Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Bộ Thiên Hạ - Chương 0567

Độc Bộ Thiên Hạ
Trọn bộ 1055 chương
Chương 0567: Cấm bảo cổ xưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1055)

Siêu sale Shopee


Sở dĩ thân thể hắn có thể giữ lại không hóa, ngoại trừ tu vi hắn vô cùng mạnh mẽ, đã vô hạn tiếp cận Vu Hoàng, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là thời hắn sống cách bây giờ không xa.

Hắn là cường giả vô địch ba ngàn năm trước, là nhân vật ngang cấp với Ứng Tông Đạo. Ba ngàn năm quang âm, Trấn Ma Quật vẫn không thể hoàn toàn ăn mòn xác chết của hắn.

Nhưng thời gian dần trôi, dù tu vi hắn thông thiên triệt địa thì cũng sẽ bị hút đi tất cả sức mạnh rồi hóa thành một đống xương khô.

“Con chó chết tiệt kia, mày cho là lão tử không dám ăn?”

Già La Minh Tôn nhe răng cười gằn, giơ tay chộp tới Đồ Nhân Chủ, cười ha ha nói: “Ăn thân thể của kẻ sắp thành Vu Hoàng này, như vậy tu vi lão tử sẽ lại tăng lên một bước, có khi còn bước vào cảnh giới Nhân Hoàng, trở thành nhân vật sánh ngang với thủ lĩnh các đại thần điện ấy chứ!”

Lão nắm lấy thân thể Đồ Nhân Chủ nhét vào trong miệng, ra sức cắn, sau đó thì hô to một tiếng vì đau đớn, hóa ra toàn bộ răng trong miệng đã vỡ sạch.

Một vị Nhân Hoàng đỉnh như Đồ Nhân Chủ kia thì thân thể đã cứng rắn đến mức độ qua cả sự tưởng tượng của lão. Đừng nói là cắn, chỉ sợ Già La Minh Tôn có tế bất diệt chi bảo lên cũng chẳng thể làm gì được vị Nhân Hoàng này.

Hạo Thiên Khuyển vô cùng đắc ý, cái đuôi nó dựng thẳng lên như một cây gậy đầy lông mượt vẫy tới vẫy lui: “Ai bảo ngươi ném xương cốt ra xa vậy...”

Già La Minh Tôn giận dữ, đột nhiên lấy ra một cục xương ném đi thậ xa.

“Gâu!” Con phá cẩu này không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo, trong chớp mắt liền mất tăm mất tích.

Diệp Húc cũng thấy đau đầu. Hai tên khốn khiếp Hạo Thiên Khuyển và Già La Minh Tôn kia như chẳng có chút ý thức về gian nan khổ cực, bọn họ bị nhốt trong nơi hiểm ác như Trấn Ma Quật này, mà bọn chúng còn có thể vô ưu vô lự, đúng là làm cho người ta khâm phục.

Hắn thu thi thể Đồ Nhân Chủ lại. Thân ngoại hóa thân Liệt Hỏa Minh Tôn của hắn đã bị Ngọc Tiêu cung chủ đánh cho chỉ còn lại một cái đầu, nhưng thân thể Đồ Nhân Chủ này còn mạnh hơn Liệt Hỏa Minh Tôn không biết bao nhiêu lần, cho dù luyện thành vu bảo hay thân ngoại hóa thân đều có uy lực cực kỳ hùng mạnh.

Bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong địa cung. Tòa địa cung này vô cùng to lớn, nhưng có một điều khiến người ta thấy kỳ quái, chính là bên trong không bày ra bất kỳ cấm chế nào, để mặc cho người khác tiến vào bên trong.

Có lẽ Nga Hoàng cực kỳ tin tưởng vào Trấn Ma Quật mà mình luyện chế, cực kỳ tin rằng dù có người tìm đến bí mật trung tâm địa cung, cũng chẳng thể phá vỡ Trấn Ma Quật, thoát vây ra ngoài.

Đi đến nơi đây, hơi thở cấm bảo và Vu Hoàng dần trở nên nồng đậm, trấn áp tu vi và thân thể bọn họ. Nhưng thân thể Già La cùng hai vị Đại Minh Tôn Vương kia đủ mạnh để chống lại sự trấn áp của hơi thở kia. Triều Công Thiều chính là Nhân Hoàng, mạnh hơn hẳn bọn bọ, nên vẫn có thể thoải mái hành động như trước.

