← Ch.0213 | Ch.0215 → |
Thanh Long Quan mở ra, Xích Luyện Nữ cùng Chung Nhạc đi vào, nhìn đông ngó tây, ngạc nhiên nói:
- Tiểu tử Ngư Huyền Cơ này lại nghênh tiếp ngươi với nghi thức lớn thế này. Đây là nghi thức đón thánh địa chi chủ đấy!
Chung Nhạc vào Thanh Long Quan, đúng là thanh thế rất lớn, tất cả những người cấp trưởng lão của Thanh Long Quan cũng đều xuất hiện. Trong Hoang Hà, phàm là luyện khí sĩ có máu mặt đều xuất quan đón tiếp, cờ bay phấp phới, thanh la ngân vang, các loại thần thông bay lượn trên không trung biến thành long thành phượng đón Chung Nhạc nhập quan.
Cảnh tượng này Xích Luyện Nữ cũng không được trải qua nhiều, thầm kinh ngạc:
- Căn cơ của Long Nhạc ở yêu tộc ta thật thâm hậu, có lẽ hắn tới Lạc Anh Thành cũng sẽ thế này. Hắn giỏi thật, một luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh ra khỏi cửa mà được đón tiếp như thế này, có lẽ chưa từng có trước đây.
Thanh Hà và mấy người Long Xuân Nhi chưa từng thấy cảnh tượng lớn thế này. Thanh Hà còn đỡ, dù sao cũng là đệ tử của Thuật Thiên Thu, cảnh tượng nhỏ hơn một chút cũng đã từng thấy, không đến mức thất thố. Còn bốn người Long Xuân Nhi thì kinh hãi, run rẩy đi sau lưng Chung Nhạc, thậm chí không dám thở mạnh.
Sau khi Thanh Long quan chủ chết, trên dưới Thanh Long Quan đồng lòng ủng hộ Ngư Huyền Cơ làm thiếu quan chủ, không qua lại với Hãm Không Thành nữa.
Từ điểm này có thể thấy Thanh Long quan chủ và Sư Bất Dịch không cùng chí hướng. Thanh Long quan chủ vì bồi dưỡng Ngư Huyền Cơ có thể mất mạng, Sư Bất Dịch vì Yêu Thần Minh Vương Quyết không bị truyền ra ngoài có thể giết tất cả mọi người. Một là anh hùng, một là kiêu hùng. Anh hùng chết, chúng chí đồng lòng, kiêu hùng chết, thế lực sẽ sụp đổ.
Chung Nhạc và Ngư Huyền Cơ gặp nhau, cùng nhớ lại việc ở Hãm Không Thành, hai người đều suýt xoa không ngớt. Lúc này Ngư Huyền Cơ cũng có tu vi Khai Luân Cảnh. Khổ tu Yêu Thần Minh Vương Quyết, mở ra Ngũ Hành Luân và Vạn Tượng Luân, rõ ràng trong thời gian này hắn khắc khổ hơn bất cứ giai đoạn nào trước đây.
Cho dù là bạn cũ gặp lại, bên cạnh Ngư Huyền Cơ vẫn có trưởng lão ngầm bảo vệ. Giờ Ngư Huyền Cơ là thiếu quan chủ của Thanh Long Quan, thân mang Yêu Thần Minh Vương Quyết, là quan chủ kế tiếp của Thanh Long Quan, không thể không khiến các cường giả yêu tộc già nua này lo lắng.
- Sư huynh, sau này ta chắc chắn phải giết Sư Bất Dịch báo thù cho ân sư. Huynh lúc đó sẽ thế nào?
Ngư Huyền Cơ hỏi.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Sư Bất Dịch không dung nạp được ngươi, cũng không dung nạp được ta. Nếu huynh giết hắn, ta giúp huynh. Ở đây ta có tâm đắc của Yêu Thần Minh Vương Quyết mà Sư Bất Dịch tu luyện. Giờ ta truyền lại cho huynh, tốc độ tu hành của huynh có thể sẽ nhanh hơn.
