← Ch.0300 | Ch.0302 → |
Đồng dạng bí thư quân cơ ở trong sở chỉ huy, giờ khắc này đã không kiềm lòng được hai tay bưng kín miệng, thần sắc khiếp sợ, hoàn toàn không nhìn thấy sự thất thố của A Mình Tả.
Nàng là bí thư quân cơ, đối với quân sự tự nhiên rõ như lòng bàn tay, chính vì thể, nàng mới lộ vẻ quá mức rung động.
Trước đó, Bối La quân đoàn bày ra Chiến Văn siêu cường đã đủ để nàng giật mình kinh sợ, nhưng giờ khắc này, trong lòng nàng rung động tuyệt đối là trước nay chưa có: Ma Văn khung máy móc gia nhập chiến tranh, đây là khái niệm gì? Chiến tranh đó thực rất có thể diễn biển thành là trận chiến giữa hai thời đại.
Hoàn toàn chênh lệch.
Ở bên kia Lặc Mỗ nhìn thấy 4 chiếc Ma Văn khung máy móc sáng loáng nổi bật, liền trực tiếp hóa đá tại đương trường, giống như pho tượng không nhúc nhích.
- Đó rốt cuộc là món đồ gì?
Lặc Mỗ kiềm lòng không được bật thốt ra thành lời, ánh mắt không ngừng lóe sáng của hắn giờ khắc này dường như ngưng đọng lại.
Một bên An Kỳ Tuấn nhìn thấy 4 chiếc Ma Văn khung máy móc kỳ dị bên trong màn hình, cũng không kiềm lòng được lui nửa bước về phía sau, dường như là thấy một con linh thú khủng bố, trên trán hắn cũng tươm ra một lớp mồ hôi.
Không hề nghi ngờ, nếu Ma Văn khung máy móc có công hiệu, An Kỳ Tuấn có thể cảm nhận được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì: Đó là Liệp Ưng quân đoàn sẽ hoàn toàn triệt để rơi vào khổ chiến trước nay chưa từng có.
Cùng lúc đó, ở trong văn phòng Cáp Y Mỗ, Cáp Y Mỗ nhìn màn hình, biểu tình nhàn nhã, vui sướng khi người gặp họa vừa rồi đã hoàn toàn không thấy, giờ khắc này tất cả sắc mặt đã triệt để ngưng đọng lại, chỉ có cơ mặt thình thoảng nhảy lên mới chứng tỏ Cáp Y Mỗ vẫn là một vật còn sống.
Nói không khoa trương chút nào, dĩ vãng Bối La quân đoàn chính là một vật hi sinh, là một quân đoàn rác rưởi... không chỉ là hắn, mà mọi người đều xem thường không có đặt Bối La quân đoàn ở trong mắt.
Mà hôm nay, giờ này khắc này, chính một quân đoàn rác rưởi như vậy, vừa tới nơi liền giáng cho đội quân thép Liệp Ưng quân đoàn một kích đón đầu thống khổ, tiếp theo đó liền bày ra 4 cỗ máy chiến đấu làm rúng động lòng người.
"Không có khả năng, không có khả năng... Bối La quân đoàn là không có khả năng chế tạo ra vũ khí biến thái như thế. Đây nhất định chính là một vật bài trí! Đúng, chính là vật bài trí!" Cáp Y Mỗ không ngừng nói thầm trong lòng, dường như hắn muốn dùng phương thức này để trấn an tâm linh đang nổi sóng ba đào mãnh liệt.
Nhưng mà, đúng lúc này, nhìn lại bên trong màn hình: 4 chiếc khung máy móc màu sắc khác nhau, đã đồng loạt từ sau lưng lấy ra Kẻ Hủy Diệt cơ pháo cầm trong tay, động tác vô cùng thuần thục, giống như như khổng lồ khoác áo khoác kim loại to lớn lên mình. Toàn bộ miệng pháo nhất tề nhắm ngay Liệp Ưng quân đoàn
Đối mặt với một màn như thế, binh sĩ Liệp Ưng quân đoàn đang xung phong, trong lòng lập tức quay cuồng không chừng, một số ánh mắt bên trong tràn ngập kinh hãi, thế nhưng trước mắt bọn họ đã đâm lao phải theo lao.
Rút lui ư?
Không hề nghi ngờ, sẽ lại lần nữa đối mặt với quang nhận bao phủ bầu trời che lấp đại địa kia, trước mắt chỉ có một con đường chính là kiên trì xông tới trước.
Tuy nhiên, ngay sau đó bọn họ liền ý thức được, xung phong đối với bọn họ mà nói sẽ gặp phải hậu quả càng thêm đáng sợ.
Gần như không có mảy may tạm dừng, theo binh sĩ Liệp Ưng chiến đoàn xung phong liều chết đi lên, bốn nhân viên điều khiển Ma Văn khung máy móc liền đồng loạt ấn nút phóng ra.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Rậm rạp năng lượng đạn lập tức từ bên trong nòng pháo điên cuồng bắn ra.
Binh sĩ Liệp Ưng xung phong liều chết tấn công đều bị bắn cho dập nát, tứ chi văng tung tóe, tiếng kêu rên không dứt bên tai. Đồng thời Bối La quân đoàn đúng lúc này cũng rất nhanh dựa theo chiến thuật diễn luyện từ trước, nhanh chóng dựa vào 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, đổi Xích Anh Chiến Văn trở thành hình thức bắn liên tiếp.
Kể từ đó, nghênh đón Liệp Ưng quân đoàn trừ đầy trời năng lượng đạn, còn có quang nhận giống như Ma Văn súng tự động bắn quét tới.
Chỉ trong khoảnh khắc, Bối La quân đoàn liền triển khai đơn phương giết hại đối với Liệp Ưng chiến đoàn, không có cấp cơ hội cho Liệp Ưng quân đoàn tới gần tác chiến.
Nhất thời, toàn bộ chiến trường hoàn toàn biến thành Luyện Ngục nhân gian.
