Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 544

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 544: Khắp nơi di chuyển
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Không có việc gì, Trang ca, thứ này không chìm đâu, ta sẽ cho nó lên tượng bì phiệt.

Bành Phi lắc đầu, hắn ôm người nhảy dù không được, nhưng cầm một vật nặng mười cân, không thành vấn đề gì, lại nói sau khi nhảy xuống nước có sức nổi của nước, cho nên thứ này không chậm trễ hành động của hắn.

- Cẩn thận.

Trang Duệ hô lên hai chữ này, cũng không biết Bành Phi có nghe thấy hay không, bởi vì lúc này của cabin đã mở ra, tiếng gió rít, âm thanh của động cơ, cho nên điếc tai của mọi người.

Bành Phi cúi người đứng trước của cabin, hai tay chống nắm cửa sắt, đột nhiên ngửa ra phía sau, cả thân thể biến mất trong bóng tối, Trang Duệ chủ thấy được lúc Bành Phi nhảy, tay phải giơ ngón cái lên với mình.

Có thể bởi vì tiếng gió bảo và mưa, mây đen trên bầu trời dày đặc, thỏi phát sáng trên người Bành Phi lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ lắm.

- Lưu Ly, Điềm Á, các ngươi đồng thời nhảy đi.

Trang Duệ nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai nữ tử đang cầm góc bàn, hô lớn.

- Nhanh đi, không nhảy là chết đấy!

Trang Duệ nhìn thấy hai nữ tử chần chờ không chịu đi qua, lập tức gấp lên, phải biết rằng, quả bom bây giờ đếm ngược không tới mười phút, tùy thời có thể kíp nổ.

Nghe thấy tiếng là của Trang Duệ, hai nữ lấy hết dũng khí, cơ hồ là giữ cho nước mắt không chảy xuống, khá tốt, hai người đều không có kéo dây thừng, nhìn thấy hai cái dù như ẩn như hiện, Trang Duệ thở ra một hơi.

- Lão Hạ, Đinh Hạo, các ngươi nhảy đi.

Trang Duệ quay đầu nhìn về hai vị cơ trưởng, cũng không phải nói phong cách của hắn cao bao nhiêu, mấu chốt chuyện này chính là hắn, Trang Duệ cảm giác mình phải là người rời máy bay cuối cùng.

- Trang tổng, hay là người trước đi.

- Đi, đừng nói nhảm, nhanh lên.

Đợi đến lúc Hạ Song và Đinh Hạo nhảy xuống, đồng hồ đếm ngược trên quả bom cũng chỉ còn lại không tới năm phút.

Nhìn một mảnh đen kịt phía dưới, trong nội tâm Trang Duệ cũng bồn chồn, đứng ở cửa khoang do dự, phải biết rằng, thời điểm lần trước hắn nhảy dù, chính là bị một cước của Bành Phi đạp xuống.

- Mục Tháp, ngươi chờ đấy!

Thời điểm thời gian đếm ngược chỉ còn lại ba phút, Trang Duệ mới rú thảm một tiếng, nhắm mắt lại nhảy ra khỏi máy bay.

Trên thế giới này, có rất nhiều động vật trước khi nguy hiểm có thể cảm nhận được, người cũng là một loại sinh vật, đối với nguy hiểm, phản ứng của một số người cực kỳ nhạy bén.

Bành Phi chính là như vậy, thời gian trước đây thực hiện nhiệm vụ tại Việt Nam, ở bên trong chỗ rừng cây, có mấy trăm vạn quả mìn còn sót lại thời kỳ chiến tranh những năm 70, mà Bành Phi dựa vào chính là cảm giác của mình, mới có thể sống đến bây giờ.

- Khu vực có mìn?

Sau khi nghe Bành Phi nói, Trang Duệ càng thêm bất an đứng lên, nói:

- Bành Phi, ta cảm giác có điểm không bình thường, ngươi nói, tên Mục Tháp kia, có thể phóng bom lên máy bay hay không?

- Ta cũng cảm giác, có gì đó không bình thường, hình như có mối nguy hiểm gì đó nảy sinh.