Chung Nhạc dùng tinh thần lực truyền thụ toàn bộ tâm đắc của Sư Bất Dịch cho Ngư Huyền Cơ, nói:
- Sư Bất Dịch vẫn giữ lại rất nhiều yếu quyết tinh diệu không truyền cho ta. Hơn nữa Yêu Thần Minh Vương Quyết thiếu đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn, sẽ để lại ẩn họa. Nếu huynh tu luyện thì phải tìm pháp môn thần nhãn tầng thứ cao hơn dung nhập vào nó.
Ngư Huyền Cơ cảm kích vạn phần:
- Ta lại nợ huynh một lần nữa, sau này ta sẽ xả thân báo đáp!
Chung Nhạc ở lại Thanh Long Quan vài ngày rồi cáo từ. Ngư Huyền Cơ dẫn mọi người đi tiễn, Chung Nhạc đưa mấy người Xích Luyện Nữ vào Đông Hải, đạp sóng lao đi. Hắn quay lại nhìn thì thấy Ngư Huyền Cơ cùng đông đảo cường giả Thanh Long Quan vẫn đứng từ xa tiễn, trong lòng cảm khái vạn phần.
- Sư đệ đang ngưỡng mộ à?
Xích Luyện Nữ cười.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Tuổi còn trẻ đã có thế lực lớn như vậy đúng là rất đáng ngưỡng mộ, nhưng hắn phải gánh vác huyết hải thâm thù, đè nặng trên vai là gánh nặng bảo vệ Thanh Long Quan. Hy vọng của vô số yêu tộc Thanh Long Quan đều đè lên đôi vai khiến hắn khó lòng vui vẻ được, như vậy thì không đáng ngưỡng mộ nữa rồi.
Xích Luyện Nữ lộ vẻ ngưỡng mộ, cười:
- Nếu ta có thế lực lớn như thế thì đã sung sướng hoan hỷ rồi. Thâm thù đại hận gì cũng gạt sang bên hết, cứ hưởng thụ là được.
Chung Nhạc thầm thở dài, nhớ đến địa vị của nhân tộc, nghĩ bụng:
- Các đời môn chủ Kiếm Môn cũng như Ngư Huyền Cơ, nhìn thì địa vị có vẻ rất cao, nhưng gánh trọng trách chấn hưng bảo vệ nhân tộc, thực tế cũng chẳng có gì đáng vui mừng.
Đông Hải rộng mênh mông không điểm tận cùng, dưới biển có rất nhiều thần sơn thần đảo, tại nơi cách bờ biển nghìn dặm vẫn là địa bàn của yêu tộc. Nam có Lưu Huỳnh Đảo, bắc có Cẩm Tú Đảo, đảo chủ Yên Vân Sinh và Tú Thiên Thần là hai vị cự phách khác của yêu tộc.
Nhưng vì linh của hai tòa thần đảo này chết ở Đại Hoang Thú Thần Lĩnh, gần đây hai thần đảo này đã bắt đầu suy yếu, nhưng hai vị cự phách chưa chết, sức mạnh của hai thần đảo này vẫn không thể coi thường.
Vù!!
Phía trước nổi sóng lớn, trên biển đột nhiên hiện lên một "hòn đảo nhỏ" màu đen tuyền. Chung Nhạc nhìn về phía đó, thấy hòn đảo này nhô dần lên, càng ngày càng cao, rồi một cái đầu khổng lồ nổi lên mặt biển, là một con rắn biển khổng lồ, cái đầu ngẩng cao tới hơn chục trượng.
Các nữ tử thầm kinh hãi, đột nhiên lại có các "hòn đảo" khác xuất hiện, các cái đầu rắn khác nhô lên. Đó là một con rắn biển chín đầu, thân hình khổng lồ dài tới trăm trượng, dần dần xuất hiện trên mặt biển.
Xích Luyện Nữ động dung:
- Hải tộc mạnh thật! Có lẽ là cường giả tu thành Nguyên Đan rồi!
Phụt!
Một cây đại thương bắn ra từ dưới biển xuyên thủng một cái đầu của con rắn biển. Máu tươi bắn tung tóe, rắn chín đầu gầm lên phẫn nộ. Chỉ thấy mặt biển vốn khá yên tĩnh đột nhiên cuộn sóng, một con sóng cao tới vài chục trượng ập xuống.