Tất cả binh sĩ Liệp Ưng xung phong liều chết đi lên đều bỏ mạng, gần như không có một thi thể nào nguyên vẹn. Tuy ràng không có người nào rơi vào kỳ cảnh, nhưng chỉ từ trong màn hình kia dường như có thể ngửi được mùi máu tanh.
Rất khó tưởng tượng, có thể dành cho Liệp Ưng quân đoàn một đả kích như thế lại là một quân đoàn cấp c, mà mấy tháng trước là đội quân hi sinh, khi đối mặt với Liệp Ưng quân đoàn ngay cả một ngày đều kiên trì không được.
Ở trong sở chỉ huy, A Mình Tả hai tay chống bàn giấy, thần sắc vô cùng phức tạp, có hưng phấn vì Bối La quân đoàn nghịch tập siêu cấp, cũng có vô tận rung động. Trong lòng hắn gần như lặp đi lặp lại một nghi vấn: Mấy tháng ngắn ngủn này, rốt cuộc trên thân Bối La quân đoàn đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì Bối La quân đoàn được xưng danh là vật hi sinh, lại đảo ngược tập kích siêu cấp ở Long Liệt Tinh, cộng thêm xuất hiện của Ma Văn khung máy móc, bởi vậy người chú ý tới chiến trường Long Liệt Tinh càng ngày càng nhiều, gần như chỉ trong mười mấy phút, đã truyền bá rộng khắp bên trong sư đoàn 19 đế quốc.
Biết được Bối La quân đoàn đang đơn phương giết hại Liệp Ưng quân đoàn, phản ứng đầu tiên của mọi người là: hôm nay rốt cuộc có phải hay không là ngày cá tháng tư? Phản ứng thứ hai là nghĩ mình nghe lầm.
Tuy nhiên, khi những người này thông qua các loại hình ảnh nhìn thấy cảnh chiến đấu ở Long Liệt Tinh, thì gần như toàn bộ đều kinh ngạc đến ngây người tại đương trường
Chỉ thấy bên trong hình ảnh, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc của Bối La quân đoàn, có vẻ càng thêm nổi bật, giờ phút này chúng đang bưng Kẻ Hủy Diệt cơ pháo tiến hành bắn phá. Mà mức độ tàn phá của hỏa lực khiển người ta phát lạnh toàn thân. Theo sát Ma Văn khung máy móc là vô số binh sĩ Bối La, phóng ra quang nhận dày đặc gần như nổi liền thành một mảng.
Phía sau đó là hai mươi mấy chiếc Ma Văn xe tăng, chủ pháo nâng cao bắt đầu lần lượt bắn nổi tiếp, thông qua hỏa lực co cụm lại không gian hoạt động của Liệp Ưng quân đoàn. Còn trên bầu trời, Ma Văn chiến đấu cơ của Bối La quân đoàn, vẫn như trước kiềm chế chặt chẽ máy bay địch.
Toàn bộ chiến trường, vào giờ khắc này, gần như đã biển thành triển lăm hỏa lực tập thể hóa của Bối La quân đoàn, tất cả binh sĩ, các ti chức đều nghiêm khắc chấp hành nhiệm vụ của mỗi người, vừa hung mành, vừa thô bạo, nhưng không có mảy may hỗn loạn, cảm giác có trình tự cực kỳ rõ rệt.
-Này... Đây là quân đội Bối La sao?
-Còn có quái vật máy móc to lớn kia, rốt cuộc là thứ gì vậy?
-Nếu không có tiêu ký quân đội, thật sự rất khó để người ta tin tưởng đây là quân đoàn làm vật hi sinh!
Binh sĩ, nhân viên công tác nhìn thấy hình ảnh, không kềm được xôn xao bàn tán, trên nét mặt tràn ngập ngạc nhiên và khó tin, trong lòng lại rung động không thôi. Hơn nữa bọn họ từng chính mắt nhìn thấy thảm trạng của Bối La quân đoàn lúc trước, giờ này nhìn Bối La quân đoàn bạo phát sức chiến đấu bưu hãn, đánh cho đội quân thép Liệp Ưng quân đoàn giống như đánh chó, lại làm cho trong lòng bọn họ tràn ngập ngạc nhiên thán phục.
Ở bên kia Lặc Mỗ đã ngồi đứng không yên, nhìn hỏa lực cực kỳ hung mành trên màn hình kia, thân mình hắn không kiềm được run lên. Đó chính là binh lực của hai doanh nha, không thể tưởng được ở trước mặt Bối La quân đoàn lại biến thành giống như con kiến bình thường.
-Xung phong giờ khắc này, dường như chỉ có một kết quả, chính là chịu chết, đối phương đả kích toàn bộ hoàn toàn là không có góc chết. Xuyên Khi! Dần dắt binh sĩ của ngươi hoả tốc tiến vào Cứ điểm số 10 lẩn tránh!
Lặc Mỗ rất nhanh thông qua Ma Văn thông tin quân dụng phân phó Xuyên Khi. Hắn là người luôn hết sức bình tĩnh, lúc này giọng điệu đã tỏ ra bối rối.
-Ách... Phải. , dạ Trưởng quan...
Không đợi Xuyên Khi nói hết lời, lại nhìn phía trước Xuyên Khi, không biết từ khi nào, một quả năng lượng thể hàn băng màu tím có dạng vòng xoáy, đã vô cùng chuẩn xác từ bên trong quang nhận rậm rạp bay cầu vông qua, chuẩn xác vượt qua hơn mười binh sĩ Liệp Ưng, xuất hiện ngay trước mặt Xuyên Khi.
"Ầm!"
Ngay khoảnh khắc Xuyên Khi vừa mới ngẩng đầu lên, năng lượng thể dạng vòng xoáy, đã trực tiếp đánh trúng đầu Xuyên Khi dập nát. Ngay sau đó, thi thể không đầu của Xuyên Khi ngã xuống, hoàn toàn mất sinh cơ.
Nhìn thấy một màn như thế, sắc mặt Lặc Mỗ biển thành một mảnh tái nhợt, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, hắn có một loại dự cảm, doanh thứ 6 cùng doanh thứ 7 dường như phải rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.