Lúc này Bành Phi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, loại cảm giác này hắn đã gặp một lần khi thi hành nhiệm vụ, cảm giác giống như lúc không cẩn thận giẫm lên một quả mìn. Nếu như lúc đó không phải chính mình cảnh giác không có nhấc chân lên, e rằng đã không còn cái mạng nhỏ này.

- Khoan hãy nói, Mục Tháp thực sự có thể cài bom.

Bành Phi suy nghĩ một chút, nhất thời đứng dậy sắc mặt thay đổi, đi hướng về phía phòng điều khiển.

- Bành Phi, ngươi làm gì?

Trang Duệ ở phía sau hô.

- Ta đi hỏi một chút xem có thể hạ cánh xuống không, ở trên máy bay rất nguy hiểm.

Người như Bành Phi, từ trước đến nay là rất tin tưởng trực giác của chính mình, hiện tại Bành Phi cảm thấy chính là ở trên máy bay, cực kỳ không an toàn.

- Trang tổng, làm sao vậy?

- Mục Tháp là ai hả? Vì sao sẽ thả bom?

Ngọc Lưu Ly và Điềm Á nghe hai người nói chuyện cũng cảm thấy căng thẳng hơn. Máy bay gặp phải luồng không khí mạnh là chuyện rất bình thường, thật ra các nàng không có cảm giác gì.

Về việc xung đột giữa Trang Duệ và Mục Tháp, hai nàng cũng không biết, nghe thấy Trang Duệ đề cập đến bom, nhất thời hoa dung thất sắc, chỉ còn kém là chưa hét ầm ĩ lên.

- Để ta yên tĩnh một chút.

Trang Duệ hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó, linh khí vô hình vô sắc đi qua mí mắt của hắn, hướng thân thể về phía dưới lan tràn mà đi.

Linh khí Trang Duệ khuếch tán khái quát máy bay, chậm rãi trở lên rõ ràng hơn, một luồng linh khí đi qua khung máy móc hợp kim kia, tỉ mỉ xem xét từng chỗ một.

Nếu như không phải bận tâm linh khí sẽ thâm nhập vào bên trong cơ thể, trong thời gian rất ngắn Trang Duệ có thể, kiểm tra toàn bộ máy bay một lần, chỉ là hiện tại hắn chỉ có thể quanh quẩn người trong buồng phi cơ, một chút đi đến tìm kiếm.

- Trong buồng phi cơ không thành vấn đề, khung máy móc biểu hiện ra cũng không có vấn đề, đuôi phi cơ cánh cũng không có gì, nơi để hành lý cũng rất bình thường, máy bay lên xuống khí bình thường.

Bình xăng... Hơn nửa tiếng đồng hồ qua đi, Trang Duệ nhắm chặt đôi mắt, đột nhiên trừng mắt lên, hai nữ tiếp viên hàng không nhìn chằm chằm vào hắn, sợ hãi kêu lên.

- Trang tổng, làm sao vậy?

Ngọc Lưu Ly đánh bạo hỏi một câu, sắc mặt hiện tại của Trang Duệ là các nàng chưa từng thấy qua, bộ dạng này giống như là đang muốn ăn thịt người.

- Ngồi im, không nên hỏi.

Trang Duệ cố không nói nhiều lời, cởi bảo hiểm ra chạy đến phòng điều khiển, để lại hai người phía sau không biết phải làm gì ngơ ngác nhìn nhau.

- Lão Hạ, kiểm tra sân bay gần nhất, lập tức liên hệ với, yêu cầu được hạ cánh xuống.

Trang Duệ một cước đạp tung cửa phòng điều khiển ra, hướng về phía Hạ Song quát.

- Trang tổng, chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi Bành Phi cũng hỏi ta có thể hạ cánh không, ngài hãy nói rõ ràng ra xem nào.

Trên vẻ mặt Hạ Song vô cùng kinh ngạc, luồng không khí mạnh vừa rồi không phải qua rồi sao?

- Hiện tại không có cách nào giải thích, chúng ta đắc tội với một người rất có quyền thế tại Nam Phi, ta nghi ngờ bọn họ gài bom trên máy bay.

Trang Duệ không thể nói là ở phía dưới bình xăng, chính mình phát hiện một khối plastic bom hẹn giờ dính ở trên mặt?

