm rãi bước lên trên bục giảng của đại sảnh Hội nghị liên hợp. Tiêu Hoằng quét mắt nhìn một vòng ước chừng hơn một ngàn nghị viên ở trước mắt, cuối cùng dừng lại trên người An Khải Thụy.
An Khải Thụy thấy Tiêu Hoằng chuyển ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mình, lập tức không tự chủ được thân mình ran lên, sắc mặt trở nên một mảnh tái nhợt.
"Xoảng!"
Cùng với một tiếng kim loại ma sát. Nhìn lại Tiêu Hoằng đã chậm rãi rút ra Băng Tín Ngưỡng, sau đó liền đặt ngang trên bệ diễn thuyết trên đài ở trước mặt. Cụ thể muốn làm gì, tuy rằng Tiêu Hoằng không có nói rõ, nhưng mỗi người dường như đều có thể cảm nhận được, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy sau lưng bắt đầu phát lạnh rồi lan khắp người.
- Lần này tới đây, mục đích chủ yếu của ta chỉ có hai cái: Thứ nhất chính là đặc biệt đến hỏi một chút, vì sao không thông qua tính hợp pháp lập quốc của Lạc Đan Luân đế quốc? Đương nhiên, hiện tại ta cũng không nghĩ phải hỏi các ngươi, hiện tại sẽ do ta tự mình chủ trì. Một vòng mới đầu phiếu về quyền hợp pháp của Lạc Đan Luân đế quốc, chính thức bắt đầu!
Tiêu Hoằng đứng thẳng ở trên bục diễn thuyết, nói rõ từng chữ một, trong lời nói cử chỉ đó, có thể nói tùy ý làm bậy, nhưng không người nào dám ngăn cản, vẫn là câu nói Tiêu Hoằng nói trước kia: Lúc này, nắm tay chính là quyền hợp pháp tốt nhất.
Theo Tiêu Hoằng làm ra phân phó như thế, chỉ thấy chúng nghị viên dưới bục đều đưa mắt nhìn lẫn nhau. Nghị viện của các nước thuộc Á Bình Ninh liên hợp thể liền dẫn đầu trước sau như một đưa ra phiếu tán thành, mặc dù trong lòng bọn họ đối với cách thực hiện bậy bạ của Tiêu Hoằng này, cũng không hề tỏ ý kiến đúng sai.
Theo sát phía sau, đưa ra phiếu tán thành chính là Gia Đô liên hợp thể, sau đó là Bắc Áo liên hợp thể bị buộc bất đắc dĩ, chuyện này cũng là không có cách nào. Lạc Đan Luân đế quốc là láng giềng gần với Bắc Áo liên hợp thể, lãnh thổ quốc gia đều mở ra với Lạc Đan Luân đế quốc, còn đầu phiếu chống hoặc là bỏ quyền đầu phiếu, chờ Tiêu Hoằng nổi điên lên hay sao?
Nhìn phiếu tán thành không ngừng tăng trưởng, còn lại có thể nói là tử địch với Tiêu Hoằng: Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể thì liên tục không ngừng đưa ra phiếu chống, Á Tế Á liên hợp thể lại theo sát phía sau.
Trong chớp mắt, số phiếu một lần nữa biến thành ngang hàng, quyền hợp pháp lập quốc của Lạc Đan Luân, một lần nữa không có thông qua.
Nhìn số phiếu chân chính trên màn hình, Tiêu Hoằng không hề đổi sắc, nhẹ nhàng vò vò chóp mũi, tiếp theo chậm rãi vươn một ngón tay khẽ chỉ về phía trước một cái.
"Phốc, phốc, phốc, phốc..."
Gần như ngay tại Tiêu Hoằng bày ra một cái thế tay như vậy, liền thấy thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đều ra tay, trực tiếp giết sạch toàn bộ tất cả nghị viên của Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể và Á Tế Á liên hợp thể đưa ra phiếu chống!
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh hội nghị rộng lớn như vậy, lập tức bị máu tươi ướt đẫm, ngay cả các nghị viên của ba đại liên hợp thể xem như một phe với Tiêu Hoằng, sắc mặt đều toát ra vẻ sợ hãi. Bọn họ đều không phải là quân nhân, một màn như vậy đối bọn họ mà nói rất đáng sợ, rất tanh máu.
