Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 427

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 427: Đầu cơ trục lợi
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Kỳ thật lấy vật đổi vật, cũng không phải là độc quyền của những người sưu tầm Trung Quốc, mà phi thường thịnh hành trên quốc tế, Eze Kenner nghe Trang Duệ nói thế, lập tức có phản ứng, hắn hoàn toàn hiểu ý nghĩ của Trang Duệ.

Nhưng mà, Eze Kenner nhíu mày, trán cũng nhăn lại, loại giao dịch lấy vật đổi vật, phần lớn thường là do một phương đưa ra, coi trọng một thứ gì đó của đối phương, sau đó lấy món tốt nhất của mình ra trao đổi, nói như vậy, mà phương đưa ra đề nghị này, phải chịu thiệt hại nho nhỏ.

Nhưng hiện tại, Trang Duệ ngay cả thứ mình có là gì cũng không biết, đã dám đưa ra phương thức lấy vật đổi vật, nói rõ là dựa vào phác họa của Picasso có trong tay của mình, nếu như mình không xuất ra đồ cổ khiến cho đối phương thỏa mãn, chỉ sợ giao dịch này không làm được.

Nhưng đúng là Eze Kenner rất quan tâm tới những bức phác họa có trong tay của Trang Duệ, muốn có tư cách đưa chân vào hàng ngũ những người sưu tầm đẳng cấp thế giới, thì những thứ hắn sưu tầm không có tác phẩm của Picasso hoặc là Van Gogh, thì đó là một tiêu chí cực kỳ trọng yếu.

Mà nội tình gia tộc của Eze Kenner, cũng không có gì hơn là những cổ vật năm đó cướp được ở Trung Quốc, mà đối với tác phẩm nghệ thuật Âu Mỹ, thì cũng không có thu thập được bao nhiêu, Eze Kenner muốn những nhà sưu tập quốc tế khẳng định mình, nếu chỉ dựa vào đồ cổ của Trung Quốc, vậy thì không đủ.

- Trang tiên sinh, tôi đã hiểu được ý của ngài, chỉ dựa vào những thứ mà tôi sưu tầm ở Luân Đôn, hiện tại không thể nào làm cho ngài lựa chọn.

Tâm tình của Eze Kenner rất chính trực, muốn nói ra những thứ tốt cho mình lựa chọn, không thể nào thấp hơn tác phẩm của Picasso, nhưng vật này hiếm và quý, nhưng đồ cổ của Trung Quốc lưu lạc ở nước ngoài tính được bằng đơn vị hàng nghìn, nhưng tác phẩm của Picasso, tính đi tính lại cũng chỉ có vài vạn, hơn nữa phần lớn đều bị bảo tàng và các nhà sưu tập cất giữ, dù cho có một bức lưu lạc đến thị trường đấu giá, cũng nhanh chóng bị mua mất.

Eze Kenner biết rõ, mình có thể nhìn thấy một lúc sáu bức họa này, là do vận khí không tệ, tuyệt đối không thể dùng giá trị thì trường để cân nhắc.

- Đồ của ngài đều đặt tại Luân Đôn?

Trang Duệ nghe vậy liền dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nói thật ra, hắn không thể giao dịch với thương nhân, bởi vì thương nhân trục lợi, thời điểm bọn họ trao đổi đồ vật, nhất định sẽ dùng giá cả để cân nhắc giá trị vật phẩm, như vậy thì bản thân của mình sẽ không được lợi.

Trang Duệ muốn nhất, chính là trao đổi với bảo tàng, ở nước ngoài có rất nhiều nhà bảo tàng cất giấu rất nhiều đồ cổ của Trung Quốc, nhưng so sánh với tác phẩm của Picasso, bọn họ càng yêu thích hơn, nói đi cũng phải nói lại, kể cả rất nhiều nhà bảo tàng tư nhân, đại đa số những đồ vật trong những bảo tàng này không phải đều là của tư nhân, mà là được các nhà bảo tàng quyên tặng hoặc mua bán mà có được, chỉ cần ban giám đốc bảo tàng đồng ý là được, nhưng Trang Duệ tin tưởng, những người nước ngoài này, nhất định sẽ đồng ý dùng đồ cổ Trung Quốc để trao đổi tác phẩm của Picasso.

Bởi vì đồ không phải là của mình, không tồn tại thuyết pháp giá trị, bởi như vậy, không gian thao tác sẽ lớn hơn, Trang Duệ sẽ đạt được thứ mình muốn càng nhiều.

- Trang tiên sinh, nếu như ngài có thời gian đi Luân Đôn, tôi sẽ đem đồ do tôi sưu tập, làm cho ngài thỏa mãn.

Eze Kenner hiện giờ chỉ suy nghĩ tới các bức họa của Picasso, hơn nữa hắn cũng không muốn chúng chảy vào các nhà đấu giá, bởi vì Eze Kenner biết rõ, giá tác phẩm của Picasso trong mấy năm nay đột nhiên tăng mạnh, mấy bức phác họa này, giá cả của chúng không chừng sẽ lớn hơn ngàn vạn đô la. Hơn nữa một khi các tác phẩm này xuất hiện trong đấu giá, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, Eze Kenner không cách nào khống chế cục diện, đến lúc đó, vạn nhất có một đại cự phú yêu thích sưu tập cạnh tranh với mình, chỉ sợ số tiền mình móc ra, tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng.

- Được rồi, Eze Kenner tiên sinh, thành ý của ngài đã đả động tôi, như vậy đi, ba ngày sau tôi sẽ đi máy bay tư nhân tới Luân Đôn, nhưng trước đó, tôi muốn ngài liệt kê một danh sách, đem những thứ tốt nhất mà ngài cất giữ, đánh dấu ra cho tôi xem một chút, để cho tôi nhìn thấy chúng ta có khả năng giao dịch hay không.

