← Ch.204 | Ch.206 → |
Ông cụ cũng không trả lời câu hỏi của Trang Duệ mà mở miệng hỏi:
- Bố cậu năm xưa sức khỏe kém nhưng cũng không phải bị bệnh nan y, sao lại qua đời sớm như vậy?
Âu Dương Cương dù nói đã đoạn tuyệt quan hệ với con gái nhưng là trong lòng vẫn luôn lo lắng cho đứa con út của mình, nưa xưa sau khi quay về Bắc Kinh thì cũng không được sắp xếp công tác, phải trải qua cuộc sống như ở ẩn. Vì vậy trước đó lão cũng không biết những gì xảy ra với Âu Dương Uyển, đến khi con đến Bành Thành lần thứ hai thì mới biết cha của Trang Duệ đã qua đời.
Thật ra tâm lý của cha mẹ với con cái là rất kỳ quái, đặc biệt là của cha với con và của mẹ với con, luôn không nỡ giao con cho con dâu hoặc con rể, luôn nghĩ rằng con mình còn rất nhỏ bé.
Âu Dương Cương cường thế đã quen, con gái không thương lượng với cha mẹ mà tự định việc chung thân đại sự, hơn nữa còn tình nguyện vì nó mà tuyệt tình với mình, đây thật sự là nguyên nhân làm lão nổi giận. Còn chuyện hứa hôn trước đó thì lão cũng không quá đặt nặng trong lòng, tất nhiên đây chỉ là những điều chôn giấu trong lòng, lão tình nguyện tan nát ruột gan cũng không nhắc ra với ai.
- Sau khi cháu được sinh ra thì sức khỏe của bố không được tốt, khi đó trong nhà tương đối khó khăn, cha làm việc rất nhiều, vì vậy mà khi cháu lên năm tuổi thì ông ấy qua đời...
Trang Duệ cũng không quá nhớ rõ chuyện cũ, vì khi đó hắn còn quá nhỏ, nhưng trong ký ức của hắn thì bố mình luôn luôn bận rộn.
- Làm rất nhiều việc sao?
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì cơ mặt của Âu Dương Cương có hơi run, lão tất nhiên có thể thấy rõ câu nói năm xưa của mình đã kích thích bố Trang Duệ. Bây giờ lão coi như đã hiểu vì sao khi con cả tìm đến lần thứ hai thì Âu Dương Uyển lại nói những lời tuyệt tình như vậy.
- Cháu... Cháu không gọi ông một tiếng ông ngoại sao?
Ông cụ nói ra lời như vậy thì đám người trong phòng mới nhớ, từ đầu đến cuối Trang Duệ đều chưa hô hai chữ ông ngoại.
- Ông, sức khỏe của ông gần đây không tốt, ông nằm nghỉ một lát rồi nói sau, cháu đỡ ông nằm xuống...
Âu Dương Lỗi tuy mới quen nhưng cũng thấy Trang Duệ là người thích mềm không thích ứng, sợ đối phương ồn ào với ông cụ, vì vậy hắn tiến lên nói lời giảng hòa, nhưng trong lòng cũng thật sự sợ ông cụ ăn không tiêu.
- Tránh ra, nó vẫn chưa trả lời ông.
Điều làm cho mọi người giật mình đã xảy ra, gần đây công cụ rất thương yêu Âu Dương Lỗi, nhưng lần này lại không nể mặt cháu trưởng nhà mình.
- Ông có để cho mẹ cháu đến thăm không?
Trang Duệ nhìn thẳng vào mắt ông cụ, hắn cũng không chịu nhượng bộ, ý nghĩa lời nói rất rõ ràng, nếu ông không nhận con của mình, tôi sao có thể nhận một ông ngoại như ông?
- Cứ đến đi, nếu không sợ rằng cũng không còn cơ hội thấy được ông cụ này...
Âu Dương Cương nói ra những lời này thì khí thế trên người cũng giảm xuống, cơ thể mệt mỏi, cũng không còn là một vị tướng quân uy phong, chợt biến thành một ông lão bình thường.
Đột nhiên Âu Dương Cương ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên cái nhìn mà người ngoài khó thể phát giác ra được, lão nói:
- Bây giờ đã có thể gọi là ông ngoại được chưa? Cậu nhận ông ngoại như tôi sẽ không có gì lỗ lã cả...
