← Ch.1101 | Ch.1103 → |
Cùng lúc đó, Đỗ Kỳ Thắng ở trong Dong Thụ Hào đã bắt đầu luống cuống tay chân, trơ mắt nhìn 20 chiếc Ma Văn chiến hạm bị nổ tung, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện vẻ kinh hoàng, cả người hoặc ít hoặc nhiều bắt đầu có chút phát mộng.
Nhất là đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Bất Khuất Dực và Phổ Hưu Tư cứ đậu lại ở nơi đó như vậy, lại mang đến áp lực thật lớn cho Đỗ Kỳ Thắng, khiến cho hắn căn bản là không dám đặt toàn bộ lực chú ý vào hạm đội Trường Tích của đối phương.
Trong vô tình, vốn trong lòng Đỗ Kỳ Thắng dự tính giằng co quấn lấy hạm đội Lạc Đan Luân, giờ khắc này rồi lại khiếp sợ phát hiện, hạm đội Lạc Đan Luân ung dung nhàn nhà thế kia mà đã hoàn toàn triệt để kìm chế phe mình.
Mà vị trí chiến lược của hạm đội Lạc Đan Luân đế quốc cũng vô cùng thỏa đáng, không xa không gần, rút lui thì đủ để truy đuổi theo đối phương, mà tấn công thì chuẩn bị đầy đủ thời gian.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Nhìn hạm đội Trường Tích một lần nữa từ sau lưng đánh lại đây, trong lòng Đỗ Kỳ Thắng lại phát ra nghi vấn như thế.
Nguyên vốn hùng hùng hổ hổ chiếm lấy Lai Mang Công Nghĩa Quốc, đồng thời ngạo mạn khinh miệt đối với Lạc Đan Luân đế quốc: Nếu như Á Tế Á liên hợp thể bị Lạc Đan Luân đế quốc một cước đá bay về, đừng nói Lưu Tư Công Quốc, mà ngay cả toàn bộ Á Tế Á liên hợp thể đều mất hết mặt mũi.
Hơn nữa có Trời mới biết, bước tiếp theo Lạc Đan Luân đế quốc sẽ làm ra chuyện thái quá cái gì nữa.
Nữ vương của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, tên là Lệ Tát, thoạt nhìn dáng người chỉ hơn bốn mươi tuổi, thực tế đã gần trăm tuổi, có được thực lực Đại Ngự Sư cấp năm.
Giờ phút này Lệ Tát đang ở trong vương điện, cả người đã hoàn toàn cứng đờ tại đương trường, giống như một tượng điêu khắc: Trên màn hình chính trước mặt, đúng là hình ảnh hạm đội Trường Tích từng bước một như tàm ăn lên gặm dân Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư.
Vốn mục đích trước đó của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc là dùng Lưu Tư Công Quốc làm tuyến đầu, nhân cơ hội đưa Lai Mang Công Nghĩa Quốc nhập vào lãnh thổ Á Tế Á liên hợp thể, cũng là để chèn ép Lạc Đan Luân đế quốc. Thế nhưng kết quả tuyệt đối không nghĩ tới lại chính là như thế này.
Trên thực tế, trong Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư, gần sáu phần Ma Văn chiến hạm đều là thuộc về Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, trong đó còn bao gồm một chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm Thiên Diệp Hào.
Ngắn ngủi nửa tiếng sau, lại nhìn trước đó 90 chiếc Ma Văn chiến hạm trùng trùng điệp điệp, hiện giờ chỉ còn lại không tới 50 chiếc, thậm chí trên chiếc Đại Mẫu Hạm Dong Thụ Hào còn bị trúng một quả Ma Văn phi đạn, hạm công năng đang tiến hành xử lý khẩn cấp.
Cả chi Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư đã bị 12 chiếc chiến hạm Trường Tích Liên Hợp đánh cho sắp không tìm thấy đường về, mỗi một chiếc Ma Văn chiến hạm giống như con thỏ bị dọa cho hoảng sợ, thất kinh, đã không còn trận hình và trật tự gì đáng nói.