Trang Duệ muốn chính là thế này, dù sao bản thân của mình cũng phải đi Luân Đôn, hơn nữa phương thức lấy vật đổi vật rất đơn giản, nhưng thao tác lại rất phức tạp, thời gian năm ba ngày là không đủ, nói cách khác, những tác phẩm của Picasso này, trong một thời gian ngắn nhất định phải lưu lại trong tay của mình, đi Luân Đôn nhìn một cái cũng không có gì.

Hơn nữa Trang Duệ còn đưa ra một điều kiện, hắn muốn biết trong tay Eze Kenner có những thứ gì, nếu như không thể làm mình thỏa mãn, vậy giao dịch này không thể đồng ý.

Dù sao Trang Duệ không sợ không bán được tác phẩm của Picasso, chỉ cần hắn thả tiếng gió, đừng nói những tay sưu tập tư nhân, chỉ sợ nhà bán đấu giá, sẽ đạp nát cánh cửa của khách sạn này mất.

- Tốt rồi, Trang tiên sinh thân ái, tôi sẽ đem danh sách và hình ảnh truyền tới cho ngài, tôi nghĩ nhất định ngài sẽ thỏa mãn.

Eze Kenner nhìn thấy Trang Duệ muốn tiễn khách, liền đứng dậy, sau khi bắt tay với Trang Duệ, đưa cho Trang Duệ một tấm danh thiếp, sau đó kéo vị giám định sư Sterling còn chưa thỏa mãn rời đi, nên hỏi cũng đã hỏi rồi, giao dịch có thể thành hay không, phải xem đồ vật mà mình lấy ra, có thể đánh động Trang Duệ hay không.

Eze Kenner đối với điểm này rất có lòng tin, hắn cất giữ đa số là đồ cổ Trung Quốc, đó đều là tinh phẩm các đời Tống Nguyên Minh Thanh, trên thị trường quốc tế cũng hiếm thấy, nếu như Trang Duệ là một người theo chủ nghĩa dân tộc, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ mà mình lấy ra.

- Trang ca, những bức tranh này, đều là đồ cổ?

Đợi đến lúc Eze Kenner và Sterling rời đi, Bành Phi cầm một bức phác họa lên nhìn, hắn có thể nghe hiểu tiếng Anh, biết rõ hai người vừa rồi rất xem trọng các bức tranh này.

Nhưng Bành Phi dò xét cả buổi, nhìn không ra chỗ nào tốt, chỉ là nữ nhân cởi truồng, truyền hình nước Pháp đều có những kênh như vậy, còn đẹp hơn tranh rất nhiều, cho nên không có bao nhiêu hứng thú.

- Hắc, tiểu tử, lời này mà ngươi cũng dám hỏi, không phải đồ cổ thì có người nào đưa tiền cho ngươi sao?

Trang Duệ nghe vậy cười nói, sau khi cẩn thận cất giữ các bức phác họa, nói với Bành Phi:

- Những vật này phải trông chừng cẩn thận, nói không chừng sẽ đổi được vài món ngang cấp với Định Quang Kiếm, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

*****

- Định Quang Kiếm?

Bành Phi bị lời này của Trang Duệ dọa kêu lên, vội vàng dùng hai tay tiếp lấy các bức họa từ tay Trang Duệ, trong nội tâm nói thầm, những bức tranh này nhìn thì không có gì, chẳng đẹp hơn các bạn gái của hắn, thật sự đáng giá như vậy sao?

- Trang Duệ, có tin tức truyền tới, anh nên xem một chút.

Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng của Tần Huyên Băng, Trang Duệ sững sờ một chút, hắn không ngờ hiệu suất của Eze Kenner tiên sinh này thật nhanh, lúc hắn rời đi tới bây giờ mới qua nửa giờ, không ngờ đã có danh mục đồ cổ rồi.

Trang Duệ nào biết rằng, Eze Kenner sợ Trang Duệ tìm người mua khác, lúc này mới vội vàng đem những món đồ cổ tốt nhất mà mình có, truyền tới cho Trang Duệ xem.

Trong tay Trang Duệ có rất nhiều bức họa của Picasso, sức nặng của nó còn nặng hơn đồ cổ của Trung Quốc rất nhiều, bởi vì sức nặng lớn như vậy, mặc kệ Trang Duệ có đồng ý trao đổi hay không, Eze Kenner đều liệt kê ra những món đáng giá nhất, không chút tư tàng.

- Nam Tống Quang Diệu Bút Tẩy!

- Tống Quân Diêu, Diêu Biến Oản!

- Bắc Tống, Định Diêu Hoa Văn Bình!

- Vô Thanh Hoa, Ngư Táo Văn Đại Quán!

- Thành Hóa Đấu Thải Yêu Tự Quán!

- Nam Tống Long Tuyền Diêu!

- Vạn Lịch Ngũ Thải Đại Bình!

- Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán!

Cầm tờ fax trong tay, thân thể Trang Duệ nhịn không được run lên, nhất là tay phải đang cầm tờ giấy, run rẩy rất rõ ràng, Bành Phi và Tần Huyên Băng nhìn thấy, không rõ ràng lắm nên mở to mắt ra.

- Trang Duệ, Trang ca, anh làm sao thế?

Tần Huyên Băng và Bành Phi cùng hỏi, làm cho Trang Duệ đang ở trạng thái ngẩn ngơ, tỉnh táo lại.