Vừa kiểm tra đến phía dưới bình xăng dưới cánh, Trang Duệ không thấy có vấn đề gì, thế nhưng trên lá sắt phía dưới bình xăng, đột nhiên có một ánh màu đỏ đập vào trong mắt Trang Duệ.

Trang Duệ nhìn kỹ, một cái nhỏ bằng lòng bàn tay, có hình dạng bằng phẳng dẹt, thứ đó giống như đất dẻo cao su, đang dính chặt ở dưới bình xăng, mà bên trong vật thể như đất dẻo cao su, dường như còn có một thứ giống đồng hồ điện tử, mặt trên chữ số không ngừng nhảy.

Hình dạng plastic bom bạch hồ, nếu như không chú ý, chính là đứng ở phía dưới cánh, phỏng chừng đều rất khó thấy.

Không quá trư thịt tổng ra mắt trư chạy, thấy này ngoạn ý, Trang Duệ lập tức biết nguyên nhân là do chính mình, đây tuyệt nhiên là bị cài plastic bom.

Trong thời gian Trang Duệ xem phim nước ngoài cũng không hiếm gặp thứ này, chỉ là hắn thật không ngờ, chính mình lại có thể có một ngày gặp phải.

Tuy rằng không biết bom này uy lực như thế nào, thế nhưng Trang Duệ lại có thể khẳng định, nếu như tại vị trí này bom nổ tung, khẳng định cái máy bay này sẽ biến thành một quả cầu lửa.

Nhưng không tồi, bên trong quả bom kia nhảy lên chữ số, còn 48 phút 30 giây, đương nhiên, bây giờ chỉ còn 47 phút 50 giây rồi.

- Cái gì? Bom? Không thể nào, Trang tổng, sân bay này là có người bảo vệ, ai có thể đặt bọm trên máy bay của chúng ta?

Đinh Hạo có chút không tin, theo như sự việc bên trong lời Trang Duệ nói ra là rất bình thường, nói vậy ta chết là do máy bay gặp sự cố, người ta kể là bị thả bom.

Thế nhưng trên thực tế, Đinh Hạo còn chưa nghe qua chuyện này, sự thật chứng minh tin tức trên máy bay có bom, đều là nhạy cảm quá mà sợ chuyện không đâu.

Lúc này Trang Duệ giải thích thích cho bọn họ là vô nghĩa, lập tức trợn mắt nhìn Đinh Hạo, quát lớn nói:

- Đừng nói chuyện vớ vẩn, Lão Hạ, trong vòng nửa giờ, có thể hạ xuống sân bay hay không?

Đinh Hạo và Hạ Song trong phòng điều khiển, đều bị Trang Duệ làm cho hoảng sợ, bọn họ cảm nhận từ khi làm cho Trang Duệ tới nay, chưa từng thấy qua ông chủ trẻ tuổi đã từng thất thố như này.

Nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Trang Duệ lúc này, lập tức Hạ Song trả lời:

- Trang tổng, khẳng định nửa giờ quay đầu lại là không kịp, hiện tại chúng ta đã ở trên bầu trời Ấn Độ Dương, xung quanh đều là biển rộng, chính là một số đảo nhỏ, sân bay gần nhất cũng phải mất hai giờ mới có thể đến.

- Cái gì? Không có sân bay? Chúng ta bắt buộc phải hạ xuống ngoài biển khơi, được không?

Trang Duệ nghe vậy sửng sốt một chút, căn bản hắn nghĩ còn có 45 phút, hẳn là cũng đủ để mình tìm một sân bay hạ xuống, không nghĩ tới là có thể đã bay tới bầu trời Ấn Độ Dương, mà xung quanh lại rõ ràng không có sân bay.

Hạ Song cười khổ mà nói:

- Trang tổng, máy bay này của chúng ta là nhỏ, căn bản không có cách hạ cánh xuống biển, kết quả tốt nhất chính là một đầu cắm xuống phía dưới.

Mở máy bay chiến đấu hơn hai mươi năm, Hạ Song cho rằng mình đã đủ điên cuồng rồi, thế nhưng Trang Duệ nói, để hắn cảm giác được chính là một ông chủ của hắn, nghĩ càng điên cuồng hơn, nghĩ tại biển khơi hạ cánh, vậy không phải là muốn chết sao?