Tu vi Diệp Húc tuy không bằng bọn họ, nhưng thân thể cũng gần với cảnh giới Tam Bất Diệt cảnh thân thể bất diệt, lại thêm đủ loại vu bảo gia trì, khiến cho hắn có thể chống lại hơi thở cấm bảo và Vu Hoàng. Hắn đem cảnh ngộ hiện nay trở thành một loại tu hành.

“Gần đây ta dựa dẫm quá nhiều vào vu bảo và thân ngoại hóa thân, còn có sự giúp đỡ của người khác. Nhờ có khối thân ngoại hóa thân Liệt Hỏa Minh Tôn này, cùng với ba vị minh tôn Già La, Tu Đề, Bảo Hiền, còn có Hạo Thiên Khuyển, Triều sư bá trợ giúp mới có thể chống lại một phần Ngọc Tiêu cung chủ. Nhưng đây dù sao cũng không phải thực lực bản thân mình, mà là ngoại thực”

Diệp Húc lẳng lặng theo sát phía sau đám người Triều Công Thiều, thầm nghĩ: “Dựa vào ngoại lực tuy có thể chiến thắng đối thủ, nhưng tăng lên cảnh giới cao hơn, vấn đỉnh Tam Tương, Tam Bất Diệt, thậm chí là trở thành Nhân Hoàng, Vu Hoàng cũng không thể dựa vào ngoại lực. Ta chưa từng nghe có người nào dựa vào vu bảo, thân ngoại hóa thân mà có thể tu thành Vu Hoàng”

Chỉ có tu vi bản thân mới là căn bản.

Lần đến Hàn Nguyệt Cung cầu hôn này cho hắn kích thích thật lớn. Nếu tu vi hắn cao hơn một ít, nếu hắn là một vị Nhân Hoàng thậm chí là Vu Hoàng, Ngọc Tiêu cung chủ có còn dám từ chối lời cầu hôn của hắn không?

Nếu từ chối, Diệp Húc cũng không cần đến Triều Công Thiều và ba vị minh tôn cùng Hạo Thiên Khuyển trợ giúp, chỉ cần một mình hắn cũng có thể náo cho Hàn Nguyệt Cung long trời lở đất, cướp đi Kiều Kiều.

Hắn tu vi tiến cảnh không hề tính là chậm, so với người khác thì phải nói là thần tốc, nhưng Diệp Húc lại cảm thấy, tốc độ tu luyện của mình vẫn còn quá chậm.

Hắn không ngừng thúc giục Bàn Vương Khai Thiên Kinh, ra sức hấp thu luyện hóa Thuần Dương linh khí, không chịu lãng phí bất cứ thời gian nào.

Dọc theo đường, bọn họ đi qua những tòa cung điện, trong đó có nhiều bá chủ mạnh mẽ như Đồ Nhân Chủ chết già ở đó, nhưng những người này chết đã lâu, xác đã mục nát, không thể sử dụng được.

Đủ loại ngọc lâu, bảo tháp, thậm chí là xác Nhân Hoàng chi bảo rơi rụng trên đất, làm cho người ta thấy mà giật mình.

Nhìn gần lại khiến đám người Diệp Húc không nhịn được khiếp sợ.

“Thứ gì có thể khiến cho nhiều Nhân Hoàng và Nhân Hoàng chi bảo đều cạn kiệt như vậy? Tinh khí và tu vi khổng lồ như vậy e là cũng có thể tạo ra vài vị Vu Hoàng chứ nhỉ?” Trong đôi mắt trâu của Bảo Hiền Minh Tôn lộ ra sợ hãi, hắn lẩm bẩm nói.

Bọn họ càng ngày càng đến gần trung tâm mảng địa cung này.

Ở nơi đây, hơi thở cấm bảo và Vu Hoàng đã nồng đậm tới cực điểm, ép cho thân thể Diệp Húc và đám người Già La Minh Tôn không ngừng thu nhỏ lại. Chỉ có vị Nhân Hoàng là Triều Công Thiều kia mới có thể đối kháng với loại uy áp to lớn này.

Triều Công Thiều há miệng phun ra một con sông hoàng tuyền lớn, nó xoay quanh đỉnh đầu mọi người, giúp đám người Diệp Húc thoát khỏi sự áp bách của tứ cấm nhất hoàng.

Mà ở nơi đây, bọn họ cảm giác được một loại năng lượng kỳ lạ khác, nó như một cái hố đen, không ngừng hút hết mọi thứ vào trung tâm.