Tiêu Hoằng ở bên trong Bất Khuất Hào nhìn cái gọi là liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư đã bị đánh cho hỗn loạn tan tác, thần sắc vẫn không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là trong ánh mắt lạnh như băng kia tản ra từng đợt sát ý.
- Bệ hạ! Toàn bộ số liệu của chiến hạm Trường Tích Liên Hợp đã thu thập sửa sang lại xong, hết thảy số liệu đều đạt được yêu cầu mong muốn!
Đúng lúc này, một gã hạm viên rất nhanh báo cáo với Tiêu Hoằng.
- Tốt lắm!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sát ý trong ánh mắt đã trở nên càng thêm nặng:
- Truyền lệnh xuống, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Bất Khuất Dực và Phổ Hưu Tư toàn tuyển xuất kích, cho Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư một kích chí mạng đi!
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Bất Khuất Dực và Phổ Hưu Tư đang án binh bất động, tư thái đang phòng thủ hoàn toàn bày thế phát động, trong nháy mắt liền toát ra một cỗ sát khí. Sau đó không chút tạm dừng, lập tức đánh giết tới hướng Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư. Trong nháy mắt cùng với hạm đội Trường Tích Liên Hợp liền hình thành thế bao vây trước sau giáp công.
Đỗ Kỳ Thắng đã rơi vào tình thể ốc còn không mang nổi mình ốc, thông qua cửa sổ quan sát nhìn thấy hình ảnh hạm đội Lạc Đan Luân đế quốc đồng loạt tăng tốc phóng tới hướng bên mình, đồng tử hắn co rút lại, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng. Hạm đội dưới quyền hắn lại hỗn loạn không chịu nổi, hoàn toàn không thể tổ chức phản kích hữu hiệu được nữa.
Đại khái chỉ trôi qua thời gian mười mấy phút, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Bất Khuất Dực và Phổ Hưu Tư hùng hổ xung phong tới, liền không hề cố kỵ điên cuồng oanh kích về hướng Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư đã bị làm hao mòn tàn tạ. Ma Văn chiến đấu cơ, phi cơ không người lái từ trong Bất Khuất Hào và Phổ Hưu Tư Hào, lại phóng ra đông nghìn nghịt bay thăng tới hạm đội của địch quân đã bị phân tách từng mảng nhô.
Sự điên cuồng và tàn bạo của Tiêu Hoằng, giờ khắc này mới thật sự chính thức lộ rõ.
Gần như chỉ trong nháy mắt, 20 chiếc Ma Văn chiến hạm Lưu Tư liền bị đốt cháy, 4 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của Ma Văn Đại Mẫu Hạm thì đang giằng co quấn lấy nhau.
Về phần hạm đội Trường Tích Liên Hợp trước đó không ngừng vừa di chuyển vừa oanh kích, thời điểm này cùng đều ào ào phóng vọt tới, đổi thành đấu pháp của ruồi nhặng, giống như những con sói đói, va chạm cận chiến cấn xé từng chiếc từng chiếc chiến hạm địch.
Đánh cận chiến như vậy, khó tránh khỏi sẽ gặp phải chiến hạm địch sắp chết giãy giụa đả kích, nhưng mà, khi một quả Ma Văn phi đạn oanh kích trúng trên thân Trường Tích Hào, liền xuất hiện một màn khiến người ta càng thêm khiếp sợ.
Chỉ thấy chỗ Ma Văn phi đạn oanh kích trúng, bên ngoài thân Trường Tích Hào được khảm hộ giáp hình dạng giống như kim loại có thể tự hủy, sau khi chịu đựng quá nhiều thương tổn, liền từ trên thản hạm nổ tung bắn ra ở trong hư không, mà chủ thể chiến hạm cùng với tầng hộ giáp bên trong ngoại trừ sinh ra một ít vết nám cháy đen, ngoài ra không có chút tổn hại hay biến hình gì.
Có thể mạnh mẽ chịu đựng oanh kích của một quả Ma Văn phi đạn, mà gần như không mảy may tổn hao gì!