Đồng dạng, đúng lúc này dụng cụ Ma Văn thăm dò của Liệp Ưng quân đoàn cũng bắt được hình ảnh chủ nhân của năng lượng thể dạng vòng xoáy kia. Đó là một nam nhân một thân khôi giáp vô cùng cũ kĩ, đứng phía trên một chiếc Ma Văn xe tăng, làm cho người ta có một loại cảm giác ngạo thị quần hùng, mà người này đúng là Tiêu Hoằng.
Thần sắc Lặc Mỗ không kiềm được bỗng nhiên thoáng hơi đổi sắc, bởi vì hắn còn thấy được, La Kiệt thân mặc quân phục Thượng tá đang ngoan ngoăn đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, làm cho người ta có cảm giác giống như lão thân binh.
-Tên kia rốt cuộc là ai?
Lặc Mỗ nhỏ giọng tự nói, chỉ từ vị trí đứng, bọn họ có thể thấy rõ, tên mặc khôi giáp cũ kĩ kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, huống chi, vừa rồi chính là hắn bắt lấy thời cơ xử lý Xuyên Khi.
Đồng dạng ở trong sở chỉ huy, A Mình Tả cũng ngay lập tức tập trung vào Tiêu Hoằng, trước đó hắn đã từng chú ý qua tên rất hạ thấp này, hiện tại hắn đã tiến thêm một bước khẩng định: lúc này Bối La quân đoàn dường như đã không còn là dưới quyền La Kiệt định đoạt, mà kẻ chủ đạo toàn bộ quân đội dường như chính là tên tóc bạc trắng vừa rồi tiến vào văn phòng của hắn kia!
Thậm chí A Mình Tả có thể làm ra suy luận, Bối La quân đoàn có thể có biến hóa như ngày hôm nay, hết tám phần có quan hệ trực tiếp với hắn.
A Mình Tả hơi nheo mắt nhìn, trong lòng có thể nói phức tạp hàng ngàn hàng vạn lần. Nếu chỉ bàng lực của một người mà có thể cải tạo cho Bối La quân đoàn trở thành bộ dáng ngày hôm nay, thì quả thật khiển người ta khó có thể tưởng tượng.
Lại nhìn trên chiến trường, đối mặt với đơn phương giết hại, lại mất đi quan chỉ huy, chỉ trong nháy mắt, doanh thứ 6 cùng doanh thứ 7 của Liệp Ưng quân đoàn liền hoàn toàn tan ră.
Nguyên vốn Liệp Ưng quân đoàn còn đang duy trì tư thể xung phong, trong nháy mắt liền bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Giờ khắc này phòng tuyển tâm lý của họ đã hoàn toàn sụp đổ rất khó khắc phục. Liệp Ưng quân đoàn có danh xưng là đội quân thép cũng có trường hợp như vậy.
Trái lại Bối La quân đoàn, như trước không có mảy may thủ hạ lưu tình, tất cả Ma Văn khung máy móc đều rất nhanh tiến lên, nhảy vào giữa hàng ngũ Liệp Ưng giờ chỉ còn lại không tới 300 người, hai tay đã phân biệt đổi thành dùng hợp kim đao do hợp kim Vi Mễ tạo ra, cùng với Ma Văn súng tự động loại nhỏ, bắt đầu tiến thêm một bước giết hại.
về phần binh sĩ Bối La, lúc này vẫn như trước bảo trì đội hình, vững bước tiến tới, tuy nhiên nhiệm vụ kể tiếp của họ dường như chỉ là tiến lên thu hoạch hạt bắp.
Ngắn ngủn mười phút qua đi trên sa mạc mênh mông, binh sĩ Liệp Ưng đã thi thể nằm ngổn ngang, cát vàng cuồn cuộn giờ khắc này đều bị nhuộm thành màu đỏ.
*****
Doanh thứ 6 cùng doanh thứ 7 của Liệp Ưng quân đoàn không có một người còn sống, Bối La quân đoàn chỉ có năm người bị vết thương nhẹ, gần như có thể dùng không thương vong để hình dung.
Mà chiến tích như vậy, tuyệt đối là làm cho Liệp Ưng quân đoàn bị sỉ nhục xưa nay chưa từng có, mà lần này cũng sáng tạo nghịch tập siêu cấp lớn của Bối La quân đoàn.
Lại nhìn lên trên bầu trời, Ma Văn chiến đấu cơ của Bối La quân đoàn, như trước không ngừng lượn quanh máy bay địch.
Tuy nhiên, giờ này tâm cảnh của phi công song phương quả thật hoàn toàn bất đồng: phi công Bối La thì vô cùng thoải mái, thậm chí trên mặt còn lộ ra ý cười mờ nhạt; về phần phi công của Liệp Ưng quân đoàn thì mang trong lòng áp lực thật lớn, vừa rồi hết thảy sự việc xảy ra trên mặt đất, bọn họ vẫn là xem rõ rành rành.
- Nhiệm vụ kiềm chế chấm dứt, tất cả phi công khởi động kể hoạch diệt sát!
Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi trên Ma Văn xe tăng, liếc mắt nhìn lên phía chân trời, rồi tuyên bố mệnh lệnh.
Nhận được lệnh của Tiêu Hoằng, phi công Bối La không nói hai lời, đồng loạt quay đầu rồi gia tốc, trực tiếp rớt ra một khoảng cách nhất định với Ma Văn chiến đấu cơ của Liệp Ưng quân đoàn, .
Chỉ thấy 4 chiếc Ma Văn khung máy móc trên mặt đất, khoang chứa đạn ngay ngực đã mở ra, tiếp theo từng quả Ma Văn phi đạn bằng cỡ chiếc đũa, nhất tề bắn ra, rậm rạp Ma Văn phi đạn cuồn cuộn mãnh liệt bắn thẳng tới Ma Văn chiến đấu cơ của Liệp Ưng quân đoàn trên bầu trời.
