← Ch.1518 | Ch.1520 → |
Linh Đạo Tử cười nói:
- Chỗ đó nguyên lai có một đầu tiểu hồ ly, về sau chạy ra ngoài, nghe nói gần chút ít năm cũng lăn lộn nổi danh rồi, tự xưng cái gì Đông Cực Thần Quân, rất là cao minh.
Giang Nam ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Đông Cực Thần Quân? Cái kia là tỷ tỷ ta!
- Chị của ngươi năm đó làm không ít chuyện khi dễ chúng ta.
Linh Đạo Tử sắc mặt phát đen, cả giận nói:
- Chị của ngươi hoàn toàn chính xác là người rất hiếu học, da mặt cũng dày nhất, sau khi chiếm được cung điện của lão gia còn mặt dày chạy tới nghe giảng. Nghe giảng cũng được rồi, mỗi lần đến đều mượn gió bẻ măng trộm đi một ít gì đó, chúng ta chủ tớ hai người vốn là nghèo rớt mồng tơi, không có tài sản gì, chị của ngươi mỗi lần tới chúng ta không phải thiếu đi nồi chén, là mất đèn dầu bồ đoàn gì đấy. Trộm đến hai ông cháu chúng ta nhà chỉ còn có bốn bức tường, có một lần lão gia nhà ta nhịn không được, nói với nàng đừng trộm, lại trộm hai người chúng ta liền ăn không khí rồi. Nàng lúc này mới thu liễm một ít... Đúng rồi, nàng hiện ở bên ngoài, còn trộm đồ sao?
Giang Nam há to mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, sau nửa ngày nói không ra lời.
- Tỷ là từ tòa thần đình này đi ra, đã trở thành nhân vật đạt trình độ cao nhất của Chư Thiên vạn giới, bá chủ bên trong Thần Quân, như vậy những đại yêu tinh khác thực lực như thế nào?
Giang Nam nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ.
- Hồ ly kia là chị của ngươi, ngươi sẽ không cùng nàng đồng dạng ưa thích trộm đồ chứ?
Linh Đạo Tử cảnh giác nhìn hắn, một bức phòng bị chi sắc:
- Nhà của chúng ta đồ vật cũng không nhiều rồi...
Giang Nam xấu hổ, xóa đi mồ hôi lạnh, lúng ta lúng túng nói:
- Mỗi người đều có một đoạn hắc lịch sử, tỷ ta không trộm đồ nữa rồi, ta thuở nhỏ quen đọc sách thánh hiền, biết rõ lễ nghĩa liêm sỉ, há có thể lén lút? Có vi thánh đạo, sư huynh đừng nói như thế!
- Tại đây không có chỗ ở cho ngươi.
Hồ Thiên lão tổ đi vào kho củi, mang theo một cái búa rách rưới, đưa cho Giang Nam, cười nói:
- Chính ngươi đi đốn cây, tự mình dựng một cái nhà tranh.
Giang Nam chần chờ thoáng một phát nói:
- Ta nơi này có mấy tòa Thần Điện, phóng xuất là được, không cần phiền toái như vậy...
- Ta ở nhà tranh, ngươi ở Thần Điện?
Hồ Thiên lão tổ đem mắt quét ngang, làm bộ muốn đá hắn, cả giận nói:
- Ngươi là bổn sự so với ta mạnh hơn, hay là địa vị cao hơn ta? Nhanh đi nhanh đi!
Giang Nam tiếp nhận búa, thành thành thật thật đi phạt cây, thầm nói:
- Hồ Thiên lão gia gia đình bạo ngược, bị con cua một quyền phóng ngược lại ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái, dám khi dễ ta... Ồ? Cái búa này là... Đế bảo!
Giang Nam dị thường kinh ngạc, ngơ ngác nhìn xem cái thanh phá búa này, chỉ thấy búa tuy rách rưới, nhưng trong đó lại ẩn ẩn tràn ngập Đế Uy, để cho hắn không khỏi trong lòng thình thịch đập loạn, lúc này đem búa nhét vào trong Tử Phủ của mình.
Bất quá nghĩ nghĩ, hắn lại đem búa lấy ra, cười nói:
- Khó trách tỷ ta sẽ thường xuyên đến đây trộm bảo bối, thì ra là thế, ta cũng suýt nữa nhịn không được mượn gió bẻ măng rồi.
Cách đó không xa, sắc mặt Linh Đạo Tử hắc như than cốc, như đề phòng cướp đồng dạng đề phòng hắn, cười lạnh nói:
- Lễ nghĩa liêm sỉ? Quen đọc sách thánh hiền? Sư huynh, ngươi cùng hồ ly kia thật sự là sư ra một môn! Nhà của chúng ta chỉ còn một chút của cải như vậy rồi, ngươi trộm búa, chúng ta ngay cả búa đốn củi cũng bị mất, để cho hai ông cháu chúng ta ngay cả củi lửa thổi lửa nấu cơm cũng không có, đi ăn không khí?