- Không có... Không có gì, hai người đừng nên nói chuyện, để cho ta an yên tĩnh một chút.

Trang Duệ có chút không thể tin được liếc nhìn hình ảnh và tên của những thứ này, đúng vậy, hắn không có hoa mắt, đúng là có hai kiện Thanh Hoa, hai kiện Tống Định Diêu Từ Khí, rõ ràng còn có một kiện Diêu Biến Oản, chẳng lẽ Eze Kenner đào mộ tướng quân nhà Tống?

Đồ sứ của Bắc Tống năm đó rất nổi danh, mà thứ trên tờ fax này, lại chính là Diêu Biến Oản, giá trị của nó còn cao hơn các bình Diêu Biến thông thường.

Phải biết rằng, cổ nhân đốt hầm lò, đối với đồ sứ trong hầm lò rất mê tín, như Thanh Ba Tạp Chí có nói:

- Nhiêu Châu Cảnh Đức Trấn, trong hầm lò có biến, chu sa đỏ hồng, làm cho những vật khác bị nhiễm theo, sau này hầm lò đó không còn dùng đến nữa.

Sau khi hầm lò không dùng được nữa, phần lớn các loại sứ không dùng được nữa, cho nên những kiện đồ sứ còn lưu truyền tới nay cực nhỏ, mà Tông Quân Diêu, Diêu Biến Oản càng hiếm thấy trong hiếm thấy.

Đồ sứ này không cần nói nữa, thế nhân đều biết, hầm lò dùng sứ trắng để làm sứ, đều dùng đất sét trắng, nung sứ ở nhiệt độ cao, sau đó còn phải đốt hắc men, tương men và lục men, cho nên văn hiến gọi là "Hắc Định", "Tử Định" và "Lục Định", danh truyền thiên hạ.

Trên tờ giấy này còn vài loại đồ sứ, đều là là thứ ở trong nước khó nhìn thấy, có đôi khi nhìn thấy mảnh sứ đã là không tệ rồi, mà danh sách của Eze Kenner, tùy tùy tiện tiện viết là xong, Trang Duệ tin tưởng, những thứ này tuyệt đối là toàn bộ nội tình của Eze Kenner.

Nhắc tới mấy món đồ sứ đời Tống Diêu Biến, cộng thêm hai món Thanh Hoa, đã làm cho Trang Duệ khiếp sợ, tuy đồ số đời Tống rất ít, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở các nhà bảo tàng nước ngoài, nhưng Thanh Hoa thì khác, giống như phượng mao lân giác, rất khó gặp.

Nhất là món cuối cùng trong danh sách, chính là Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán, Trang Duệ biết rõ, nhân vật được vẽ lên đồ sứ Thanh Hoa, trên thế giới này tuyệt đối không nhiều hơn mười món tay, đương nhiên, vài món này trải qua khai quật chứng minh.

Nhưng người trong nước vô cùng đau đớn chính là, trong bảo tàng mỹ thuật British có "Chiêu Quân Xuất Tắc", bảo tàng Hermitage có "Tam Cố Mao Lư", trong bảo tàng Pompidou có "Chu Á Phu Truân Tế Liễu Doanh" bình, bảo tàng Boston nước Mỹ có "Úy Trì Cung Cứu Chủ", một nhà sưu tập Châu Á có "Tây Sương Ký Phần Hương", bảo tàng Tate Modern có "Bách Hoa Đình", các loại này chính là đồ sứ Thanh Hoa, không ngờ lại có một kiện trong tay người này.

Trong lòng Trang Duệ hét lớn, giống như tiếng sấm, tuy giá cả của đồ sứ Thanh Hoa năm đó được phóng đại rất nhiều, cũng không thiết người nước ngoài lăng xê, nhưng đồ sứ Thanh Hoa đúng là thưa thớt, đây chính là sự thật.

Ít nhất trong rất nhiểu viện bảo tàng lớn trong nước mà Trang Duệ biết, không có bất cứ kiện đồ sứ Thanh Hoa nào, phần lớn đều là đời Minh Thanh, bây giờ có thể có cơ hội được cầm một kiện Thanh Hoa, trong lòng Trang Duệ kích động tột đỉnh.

- Điện thoại, danh thiếp Eze Kenner vừa đưa đâu rồi?

Trang Duệ phục hồi tinh thần lại, trở lại bên bàn trà, cho dù Trang Duệ có đem toàn bộ phác họa của Picasso để lấy Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán từ trong tay Eze Kenner, Trang Duệ cũng cam tâm tình nguyện.

- Lão đệ, Eze Kenner truyển bàn fax ngươi nhận được chưa?

Đang lúc Trang Duệ tìm danh thiếp của Eze Kenner, thời điểm lòng hắn nóng như lửa đốt và định gọi đi, điện thoại của Hoàng Phủ Vân đã tới.

- Nhận được rồi, Hoàng Phủ huynh, tôi cho anh biết, Eze Kenner có đến hai kiện Thanh Hoa, đúng, là hai kiện!

Trang Duệ sợ Hoàng Phủ Vân không tin, cho nên cố ý tăng thêm âm lượng, chỉ cần là dân chơi đồ sứ, sẽ biết đồ sứ Thanh Hoa có địa vị với người trong nước thế nào, nó đại biểu cho tiêu chuẩn vô địch quét ngang vương triều nghệ thuật đỉnh cao của Châu Âu.

- Lão đệ, trước đừng kích động, Eze Kenner truyền fax cho lão đệ, anh cũng thu được một phần, danh sách đồ vật trên đó, anh đã xem qua.