Ngay sau đó, mười hai chiếc Ma Văn chiến đấu cơ Liệp Ưng đã sức cùng lực kiệt, đồng loạt hóa thành từng đám lửa rơi xuống sa mạc mênh mông bát ngát ở xa xa.
Nhìn qua, thật nhẹ nhàng tùy ý liền giải quyết xong.
Thông qua màn hình, nhìn Liệp Ưng quân đoàn vô cùng cường hãn trong mắt bọn họ, ở trước mặt Bối La quân đoàn chỉ ngắn ngủn trong vòng hai mươi phút, liền trực tiếp không còn hai doanh, mọi người của sư đoàn 19 để quốc, nhất thời rồi lại có chút không dám tin vào mắt của mình.
Nhưng sự thật lại rất thật phát sinh ngay trước mặt bọn họ.
Đồng dạng giờ khắc này, trừ Xích Anh Chiến Văn, mọi người đều dời lực chú ý, toàn bộ tập trung vào Ma Văn khung máy móc.
Tuyệt đối có thể nói là chiến tranh thần kỳ nha, thậm chí một số Đoàn trưởng của sư đoàn 19 để quốc, đã bắt đầu toát ra thèm nhỏ dãi bộ dáng ba thước này. Nếu kiếm được 2 chiếc, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không bị đánh cho khổ sở như vậy.
A Mình Tả trong nỗi khiếp sợ lại đang lăn qua lộn lại tính toán về chuyện Ma Văn khung máy móc.
Nếu thật có thể mua sắm phạm vi lớn, vậy thì chiến tuyển Tây Cương tuyệt đối được cứu rồi.
Mà bên kia Tiêu Hoằng, thần sắc như trước vô cùng bình thản, không có buông lỏng, cũng không có ác liệt. Sau khi xác nhận bốn phía tạm thời an toàn, liền hạ đạt mệnh lệnh, một bộ phận đi thu dọn chiến trường, thi thể không cần quản tới, chủ yếu là thu thập Chiến Văn trên người binh sĩ Liệp Ưng.
Một bộ phận khác, thậm chí cả Ma Văn khung máy móc thì đi theo Tiêu Hoằng, không ngừng hướng tới gần Cứ điểm số 10, chỉ cần hạ được Cứ điểm số 10, chẳng những có một trú điểm lâm thời, mà càng trọng yếu hơn là bọn họ có thể trực diện với Cứ điểm số 7 bắc bán cầu, ở giữa không còn bị cách trở.
Xuyên Khi đã không còn, không còn có doanh thứ 6, doanh thứ 7, hiện giở bên trong Cứ điểm số 10 bằng cỡ một thôn xóm này, trừ hơn 100 nhân viên công tác ngoài ra binh sĩ Liệp Ưng đóng giữ chỉ có mười mấy người.
Thông qua cửa sổ Cứ điểm quan sát, nhìn thấy xa xa hình dáng 4 chiếc Ma Văn khung máy móc đang dần dần hiện ra lờ mờ giữa bão cát, đi từng bước một hướng tới gần Cứ điểm số 10, phía sau binh sĩ Bối La, Ma Văn xe tăng ngay ngắn trật tự tiến tới, thanh thể cực lớn, khiển binh sĩ Liệp Ưng bên trong Cứ điểm số 10 khiếp. Tuy ràng Cứ điểm số 10 có hợp kim bọc thép phòng hộ dày ước chừng tới năm ly, phía trên thành lũy to lớn hình bán cầu, cũng có vũ khí trọng hình, nhưng hiện tại chỉ bàng mười mấy người bọn họ có hữu dụng sao?
Bọn họ rất rõ ràng, hậu quả của phản kích thực rất có thể chính là bị tàn sát.
Có ý nghĩ như vậy, mười mấy binh sĩ Liệp Ưng này liền thương lượng với nhau một chút, rồi đành chịu không biết làm sao hơn, chỉ còn nước hạ xuống quốc kỳ Duy Lâm, cùng với chiến kỳ của Liệp Ưng quân đoàn, đồng thời treo lên một cái áo lót trắng dùng làm cờ hàng.
Không hề nghi ngờ, giờ khắc này, Liệp Ưng quân đoàn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu đầu hàng!
Ở Bộ chỉ huy sư đoàn 19 để quốc, A Mình Tả cùng các quân đoàn khác, nhìn thấy một màn như thế, ai nấy chỉ cảm thấy trên người nổi da gà, nhưng trong lòng lại vô cùng sục sôi.
Đây là chiến tuyển Tây Cương từ khi bị Duy Lâm Công Quốc cường lực tấn công tới nay, lần đầu tiên có quân đội ở trước mặt quân đội để quốc chủ động đầu hàng, cũng là lần đầu tiên có dấu hiệu thắng lợi.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn còn khiển bọn họ khó có thể tin, là tạo nên hết thảy chuyện này lại là Bối La quân đoàn cấp c, là đội quân mà mấy tháng trước ở Long Liệt Tinh chịu đủ sỉ nhục, có thể nói là cuộc nghịch tập tuyệt địa hiểm thấy!
Ở trong văn phòng, A Mình Tả lúc này, tâm tình lại phức tạp đến cực điểm, nhìn khí thể sôi sục của Bối La quân đoàn kia, trong lòng có rung động, cũng có hưng phấn.
Tuy nhiên, bất kể như thế nào, Bối La quân đoàn có thể biển thành bộ dáng này, đồng thời ở chiến tuyển Tây Cương lần đầu tiên lấy được ý nghĩa thắng lợi chân chính, không có gì so với chuyện này càng làm cho người ta cảm thấy cao hứng hơn.
Đương nhiên, ở trong lòng A Mình Tả xem ra, nhiệm vụ của Bối La quân đoàn còn nặng nề mà đường thì còn xa. Phải biết ràng lần này chỉ là hạ một cái Cứ điểm, xử lý hai doanh Liệp Ưng mà thôi.
Mà Liệp Ưng quân đoàn tổng cộng có mười doanh, quân lực 5000 người, có thể nói là một quân đoàn hùng mạnh.
