Vay nóng Tinvay

Truyện:Đế Tôn - Chương 2305

Đế Tôn
Trọn bộ 2876 chương
Chương 2305: Đại đạo tận cùng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2876)

Siêu sale Shopee


Bất Không Đạo Nhân, bất không đại đạo hì Giang Nam sớm tiếp xúc. Giang Nam nghịch chứng tiên thiên, từ người tu thành hỗn độn thần ma, tu luyện công pháp của Bất Không Đạo Nhân sẽ không xung đột.

Hơn nữa bất đại đạo và tiền sử cự linh đại đạo hỗn hợp, thống nhất trong Nguyên Thủy Đại La Kinh, có như vậy Giang Nam mới từ cảnh giới Thần Vương được cơ thể cường đại đẳng cấp Tiên Quân.

Nghiên cứu công pháp, đạo lộ của Bất Không Đạo Nhân sẽ giúp ích rất nhiều cho Giang Nam.

Tuy Tiên Tôn xuất thân yêu tộc nhưng tới đẳng cấp như Tiên Tôn thì hàng vạn đại đạo cùng chung một con đường. Giang Nam không nghiên cứu nhiều về yêu tộc, leo lên cây cột đá Tiên Tôn để lại, nghiên cứu pháp môn trong đó có ý nghĩa tham khảo, bù đắp thiếu sót cho hắn.

Ba công pháp này có ích lợi rõ ràng, trợ giúp Giang Nam có thành tự cao hơn.

Trong đại điện, mọi người đều đã leo lên cây cột đá, tự nghiền ngẫm những ảo diệu trong chữ và đồ án. Phượng Nghi Tiên Vương chọn công pháp Tiên Đế, ba Hỗn Độn Cổ Thần sớm leo lên cây cột đá Bất Không Đạo Nhân để lại. Đám cường giả xuất thân yêu tộc An Thanh Tiên Quân thì leo lên cây cột đá Tiên Tôn.

Đám người Tịch Ứng Tình, Bình Thiên lão tổ, Chung Tú Tú cũng leo lên cây cột đá, chọn con đường cho riêng mình, một đường vât vả nghiên cứu thôi diễn.

Những người khác có lựa chọn riêng, mỗi mình Giang Nam còn đứng dưới ba cây cột đá vắt óc suy nghĩ.

Đột nhiên đại điện rung rinh, không chỉ đại điện chấn động, nguyên vùng đất nguyên thủy rung rinh.

Có người kinh kêu:

- Đất nguyên thủy sắp đóng! Chờ khi nó lại mở ra không biết là mấy trăm vạn năm mấy trăm vạn năm sau!

- Đây là cơ duyên cuối cùng trong chuyến đi, chúng ta không thể lãng phí!

Bình Thiên lão tổ quát phía dưới:

- Tử Xuyên, mau lên đi!

Giang Nam vẫn ngồi yên, suy tư xem nên leo lên cây cột đá nào.

Đột nhiên lại có một bóng người xông vào đại điện, là Băng Liên Thánh Mẫu.

Băng Liên Thánh Mẫu nôn nóng xông vào đại điện, lẩm bẩm:

- Chết tiệt, đất nguyên thủy sắp đóng, ta không có ngọc phù thì biết làm sao? Huyền Thiên, Huyền Thiên, cho ta mấy miếng ngọc phù!

Giang Nam lấy ra hơn hai mươi miếng ngọc phù, tùy tay ném cho nàng. Băng Liên Thánh Mẫu mừng rỡ chạy ngay đến cây cột đá Tiên Tôn để lại.

Mắt Băng Liên Thánh Mẫu sáng rực vui vẻ nói:

- Hồng mông Thanh Liên kinh? Ta xuất thân từ hoa sen, công pháp của Tiên Tôn phù hợp với ta nhất. Giáo chủ, sao người chưa chọn cây cột đá nào?

Băng Liên Thánh Mẫu nhìn Giang Nam, khó hiểu hỏi:

- Giáo chủ không biết nên chọn như thế nào?

Giang Nam gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Đường của bọn họ đều có ích với ta rồi lại không thích hợp.

Băng Liên Thánh Mẫu cười nói:

- Không có gì để băn khoăn, Tiên Đế, Tiên Tôn, Bất Không đều là tồn tại đứng đầu trong Đạo Quân, bất cứ con đường nào của ba người đủ để giáo chủ hưởng thụ cả đời! Giáo chủ không chọn đường của bọn họ chẳng lẽ muốn vượt qua họ sao?

Người Giang Nam rung lên, mắt sáng ngời:

- Đọa hữu, nếu ta muốn vượt qua bọn họ thì làm sao?

- Kiếp trước thành tựu cao nhất của ta chỉ là Thiên Quân, cách Đạo Quân một mảng lớn thì sao biết cách nào vượt qua bọn họ?

Băng Liên Thánh Mẫu cười nói:

- Nếu ta biết thì sớm giải quyết tịch diệt đại ma đầu tiêu dao tự tại! Ta mặc kệ ngươi, người ta bận nghiên cứu Hồng Mông Thanh Liên Kinh.

- Không ai có thể chỉ điểm cho ta sao?

