← Ch.2052 | Ch.2054 → |
Hai người ăn nhịp với nhau, Nam Quách Minh cười nói:
- Dùng cách nhìn của ta, cái gương đồng này bất quá là món ăn khai vị, đằng sau môn hộ mới thật sự là bảo tàng tiền sử, hiện tại chúng ta không cần nóng lòng nhất thời, đợi mấy Tiên Vương mở đường rồi nói sau!
Lúc này, mấy Tiên Vương đã ở dưới chư tiên túm tụm đi vào trong môn hộ, cũng không có ra tay thu gương đồng trên tám tòa môn hộ kia, mà là lẳng lặng xem cuộc chiến.
Nam Quách Minh lại khôi phục bộ dáng đạo cốt tiên phong, xuất trần phiêu dật, truyền âm nói:
- Thủy Công đạo hữu, ta cùng với mấy vị Tiên Vương này có cừu oán, đây cũng không phải là tướng mạo sẵn có, nếu bị bọn hắn xem thấu diện mục của ta, chỉ sợ sẽ hướng ta ra tay. Ngươi đến phía sau ta, giả bộ như là đạo đồng của ta.
Lúc này Giang Nam đứng ở bên cạnh Nam Quách Minh.
Đột nhiên, gương đồng trên tám tòa môn hộ kia tách ra hào quang sâu kín, Chân Tiên cầm đầu vừa mới bị tia sáng này chiếu trúng, thần tính đột nhiên trì hoãn chậm lại, đón lấy ở trước mắt bao người, vị Chân Tiên này mặt mày méo mó, dần dần không cách nào nhúc nhích, quanh thân bò đầy màu xanh đồng, biến thành một đồng nhân!
Bức tràng diện này, để cho tiên nhân khác đang tranh đấu không khỏi sởn hết cả gai ốc, nhao nhao đình chỉ tranh đấu, ngơ ngác nhìn xem cỗ đồng nhân này.
Ông ông ông...
Từng mặt gương đồng tách ra ánh sáng âm u, như là ánh trăng đột nhiên tới, nghiêng chiếu vào trong phiến không gian không lớn này, những nơi đi qua, vô số tiên nhân Chân Tiên nhao nhao hóa thành đồng nhân.
Tiên nhân khác thấy thế, hoảng sợ không hiểu, nhao nhao chạy tứ tán.
Sau một lúc lâu, ánh sáng âm u của gương đồng thối lui, trở lại trong kính, trước tám tòa môn hộ lưu lại rất nhiều đồng nhân, đúng là những tiên nhân Chân Tiên không kịp đào thoát kia.
Cho tới bây giờ, mọi người mới biết rõ vừa rồi vì sao có rất nhiều đồng nhân thiên kì bách quái đứng ở trước tám tòa môn hộ này, nguyên lai những đồng nhân này vậy mà đều là người sống biến thành!
- Trác sư huynh!
Một Chân Tiên nghẹn ngào kinh hô, gấp bước lên phía trước, ý đồ đem một Chân Tiên hóa thành đồng nhân giải cứu ra, bất quá tùy ý hắn thi triển tất cả vốn liếng, cũng không cách nào làm cho vị "Trác sư huynh" này phục hồi như cũ.
- Thanh Mộc lui ra, để cho bổn vương thử xem.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, chỉ thấy một Tiên Vương suất lĩnh rất nhiều tiên nhân đi tới, là Nguyên châu Tuyên Dạ Tiên Vương.
Vị Thanh Mộc Chân Tiên kia vội vàng lui ra, Tuyên Dạ Tiên Vương đi vào bên người đồng nhân, khẽ nhíu mày, thi triển các loại cấm pháp Thần thông, cũng thủy chung không thể giải cứu vị "Trác sư huynh" này từ đồng nhân đi ra.