Nhưng mà, A Mình Tả xem ra, giờ này đối với Bối La quân đoàn cực kỳ có lợi là, bọn họ cách Cứ điểm số 7 đã không xa, nếu có thể chọn dùng tiến công chớp nhoáng, rất nhanh chạy đến tập kích Cứ điểm số 7, nói không chừng, vận khí tốt, còn có thể đánh cho hệ thống chỉ huy của Liệp Ưng quân đoàn bị thương nặng.
Không sai, Đoàn trưởng Lặc Mỗ của Liệp Ưng quân đoàn thì có thể rất nhanh rời đi, nhưng bên trong trung tâm khổng lồ đó dụng cụ, vũ khí trang bị... nếu muốn trong thời gian ngắn chở đi, điều đó tất nhiên không dễ dàng. Điểm mấu chốt nhất là hiện tại đúng là thời điểm hoàng kim của Bối La quân đoàn, thừa dịp Liệp Ưng quân đoàn chưa lập lại ổn định, chiếm tiện nghi lớn mới là thượng sách.
Đây là chiến thuật lý tưởng nhất trong đầu A Mình Tả.
Chỉ có diều hắn nghĩ như vậy, không có nghĩa Tiêu Hoằng cũng nghĩ như vậy.
Nhìn thấy cờ hàng treo trên đỉnh Cứ điểm số 10, Tiêu Hoằng đứng trên một chiếc Ma Văn xe tăng, thần sắc vẫn bình thản như trước, không có hạ đạt mệnh lệnh công kích.
Ngắn ngủn mười mấy phút, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc liền từ bốn phương hướng, vây quanh Cứ điểm số 10 khổng lồ, binh sĩ Bối La doanh thứ 2 cũng đồng loạt nhảy vào bên trong Cứ điểm số 10, khống chế tất cả nhân viên của Liệp Ưng quân đoàn trong đó. Đây là sách lược của Tiêu Hoằng chấp hành: phàm là người phản kháng, cho dù chỉ là một chút xíu, cũng là giết chết không bị tội.
Ngắn ngủn mười mấy phút qua đi, Cứ điểm số 10 đã hoàn toàn được khống chế.
Theo cửa chính tiến vào bên trong Cứ điểm số 10, Tiêu Hoằng nhìn hai bên tả hữu, tất cả người của Liệp Ưng quân đoàn đều hai tay ôm đầu, ngồi xổm ở hai bên lối đi.
Nhẹ nhàng bấm Ma Văn cơ quan trên mũ giáp, mũ giáp mặt nạ bảo hộ củaChích long giáp liền rất nhanh mở ra, lộ ra ánh mắt bình thản mà lại lạnh như bằng của Tiêu Hoằng.
Không có lên tiếng, nhẹ nhàng hất vạt áo choàng màu đen phía sau một cái, Tiêu Hoằng liền dựa theo sơ đồ, lập tức đi vào phòng chỉ huy của Cứ điểm số 10.
Chậm rãi đi vào phòng chỉ huy tới trước đài kiểm soát, rút ra Ma Văn khẩu lệnh của nội bộ Liệp Ưng quân đoàn, tiếp theo Tiêu Hoằng liền sáp nhập Ma Văn khẩu lệnh của Bối La quân đoàn vào trong đó. Đây là một loại tượng trưng chiếm lĩnh, đồng thời, toàn bộ tất cả mặt mã trong Cứ điểm số 10, cũng đổi thành của Bối La quân đoàn.
Kế tiếp chỉ thấy trên đỉnh chóp Cứ điểm số 10 cũng chậm rãi dâng lên quốc kỳ Phục Thản Đế Quốc cùng chiến kỳ của Bối La quân đoàn.
Rất khó tưởng tượng, tại chiến tuyến Tây Cương cực kỳ ác liệt này, một quân đoàn cấp c trước đó không có danh tiếng gì, không ngờ lại mạnh mẽ nhổ lấy một cái răng từ trong miệng đội quân thép Liệp Ưng chiến đoàn, phá vỡ cục diện bất lợi toàn diện của Phục Thản Đế Quốc.
Mà càng trọng yếu hơn là chỗ phía bắc cách nơi đây 1000 cây số, đó là Cứ điểm số 7, nếu dùng vận binh hạm nửa tiếng liền có thể tới nơi.
Ở bên trong Cứ điểm số 7, Lặc Mỗ thông qua màn hình nhìn thấy đỉnh chóp Cứ điểm số 10 đã treo lên chiến kỳ của Bối La quân đoàn, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ ác liệt! Cho tới bây giờ hắn còn không dám tin đây lại là Bối La quân đoàn, lại nhìn Ma Văn khung máy móc ở bốn hướng quanh Cứ điểm số 10, quả thật khiển Lặc Mỗ có một loại cảm giác lạnh buốt tận tim gan.
Cộng thêm Lặc Mỗ cảm thấy vô tận uy hiếp chính là, Bối La quân đoàn này hiện giờ đã không còn như ngày xưa, mà lại chỉ cách hắn nơi này không đến 1000 cây số.
Đối với Bối La quân đoàn có được hai chiếc vận binh hạm cùng với máy bay vận tải cỡ lớn, thì khoảng cách này thật không thể nói là xa bao nhiêu. Mà càng trọng yếu hơn là khoảng giữa doanh địa số 7 và số 10 đó lại không có bất kỳ thứ gì che chắn. Hơn nữa trong trận chiến vừa rồi, Bối La quân đoàn gần như không có thương vong, không cần điều chỉnh bổ sung gì cả.
-Trưởng quan! Hiện tại chúng ta có nên lựa chọn rút lui, đổi mới sở chỉ huy hay không? Nơi này không còn là địa phương an toàn nữa rồi!
Trần Sâm Tham mưu trưởng của Liệp Ưng đề nghị với Lặc Mỗ. Hắn rất rõ ràng, bị bức phải lựa chọn đổi mới sở chỉ huy, đối với một đội quân mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, nhất là Liệp Ưng quân đoàn có danh xưng là đội quân thép, mà đối mặt lại là một quân đoàn cấp c không có danh tiếng gì.