Âm thanh của Hoàng Phủ Vân hoàn toàn bình tĩnh hơn Trang Duệ rất nhiều, điều này cũng khó trách, dù sao đồ vật cũng không phải của hắn, tục ngữ nói việc không liên quan tới mình, không thể đánh động tới mình.

- Hoàng Phủ Vân, đối với kiện Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán đó, hắn cần điều kiện gì cứ nói ra.

Trang Duệ đi thẳng vào vấn đề, chỉ cần hai kiện Thanh Hoa trên danh sách là thật, Trang Duệ nguyện ý trả cái giá lớn, cho dù bán mất cái máy bay tư nhân kia đi, hắn cũng nguyện ý.

- Lão đệ, bình tĩnh, phải bình tĩnh.

- Bình tĩnh cái gì, hiện tại em đang muốn đi xem hai kiện Thanh Hoa kia là thật hay giả đấy.

Trang Duệ tức giận nói một câu này qua điện thoạt, hắn đang nhức cả trứng dái, có thể bình tĩnh sao?

Sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, Hoàng Phủ Vân cười hắc hắc trong điện thoại, nói ra:

- Lão đệ, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường a, chú có biết hay không, tại sao anh lại điện thoại cho chú vào lúc này?

*****

- Em nào biết?

Trang Duệ tức giận nói một câu, nhưng lập tức tựu kịp phản ứng, nói ra:

- Hoàng Phủ huynh, không phải Eze Kenner bảo anh làm thuyết khách chứ?

Trang Duệ vừa mới nhìn thấy kiện Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán, đúng là đã kích động, hiện tại vừa mới bình tĩnh lại, lập tức thanh tĩnh lại, cho dù đó là đồ sứ Thanh Hoa đi nữa, nhưng trên tay của mình có tác phẩm của Picasso, cũng không phải đồ vô danh, giá trị cũng không thấp a.

- Hắc hắc, chú nói đúng, Eze Kenner sợ chú bán phác họa Picasso cho người khác, cố ý giao cho anh chuyển cáo với chú, hắn có lưu giữ những món đó, tuyệt đối đều là đồ sứ Trung Quốc thật sự, hắn kỳ vọng chú sau khi tới Luân Đôn, hãy quyết định tác phẩm của Picasso.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Vân nói câu này, đã không khác với suy nghĩ của Trang Duệ, khi Eze Kenner vừa trở về liền gấp không kịp thở, truyền fax của những món này tới, có thể thấy được hắn khao khát tác phẩm của Picasso thế nào, chỉ sợ hắn cũng phí tâm tư rất lớn khi đem đồ sứ Thanh Hoa ra.

Trang Duệ bình tĩnh, nói ra:

- Hoàng Phủ huynh, vậy huynh xem, đệ nên làm cách nào? Dùng sáu tấm phác họa của Picasso, đổi lấy Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán sao?

- Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà hắn cầm sáu bức phác họa mới đổi một món đồ sứ? Lão đệ, anh cho chú biết, phải dùng công phu sư tử ngoạm, một tấm phác họa đổi một món đồ sứ, làm thịt hắn đến chết.

Trong điện thoại truyền tới tiếng la của Hoàng Phủ Vân, hắn còn hung ác hơn Trang Duệ nhiều, dù sao tác phẩm của Picasso nhiều năm nay không ai mang đi đấu giá, thứ trong tay Trang Duệ, tuyệt đối là thứ đầu cơ kiếm lợi, có thịt để làm thì ngu sao không thịt.

Trang Duệ gật gật đầu, nói ra:

- Tốt rồi, vậy thì theo sẽ làm như anh nói, em sẽ không trả lời hắn trước, có chơi đòn cân não, đúng, em còn có hơn hai mươi bức phác họa, huynh giới thiệu cho em người cần đi a.

Sau khi nghe Hoàng Phủ Vân phân tích, Trang Duệ cũng biết sức nặng của các bức họa trong tay của mình, lập tức không vội, chuẩn bị đợi mình nhìn thấy những đồ sứ kia, sau đó mới đi cò kè mặc cả với Eze Kenner.

Nhưng Hoàng Phủ Vân và Trang Duệ không biết, nếu như không phải Trang Duệ chặn ngang một cước, mấy tháng sau, Eze Kenner sẽ từ Luân Đôn cử hành một buổi đấu giá, bán đồ gốm sứ của Trung Quốc.

Hắn muốn đem đồ sứ Thanh Hoa ra thị trường, Eze Kenner tự mình ứng một trăm ngàn bảng Anh là thủ tục phí, sau đó đem Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán ra đấu giá, xào ra cái giá hai ba trăm triệu nhân dân tệ, lập nên kỷ lục đấu giá về đồ sứ của Trung Quốc.

Nhưng chuyện này hiện giờ đã cải biến, bởi vì Trang Duệ vừa ý kiện gốm sứ Vô Thanh Hoa "Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn" Đồ Quán này, cho dù sau này có đấu giá gốm sứ, chỉ sợ không có đồ gốm Thanh Hoa, hơn nữa với Eze Kenner theo một ý nào đó, còn làm mối giúp Trang Duệ.

Đương nhiên, những chuyện này nói sau, sẽ thuyết minh từng cái cho mọi người.

- Đi, ngài mai anh sẽ dẫn chú đi bảo tàng Vinh Dự, dẫn chú đi xem tranh, đúng rồi, chú phải nói cho anh biết, chú có bao nhiêu bức phác họa của Picasso?

Hoàng Phủ Vân không nén được lòng hiếu kỳ, bởi vì hắn biết Sterling đã xem xét và chứng thực nó chính là của Picasso, trước không bình luận nhân phẩm của Sterling như thế nào, nhưng khả năng giám định của hắn, ở trong giới nghệ thuật Châu Âu, rất có danh tiếng a.