Sau một lúc lâu, Tuyên Dạ Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Thần thông công pháp Tiền sử, quả nhiên có chút huyền bí. Bất quá cũng may Trác Thanh Dương đã tu thành Chân Tiên, đạo quả ký thác vào Nguyên châu Tiên Vương Điện. Ta liền hủy đồng nhân này, để cho Thanh Dương từ Tiên Vương Điện phục sinh a!
Hắn nhẹ nhàng một chưởng, vỗ vào phía trên đồng nhân, Đồng nhân toái đi.
Đột nhiên sắc mặt Tuyên Dạ Tiên Vương kịch biến, trở nên âm tình bất định, Hậu Thổ Tiên Vương mở miệng nói:
- Tuyên Dạ đạo hữu, làm sao vậy?
Tuyên Dạ Tiên Vương hít vào một hơi thật dài, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Thanh Dương đạo quả... Nát!
Hắn nhẹ nhàng trong nháy mắt, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một bức họa, đúng là cảnh tượng bên trong Nguyên châu Tiên Vương Điện, Trác Thanh Dương Chân Tiên đem đạo quả của mình ký thác vào bên trong tòa Tiên Vương Điện này, bên này Tuyên Dạ Tiên Vương đánh nát thân thể đồng nhân của hắn, thì ở trong Tiên Vương Điện, một quả đạo quả đột nhiên từ trong hư không hiển hiện, đón lấy hóa thành một cục đồng đầy vết rỉ khó chịu, rơi trên mặt đất nát bấy!
Tất cả tiên nhân ở đây đều không khỏi rút một ngụm hơi lạnh, Chân Tiên đã là tồn tại Bất Tử Bất Diệt, đạo quả ký thác Tiên Giới, cùng Tiên Giới đồng thọ, bất luận Chân Tiên gì đều không lo lắng tánh mạng của mình chút nào, bởi vì mặc dù bọn hắn đã chết, cũng có thể từ trong đạo quả phục sinh.
Không nghĩ tới, gương đồng trên môn hộ này, thậm chí ngay cả Chân Tiên đạo quả cũng có thể đồng hóa!
Tiền sử pháp bảo, thủ đoạn công kích thật là quỷ dị. Mặc dù là tiên nhân luyện thành đạo quả cũng không có chút cảm giác an toàn nào!
Tuyên Dạ Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, cất bước hướng một tòa môn hộ trong đó đi đến, lạnh nhạt nói:
- Như Tiên Vương, tại tiền sử cũng là phượng mao lân giác, ta liền không tin, chỉ là một kiện tiền sử pháp bảo, ngay cả Tiên Vương cũng có thể gạt bỏ!
Vài bước tầm đó, hắn cũng đã tiếp cận một mặt gương đồng, đón lấy, mặt gương đồng kia hào quang tỏa sáng, chỉ một thoáng ánh sáng âm u trải rộng, đem Tuyên Dạ Tiên Vương lung bao ở trong đó!
Bên ngoài thân vị Tiên Vương này lập tức sinh ra màu xanh đồng, màu xanh đồng điên cuồng lan tràn, chỉ một thoáng trải rộng toàn thân của hắn, đem vị Tiên Vương này định tại đó.
Tuyên Dạ Tiên Vương gầm lên, Tiên đạo trong cơ thể vận chuyển, chỉ thấy màu xanh đồng phi tốc thối lui, Tuyên Dạ Tiên Vương bước đi, đưa tay bắt lấy gương đồng, đem mặt gương đồng này tháo xuống.
Môn hộ mở ra, vị Tiên Vương này suất lĩnh Nguyên châu chư tiên cất bước vào bên trong môn hộ, biến mất không thấy gì nữa.
Câu Trần Tiên Vương ánh mắt chớp động, cười nói:
- Phổ Vũ, ngươi đi thử xem, có thể đem gương đồng tháo xuống hay không.