Trang Duệ nghe vậy lập tức gân xanh bại lộ, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chết tiệt, Mục Tháp, lần này bố mày chỉ cần là không chết, nhất định sẽ đem ngươi lột da rút gân rồi.

- Trang tổng, việc này chỉ là dự đoán của ngài, việc này không nhất định xảy ra.

Hạ Song an ủi Trang Duệ một câu, đột nhiên nhìn về phía màn hình điện tử, biến sắc, nói:

- Trang tổng, phía trước có bão tố, chúng ta cần lẩn tránh một chút.

- Trời, bão tố?

Hiện tại Trang Duệ biết cái gì gọi là họa vô đơn chí rồi, riêng là bình xăng bị cài bom không nói đến, nhưng lại có thể gặp bão tố, điều này thật sự làm cho Trang Duệ không biết làm sao rồi.

Thật ra các máy bay trên bầu trời đại dương, gặp phải bão tố là một chuyện rất bình thường, thông thường đều đã được báo trước, quanh quẩn qua sẽ không việc gì rồi.

- Lão Hạ, quay đầu máy bay.

Trang Duệ biết chính mình hiện tại không thể loạn, hít một hơi thật sâu, nói:

- Lão Hạ, Đinh Hạo, mặc kệ các ngươi tin hay không, Trang Duệ ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đều là dựa vào trực giác hơn người, đánh cuộc báu vật, chưa từng có phạm sai lầm, ta nói trên máy bay có bom, tuyệt đối không có khả năng sai.

- Trang tổng, vậy làm sao bây giờ?

Thấy Trang Duệ nghiêm túc như vậy, Hạ Song và Đinh Hạo cũng cảm giác thấy không bình thường, Trang Duệ xuất thân là một nhân vật quan trọng, sẽ không thừa hơi nói đùa với mọi người. Lại càng không mạo hiểm với tính mạng, yêu cầu chính mình hạ cánh ở ngoài khơi.

Không đợi Trang Duệ nói, Bành Phi bên cạnh ngắt lời nói:

- Bỏ máy bay, nhảy dù.

Không phải Bành Phi tin tưởng cảm giác của Trang Duệ, mà là tin tưởng vào chính trực giác của mình, loại trực giác này đã cứu hắn rất nhiều lần.

- Như vậy không tốt? Tại đây trên biển rộng rất nguy hiểm, nếu như không có đội cứu viện đến, vậy không phải là muốn chết sao?

Đinh Hạo lắc đầu, hắn không tán thành ý kiến của Bành Phi, hơn nữa, cái máy bay này trị giá nhiều trăm triệu, Trang Duệ không cần, thế nhưng Đinh Hạo lại rất đau lòng.

- Tổng so bì máy bay với ở trên bị nổ chết,

Trang Duệ lạnh lùng nhìn thoáng qua Đinh Hạo, nói:

- Lão Hạ, thiết lập tự động điều khiển, ngươi và Đinh Hạo đều đi ra, chúng ta bàn bạc một chút.

Trang Duệ làm cho cử động hai người Hạ Song và Đinh Hạo có chút bất tỉnh, người ta là ông chủ, nói như thế nào thì phải làm như thế, khi Hạ Song điều khiển quay đầu máy bay, thiết lập tự động xong, bốn người cùng nhau đi vào trong cabin.

- Khụ khụ, trước tiên ta nói một chút.

Trang Duệ đợi mấy người triệu tập cùng một chỗ, ho khan một tiếng, nói:

- Ta có thể khẳng định, trên máy bay bị gài bom, ta không biết lúc nào sẽ nổ, chắc là sẽ rất nhanh thôi, tại máy bay lao đầu xuống phía dưới chắc chắn là sẽ chết, ta quyết định để mọi người nhảy dù.

Do vì là máy bay tư nhân, thật ra dù để nhảy là rất đầy đủ, tổng cộng phân phối mười mấy cái, nhưng thật ra chưa được học qua cách nhảy dù khi gặp sự cố.

- Vì sao lại vậy?

