← Ch.1183 | Ch.1185 → |
Chỉ là chẳng biết tại sao, con khỉ này làm ra một động tác hai tay bịt tai.
Toàn thân bức tượng con khỉ đá màu đỏ đậm, sờ vào cảm giác ôn nhuận trơn nhẵn, mơ hồ còn có chút hơi nóng như lửa. Không biết là dùng nguyên liệu gì để chế tạo ra.
Trên lưng của con khỉ đá có một con dấu hình vẽ giống như hình con khỉ, tản ra hồng quang nhàn nhạt.
Thạch Mục cẩn thận quan sát trên dưới bức tượng một phen, nhíu mày.
Vật ấy chắc hẳn chính là tín vật của tộc trưởng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc mà Bạch Viên Lão Tổ nói tới. Chỉ là trên bức tượng này cũng không có sóng chấn động linh lực gì cả. Không phải là pháp bảo gì. Hình như chỉ là một bức tượng bình thường.
Tại sao Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc lại để cho vật ấy là tín vật của tộc trưởng?
Hắn lắc đầu, lật tay thu vật ấy vào. Hắn không tiếp tục suy nghĩ chuyện này. Sau này hỏi đại trưởng lão bọn họ một chút là có thể biết được.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía một cái hộp ngọc khác. Trong mắt hắn lóe lên tinh quang, mở hộp ngọc ra.
Bên trong là một cái quyển trục, bộ dạng giống như là một bức tranh cuộn tròn.
Mắt hắn nhất thời sáng lên. Vật ấy chính là vật mấu chốt khiến Cửu Chuyển Huyền Công đại thành.
Hắn từ từ mở quyển trục ra. Quả nhiên là bức tranh được cuộn tròn. Nội dung không ngờ là năm đồ án hình đỉnh với các màu hồng lam kim hoàng lục, có chút tương tự với năm phù văn đỉnh nhỏ ngũ hành trong cơ thể hắn. Chỉ có điều không hoàn toàn tương đồng. Trên đó hiện ra năm vì sao xếp thành hàng.
Trung tâm của năm hình vẽ cái đỉnh là một hình tròn màu đen, đặc biệt thâm thúy. Giống như một cánh cửa đi thông đến không gian khác.
Trên đỉnh bức tranh cuộn tròn viết mấy chữ lớn bản đồ cương vực ngũ hành.
Thạch Mục nhìn bức tranh cuộn tròn, nhíu mày.
Hắn đã sử dụng thần niệm đảo qua mấy lần. Bức quyển cuộn tròn và bức tượng hình con khỉ giống nhau, đều hoàn toàn không có chút sóng chấn động linh lực nào.
Thạchh Mục rót chân khí vào cũng giống như trâu đất xuống biển, không hề có phản ứng chút nào.
- Vật ấy nếu là mấu chốt để cửu chuyển đại thành, tất nhiên không thể nào là vật tầm thường. Xem ra muốn tìm hiểu thứ này, cần tốn một ít thời gian.
Thạch Mục thì thào tự nói.
Vào thời khắc này, không gian xung quanh chợt chấn động một hồi. Trên bầu trời xuất hiện một vết nứt không gian cực lớn. Những nơi khác cũng phát ra những tiếng nổ liên tiếp. Từng khe nứt không gian hiện ra.
- Không xong, xem ra không gian này sắp sụp đổ!
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi, lật tay thu tất cả đồ cầm trong tay thu vào, thân thể bay nhanh về phía lối vào.
...
Ở bên ngoài bí cảnh, tấm bia đá ở chỗ bên trong không gian dưới lòng núi.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, còn có Thải Nhi đều đang chờ đợi ở chỗ này.
Thải Nhi có chút buồn chán đứng ở trên một tảng đá lớn, híp mắt, không ngừng ngủ gật.
Đại trưởng lão lặng lẽ đứng yên, nhìn tấm bia đá màu đen.
Nhị trưởng lão lại giống như không bình tĩnh được, có chút nôn nóng đi tới đi lui.