Đông Phương Phổ Vũ khom người lĩnh mệnh, cất bước tiến lên, đi vào trước một tòa môn hộ khác, gương đồng tách ra ánh sáng âm u, quanh thân Đông Phương Phổ Vũ lập tức dài khắp màu xanh đồng, tiên đạo trong cơ thể đang cùng màu xanh đồng kịch liệt chống lại, hiển nhiên chống cự màu xanh đồng xâm lấn!
Đông Phương Phổ Vũ gian nan hoạt động bước chân, đã qua thật lâu, lúc này bàn tay mới chạm đến mặt gương đồng kia, đem gương đồng tháo xuống.
- Phổ Vũ, ngươi so với Tiên Vương vẫn là muốn thua kém một bậc.
Câu Trần Tiên Vương ha ha cười cười, suất lĩnh Tiên cung chư tiên đi vào bên trong tòa môn hộ này.
Hậu Thổ Tiên Vương cũng cho Nguyễn Kỳ Chân Tiên môn hạ của mình tiến lên, tháo xuống một mặt gương đồng. Nguyễn Kỳ Chân Tiên này là cường giả cùng Đông Phương Phổ Vũ một thời đại, Hậu Thổ Tiên Vương dưới trướng đệ nhất nhân, thực lực không phải chuyện đùa!
Lại có một Tiên Vương đi ra, tự mình tháo xuống một mặt gương đồng, hai Tiên Vương lần lượt đi vào bên trong môn hộ, chỉ còn lại có bốn tòa môn hộ.
Tiên nhân khác ở đây bắt đầu do dự, có đi vào môn hộ do bốn Tiên Vương đã mở, có thì chần chờ, tựa hồ muốn xem xem mình có thể tháo xuống một mặt gương đồng hay không.
Nam Quách Minh cười hắc hắc nói:
- Thủy Công lão đệ, ngươi đi tháo xuống một mặt gương đồng, chúng ta cũng đi vào. Ngươi yên tâm, lão ca ca ở sau lưng ngươi, cái gương đồng này không làm gì được ngươi mảy may.
Giang Nam tựa hồ không nghi ngờ gì, đi thẳng về phía trước, Nam Quách Minh theo sau lưng hắn, thầm nghĩ:
- Có hắn ở phía trước ngăn cản ánh sáng gương đồng, ta ở phía sau, chỉ cần tiếp cận gương đồng, liền có thể sét đánh không kịp bưng tai đem gương đồng tháo xuống, đoạt được cái bảo vật này!
Rốt cục, Giang Nam đi vào trước gương đồng khác, gương đồng đại phóng ánh sáng âm u, bao phủ hắn, Giang Nam kêu rên một tiếng, quanh thân lập tức dài khắp màu xanh đồng, đinh tại nguyên chỗ.
Nam Quách Minh đại hỉ, vội vàng từ sau lưng Giang Nam lấy tay hướng mặt gương đồng kia chộp tới, thầm nghĩ:
- Tuy khoảng cách còn có chút xa, nhưng lấy thực lực của ta tháo xuống gương đồng không tốn sức chút nào...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, Giang Nam đột nhiên một tiếng ầm vang ngã xuống, ánh sáng âm u của gương đồng lập tức chiếu vào trên người Nam Quách Minh, đem vị lão giả đạo cốt tiên phong này định tại đó.
Nam Quách Minh tròng mắt nhấp nhô, bàn tay gian nan di động, lại vào lúc này, chỉ thấy Giang Nam rì rì đứng lên, tháo xuống gương đồng, lập tức chặn ngang ôm lấy vị lão tiên nhân này, đặt ở trước một môn hộ tòa khác, để cho hắn ngăn cản ánh sáng âm u của gương đồng, chính mình đi hái gương đồng khác.
Tròng mắt của Nam Quách Minh cơ hồ muốn trừng vỡ ra, trơ mắt nhìn mình bị Giang Nam chuyển đến chuyển đi, thầm nghĩ:
- Quanh năm đánh nhạn ngược lại bị nhạn mổ mù mắt, tiểu tử này một bụng ý nghĩ xấu, rốt cuộc là ai...