Lặc Mỗ ngồi ở trước bàn giấy không có đáp lại, hơi trầm tư một lát, liền hạ đạt mệnh lệnh:
-Vận binh hạm của chúng ta trước chuẩn bị! Đồng thời lệnh cho doanh thứ 1, doanh thứ 5 cùng với doanh thứ 10 ở gần đây nhanh chóng tiếp viện Cứ điểm số 7. Còn doanh thứ 2, doanh thứ 3, doanh thứ 4 đang tác chiến ở phụ cận nam cực phải dùng tốc độ cao nhất tới bắc bán cầu tiếp viện!
Có thể nói, dựa theo phong cách luôn cương mành trước sau như một của Lặc Mỗ, hắn không có khả năng dễ dàng lui quân. Nhất là một khi lui quân cần phải trả cái giá là hệ thống chỉ huy bị hao tổn. Không hề nghi ngờ, Bối La quân đoàn quả thật xưa đâu bằng nay, nhưng ở trong mắt Lặc Mỗ xem ra, nếu có thể triệu tập tất cả quân đội, vẫn là có thể ngay mặt chiến một trận với Bối La quân đoàn.
Mà hiện tại Lặc Mỗ chỉ lo lắng nhất là: Bối La quân đoàn không ngừng lại, chọn dùng tiến công chớp nhoáng, đánh thẳng tới đây. Nếu như vậy, chỉ bằng vào binh lực trong Cứ điểm số 7 là rất khó kháng cự. Tuy nhiên, nếu có thể tập trung tất cả binh lực về Cứ điểm số 7, vậy thì dễ tính rồi.
"Chỉ hy vọng quan chỉ huy của đối phương là một hạng người ngu ngốc!" Lặc Mỗ tự nói trong lòng.
Theo Lặc Mỗ phát ra mệnh lệnh như thế, chỉ thấy trong chớp mắt lúc đó, quân đội Liệp Ưng đóng quân ở các Cứ điểm bắt đầu rất nhanh điều động quân đội. Chỉ mười mấy phút sau đã thấy trên Long Liệt Tinh, Ma Văn máy bay vận tải, vận binh hạm của các Cứ điểm ào ào hướng tới Cứ điểm số 7 gấp rút tiếp viện.
Có thể nói: hiệu suất điều động binh lực cực kỳ cao.
*****
Trái lại ở bên trong Cứ điểm số 10, trừ người lái của 4 chiếc Ma Văn khung máy móc cùng với Ma Văn xe tăng, đại bộ phận binh sĩ Bối La đã toàn bộ tiến vào trong đó.
Lúc này Tiêu Hoằng đang mang theo ba đầu sỏ Bối La, quan sát trước mắt rất nhiều Chiến Văn, Ma Văn túi cùng một kiểu thống nhất do binh sĩ Bối La thu lượm được đang bày đầy trên mặt đất, gần như chiếm toàn bộ đại sảnh rộng lớn.
Trong đó ở một chỗ trên bàn kim loại, còn có mấy cái Ma Văn túi của cấp bậc sĩ quan, đồng thời trong Ma Văn túi của Xuyên Khi có một cái Chiến Văn tính vĩnh cửu... Có thể nói thu hoạch thật phong phú.
Dạo qua một vòng trong đại sảnh, Tiêu Hoằng liền chậm rãi ngồi xổm xuống, lật xem đồ vật thu dọn trên chiến trường, rồi cầm lên một Chiến Văn cẩn thận quan sát, xem mặt trên có kết cấu gì hữu dụng hoặc có kỹ thuật gì có thể dùng đến hay không. Cả người hắn có vẻ ung dung thoải mái không vội không chậm.
về phần đám người La Kiệt vẫn như trước, thần sắc vui mừng lật xem từng Chiến Văn thu được, bộ dáng hí ha hí hửng cười toét miệng! Lần này, xem như phát đạt triệt để rồi.
-Khó trách những quân sĩ kinh nghiệm sa trường kia, vì sao càng đánh càng mạnh mẽ, xét đến cũng không phải là vì đoạt được vô số chiến lợi phẩm sao!
Tân Du cười ha hả nói.
La Kiệt cùng Bì Nặc đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Giờ khắc này, gần như mọi người đều đã ném qua một bên tình huống lý tưởng trong lòng A Mình Tả: "Phải như tia chớp xuất kích, không để cho Liệp Ưng quân đoàn có chút chuẩn bị..." Thật khiển cho người ta có cảm giác giống như mấy đứa nhỏ nhà nghèo, nhìn thấy rất nhiều vàng bạc tài bảo trước mắt.
Chợt nhìn thấy, đã làm cho người ta có một loại cảm giác đây là hạng người mắt thiển cận.
-Báo cáo Trưởng quan! Theo trinh sát binh báo cáo: rất nhiều quân đội của Liệp Ưng quân đoàn, đang rất nhanh hướng tới Cứ điểm số 7 tiếp viện!
Bỗng nhiên A Lực đi đến báo cáo với Tiêu Hoằng.
-Được rồi! Thông báo cho binh sĩ chúng ta giảm xuống tình trạng cảnh giới cấp hai! Binh sĩ thay phiên dùng cơm, thay phiên nghĩ ngơi hồi phục sức khỏe. Nghe nói trong Cứ điểm số 10 còn lại rất nhiều mỹ thực của Liệp Ưng quân đoàn, cứ để cho bọn họ tận tình hưởng dụng đi!
Tiêu Hoằng vừa quan sát Ma Văn trong tay không chớp mắt, vừa phân phó A Lực.
-Hiểu rồi, Trưởng quan!
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, A Lực không có chần chừ chút nào, lên tiếng ứng đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Nhất thời, chỉ nghe tiếng chén đũa va chạm bên trong nhà ăn cùng tiếng ngáy trong phòng nghỉ thay nhau vang lên, xen lẫn một chỗ. Bối La quân đoàn vừa rồi còn hùng hổ, chiến đấu kỷ luật nghiêm mình, trong nháy mắt liền buông lỏng tất cả.