Giang Nam nhỏ giọng nói:

- Ta chỉ dựa vào mình... Phải rồi, ta chỉ dựa vào mình! Chỉ có tự dựa vào mình mới đột phá được ba con đường.

Giây lát sau, Giang Nam đứng dậy quay quanh ba cây cột đá, quan sát chữ nghĩa đồ án trên cây cộ. Giang Nam không leo lên cây cột đá nào, hắn nghiên cứu kỹ lý niệm ẩn chứa trong đó.

Tiên Đế, Tiên Tôn, Bất Không có am hiểu riêng, sàn sàn như nhau.

Công pháp của Tiên Đế tên là Nhân Đạo Hoàng Cực kinh, đi đường nhân đạo, vương đạo, hoàng đạo, ngực rộng lớn. Chữ và đồ án ẩn chứa hùng vĩ bàng bạc, tài tình vô cùng, trình bày cách hậu thiên thắng tiên thiên, hậu thiên chứng vĩnh hằng.

Công pháp của Bất Không Đạo Nhân là đạo Hỗn Độn Bất Không kinh, đi hỗn độn, thương mang đần độn, vạn pháp quy tông, hết thảy đạo hết thảy pháp quay về hỗn độn, chỉ để lại một cái. Vĩnh hằng tức là bất không, do đó chứng đạo bất không, bất không thành tựu vĩnh hằng.

Công pháp của Tiên Tôn là hồng mông chứng đạo, lại xưng tiên thiên chứng đạo. Hồng Mông Thanh Liên kinh có thể trở thành tiên thiên Thanh Liên kinh, dựng dưỡng tiên thiên bất diệt, tiên thiên chứng vĩnh hằng.

Chân cây cột đá bày ra công pháp là phần cơ sở nhất, ba công pháp này dù là Nhân Đạo Hoàng Cực kinh, Hỗn Độn Bất Không kinh, Hồng Mông Thanh Liên kinh đều không phân chia thần luân, đạo đài, thần phủ, thiên cung, thiên đình phân chia, mà chỉ tu đại đạo, không có khuôn sáo trói buộc.

Cơ bản của Tiên Tôn, Tiên Đế, Bất Không Đạo Nhân đã vượt qua mọi người. Giang Nam chưa từng thấy công pháp của vị tồn tại nào mà phần cơ bản dồi dào hùng hồn đến vậy.

Đây là khí phách hùng hồn, lồng ngực rộng lớn của kẻ sáng thế.

Giang Nam quan sát kỹ, nhắm mắt lại thôi diễn cẩn thận.

- Ba người một là trong hỗn độn sinh thần ma, hai người khác là từ thời không khác đến, khi tới đã là tồn tại đầu đội trời chân đạp đất. Đạo lộ của bọn họ không thích hợp ta.

Thật lâu sau Giang Nam thầm nghĩ:

- Trước khi ta tu luyện không có gì hết, công pháp của bọn họ không nhìn thần luân, đạo đài, thần phủ, thiên cung. Nhưng ta thì không thể dứt bỏ hết thảy.

- Mọi tu vi thành tựu của ta đều tự sáng tạo, đi từng bước đến bây giờ. Công pháp của bọn họ có tác dụng tham khảo nhưng không thích hợp cho ta tiến lên.

- Ta không thắng bọn họ về mặt cơ bản được, chỉ có thể chọn mặt bao dung, sáng tạo.

- Đạo của ta không phải bất không, tiên thiên, cũng không phải nhân đạo hoàng đạo.

- Đạo của ta là nguyên thủy!

Trong khi Giang Nam nghiên cứu công pháp ở chân cây cột đá, đa số người leo lên trên cây cột đã hao hết ngọc phù, bị truyền tống ra vùng đất nguyên thủy. Băng Liên Thánh Mẫu đến cuối cùng cũng kinh kêu, không cam lòng bị đưa ra ngoài.

Chỉ có mấy vị được thiên vị bảng đạo phù chuyển là Đạo Quân chưa bị truyền tống ra khỏi vùng đất nguyên thủy, hiển nhiên bọn họ có được ngọc phù không ít hơn Giang Nam.

Giang Nam chia ngọc phù của mình cho Băng Liên Thánh Mẫu, còn bọn họ thì dùng ngọc phù vào người mình, cộng với kiếp trước là Đạo Quân, tham ngộ chữ và đồ án càng nhanh hơn, đi xa hơn.

Bỗng tiên quang chợt lóe, Vạn Chú Đạo Quân khẽ rên, bị tiên quang trên cây cột đá bắn xuống. Vạn Chú Đạo Quân có có được thiên vị bảng đạo phù nên không bị - Như thế nào? Ra mà chỉ rơi khỏi cây cột đá.

Vạn Chú Đạo Quân hao hết ngọc phù, không lâu sau đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân đều bị bắn ra, nhíu mày đứng trong đại điện, thẫn thờ ngước nhìn đỉnh cây cột đá.

Tử Hạm Đạo Mẫu nhỏ giọng nói:

- Đại đạo tận cùng rốt cuộc là cái gì?

Vô Tà Đạo Quân lạc lõng nói:

- Tiếc rằng không đủ ngọc phù, không thể lên đỉnh.

- A! Còn hai người ở trên cột đá, là Nguyên Dục Tiên Quân, và tiểu tử khốn kiếp!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2876)