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người đều há hốc miệng! Đây rốt cuộc là Ma Văn chiến hạm loại gì? Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới vừa rồi Ma Văn chiến hạm vẫn chọn dùng di chuyển lung tung vừa oanh kích, rồi liều mạng đụng bừa vào chiến hạm địch, lại có năng lực chống lại công kích thần kỳ và biến thái như vậy. Ở dưới trạng thái Ma Văn chiến hạm va đụng nhau này, không thua gì có hai cái mạng.
Nhìn lại hạm viên của Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư, nhìn thấy năng lực chống oanh kích của Ma Văn chiến hạm đối phương đáng sợ như thế, tâm lý đã hoàn toàn hỏng mất.
Mấy chiếc Ma Văn chiến hạm Lưu Tư còn sót lại, hoàn toàn không còn quản tới mệnh lệnh của Đỗ Kỳ Thắng, đều tan hàng bò chạy lấy mình. Kê từ đó, hai chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm của địch quân trực tiếp lộ ra ở trước mặt Ma Văn chiến hạm Lạc Đan Luân.
[ truyen cua tui Ⅱ Net ] Nhìn lại hạm đội Bất Khuất Dực, đối với hai chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm quý báu kia cũng không có ra tay đánh hạ, mà chỉ bao vây quanh Dong Thụ Hào và Thiên Diệp Hào, ra lệnh cưỡng chế cho chúng đầu hàng.
Chiến đấu đánh tới nước này, đại thể của Liên hiệp hạm đội siêu cấp Lưu Tư đã mất, ngay cả mấy chiếc Ma Văn chiến hạm thoát đi cùng bị chiến hạm Trường Tích Liên Hợp thoải mái đuôi theo, bắn hạ trên không trung.
Về phần tổn thương của hạm đội Lạc Đan Luân đế quốc, chỉ có một chiếc Ma Văn chiến hạm trong đoàn chiến đấu Mau Hạm Phổ Hưu Tư, hơn nữa không phải bị phá hủy mà chỉ trọng thương.
Tiêu Hoằng đứng ở trong phòng điều khiển chính Bất Khuất Hào, thông qua cửa sổ quan sát nhìn thấy Dong Thụ Hào và Thiên Diệp Hào của địch đã hoàn toàn bị không chế, trên mặt không có chút dữ tợn, chỉ là chậm rãi vươn tay cầm lấy Ma Văn thông tin công cộng phát ra lời kêu gọi tới Dong Thụ Hào.
Ngay sau đó, theo liên lạc nối liền, liền thấy Đỗ Kỳ Thắng bộ dáng chật vật xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hoằng. Đỗ Kỳ Thắng vuốt lại mái tóc đã trở nên rối bù, trên trán phủ kín mồ hôi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng và mờ mịt.
- Đỗ Thống soái! Thời gian mới chỉ một tiếng, đầu hàng đi! Chủ động một chút ta còn có thể bảo đảm an toàn cho ngươi!
Tiêu Hoằng nói giọng điệu lạnh lùng.
- Muốn ta đầu hàng, không có khả năng!
Đỗ Kỳ Thắng nói xong, liền trực tiếp tắt Ma Văn thông tin. Ngay sau đó, liền thấy từ trong Dong Thụ Hào khổng lồ đột nhiên lóe ra một cái điểm sáng màu xanh, rồi lập tức thoát đi về hướng phía bắc Lưu Tư Công Quốc.
- Đường sống không đi, muốn đi đường chết!
Tiêu Hoằng quan sát từ chỗ cửa sổ, nhìn thấy thân ảnh màu xanh của Đỗ Kỳ Thắng ở trong hư không giống như sao chổi nhoáng lên một cái rồi biến mất, không kìm được thì thào tự nói. Tiếp theo không chút lo lắng, ung dung đội Vương Giả Khôi, sau đó từ cửa khoang hạm Bất Khuất Hào lao ra, quanh thân bao phủ một lớp màn sương mù màu xanh.
Đơn giản điều chỉnh một chút, chỉ thấy bóng Tiêu Hoằng lập tức giống như một tia chớp màu xanh, đuổi theo hướng Đỗ Kỳ Thắng.