- Hắc hắc, không tính sáu bức kia, vẫn còn hơn hai mươi tấm, thế nào, có thể lừa gạt bao nhiêu người đây?

Trang Duệ cười đắc ý trong điện thoại, trước kia hắn chỉ đào bảo trong nước, đó gọi là bạo ngược gia đình, dù cho bảo bối đào ra, trong lòng Trang Duệ không thoải mái, nhất là món tiền đầu tiên của hắn, chính là bản thảo, đến bây giờ Trang Duệ vẫn còn mang theo áy náy với cụ bà kia.

Nhưng khi làm thịt người nước ngoài, Trang Duệ không có một chút gánh nặng nào, hắn còn muốn chém những tên Châu Âu thật ác.

- Trang Duệ, vị này chính là giám đốc bảo tàng mỹ thuật Bath. Bath tiên sinh, chính là hậu nhân của người sáng lập bảo tàng, cũng là người điều hành bảo tàng hiện nay.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng khách sạn của Trang Duệ, đã nghênh đón hai khách nhân, đều do Hoàng Phủ Vân mang đến, nhưng lần nào Tần Huyên Băng cũng trốn ở trong phòng, để mặc Trang Duệ ở trong phòng khách tiếp khách.

Bath Jigme khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc có màu xám trắng, mang theo một gọng kính màu vàng, bộ dáng nho nhã, giống như một giáo sư ở trường đại học, sau khi bắt tay với Trang Duệ xong, liền lẳng lặng đánh giá người trẻ tuổi trước mặt này.

Trang Duệ phỏng đoán đúng, Bath này trừ chức vụ là người điều hành bảo tàng, còn là một giáo sư của một trường đại học, hoàn toàn là một vị giáo sư đúng nghĩa.

Đi cùng với Bath, còn có một giám định sư, Bath hoàn toàn không quen thuộc với tác phẩm của Picasso, nhưng ở Paris và Châu Âu, người có nghiên cứu về Picasso thì có rất nhiều, muốn muốn tìm một giám định sư về họa phẩm của Piscasso, đây là một chuyện dễ dàng.

- Bath tiên sinh, ngài khỏe, mời ngồi.

Biểu hiện của Trang Duệ cũng không phải rất nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh nhạt, nhưng đãi ngộ vẫn tốt hơn Eze Kenner tối qua rất nhiều, tối thiểu cũng được Tần Huyên Băng mời một ly cà phê.

Eze Kenner có tổ tiên là cường đạo, mà tổ tiên của Bath, lại tương đối trong sạch, chính vì điều này, Trang Duệ mới mời cà phê và nước trà.

Trang Duệ đã từng đi tới bảo tàng lịch sử Murs, từ đó hắn cũng biết Murs chính là người sáng lập bảo tàng, hắn vốn là một vị quý tộc của Pháp, trong bảo tàng Murs, chủ yếu trưng bày cổ vật Ai Cập, thời La Mã cổ đại, Hy Lạp và văn hóa tôn giáo ở Châu Á.

Mà phần lớn đồ cất giữ trong bảo tàng Murs, cũng là do Murs đi qua Ai Cập, Hy Lạp, Nhật Bản, Trung Quốc và Ấn Độ thu được và sưu tầm lại.

Mới đầu, bảo tàng này chủ yếu trưng bày Ai Cập, thời La Mã cổ đại, Hy Lạp và văn hóa tôn giáo Châu Á, nhưng về sau, bởi vì thám hiểm khảo sát một loạt di tích ở phương đông, nhà bảo tàng chỉ giữ lại cổ vật Ai Cập, càng ngày càng chú ý tới Châu Á.

- Đã bảy thập niên, bảo tàng Murs hiện giờ lấy Pháp làm tổng bộ, sau đó tiếp nhận một nhóm lớn nhà thám hiểm ở Trung Á và Trung Quốc khảo sát và thám hiểm, đạt được nhiều tác phẩm nghệ thuật.

Về sau, nhà bảo tàng trước sau thu được bảo vật ở Ấn Độ, sau đó đem chính phẩm trở về trưng bày ở Pháp, đoàn khảo sát ở Afghanistan cũng cung cấp rất nhiều vật phẩm, nhà bảo tàng Murs rất thích thú với các tác phẩm nghệ thuật và văn hóa của Ấn Độ.

*****

Đến một thập niên trước, nước Pháp quốc hữu nhà bảo tàng và thu giữ rất nhiều cổ vật tổng hợp, mà bảo tàng Murs đã đem đại bộ phận cổ vật chuyển cho cung Louvre, thứ hai trao trả cổ vật cho các quốc gia xem như quà đáp lễ Châu Á, cho nên danh vọng của bảo tàng Murs có danh vọng rất cao, sau này rất chú ý tới cổ vật Châu Á.

Cũng chính vì nguyên nhân này, trong bảo tàng Murs, có đại lượng cổ vật trân quý của Trung Quốc, đương nhiên, trong đó không thiếu cổ vật cho hậu nhân liên quân tám nước, mà trong lần tặng cho cung Louvre có nhiều vật trân quý của Trung Quốc, cho nên Trang Duệ mới chịu bàn bạc với bảo tàng Murs, nhưng Bath Jigme tự mình tới đây đã làm cho Trang Duệ cảm thấy kinh ngạc.

Nước Pháp có không ít nhà bảo tàng, nhưng chủ yếu triển lãm phần lớn Châu Á hoặc cổ vật Trung Quốc, mà nhà bảo tàng Murs có thể nói là số một.