Có thể nói, bọn họ ở trong vận binh hạm ước chừng ba ngày, cũng khó có một lần cơ hội thư giãn gân cốt tốt như vậy, đối với thực phẩm cũng không có dự trữ nhiều lắm, vì bọn họ đều biết rõ chiến đấu với Liệp Ưng quân đoàn, sẽ không kéo dài bao lâu.
Chiến đấu mà thôi, thời điểm cần chém giết thì chém giết, thời điểm nên hưởng thụ thì sẽ tận tình hưởng dụng.
Thậm chí ở trong một gian phòng nghỉ, Doanh trưởng của năm doanh Bối La lại đang ngồi cùng nhau đánh bài [Tiến Lên].
Tuy nhiên, ở trong bộ chỉ huy sư đoàn 19 để quốc, phản ứng của A Mình Tả thì vốn không có thoải mái nhàn hạ như vậy. Thân thể hơi mập mạp của hắn hơi khom xuống, mặt như sắp dán sát trên màn hỉnh, không chớp mắt nhìn nhất cử nhất động ở Cứ điểm số 10.
Mười phút, Cứ điểm số 10 không có nhích động, hai mươi phút, Cứ điểm số 10 vẫn như trước không có hành động gì khác, thậm chí hắn còn có thể thông qua màn hình nhìn thấy: vài tên binh sĩ ăn no miệng ngậm cây tăm, từ trong Cứ điểm đi ra thay phiên binh sĩ canh gác.
Nhìn qua có vẻ nhàn nhã mà lười nhác, bộ dáng hùng hùng hổ hổ vừa rồi kia không còn sót lại chút gì, dường như lập tức biến trở lại thành bộ dáng của quân đoàn cấp c lúc trước.
"Bối La quân đoàn này rốt cuộc đang làm gì vậy? Mau mau một chút chứ! Thừa dịp hiện tại Cứ điểm số 7 trống rỗng, trực tiếp đánh hạ nắm lấy quyền chủ động vào tay chúng ta! Mau mau đi chứ!" A Mình Tả siết chặt hai nắm tay, không ngừng nói thầm, nhưng cố tình, doanh địa số 10 chính là không có mảy may dấu hiệu thúc quân.
về phần các nhân viên khác của sư đoàn 19 để quốc cũng giống nhau có thể thông qua màn hình nhìn thấy rõ ràng tình huống ở Cứ điểm số 10, bọn họ cũng cùng một ý nghĩ: nếu lúc này xuất kích là thời cơ tốt biết bao. Bộ đồ lòng của đối phương đang để lộ ở trước mặt Bối La quân đoàn, chỉ cần xuống một đao, đối phương khống chế cũng tàn phế mà!
Nhưng cố tình, lúc này Bối La quân đoàn dường như mọc rễ ở Cứ điểm số 10, không có mảy may dấu hiệu xuất động.
Ngồi ở trong văn phòng, Cáp Y Mỗ đồng dạng có thể nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hắn không khỏi nheo mắt suy nghĩ.
Không hề nghi ngờ, từ góc độ thường quy mà nói, hành vi trước mắt của Bối La quân đoàn ngồi chờ thời gian trôi qua, chính là để lỡ mất thời cơ chiến đấu. Thế nhưng xem theo chiến pháp của Bối La quân đoàn vừa rồi thì đã không phải là đội quân hỗn tạp ngày xưa.
Nhưng, Cáp Y Mỗ quả thật không nghĩ ra được, Bối La quân đoàn cứ như vậy canh giữ ở Cứ điểm số 10, đối với bọn họ rốt cuộc có lợi gì?
-Hay là biểu hiện vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hiện tại đã bắt đầu bại lộ nguyên hình?
Cáp Y Mỗ phát ra nghi hoặc thành tiếng như thế.
Ước chừng qua hai giờ, Bối La quân đoàn đóng quân bên trong Cứ điểm số 10, vẫn như trước không có dấu hiệu tiến quân, nhưng ngược lại toàn bộ nhân viên sư đoàn 19 để quốc thì luôn lo lắng nhìn lên màn hình.
Cùng lúc đó, ở hướng Cứ điểm số 7, doanh thứ 1 cùng doanh thứ 5 của Liệp Ưng, tổng cộng 1000 người đã tiến vào trấn đóng bên trong Cứ điểm số 7, làm cho binh lực của Cứ điểm số 7 lập tức liền tăng lên tới 1500 quân, các doanh khác cũng đang cấp tốc tới gần.
Lặc Mỗ ngồi trong văn phòng, khi biết được doanh thứ 1 cùng doanh thứ 5 đã tiến vào trấn giữ Cứ điểm số 7, rốt cục tâm tư hơi thả lỏng, trong lòng lập tức cũng dễ thở hẳn đi.
Lại dời ánh mắt nhìn về hướng Cứ điểm số 10, Bối La quân đoàn như trước không có dấu hiệu thúc quân, làm cho người ta có cảm giác dường như muốn đóng quân phòng thủ ở nơi đó.
-Xem ra con lợn thủy chung đều là con lợn, vĩnh viễn không thể thay đổi thành mãnh hổ! Vừa rồi có được cơ hội tốt như vậy cũng không bắt lấy, xem ra quan chỉ huy cũng chỉ là phường giá áo túi cơm, chỉ tiếc trang bị chiến đấu lại tốt như vậy!
Lặc Mỗ nhìn Bối La quân đoàn vẫn ngưng lại không nhúc nhích, rốt cục phát ra thanh âm khinh thường như thế. vẻ ác liệt trên mặt vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.
-Đúng vậy! Trang bị của bọn chúng quả thật rất không tệ! Tuy nhiên, đừng lo, chỉ cần chúng ta tập trung được toàn bộ binh lực cùng một chỗ, đến lúc đó, những trang bị kia sớm hay muộn đều thuộc về Liệp Ưng quân đoàn chúng ta. Nếu có được những trang bị đó, Liệp Ưng quân đoàn chúng ta sẽ nhảy vọt trở thành quân đội cấp A, hưởng thụ mỹ dự vương bài của quân đoàn!