Từ dưới biển bắt đầu xuất hiện vô số hải thú khổng lồ. Hải quái tám chân lao lên mặt biển, thân hình như ngọn núi, tám chân giống như tám cái cột đình lao đi trên mặt biển. Trên tám cái chân đó là vô số giác hút khổng lồ giống như những cái mồm lớn mọc đầy răng sắc nhọn vô cùng đáng sợ.
Lại có một con cá lớn bằng cả ngọn núi nổi lên, vây cá xòe ra vỗ mạnh, giúp thân hình con cá bay đi, há mồm bắn ra thần thông với uy lực đáng sợ.
Còn có hải thú hung hãn từ dưới lòng biển lao lên, lướt trên ngọn sóng, hô phong hoán vũ, khuấy động sóng biển thành những ngọn băng sơn ập xuống.
Lại có những con cua biển to tới mấy mẫu vung đôi càng được luyện thành hồn binh, gầm lên tấn công.
Còn có khỉ biển toàn thân là lông trắng vung gậy.
Chỉ trong nháy mắt đã có hàng trăm cự thú cự quái lao lên khỏi mặt biển. Thần thông, hồn binh bay vèo vèo trên không trung giống như hai đội quan giao chiến. Mặt biển bỗng chốc bị nhuộm đỏ rực, mùi tanh lan tràn.
Ào ào!
Một con thuyền kim sắc lao lên khỏi mặt biển. Con thuyền dài tới mấy trăm trượng, vô cùng sa hoa, mỹ lên, khảm minh châu phỉ thúy. Trên thuyền, một nữ tử mặc long giáp, đầu mọc sừng rồng tọa trấn. Vô số hải thú hải yêu trên thuyền tế các loại hồn binh ra, nhảy ào ào xuống biển, lao về đám hải thú hải yêu kia, sóng lớn cuộn trào.
Nữ tử kia từ xa nhìn mấy người bọn Chung Nhạc bên cạnh chiến trường, ánh mắt như điện nhìn rõ gương mặt của mọi người, cuối cùng dừng tại gương mặt Chung Nhạc, nói nhỏ mấy câu với nữ tử là con sò thành tinh bên cạnh.
Sau lưng nữ tử kia là hai cái vỏ sò, đứng trên mũi thuyền, thuyền lái về hướng mấy người Chung Nhạc. Nữ tử hình sò nói lớn:
- Hải tộc tạo phản, Ngao Tú phụng mệnh dẫn quân dẹp loạn. Vị sư đệ kia, mời lên thuyền để tránh bị ảnh hưởng.
- Ngao Tú?
Xích Luyện Nữ giật mình, từ xa quan sát nữ tử kia, thấp giọng nói:
- Quả nhiên là nàng ta. Nàng ta là cường giả của Ngao thị long tộc, địa vị cực cao. Thực lực của nữ tử này cũng không kém ta...
Con thuyền kim sắc nặng nề vô cùng, hải thú khổng lồ lớn như ngọn núi cũng bị thuyền đè nát, rất nhanh đã tới trước mấy người bọn Chung Nhạc.
Chung Nhạc dẫn mọi người lên thuyền, cảm ơn:
- Long Nhạc đa tạ Tú tướng quân!
- Long Nhạc? Ngươi là Long Nhạc?
Ngao Tú đứng dậy đánh giá Long Nhạc, kinh ngạc nói:
- Ta từng nghe Phượng Lâu huynh nhắc tới ngươi, là đệ tử của long tương tộc, một nhánh của long tộc ta. Một mình xông pha Đông Hoang, xây dựng lãnh địa trên đại lục, hơn nữa còn là đệ tử của Sư Bất Dịch. Trưởng giả trong tộc ta rất khen ngợi ngươi.
Chung Nhạc mở cờ trong bụng, nghĩ:
- Xem ra Ngao Phượng Lâu không tiết lộ thân phận thực sự của ta.