Trang Duệ ngẩng đầu, hắn nhìn ông cụ và dùng giọng chân thành nói:
- Bố đã từng dạy cháu một câu, đó là "đổ mồ hôi của mình, ăn cơm của mình", nếu cứ dựa nhờ vào cha mẹ anh em thì cũng không phải là hảo hán, cháu gọi ông là ông ngoại chỉ vì ông là bố của mẹ cháu, mà không phải là vị tướng quân trên tivi.
Kih còn bé Trang Duệ cũng không hiểu những lời kia nhưng luôn khắc ghi trong lòng, khi hắn tốt nghiệp đại học thì công tác cũng không quá lý tưởng, mẹ muốn hắn ở nhà chậm rãi tìm việc làm phù hợp, nhưng Trang Duệ quyết định xuống Trung Hải tìm việc làm chính là xuất phát từ những lời nói của bố năm xưa.
Ông cụ nghe được câu nói của Trang Duệ thì lại trầm mặc, lão có thể dựa vào những câu nói đó mà thấy được hình dáng quật cường của tiểu tử năm xưa, tên kia đã nói:
- Tôi có thể chăm sóc tốt cho Uyển Nhi, tôi có năng lực quan tâm cô ấy thật tốt, chúng tôi không cần bất kỳ ai trợ giúp, cũng có thể sống tốt.
Trong mắt Âu Dương Cương thì Trang Duệ bây giờ thật sự quá giống với tiểu tử năm xưa, lão cũng thật sự không ngờ lời nói tức giận của mình năm xưa lại làm cho con rể tổn thương sâu sắc như thế, cũng làm cho con gái vài chục năm đoạn tuyệt quan hệ với mình. Vào thời điểm này, đột nhiên lão cảm thấy hối hận vì những chuyện năm xưa.
- Tốt, cháu tốt, có chí khí, làm người phải dựa vào chính mình, năm xưa ông cũng cầm liêm đao để tham gia cách mạng, gia nghiệp lớn hiện nay đều do một mình ông lập ra. Cháu nói không sai, trong nhà ông chỉ là ông ngoại của cháu, không phải là tướng quân gì cả.
Ông cụ nói lời này xong thì ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ tràn đầy tán thưởng, gần hai chục năm qua chưa từng có ai nói với lão bằng giọng điệu giống như Trang Duệ vừa rồi. Ngay cả chính lão cũng không ý thức được rằng chính mình tán thưởng Trang Duệ cũng chỉ vì cảm giác áy náy với con gái và con rể của mình.
Sau khi thấy hai ông cháu đã hòa hoãn quan hệ thì Âu Dương Chấn Vũ vội vàng nháy mắt với Trang Duệ, để hắn khuyên ông cụ nghỉ ngơi. Mà Âu Dương Chấn Vũ cũng thật sự cảm thấy kỳ quái, ông cụ đã nằm trên giường được nửa năm, chỉ khi thời tiết tốt mới ra ngoài phơi nắng, hôm nay tinh thần như thế này thật sự là hiếm có, chẳng lẽ... Là hồi quang phản chiếu?
Âu Dương Chấn Vũ nghĩ đến đây thì cũng không tiếp tục đứng vững, hắn tiến lên phía trước nói:
- Bố, nghỉ ngơi một chút đi ạ, hôm nay nói đến đây thôi.
- À, cháu lấy cho bà cái ghế, cháu cũng đến ngồi đây.
Âu Dương Cương ngồi dậy một lúc lâu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao linh khí của Trang Duệ cũng không phải là vạn năng, lão bệnh lâu như thế này cũng khó thể nói tốt là tốt.
- Ủa, bà nó, chân không còn đau nữa à?
Âu Dương Cương lúc này mới phát hiện bạn già của mình đang đứng giữa trời, bình thường rõ ràng chỉ đi ba bốn bước là kêu đau rồi.
- Ông lão chết tiệt, bây giờ mới chịu nhìn sang tôi sao?
Bà cụ mắng một câu, sau đó Âu Dương Quân đưa đến một chiếc ghế, để Trang Duệ ngồi xuống bên cạnh mình.
Lúc này nhân viên chăm sóc đặc biệt cho Âu Dương Cương đã tiến vào, sau lưng có một nhóm người, cầm đầu là bác sĩ Đậu. Thì ra vị nhân viên kia vừa rồi thấy tinh thần ông cụ quá tốt, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế mới gọi nhóm bác sĩ Đậu chạy đến.
- Tiểu Đậu, hôm nay sức khỏe của tôi rất tốt, cũng không cần uống thuốc. Được rồi, các anh về đi, để cháu ngoại đến giúp tôi.