Một bên An Kỳ Tuấn lên tiếng phụ họa theo Lặc Mỗ, bên trong ánh mắt đã toát ra vẻ tham lam. 4 chiếc Ma Văn khung máy móc kia, phàm là một sĩ quan khi nhìn thấy đều đỏ mắt. Thật giống như nhìn thấy bốn đại mỹ nữ bình thường.
-Cứ để bọn chúng tiếp tục ở Cứ điểm số 10 hưởng lạc đi, chỉ cần cho chúng ta thời gian ba giờ, đợi chúng ta gom đủ 4000 binh sĩ, ta nghĩ hôm nay hẳn chính là ngày tàn của Bối La quân đoàn rồi.
Lặc Mỗ nói tiếp.
Ngay lúc Lặc Mỗ nói chuyện, doanh thứ 10 có tố chất huấn luyện cũng rất nhanh tiến vào trấn giữ Cứ điểm số 7, làm cho nhân số chiến đấu của Cứ điểm số 7 đạt tới 2000. Ở phía sau Cứ điểm số 7 là ba mươi mấy chiếc Ma Văn xe tăng, cùng với hai mươi mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ.
Binh lực đang cấp tốc lớn mạnh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
-Ở trong bộ chỉ huy sư đoàn 19 để quốc, A Mình Tả trơ mắt nhìn Cứ điểm số 7 cứ như vậy từ suy yếu dần dần lớn mạnh lên, thời cơ tập kích tốt nhất của Bối La quân đoàn cũng rõ ràng trôi qua, rốt cục hắn không nín được nữa, Lập tức thông qua Ma Văn thông tin, phát ra thình cầu nổi liên lạc với La Kiệt của Bối La quân đoàn!
A Mình Tả bật xoay người lại phân phó cho bí thư quân cơ.
Bí thư quân cơ lúc này cũng là đầu đầy nghi hoặc, đối với A Mình Tả phân phó không dám chậm trễ, rất nhanh phát ra tín hiệu kêu gọi liên lạc với La Kiệt.
Ngay sau đó, trong văn phòng trung tâm, hình ảnh La Kiệt liền xuất hiện trước mặt A Mình Tả. Từ trong hình ảnh A Mình Tả rõ ràng có thể nhìn thấy, La Kiệt hiện đang ở bên trong nhà ăn, thậm chí còn có thể nhìn thấy đôi đũa cầm trên tay còn dính chút thức ăn.
-Thượng tá La Kiệt! Ngài hiện tại rốt cuộc làm gì ở Cứ điểm số 10 vậy?
A Mình Tả nghiêm mặt lạnh lùng hỏi. Trước đó Bối La quân đoàn vẫn bị cho là đội quân hi sinh, nhưng kết quả biểu hiện kinh người lập tức đã chấn nhiếp mọi người, sau đó lại lập tức biến thành bộ dáng lười nhác như vậy. Loại biểu hiện cực kỳ nhàn nhã biếng nhác này quả thật đã khiển A Mình Tả vừa tiếc rẻ vừa phẫn nộ.
-Báo cáo Tướng quân, ta đang ăn cơm!
La Kiệt phi thường quang côn, trả lời đúng thực tế.
-Ngài bây giờ còn có lòng thanh thản ăn cơm sao?
Nghe nói như thế, A Mình Tả lập tức chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa tức quá ngất xỉu.
-Đúng vậy, Tướng quân!
La Kiệt vẫn thần sắc bình thản đáp lại.
-Hiện tại, ta lệnh cho ngài buông đôi đũa chết tiệt trong tay xuống, nhanh chóng điều động quân đội, hiện tại công kích Cứ điểm số 7 đã không còn kịp rồi, nhanh chóng quay đầu lập tức phát động tiến công về hướng Cứ điểm số 1 binh lực đang trống rỗng, đồng thời tận khả năng ngăn chặn quân đội Liệp Ưng đang đổ về tiếp viện Cứ điểm số 7!
A Mình Tả hơi trầm tư một lát rồi phân phó. Không hề nghi ngờ, đây cũng là chiến thuật công kích thỏa đáng nhất trước mắt, vừa rồi thời cơ tốt nhất để tiến công Cứ điểm số 7 đã qua rồi.
-Cái này...
Lần này, La Kiệt có hơi do dự, khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng đang bình thản ngồi bên cạnh ăn cá nướng và đậu phông.
-Đừng do dự! Hiện tại ta biết đám tiểu tử ngươi chẳng khác nào con rối. Mau đưa cho lão đại chân chính của các ngươi kia trực tiếp nói chuyện với ta!
Có thể trở thành nhân vật cấp Tướng quân, tự nhiên A Mình Tả có ánh mắt hơn người, lúc này cũng dứt khoát không thèm dài dòng với La Kiệt, trực tiếp đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ này.
Nghe A Mình Tả nói như vậy, La Kiệt lại lần nữa hơi chần chừ, dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tự nhiên nghe được câu nói của A Mình Tả. Hắn biết rằng có tiếp tục giấu giếm cũng không phải biện pháp, liền dứt khoát cầm lấy Ma Văn thông tin trong tay La Kiệt.
Nhìn thấy bên trong hình ảnh xuất hiện một tên tóc bạc trắng, thần sắc A Mình Tả hơi biến đổi, tuy nhiên, cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì hắn đã đoán ra từ trước.
-A Mình Tả Tướng quân! Có chuyện gì?
Tiêu Hoằng nhìn gương mặt hơi vặn vẹo của A Mình Tả kia, khí định thần nhàn, không chút hoang mang hỏi.
-Ngươi là người nào?
A Mình Tả hỏi.
-Tiêu Hoằng!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại.
-Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi chiếm lĩnh Cứ điểm số 10, sau đó lại không hạ đạt mệnh lệnh tiếp tục tiến công Cứ điểm số 7?
A Mình Tả hơi tò vẻ thất thố nói.
- Mệt mỏi!
Tiêu Hoằng trả lời phi thường lạnh nhạt.
← Ch. 0300 | Ch. 0302 → |