Ngao Tú dáng vẻ hiên ngang, mời Chung Nhạc ngồi rồi nhìn Xích Luyện Nữ, cười khảy:
- Xích Luyện, ngươi tới Đông Hải bọn ta làm gì? Ta đã nghe tới tên tuổi ngươi lâu rồi. Đứng thứ hai trong số môn hạ của Sư Bất Dịch, nhưng muốn tới long tộc làm càn thì ngươi còn non lắm!
Xích Luyện Nữ cười khanh khách:
- Ta tới cùng sư đệ, không phải tới gây chuyện thị phi. Tú tướng quân đón khách như thế này sao?
Ngao Tú hừ lạnh, lạnh lùng nói:
- Tốt là ngươi đừng có gây chuyện thị phi, nếu không e rằng ngươi có thể đến mà không có về đâu. Long Nhạc sư đệ, sau khi dẹp được loạn, ta đưa ngươi về long cung, rất nhiều trưởng bối đều muốn gặp ngươi.
Chung Nhạc ho hắng một tiếng, nhìn về phía chiến trường, nghi hoặc nói:
- Tú tướng quân, những hải tộc này tại sao lại làm phản?
Ngao Tú lắc đầu:
- Đây chỉ là phản loạn nhỏ nhặt. Trong biển sâu còn có sự vụ lớn hơn. Đám yêu tộc này không biết có từ đâu nghe tin trên Mộc Diệu Tinh có Mộc Diệu Tinh Linh, biến thành Côn Bằng Thần, nên muốn tới Đông Hải. Đám hải tộc này bị mê hoặc, định tạo ra các tòa truyền tống trận để Côn Bằng Thần giáng lâm, lật đổ long tộc ta. Cũng may phát hiện sớm, các bộ lạc long tộc đều xuất binh chiến đấu, không tạo thành đại họa. Nếu không, số Côn Bằng đó mà từ biển lớn của Mộc Diệu Tinh gửi tới thì lại một trận đại loạn nữa sẽ xảy ra.
- Côn Bằng?
Chung Nhạc khựng người:
- Trên Mộc Diệu Tinh cũng có sinh linh?
Môi trường ở Mộc Diêu Tinh vô cùng khắc nghiệt, không có đại lục, đều là biển lớn, trong đó có không ít di tộc Côn Bằng, thần điện cổ xưa, chỉ là không sinh ra thần ma, không thể bay khỏi Mộc Diệu Tinh.
Trên thuyền, tiếng trống vang lên không ngớt, phản quân gặp mai phục, liên tiếp bị giết. Ngao Tú quan sát chiến trường, yên tâm nói:
- Trưởng lão long tộc ta suy đoan, không phải linh trên Mộc Diệu Tinh sinh ra linh trí, biến thành Côn Bằng mà là cường giả của Côn Bằng đào được di tích của thần điện, kích hoạt linh của vị Côn Bằng Thần cổ xưa nào đó.
- Ngoài Mộc Diệu Tinh còn có Thổ Diệu Tinh, Hỏa Diệu Tinh, Kim Diệu Tinh, Thổ Diệu Tinh. Trên những vì sao này đều từng có thần sinh sống, để lại chủng tộc, không biết những chủng tộc này có còn không. Hơn một năm trước long tộc ta theo dõi dị tượng, phát hiện trên mặt trăng có dao động khác thường, một cột sáng xuyên qua mặt trăng và mặt trời, có lẽ trên những ngôi sao này còn có thần linh sinh sống, những nơi này còn rất thần bí.
- Hơn một năm trước?
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn trời, nghĩ bụng:
- Chắc nàng ta nói ta nhỉ? Ta từ mặt trăng truyền tống tới mặt trời, cảm ứng nhật linh.
Xích Luyện Nữ gật đầu:
- Ta nghe nói nơi chúng ta sống cũng là một tinh cầu, được gọi là "tổ tinh". Có tin đồn rằng Thiên Đế đầu tiên của thời kỳ Hỏa Kỷ chính là khởi gia từ đây. Các đời Thiên Đế cũng trở lại tế tự tổ tiên. Đến thời kỳ Phục Hy, Phục Hy Thiên Đế cũng xuất thân từ đây, vì thế được phong làm "tổ tinh". Chỉ là, sau này dần suy tàn.
← Ch. 0213 | Ch. 0215 → |