- Phía dưới là biển rộng, ta không nhảy.

- Ta cũng không đồng ý nhảy dù.

Sau khi nghe được Trang Duệ nói, hai tiếp viên hàng không và Đinh Hạo cùng nhau đưa ra ý kiến phản đối, bên trong biển rộng mịt mù, nguy hiểm đều có thể xảy ra.

Hạ Song dày dạn kinh nghiệm trái lại không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Trang Duệ, không biết có phải nguyên do bởi vì Trang Duệ và Bành Phi hay không, hắn cũng có một cảm giác tai họa sắp xảy ra.

- Đừng nói là muốn phụ mệnh, nhảy dù không nhất định là sẽ chết, thế nhưng ta có trách nhiệm nói cho các ngươi, nếu như ở lại trên máy bay, nhất định sẽ chết, hơn nữa là chết rất thảm.

Trên mặt Trang Duệ hoàn toàn không thấy vẻ tươi cười, hắn nói để Đinh Hạo và hai nữ tiếp viên hàng không cùng ớn lạnh.

Tuy rằng bọn họ không biết vì sao Trang Duệ lại khẳng định trên máy bay như vậy. Thế nhưng thái độ của Trang Duệ cho thấy, nếu như mà không nhảy, thực sự mới có thể xảy ra việc như vậy.

- Bành Phi, điện thoại cho ta.

Ánh mắt Trang Duệ lướt nhìn qua cánh, còn có 42 phút, hắn không có thời gian nói với mọi người nữa, hiện tại quan trọng nhất là báo tin bên trong nước, lúc đám người mình nhảy dù, để cho bọn họ nghĩ cách tới cứu viện.

- Lỗi ca, trên máy bay của ta bị người đặt bom, hiện ở trên máy bay sẽ nhảy dù, ta cho ngài tọa độ, ngài nghĩ biện pháp đến cứu chúng ta.

Điện thoại Trang Duệ là nói với Âu Dương Lỗi, hắn sợ phía bên kia điện thoại sẽ hỏi nhiều, trực tiếp đã nói mình nhìn thấy bom rồi.

- Cái gì? Là ai làm?

Âu Dương Lỗi là người đã từng trải qua sóng gió, cũng bị những lời này của Trang Duệ làm cho từ trên giường nhảy dựng lên, ngay cả giầy cũng không có đi, chạy ra khỏi buồng ngủ.

- Là Mục Tháp ở Ả Rập, ta và hắn đã có xích mích vài câu ở Nam Phi, không nghĩ tới hắn lại gài bom trên máy bay.

Trang Duệ đều giải thích rõ ràng qua, lại nói tiếp:

- Hiện tại ta muốn nhảy dù, Lỗi ca ngài nghĩ cách đến cứu viện đi.

- Còn bao nhiêu thời gian nữa sẽ nổ?

Lúc này Âu Dương Lỗi đã bình tĩnh trở lại, lấy tay chỉ vào tọa độ Trang Duệ trên bản đồ thế giới.

- Không biết.

Trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên là Trang Duệ không thể nói còn bao nhiêu thời gian nữa là sẽ nổ, như vậy bí mật của hắn sẽ không còn cách nào để che giấu, có thể lý giải được cảm giác nguy hiểm, thế nhưng ngay cả thời gian nguy hiểm cũng có thể đoán rõ ràng, như vậy thì là thần kỳ quá mức rồi.

- Nhảy dù nhanh lên một chút đi, nhớ kỹ, ngài cầm điện thoại vệ tinh, lúc nhảy dù thì duy trì liên lạc cùng ta.

Thật ra Âu Dương Lỗi không hoài nghi cái gì, nhất định trên bom hẹn giờ này sẽ biểu hiện thời gian, hiện tại trên máy bay Trang Duệ có bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

- Lỗi ca, việc này đừng nói cho lão gia và mẹ của ta, vợ ta cũng đừng có nói, đợi khi nào tim được chúng ta sẽ bàn sau.

Trang Duệ sợ mọi người trong nhà lo lắng, dặn dò Âu Dương Lỗi hết lần này đến lần khác.

- Ta biết, ngươi chú ý an toàn chút, nhân viên cứu viện nhanh nhất cũng phải bốn giờ sao mới có thể đến, nhất định phải kiên trì.