Nơi này có tất cả tám tòa môn hộ, mỗi môn hộ riêng phần mình giắt một mặt gương đồng, Hậu Thổ, Câu Trần, Tuyên Dạ... bốn vị Tiên Vương riêng phần mình hái một mặt gương đồng tiến vào một tòa môn hộ trong đó, chỉ còn lại có bốn gương đồng.
Giang Nam hái ba mặt trong đó, đang muốn đi hái chiếc cuối cùng, đột nhiên cảm ứng được vài cổ khí tức Tiên Vương vô cùng cường đại phủ xuống, hẳn là lại có Tiên Vương tới chỗ nầy.
- Tiên Vương bình thường không thể nào có hơi thở cường đại như vậy, xem ra nhất định là mấy người khác trong bát Tiên Vương!
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, không kịp hái mặt gương đồng thứ tư, khiêng Nam Quách Minh đi vào trong một tòa môn hộ, hắn chân trước mới vừa đi, Tử Tiêu, Tử Vi, Thanh Hoa, Trường Sinh, Ngọc Hoàng ngũ đại Tiên Vương chân sau liền tới.
Ngũ đại Tiên Vương này dắt tay nhau phủ xuống, mọi nơi quét nhìn một cái, Tử Tiêu Tiên Vương khẽ cau mày, cười nói:
- Mấy vị đạo hữu, mới vừa rồi Hậu Thổ, Câu Trần, Huyền Thanh ba vị đạo hữu truyền âm ta, nói bọn họ đã đến, đi trước một bước tiến vào trong đó. Mà trên năm tòa môn hộ khác, bọn họ lưu lại bốn gương đồng cho chúng ta, mà bây giờ chỉ còn lại có một mặt.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngoạn vị, nhẹ giọng nói:
- Xem ra, nơi này còn có người có thực lực gần như Tiên Vương a.
Ngọc Hoàng triệu lai một Tiên nhân nơi đây, hỏi kỹ, lúc này vị Tiên nhân kia đem chuyện tình Giang Nam như thế nào lấy được ba mặt gương đồng nói một lần, năm Tiên Vương suy tư chốc lát, Tử Vi Tiên Vương cười nói:
- Cái lão Tiên từ mi thiện mục kia, hơn phân nửa chính là Nam Quách lão thỏ tử, lão thỏ tử này luôn luôn gian xảo vô cùng, ám toán người khác, làm cho người ta hận đến ngứa răng, rồi lại không thể làm gì hắn. Không nghĩ tới hôm nay lão thỏ tử này cũng bị người ám toán, không biết người ám toán hắn là ai?
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta chọn một con đường, đi vào tìm một chút thôi, xem một chút thời đại tiền sử này cùng Tiên giới chúng ta có gì bất đồng.
- Tất cả Đại đạo, trăm sông đổ về một biển. Chỉ là muốn nhìn tiền sử Đại đạo một chút, đối với tu vi của chúng ta tiến cảnh tất nhiên cũng rất có ích lợi.
Mấy vị Tiên Vương khác rối rít gật đầu, năm vị Tiên Vương này tự chọn một con đường tiến vào trong đó, bọn họ hiển nhiên có thủ đoạn liên lạc khác, cũng không có cùng Hậu Thổ Câu Trần Huyền Thanh ba vị Tiên Vương đi cùng một con đường.
Trong đó, Ngọc Hoàng Tiên Vương đi con đường cùng Giang Nam là một cái môn hộ.
Nhiều Tiên nhân lưu ở nơi đây thấy thế, cũng rối rít đi theo mấy vị Tiên Vương này tiến vào, xem một chút có thể tìm được kỳ ngộ của mình hay không.
Cũng không lâu lắm, lại có mấy Tiên Vương phủ xuống, cũng riêng phần mình tiến vào trong thông đạo.
← Ch. 2052 | Ch. 2054 → |