Vào thời khắc này, tấm bia đá màu đen bỗng nhiên chấn động, tản ra mảng lớn ánh sáng màu đen, phát ra âm thanh. Phía trên có vết nứt nhanh chóng mở rộng, rất nhanh lan tràn đến toàn bộ mặt bia đá.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão biến sắc.
Thải Nhi cũng bị giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn về phía tấm bia đá.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Nó vỗ cánh bay lên, hét lớn.
- Xem ra bên trong bí cảnh đã chạy tới điểm cuối cùng, bắt đầu đổ nát.
Đại trưởng lão mở miệng nói.
- Vậy trưởng lão Thạch Mục...
Trên mặt nhị trưởng lão lộ ra vẻ lo lắng.
Vào thời khắc này, trên tấm bia đá hiện ra mảng lớn ánh sáng màu đen, hội tụ thành một vòng xoáy màu đen.
Ánh sáng lóe lên, một bóng người từ bên trong bay ra, rơi trên mặt đất. Đó chính là Thạch Mục.
Ánh sáng màu đen trên tấm bia đá màu đen chập chờn một hồi. Trong một tiếng động vang lên, cuối cùng nó hoàn toàn giải thể, hóa thành vô số đá vụn, rơi vào trên mặt đất.
Chỉ có điều lúc này, không ai quan tâm tới tấm bia đá đổ nát cả.
- Thạch Đầu!
Thải Nhi quát to một tiếng, lao về phía Thạch Mục.
- Thạch Mục trưởng lão, ngươi cuối cùng đã đi ra.
Nhị trưởng lão Bạch Tàng cũng mừng rỡ nghênh đón.
Đại trưởng lão thật ra trầm ổn hơn nhiều, không hề di động. Chỉ có điều thần sắc cũng có phần nhẹ nhõm.
Chỉ có điều sắc mặt hắn chợt biến đổi. Hắn nhìn Thạch Mục từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi.
- Đã khiến cho các ngươi lo lắng.
Thạch Mục phất tay nắm lấy Thải Nhi, để nó ở trên bờ vai. Hắn nhìn về phía hai người đại trưởng lão, nói.
- Không có việc gì. Ngươi có thể bình an đi ra là tốt rồi.
Bạch Tàng cười nói.
- Trưởng lão Thạch Mục, tu vi của ngươi... đã tiến cấp tới Thần cảnh?
Đại trưởng lão bước hai bước vội vàng đến gần, mở miệng vội la lên.
Vừa nghe hắn nói thế, thần sắc Bạch Tàng và Thải Nhi nhất thời biến đổi.
Dưới sự kích động, bọn họ thật ra không chú ý tới tu vi của Thạch Mục.
Lúc này bọn họ mới nhìn kỹ lại. Mặc dù khí tức trên người Thạch Mục không có tận lực toả ra, nhưng cuộn trào mãnh liệt dâng trào, giống như sóng dữ vô tận, đã đạt đến trình độ Thần cảnh.
- Ở trong bí cảnh từng trải một vài chuyện, cuối cùng đột phá tầng này.
Thạch Mục cười nhạt, nói.
- Oa, Thạch Đầu, ngươi thật lợi hại!
Thải Nhi hưng phấn oa oa kêu to.
Nó hiểu rõ ràng về Thực lực của Thạch Mục hơn bất kỳ kẻ nào khác. Trước đây thời điểm còn là Thánh Giai, giết chết Thần cảnh cũng không có áp lực gì.
Lúc này tiến giai đến Thần cảnh, đối mặt với những Thần cảnh Thiên Đình đó, khẳng định giống như chém dưa thái rau.
Thực lực Thạch Mục càng mạnh, nó đi theo phía sau, liền có thể nhận được càng nhiều lợi ích hơn.
- Trưởng lão Thạch Mục...
Thần sắc Bạch Tàng kích động, có phần không biết nói cái gì được.
← Ch. 1183 | Ch. 1185 → |