Lúc này Tiêu Hoằng đã đạt tới trình độ Ngự Hồn cấp ba, so với Đỗ Kỳ Thắng ước chừng cao hơn hai cấp bậc, cộng thêm tốc độ của Tiêu Hoằng vốn đã cao hơn một bậc so với đồng cấp. Bởi vậy, chỉ qua thời gian ngắn ngủi vài giây Tiêu Hoằng đã xuất hiện ngay ở phía sau Đỗ Kỳ Thắng.
Đồng thời, phía sau Tiêu Hoằng, trong màn sương mù màu xanh đột nhiên hiện ra nửa thân trên của thi thể màu máu kia. Bộ phận đầu, cổ, và hai tay đã có thể trông thấy rõ ràng, chỉ có bộ phận thân thể vẫn còn là một mảng lờ mờ.
Lúc này trên cồ của thi thể màu máu, đang đeo một mặt dây chuyền, cả người thành một bộ dáng rít gào.
- Ngươi nếu đã chọn đường chết, vậy ta chí có thể tiễn ngươi một đoạn đường!
Tiêu Hoằng thông qua sóng Ngự lực nói với Đỗ Kỳ Thắng ở phía trước. Tiếp
Theo thi thể màu máu rít gào kia liền một lần nữa dung hợp với Tiêu Hoằng một chỗ, làm cho nữa thân trên của Tiêu Hoằng bao phủ trong một màng năng lượng màu máu.
Tiếp đó, ánh mắt của Tiêu Hoằng lạnh như băng nhìn lướt qua Đỗ Kỳ Thắng đang vội vàng thoát đi, đột nhiên duỗi ra một cánh tay về phía trước, bàn tay lập tức mở ra, phía dưới chân Đỗ Kỳ Thắng đột nhiên hình thành một cái mặt kính màu trắng bạc vuông vức. Nhìn kỳ lại, giống y như đúc với mặt kính trên dây chuyền đeo trên cổ thi thể màu máu, chỉ có điêu là được phóng lớn lên vô số lân.
Mà đây đúng là một loại kết giới thứ không gian! Trên thực tế đạt tới Ngự Hồn cấp ba là có thể khởi động kết giới thứ không gian đạt tới cấp Ngự Không thì có thể tạo ra kết giới không gian với ý nghĩa chân chính. Đây cũng là một trong biểu tượng của Ngự Không.
Cùng lúc đó, Đỗ Kỳ Thắng một đường chạy như điên, đột nhiên chỉ cảm thấy dưới chân trầm xuống, cả người trực tiếp dừng lại trên mặt kính thật lớn, chỉ cảm thấy dưới chân đột nhiên truyền đến một lực hút khổng lồ. Nếu không phải hắn có được Ngự Hồn cấp một, nói vậy đã sớm bị lực hút khổng lồ này đè ép sụm xuống rồi.
Đối với kết giới thứ không gian, Đỗ Kỳ Thắng cũng không xa lạ, hắn có ý đồ dùng Ngự lực của bản thân chấn cho nó vỡ nát, chỉ tiếc cấp bậc Ngự lực của hắn chỉ có Ngự Hồn cấp một, căn bản không thể làm được, muốn hoàn toàn triệt để chấn vỡ nát kết giới này, tối thiểu cùng phải có thực lực Ngự Hồn cấp bốn cấp năm mới được.
Kỳ thật nơi này giống như một cái lời đài lớn, chỉ có điều lôi đài này không thể chối cãi là sân nhà của Tiếu Hoằng.
Thời điểm này Đỗ Kỳ Thắng cố gượng cho thân mình đứng thẳng lên, liền nhìn thấy Tiêu Hoằng vô cùng ung dung đi tới, trong ánh mắt bình thản tràn ngập tia tia sát ý.
Đối mặt với cảnh này, trên mặt Đỗ Kỳ Thắng đầy vẻ sợ hãi, không tự chủ được bước lui về phía sau hai bước, kết quả lại phát hiện hai chân giống như đeo chì, vô cùng nặng nề.
← Ch. 1101 | Ch. 1103 → |