Sắc mặt Giang Nam đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:
- Thói quen, thói quen. Ta đã sửa lại...
Linh Đạo Tử sao chịu tin hắn, nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn nói:
- Mặc dù Lão gia không đề phòng ngươi, nhưng ta phải xem chừng cái búa cuối cùng trong nhà. Sư huynh, ngươi chém cây của ngươi, ta phải xem chừng ngươi, nếu không ngươi cầm búa liền chạy, lão gia nhà ta da mặt mỏng sẽ không hướng ngươi đòi hỏi, chẳng phải là sẽ để cho chúng ta ném đi một cái gia sản?
Giang Nam đi vào rừng cây, hai ba lần xuống đem một cây phạt ngã, lại cắt chút ít rơm rạ, cây cối tại đây tính chất cực kỳ cứng rắn, bản thân cây cối sinh ra đạo tắc, tựa như một đại cao thủ, tự nhiên là tài liệu luyện bảo, quý hiếm dị thường, nhưng ở dưới đại phủ cấp bậc đế bảo, cũng là dễ như trở bàn tay bị phạt xuống.
Cũng không lâu lắm, một gian nhà tranh dựng hoàn thành, Giang Nam trả búa, Hồ Thiên lão tổ để cho Linh Đạo Tử thu búa hỏi:
- Ngươi ngộ đến cái gì không?
- Lão tổ, ngộ cái gì?
Giang Nam ngạc nhiên.
- Đầu gỗ.
Sắc mặt Hồ Thiên lão tổ trầm xuống, hướng Linh Đạo Tử nói:
- Đem búa cho hắn, lại để cho hắn đi đốn cây, lúc chém minh bạch lại để cho hắn tới gặp ta.
Dứt lời, quay người đi vào bên trong nhà tranh.
Giang Nam bắt đoán không ra, từ trong tay Linh Đạo Tử tiếp nhận búa, lại đi phạt cây, một ngày tầm đó phóng đến ngàn gốc đại thụ, ngày thứ hai những cây to này biến mất không thấy gì nữa, mà cái cọc gỗ cũng biến mất không thấy gì nữa, lại có từng dãy đại thụ xuất hiện ở trong núi rừng, tựa như ngày đó Giang Nam cái gì cũng không có làm.
Giang Nam chém bốn năm ngày, cây chém xong liền trường, vô cùng vô tận, để cho hắn cau mày.
- Lúc ta vừa xuất thế, lão gia nói trong nội tâm của ta mọc quá nhiều thảo, không phải tài liệu tu đạo thành tiên, vì vậy để cho ta đi làm cỏ.
Linh Đạo Tử thấy hắn thật sự vất vả, cười nói:
- Ta ở trên chân núi làm cỏ, sau mấy trăm năm, lão gia rốt cục gật đầu, nói trong nội tâm của ta cỏ nhổ được không sai biệt lắm, này mới cho ta làm đạo đồng của hắn.
Sắc mặt Giang Nam tối sầm, đem búa vứt qua một bên nói:
- Chẳng lẽ ta cũng phải ở trên chân núi chém cây mấy trăm năm hay sao?
- Không có kiên nhẫn!
Hồ Thiên lão tổ đã đi tới, không vui nói:
- Thu búa, chính ngươi dùng tay nhổ cây, rút đến mình ngộ mới thôi.
- Lại là chặt cây, lại là nhổ cây, Hồ Thiên Lão Tổ rốt cuộc muốn nói cho ta biết cái gì, không thể trực tiếp nói cho ta biết sao?
Giang Nam khẽ cau mày, đối với Hồ Thiên Lão Tổ làm có chút không quá hiểu, nói thật, lúc đi tới Hồ Thiên Đại Thế Giới hắn thật sự có mong đợi rất lớn, mong đợi Hồ Thiên Lão Tổ cho mình cơ duyên thật lớn, không nói siêu nhân một bậc, nhưng thấp nhất cũng phải không thua những người tham dự đến đoạt tiên phù khác.
Nếu là công lao của mình, như vậy thưởng tự nhiên là đương nhiên, mà Hồ Thiên Lão Tổ chỉ để cho hắn ngộ, cái gì cũng không nói, Giang Nam cũng không biết hắn rốt cuộc là cho mình ngộ cái gì.
Thật ra thì hắn càng hy vọng Hồ Thiên Lão Tổ cho hắn chỗ tốt trên thực tế, bởi vì người khác giờ phút này đều đột nhiên tăng mạnh, chỉ sợ có người giờ phút này đã đột phá, tu thành Thần Tôn, Thần Quân, mà mình giờ phút này đang chặt cây nhổ cây, không thu hoạch được gì.
← Ch. 1518 | Ch. 1520 → |