Với xu hướng trọng tâm là các nhà bảo tàng về Châu Á, Trang Duệ vốn định trao đổi cổ vật với bọn họ, nhưng cũng không có quá nhiều chờ mong, nhưng khi thấy Bath Jigme đến, Trang Duệ cảm giác được chuyện này đã chuyển cơ.

- Bath tiên sinh, xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, ngài là người điều hành bảo tàng, hắn là có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật của Châu Á, không biết ngài đối với tác phẩm của Picasso, có cái nhìn thế nào?

Đầu tiên Trang Duệ muốn làm rõ địa vị của tác phẩm Picasso trong lòng của hắn, lúc này mới có thể cò kè mặc cả, hơn nữa hắn cũng biết người ngoại quốc đàm luận rất ngay thẳng, nếu như mình nói chuyện khách sáo với hắn, chỉ sợ đến xế chiều, Bath cũng không hiểu ý của hắn.

- Trang tiên sinh, tuy Picasso tiên sinh là người Tây Ban Nha, nhưng cả đời của hắn, phần lớn thời gian đều sinh sống ở Pháp, hắn cũng có thể xem như là một người Pháp, mà lực ảnh hưởng của hắn ở Pháp, còn cao hơn bất cứ người nào ở Pháp, kể cả tổng thống cũng không bằng.

Bath ca ngợi Picasso không chút che dấu, làm cho Trang Duệ đại hỉ, chỉ cần hắn xem Picasso như lão tổ tông, như vậy ra giá cũng cao hơn một chút.

- Với tư cách là một nhà bảo tàng có lịch sử hơn trăm năm, chúng ta cũng có rất nhiều con đường để phát triển, có thể kinh doanh tác phẩm nghệ thuật của Châu Á, cũng có thể khai quật các tác phẩm nghệ thuật hiện đại của Châu Âu, mà tác phẩm Picasso tiên sinh, mỗi nhà bảo tàng đều mơ ước.

Trang Duệ không biết, tuy bảo tàng Murs thuộc sở hữu của Pháp, nhưng đây chẳng qua là danh nghĩa, các loại chi phí và lợi nhuận, bảo tàng Murs tự túc, mà cuộc bán ngày hôm nay, hoàn toàn liên quan tới phương hướng phát triển của bảo tàng, không hề nghi ngờ, nó nhất định hấp dẫn người ta nhất.

So sánh với văn hóa Trung Quốc, tác phẩm của Picasso, không thể nghi ngờ còn hấp dẫn ánh mắt của lữ khách khắp nơi trên thế giới hơn tất cả, cũng có thể ảnh hưởng tới sự phát triển của bảo tàng, mở rộng và đổi mới rất nhiều hạng mục, càng tăng thêm thu nhập cho bảo tảng, lại có thể tu sử bảo tàng và bảo dưỡng các cổ vật.

Mà mấu chốt nhất là, trong viện bảo tàng Murs, trong kho có rất nhiều đồ cổ của Trung Quốc, thậm chí có cổ vật mấy chục năm chưa từng mang ra ngoài, nếu như dùng những thứ này để đổi với tác phẩm của Picasso, Bath rất tin tưởng, kiến nghị này nhất định sẽ được mọi người đồng ý.

Dù sao để trong kho cũng không làm gì, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có thể sử dụng để sinh ra giá trị thì tác dụng của những đồ cổ Trung Quốc này mới lớn nhất, đổi lấy một tác phẩm nổi tiếng của Picasso, từ phương diện sinh ý mà nói, Bath Jigme cảm thấy mình không lỗ lả.

- Đương nhiên, Trang tiên sinh, đầu tiên tác phẩm của Picasso trong tay của ngài, phải là bút tích thật, chúng ta mới có khả năng hợp tác.

Bath nhìn Trang Duệ bắt tay với mình, sau đó khí định thần nhàn ngồi xuống, không khỏi mở miệng nhắc nhở Trang Duệ một câu.

- Ah, đó là đương nhiên, thực xin lỗi, Bath tiên sinh, tôi lại nghĩ đến một việc khác, Picasso tiên sinh có một bộ tác phẩm ở đây, ngài và giám định sư của ngài có thể lập tức xem xét.

Trang Duệ khoát khoát tay, Bành Phi xuất sáu tấm vẽ đồ vật bất động ra, mặt khác còn có sáu tấm vẽ các đứa trẻ vui đùa, Trang Duệ cân nhắc đối tượng là đại biểu của một nhà bảo tàng, nhu cầu có lẽ khá lớn, cho nên đem mười hai tác phẩm ra.

Nếu như Bath Jigme có thể xuất ra giá tương ứng, hơn nữa Trang Duệ lại để ý tới đồ cổ Trung Quốc, Trang Duệ sẽ không để ý mà lấy toàn bộ các bức phác họa còn lại của Picasso ra.

Đương nhiên, sáu bức phác họa nữ nhân của Picasso, Trang Duệ đã chuẩn bị lưu lại cho Eze Kenner, dù sao Eze Kenner cũng có hai món Thanh Hoa, là thứ mà Trang Duệ thèm nhỏ dãi, đã sớm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải một kiện trở về.

Nhìn thấy Bath Jigme và vị giám định sư kia, đều đặt sự chú ý của mình lên các bức phác họa của Picasso, Trang Duệ tiến đến bên cạnh, nói ra:

- Hoàng Phủ huynh, lần này hơi phiền toái, đúng rồi, hai vị này có biết Hán ngữ không?

- Sẽ không, Bath là giáo sư hóa học, cũng không phải là một nhà ngôn ngữ.