Đến ngay cả Âu Tái Nhân nhìn thấy hình ảnh trong màn hình trước mắt, khóe miệng đều không khỏi co giật mấy cái, trước mặt công chúng công nhiên sát hại các nghị viên của chư quốc liên hợp, này... Điều này...
Hiển nhiên, tình thế đã bị Tiêu Hoằng nháo ra vô cùng lớn.
Về phần An Khải Thụy ngồi trên ghế chủ tọa, gần như đã sắp nghẹt thở. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, có một ngày Tiêu Hoằng tới đây làm như vậy. Thế nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng, hắn cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên ghế chủ tọa, bởi vì hắn có thể khẳng định, chỉ cần hắn dám nói ra chuyện vi phạm nghị viện của Tiêu Hoằng, người chết kế tiếp sẽ là hắn.
- Lần vừa rồi đó không tính, lần này chúng ta lại tiếp tục đầu phiếu một lần nữa!
Tiêu Hoằng lên tiếng nói xong, sau đó thông qua dụng cụ Ma Văn trước mặt, trực tiếp xóa kết quả đầu phiếu thành số không.
Theo Tiêu Hoằng đưa ra phân phó như thế, các nghị viên còn sống đều run cầm cập. Tuy nhiên vẫn cố gắng trấn định đưa ra phiếu tán thành, về phần thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, sau khi lau vết máu trên tay đều đi tới trước mặt nghị viên chết đi, cầm lấy dụng cụ đầu phiếu, tự chủ đưa ra phiếu tán thành.
Kể từ đó, lại nhìn trên màn hình trước mặt Tiêu Hoằng, quyền hợp pháp lập quốc của Lạc Đan Luân đế quốc đã toàn bộ phiếu thông qua, chỉ có điều thủ đoạn sử dụng trong đó có thể nói là loại đặc biệt khác thường.
- Chủ tịch An Khải Thụy!
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn kết quả đầu phiếu, tiếp theo liền đưa ánh mắt nhìn ngay An Khải Thụy kêu gọi.
Nghe Tiêu Hoằng đề cập tới tên mình, An Khải Thụy lập tức run lên, cả người giống như chim sợ cành cong:
- Làm... Làm gì?
- Tuyên bố một tiếng đi!
Tiêu Hoằng nhích qua một bên, bày ra một thế tay "mời"!
- Ái chà, cái này...
An Khải Thụy có chút nghi hoặc, cũng có chút mơ hồ, trên trán tuôn chảy mồ hôi đầm đìa.
- Như thế nào? Ngài cự tuyệt ta?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
- Không... Không...
An Khải Thụy vội vàng nói, tiếp theo liền rất nhanh đứng dậy, đi lên trên bục diễn thuyết, liếc mắt nhìn một vòng thi thể các nghị viên ở trước mặt, đứng ở đó mà hai chân đã có chút nhũn ra. Tuy nhiên, đối mặt với phân phó của Tiêu Hoằng, An Khải Thụy vẫn là nơm nớp lo sợ nói:
- Hiện tại... Ta tuyên bố: Lạc Đan Luân đế quốc có toàn bộ phiêu thông qua thỉnh cầu lập quốc, cũng đạt được thân phận hợp pháp ở Thái Qua Vũ Trụ. Kết quả đầu phiếu chân thật hữu hiệu, phù hợp với hết thảy trình tự pháp quy của liên hợp!
Theo An Khải Thụy đưa ra quyết định như thế. Trong danh sách các quốc gia ở Thái Qua Vũ Trụ, liền sinh thành tên nước và quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc.
Ở ngoài đại sảnh Hội nghị liên hợp lập tức được tấu lên quốc ca của Lạc Đan Luân đế quốc, đồng thời trên một cái cột cờ được kéo lén quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc.
- Sớm biết điều như thế, ta cũng không làm mất mặt nhau làm gì chứ?
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn An Khái Thụy một cái, "ngon ngọt" khuyên nhủ, tiếp theo liền nhẹ nhàng vươn tay đẩy An Khải Thụy qua một bên, một lần nữa đứng ngay chính giữa bục giảng, đồng thời vỗ một tràng vỗ tay.
← Ch. 1092 | Ch. 1094 → |