Khi ông cụ thấy đám người bác sĩ Đậu thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
- Thủ trưởng, có phải ngài lại lén uống rượu không?
Bác sĩ Đậu cười cười đi đến, ông cụ dễ dàng hầu hạ hơn so với bà cụ, chỉ là bình thường không chịu được chứng nghiện rượu, sẽ lén uống một chút rượu.
- Không có, tuyệt đối không có, tôi đã nói rồi, ôi, chỉ uống một chút mà thôi...
Ông cụ một mực phủ nhận nhưng bác sĩ Đậu lại lấy từ trên giường ra một chai rượu hai xị, vì thế mà ông cụ chợt bức bối, có chút phẫn nộ.
- Mọi người ra ngoài, chúng tôi cần kiểm tra sức khỏe của cụ...
Bác sĩ Đậu quay đầu nói với đám người Trang Duệ, Âu Dương Cương cố tình ngăn cản nhưng lại bị người ta cầm chuôi dao, chỉ có thể tiếp nhận bất đắc dĩ.
Trang Duệ dìu bà ngoại ra khỏi phòng, sau đó ngồi xuống trong sân, dù là mùa hè nhưng buổi tối ở Ngọc Tuyền Sơn cũng không nóng bức, mọi người cùng ở trong sân chờ kết quả của nhóm bác sĩ Đậu.
Một giờ sau bác sĩ Đậu bước ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu, điều này làm cho đám người ngoài Trang Duệ có chút lo lắng.
- Bác sĩ Đậu, sức khỏe của bố tôi thế nào?
Âu Dương Chấn Vũ tiến lên nói, vừa rồi lão nghĩ rằng bố mình vì nghe được chuyện của con gái mà hồi quang phản chiếu, khi thấy vẻ mặt của bác sĩ Đậu thì giống như ý nghĩ được chứng thật, vì vậy mà vẻ mặt không khỏi có chút khó coi.
- Thủ trưởng... Nói thế nào đây nhỉ, có chút kỳ quái...
- Này, bác sĩ Đậu, ông nội của tôi rốt cuộc là thế nào? Anh cho một lời chắc chắn được không?
Âu Dương Quân thấy bác sĩ Đậu nói chuyện ấp úng thì mở miệng nói.
Bác sĩ Đậu cúi đầu trầm tư, sau khi nghe được lời của Âu Dương Quân thì ngẩng đầu, thấy mọi người có vẻ sốt ruột thì hắn biết mình đã làm càn, hắn vội vàng nói:
- À, các anh đừng lo lắng, sức khỏe của thủ trưởng không có vấn đề, hơn nữa cơ năng phục hồi rất tốt...
- Bác sĩ Đậu, mong anh nói rõ một chút, sức khỏe của ông nội tôi cuối cùng là thế nào? Chỗ nào khôi phục tốt?
Âu Dương Lỗi tiến lên một bước rồi hỏi, sức khỏe của ông cụ chính là điều quan trọng nhất của Âu Dương gia, chỉ cần ông cụ có thể sống hết năm nay, sau khi đại hội đảng được tổ chức thành công, bố của Âu Dương Lỗi rất có thể sẽ tiến lên, coi như đại cục đã định.
- Điều này cũng khó nói, có nhiều công cụ không mang theo, vì vậy cũng không kiểm tra được quá cẩn thận, nhưng thính lực của ông cụ đã khôi phục, hơn nữa chứng nhức mỏi nửa người cũng biến mất.
- Vừa rồi tôi thử dìu thủ trưởng đi lại, phát hiện công năng của ngài có dấu hiệu phát triển tốt. Tất nhiên đây chỉ là chuẩn đoán sơ bộ của chúng tôi, vẫn còn khá sớm để kết luận, ngày mai hy vọng thủ trưởng và bà có thể đi qua để kiểm tra toàn diện.
Bác sĩ Đậu nói những lời này cũng cảm thấy rất kỳ quái, tuy ông cụ không có bệnh nan y nhưng vì tuổi tác đã cao, vết thương cũ và bệnh cũ tái phát, chỉ nhiêu đó thôi là đủ lấy mất mạng già rồi. Nhưng vừa rồi bọn họ kiểm tra và phát hiện cơ năng của ông cụ đã phục hồi hơn phân nửa.
Điều này làm cho nhóm bác sĩ Đậu cảm thấy khó hiểu, hơn nữa bà cụ chợt khôi phục thị lực một cách khó hiểu, rõ ràng là sự việc hôm nay quá kỳ quái.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |