← Ch.1392 | Ch.1394 → |
- Còn nhớ rõ, lần trước sau khi ta rời đi, có khoảng thời gian không liên hệ với ngươi hay không?
Yên La không trả lời vấn đề của Thạch Mục, hỏi ngược lại.
- Lúc đó nàng nói có chút việc phải xử lý. Sau đó lại nói đã xử lý xong... Thế nào? Lại xảy ra biến cố gì sao?
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, hỏi.
- Ngày chúng ta cùng Đế Quan chính diện giao phong sẽ không quá xa. Lần trước trong cuộc chiến Vũ Nham Tinh, ta vốn muốn dẫn hơn mười vạn đại quân tử linh ở đây tới, trợ giúp ngươi một tay. Ai dự đoán được Minh Vực đột ngột phát sinh biến cố. Ở trong khoảng thời gian này, một ít tử linh Thần Cảnh vốn an ở dưới đất, cuối cùng bắt đầu thường xuyên, lui tới, cũng bắt đầu để ý tới quân đội của ta.
Yên La mở miệng nói, giọng nói có chút dao động.
- Những tử linh Thần Cảnh khác, chắc hẳn là không phải là đối thủ của nàng.
Thạch Mục nói.
- Minh Vực có quy định của Minh Vực. Những sinh vật tử linh Thần Cảnh này xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên. Nhất định là có chuyện gì đó trêu chọc bọn họ. Nếu nhưta không biết rõ ràng nguyên nhân liền ra tay chém giết, vậy từ nay về sau, Tử Linh Giới Diện liền không dung ta được nữa.
Yên La nói.
- Vậy sau đó nàng có thể biết rõ ràng nguyên nhân?
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hỏi.
- Là Vũ Dạ giở trò quỷ.
Yên La bỗng nhiên xoay người lại, mở miệng nói.
- Cái gì?
Thạch Mục nghe vậy, kinh ngạc nói.
Ở trong ấn tượng của Thạch Mục, Vũ Dạ giống như là do Yên La tự tay sáng tạo ra, làm sao có thể phản bội lại Yên La?
Huống hồ, linh hồn Vũ Dạ chắc hẳn vẫn bị Yên La ràng buộc khống chế.
- Vũ Dạ hóa ra vẫn luôn ẩn giấu tu vi. Hắn trong lúc vô tình, đã sớm tu luyện đến Thần Cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi ràng buộc linh hồn của ta, lại lợi dụng sự tín nhiệm của ta đối với hắn, vẫn nằm vùng ở bên cạnh ta. Những tử linh Thần Cảnh đó, chính là do hắn cố ý trêu chọc lấy.
Yên La nói.
- Lại có chuyện này sao? Chẳng lẽ lần này nàng gọi ta tới, cũng có liên quan đến Vũ Dạ này?
Thạch Mục nghe đến đó, thần sắc ngưng trọng vài phần.
- Không sai. Lần này, lúc ta rời đi, vì đề phòng sinh biến, ta giao Trụy Tiên Đài cho hắn và Chủy Linh tạm bảo quản. Kết quả hắn lại đánh Chủy Linh tới hồn phi phách tán, cướp đi Trụy Tiên Đài, mang đi rất nhiều đại quân tử linh.
Giọng điệu Yên La bình tĩnh nói ra một chuyện khiến Thạch Mục giật mình kinh ngạc.
- Nói đi, cần ta làm những gì?
Thạch Mục hít một hơi thật sâu, trực tiếp hỏi.
- Giúp ta ngăn chặn hắn mang đại quân tử linh đi. Ta tự tay giết chết tên phản đồ này.
Giọng điệu Yên La lạnh lùng, nói.
- Vũ Dạ hiện tại đang ở nơi nào?
Thạch Mục hỏi.
- Minh Uyên.
Yên La khẽ giơ tay lên, ánh mắt nhìn về phía phương bắc, trong miệng nói như thế.
...
Tử Linh Giới Diện, một dãy núi màu nâu đỏ kéo dài hơn ngàn dặm về hướng bắc, là một mảnh Băng Nguyên màu trắng. Đất đai ở đây vốn hoang vắng cằn cỗi, ở dưới âm hàn thi khí xâm nhiễm trong năm tháng vô tận, hình thành vùng đất lạnh màu đen cằn cỗi.
Địa hình Băng Nguyên cũng bằng bẳng, có cao thấp lên xuống. Phía trên sinh trưởng từng tầng một màu trắng nhạt, giống như cây cỏ lạnh giá. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện những thứ này cũng không phải cây cỏ bị giá lạnh, mà là một tầng xương trắng tinh mịn.
Ngoại trừ tầng xương nát màu trắng này ra, cách mấy trăm trượng trên Băng Nguyên, có thể thấy bộ xương màu trắng cao lớn, phía trên cũng bị một lớp sương lạnh dầy bao trùm.
Trên những xương cốt này, thỉnh thoảng sẽ sáng lên những ma trơi màu xanh lục. Chỉ có điều chúng cũng chỉ lóe lên vài hơi thở, lại biến mất không thấy. May là như vậy, băng phong Hoang Nguyên này nhìn qua giống như sao dày đặc rậm rạp vậy, thỉnh thoảng dâng lên từng mảng tinh quang màu xanh lục, liên tiếp, khiến cho bầu không khí nơi đây tăng thêm vài phần u ám và quỷ dị.
Trừ điều đó ra, khắp Hoang Nguyên lại hoàn toàn không có một tiếng động nào, an tĩnh giống như một bức tranh thuỷ mặc màu trắng đen, nhưng toàn bộ không hề thẩm mỹ, trước sau tràn ngập một loại cảm giác tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông.
Âm khí trên khoảng không Băng Nguyên dành dụm, hình thành một mảng mây trắng nặng như chì kéo dài tới mấy ngàn dặm, ép tới màn trời hạ xuống cực thấp, cũng khiến ánh sáng huyết nguyệt cũng bị che phủ, có phần như ẩn như hiện.
- Vù...
- Vù...
Từng tiếng âm phong thỉnh thoảng vang lên, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, vang vọng ở trên Băng Nguyên mênh mông, rất lâu vẫn không ngừng.
Minh Uyên chính là nơi sâu nhất ở trên mảnh Băng Nguyên màu trắng này.
Đó là một chỗ cống ngầm cực kỳ sâu thẳm hẹp dài, giống như một thanh búa lớn giơ lên trời, từ trên trời hạ xuống, trực tiếp bổ ra băng phong Hoang Nguyên. Mà xung quanh cống ngầm này, suốt năm bao phủ trong một mảnh sương mù mờ mịt, ở trong đó gần như không có cách nào nhìn thấy vật.
Nhưng vào lúc này, sát biên giới chỗ sương mù màu xám, hai tia sáng chói mắt từ phía xa trên bầu trời nhanh chóng bay tới. Lúc đến gần sương mù màu xám, hai tia sáng hạ xuống.
Bóng dáng của Thạch Mục và Yên La hiện ra.
← Ch. 1392 | Ch. 1394 → |