Hoàng Phủ Vân lắc đầu, ngay sau đó tức giận nói ra:

- Ta nói Trang lão đệ, cứ chém thẳng tay, phải lấy thật nhiều thứ, như vậy đi, nếu thấy bảo tàng Murs có đao kiếm cổ đại, lão đệ tìm giúp anh một thanh, đương nhiên, anh sẽ xuất tiền mua, chỉ cần đừng quá quý là được.

Nhìn thấy Trang Duệ đầu cơ kiếm lợi, cầm tác phẩm của Picasso đi đàm phán với người khác, trong lòng của Hoàng Phủ Vân cứ như bị mèo cào, bất đắc dĩ cảm thán mình không có vận khí như Trang Duệ, lúc này mới bảo Trang Duệ ăn thịt, cũng nên nghĩ cách cho mình uống súp a.

- Hắc hắc, chuyện này dễ thôi, quá dễ, thật sự không được, em sẽ lấy Định Quang kiếm ra...

Trang Duệ nhìn Hoàng Phủ Vân cười, chỉ nói đến Định Quang Kiếm, nhìn thấy bộ dạng kích động của Hoàng Phủ Vân, Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Thật sự không được, thanh Định Quang Kiếm không thể a, nó quá quý.

Hoàng Phủ Vân phiền muộn chen ngang lời nói của Trang Duệ.

- Hoàng Phủ huynh đừng nói như vậy, chỉ cần bảo tàng Murs có đao kiếm tốt, em nhất định sẽ lấy cho huynh một thanh.

Trang Duệ gật đầu đồng ý, nếu không phải có Hoàng Phủ Vân, chỉ sợ hắn không thể lăn lộn ở Paris, ai cũng không nhận ra, Eze Kenner và Bath đều do Hoàng Phủ Vân giới thiệu tới, đừng nói Hoàng Phủ Vân muốn mua đao kiếm cổ, ngay cả cho hắn tiền, Trang Duệ cũng nguyện ý.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bảo tàng Murs có đao kiếm, nhưng nếu có bảo vật cùng cấp bậc với Định Quang Kiếm, nếu như vậy, Hoàng Phủ Vân có muốn mua cũng mua không nổi, đưa tiền? Đổi thành ngươi, ngươi sẽ đem một thanh vũ khí có giá hơn trăm triệu tặng người khác sao?

Sau khi nói chuyện với Hoàng Phủ Vân, Trang Duệ đưa mắt liếc nhìn Bath và vị giám định sư kia, hạ giọng nói ra:

- Hoàng Phủ huynh, em có nghe nói, bảo tàng Murs có cổ vật Trung Quốc, nhiều đến hơn hai vạn kiện, anh nói xem bọn họ sẽ xuất thì tốt đây?

Trang Duệ đối với việc này đã vò đầu bứt tai, thời điểm hắn tới bảo tàng Murs, hắn đã nhìn thấy một khối Bạch Ngọc Hổ thời Tây Hán, nhưng đó là một lần bảo tàng trưng bày đồ cổ của Trung Quốc, nhưng đó chỉ là một phận cực nhỏ, Trang Duệ sợ mình bỏ qua thứ tốt.

Hoàng Phủ Vân cười hắc hắc, nói ra:

- Chuyện này đơn giản, lão đệ, anh nói cho chú biết, bảo tàng Murs nội tình thâm hậu, cung Louvre đều đem bảo vật Châu Á chuyển tới cho bảo tàng Murs, cho nên có rất nhiều thứ tốt.

Cung Louvre thì không cần phải nói, chắc mọi người cũng điều biết, đó là bảo tàng xưa nhất, lớn nhất và nổi tiếng nhất trên thế giới, hoàn toàn có thể đánh đồng với cố cung của Trung Quốc.

Đồ mà cung Louvre cất giữ, chính là những thứ có một không hai trên thế giới, có được tam bảo của thế giới như pho tượng Venus, bức tranh Mona Lisa và pho tượng Nữ Thần Chiến Thắng.

Bức tranh Mona Lisa của Da Vinci thì không cần nhiều lời, nó đã thoát ly khỏi phạm trù của nghệ thuật, trở thành minh tinh nổi tiếng, chỉ sợ là một hài tử mới ba tuổi cũng đã nghe nói tới cái tên Mona Lisa này, nụ cười như mộng như mị kia, đã có không ít Sử gia ví nó thành "Nụ cười thần bí".

Còn tượng Venus cụt tay cũng trở thành pho tượng nữ thần nổi tiếng thế giới, sau khi nó được phát hiện năm 1820 ở Hy Lạp trong một cổ mộ, thì bức tượng nữ thần trần nửa thân trên và cụt tay này, đã tản ra mị lực chấn động thế giới.

Cả pho tượng cao tới 2m, khuôn mặt thanh tú, dáng người cân xứng, quần áo chảy xuống đến xương hông, tuy cánh tay phải không được trọn vẹn, những vẫn tản ra thần thái nữ tính vũ mị và đoan trang, nước Pháp đã bỏ ra một số tiền lớn để thu mua và trưng bài trong một căn phòng đặc biệt ở cung Louvre, từ đó về sau, bức tượng nữ thần Venus đã trứ danh hậu thế, trở thành biểu tượng của tình yêu và sắc đẹp.

Về phần bức tượng chiến thắng, đã từng có một nhà điêu khắc đại sư của nước Pháp tán thưởng rằng:

- Đây mới chính là cơ bắp thực, vuốt ve nàng có thể cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể!

Có được ba món tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng thế giới, địa vị của cung Louvre không người nào có thể lay động.