Sau khi Âu Dương Lỗi dập điện thoại, lập tức cầm điện thoại nội bộ quân ủy trên bàn, ra lệnh chỉ đạo.

- Tổng tham mưu trưởng Âu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?

Một vị đại lão quân ủy nói trong điện thoại, Âu Dương Lỗi vừa rồi ra lệnh trong điện thoại phạm vi và quyền hạn đã liên quan đến hắn.

- Máy bay một vị nhân sĩ quan trọng, đã bị người ta gài bom rồi, cần lập tức cứu viện, khi trở về ta sẽ giải thích với quân ủy sau.

Âu Dương Lỗi đã không giải thích nhiều lời, mà phía bên kia nghe được chỉ là cứu viện một người, lập tức cũng không thèm nói thêm cái gì, chỉ cần vấn đề không liên quan đến phương diện an toàn quốc gia, phải giữ thể diện cho Âu Dương Lỗi.

Từ điện thoại của Âu Dương Lỗi, rất nhiều ngành liên quan lập tức triển khai, tới đại sứ quán mấy quốc gia gần Ấn Độ Dương, tiếng bên trong điện thoại vang lên không ngừng, các đại sứ đã ngủ, lập tức khẩn trương liên hệ đến nguyên tổng thống các nước, tiến hành bàn bạc.

Mấy chiến thuyền chiến hạm quân sự tuần tra tại Ấn Độ Dương, cũng thay đổi đầu đi hướng về tọa độ Trang Duệ chỉ định.

Đồng thời, vệ tinh quân sự các nước cũng điều động lên, tập trung khu vực mục tiêu Trang Duệ, chỉ tại ban đêm căn bản không có biện pháp hiện cái gì, chỉ có thể nhìn đến gần có một dấu hiệu bão tố.

- Một... Hai... Ba... Bốn... Năm...

Lực hút của địa cầu liên tục tác động lên Trang Duệ, không ngừng hút lấy hắn, da mặt của Trang Duệ bị gió mạnh nhào nặn giống như cao su, biến hóa hình dạng.

Trong lòng của hắn đếm tới năm, Trang Duệ kéo mạnh dây thừng bung dù bên cạnh, dù phía sau lưng của Trang Duệ mở bung ra như một đóa hoa, từ sau lưng Trang Duệ bắn ra.

Trang Duệ cảm thấy thân thể chấn động mãnh liệt, thân thể của hắn bị lực cản gió của dù giật mạnh về phía sau, dừng lại trên không, Thậm chí Trang Duệ có ảo giác, hình như thân thể đang đi lên.

Bởi vì vừa rồi có gió lớn, hiện tại Trang Duệ mới dám mở mắt, chỉ cần mở mắt nhìn xuống phía dưới, khắp nơi đều là bóng tối, căn bản là không cách nào nhìn thấy phương hướng phát sáng của những người khác.

Độ cao mà bọn người Trang Duệ nhảy dù, đại khái là tầm một ngàn mét, mà thời điểm bọn họ nhảy cũng cách Trang Duệ một khoảng thời gian, mà Trang Duệ bung dù cũng ở độ cao sáu bảy trăm mét, dù mờ ra, nói cách khác, hiện tại thân thể của hắn đang ở trên không trung, cho dù dùng linh khí quan sát, cũng cảm ứng không được những người còn lại.

- Mẹ kiếp, mặc kệ, dù sao trên người có đồ ăn thức uống, còn có thể chống đỡ vài ngày, chỉ cần không gặp phải cá mập, bạn thân cũng không sợ cái gì.

Nhìn thấy một mảnh đen kịt phía dưới, trong nội tâm của Trang Duệ có chút sợ hãi, miệng lẩm bẩm cho nên không khí lọt vòng trong bụng.

Phải biết rằng, đây là địa cầu, diện tích biển cả lớn hơn xa so vớ lục địa, mà lĩnh vực biển cả cho tới nay nhân loại không cách nào chinh phục được, độ sâu mấy ngày mét dưới đáy biển, nhân loại chưa từng nhìn qua, tràn ngập sắc thái thần bí.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-629)