Các tác phẩm nghệ thuật từ thời cổ đại của Ai Cập, Hy Lạp, La Mã, cho đến tác phẩm nghệ thuật của các quốc gia phương Đông, các tác phẩm điêu khắc từ thời Trung Cổ cho tới hiện đại, còn có đại lượng đồ chơi quý giá của vương thất và tinh phẩm hội họa, cho đến tận ngày nay, cung Louvre đã trở thành cung điện nghệ thuật nổi tiếng thế giới.

Nếu chỉ đơn thuần là số lượng đồ cổ, đã có thể so sánh với cố cung, nhưng nếu bàn về đồ vật nó cất giữ và quốc gia liên quan, chỉ sợ trên thế giới không có bất kỳ một nhà bảo tàng nào, có thể so sánh với cung Louvre.

Theo công tác thống kê, trước mắt cung Louvre trưng bày hơn bốn mươi vạn tác phẩm nghệ thuật của các quốc gia trên thế giới.

Người Pháp đem những trân phẩm nghệ thuật này, căn cứ theo lãnh thổ và chủng loại mà phân biệt, sau đó triển lãm, từ phương Đông, Hy Lạp cổ, thời La Mã cổ đại, Ai Cập cổ ra triển lãm, trân bảo, hội hoa và điêu khắc.

Đồ mà cung Louvre cất giữ, thời điểm ban đầu, phần lớn đều do tư nhân quyên tặng.

Mà tác phẩm nghệ thuật phương Đông, phần lớn đều do hậu nhân quân xâm lược nước ngoài quyên tặng, Freyr đã từng nhiên lần quyên tặng bảo vật cho cung Louvre, quyên tặng đồ cổ cướp được từ Viên Minh Viên năm đó, Hoàng Phủ Vân mới có thể nhắc nhở Trang Duệ một câu.

Cung Louvre năm đó từng đem cả bộ đồ cổ Châu Á ra trưng bày, toàn bộ chuyển giao cho bảo tàng mỹ thuật, có thể nghĩ, bảo tàng Murs này có bao nhiêu tinh phẩm, chủng loại phong phú đến cỡ nào.

- Trang tiên sinh, không hề nghi ngờ, hơn hai mươi bức phác họa này chính là phúc tinh, đều là tác phẩm của Picasso, toàn bộ đều là bút tích thực.

Lúc này, Bath và vị giám định sư kia, cũng đã hoàn thành công tác xem xét tác phẩm, dù là niên đại của giấy cho tới phong cách hội họa, những tác phẩm này, không thể nghi ngờ đều do Picasso vẽ, huống chi trong đó có ba bức phác họa, có bút tích do Picasso ký tên.

- Hoàng Phủ đã từng nói với tôi, Trang tiên sinh có được tác phẩm của Picasso, đổi lấy một ít cổ vật của Trung Quốc, không biết Trang tiên sinh đã nhìn trúng tác phẩm gì, nói ra để chúng ta hiệp thương một chút.

Bath nói liên tục, dù bảo tàng Murs của hắn không thể sánh bằng cung Louvre, bản thân có cất chứa tác phẩm của Picasso, cho nên lần này Bath cũng mang theo thành ý tới, chính là nhìn trúng tác phẩm của Picasso trong tay của Trang Duệ, trao đổi lấy.

- Bath tiên sinh, tôi còn chưa đi thăm bảo tàng của ngài bao giờ, nhưng đã sớm nghe nói bảo tàng của ngài có trưng bày rất nhiều cổ vật Trung Quốc, hiện tại những thứ đem ra để triển lãm, chỉ sợ chỉ là một góc của núi băng a?

Trang Duệ nói dối, đầu tiên hắn thổi phòng về đồ mà Bath cất giữ, sau đó nói tiếp:

- Tác phẩm của Picasso, đã được toàn thể nhân loại thừa nhận, Bath tiên sinh muốn có những tác phẩm này, cũng không khó, nhưng phải xuất ra tác phẩm nghệ thuật tương ứng, chúng ta mới có khả năng hợp tác.

- Tác phẩm nghệ thuật tương ứng? Trang tiên sinh, phải biết rằng, chúng ta sưu tập rất nhiều cổ vật Châu Á, đều có lịch sử và rất trân quý, ta muốn, ngài có thể lựa chọn một chút.

Tuy Trang Duệ còn trẻ tuổi hơn Bath mười tuổi, nhưng Bath nói chuyện với Trang Duệ đều dùng kính ngữ, không có biện pháp, hiện giờ đang bàn chuyện giao dịch tác phẩm nghệ thuật trên thị trường, mà hàng trong tay đối phương mới là chủ đạo.

- Lựa chọn?

Trang Duệ trầm ngâm một chút, mở miệng nói ra:

- Bath tiên sinh, nếu như vậy, tôi muốn xem mục lục cổ vật mà bảo tàng của ngài nhận được từ cung Louvre trước năm 1945, còn có cổ vật mà Freyr quyên tặng cho bảo tàng Murs, ngài thấy có thể không?

Trung Quốc hơn một trăm năm trước, đồ cổ có giá trị, đều được các vị hoàng đế cất giữ trong Viên Minh Viên, mà những món đồ đó do hậu nhân của người xâm lược quyên tặng, giá trị đều rất cao, cho nên Trang Duệ đi thẳng vào vấn đề.

- Có thể, nếu Trang tiên sinh có thời gian, buổi chiều có thể tới bảo tàng Murs, tôi sẽ cho ngài xem những cổ vật này.

Bath chỉ do dự một chút, liền gật đầu đáp ứng, đã quyết định thu tác phẩm của Picasso vào trong bảo tàng Murs, cho nên quyết định phải trả một cái giá lớn tương ứng, Bath cũng không cho rằng Trang Duệ còn trẻ tuổi mà có thể hồ lộng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-629)