Bọn họ nơm nớp lo sợ đi về phía trước, rốt cuộc đến chỗ sâu nhất trong địa cung. Trước mắt đột nhiên rộng mở sáng rọi, một không gian mờ mịt xuất hiện, vô cùng rộng lớn, chỉ có một mặt trăng sáng rọi treo trên hư không, tản ra ánh sáng lành lạnh.

ở trong mảng không gian này, ba chiếc đại đỉnh vô cùng tinh mỹ lơ lửng giữa không trung, tản ra dao động làm cho người ta phải run rẩy. Từ xa nhìn lại, những tòa đại lục lơ lửng trên miệng đại đỉnh, mây mù bốc lên, núi non trùng điệp, vô cùng hùng tráng.

“Ba cấn bảo mà Hạ gia bị mất, Thiên Địa Dương tam đỉnh...”

Ánh mắt Diệp Húc lập tức thẳng lên, cửu đỉnh trong cơ thể bị hơi thở của Thiên Địa Dương tam đỉnh dẫn dắt, lập tức oong oong bay ra, bay lên bay xuống trên đỉnh đầu hắn.

Hắn luyện chế xong cửu đỉnh, cũng từng chính mắt nhìn thấy Thiên Địa Dương tam đỉnh mà Nhân Hoàng Hạ gia rèn ra. So với ba món Nhân Hoàng chi bảo đó, ba tòa đại đỉnh trước mặt đây quả thật quá thô sơ, không thể nào sánh nổi.

Đây là những chiếc đại đỉnh mà Đại Hạ hoàng triều dùng để trấn áp số mệnh thiên địa, thống trị thế giới Vu Hoang hơn mười vạn năm. Ba tòa đại đỉnh quan trọng nhất trong cửu đỉnh đều đang ở nơi đây!

Tuy nhiên, thứ khiến Diệp Húc thất vọng chính là, ba tòa đại đỉnh này cho dù uy năng vô cùng mạnh mẽ, mênh mông, nhưng không có trấn áp chư thiên, trấn áp thế giới Vu Hoàng như những gì hắn tưởng tượng!

Dù uy năng của chúng mạnh mẽ khôn cùng, nhưng tuyệt đại bộ phận uy năng đã mất đi, suy bại thành bảo vật ngay cả cấm bảo bán thành phẩm cũng không bằng.

Trên vách của chúng dày đặc những vết rạn nứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra, hóa thành hư ảo.

Đám người Triều Công Thiều Già La Minh Tôn ngơ ngác nhìn ba tòa đại đỉnh này, thất thần hồi lâu.

Thiên Địa Dương tam đỉnh mà Hạ gia tìm kiếm bao lâu, không ngờ lại xuất hiện ở trong này, bị giấu bên trong Trấn Ma Quật ở Hàn Nguyệt Cung.

Đột nhiên, một tiếng oong vang lên, trong cơ thể Diệp Húc liền bay ra một mũi kim tên, bắn ra hàng vạn luồng tên khí, rực rỡ như một chiếc đuôi của khổng tước.

Diệp Húc cả kinh, vội vàng nhìn khắp nơi. Chỉ thấy ngoại trừ ba tòa đại đỉnh kia ra, còn có một vị Vu Hoàng áo trắng vô cùng oai phong đứng giữa không trung. Áo hắn trắng như tuyết, lưng đeo một cây trường cung vàng, kim quang vạn đạo bắn ra từ trong cơ thể hắn, mỗi một luồng kim quang đều như một thanh kiếm sắc, gần như xuyên thủng hư không!

Sau lưng hắng đeo một túi tên, trong túi trống không, không có bất cứ một mũi tên nào.

Mi tâm hắn bị đâm ra một lỗ lớn, hẳn là bị một vị cường giả nào đó giết chết, sau đó trấn áp thi thể hắn ở trong mảng địa cung này.

“Vị Vu Hoàng áo trắng này, chẳng lẽ là phu quân của Nga Hoàng, vị Nghệ Hoàng đã cướp đi Đại Hạ?” Triều Công Thiều thất thanh nói.

Già La Minh Tôn chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi, kêu lên: “Nga Hoàng có phát điên phát rồ thế nào thì cũng không thể đi giết chết trượng phu của mình, thậm chí còn trấn áp thi thể ở trong Trấn Ma Quật để luyện chế vu bảo đi?”

Bảo Hiền Minh Tôn tức giận bất bình, cả giận nói: “Ả đàn bà này điên rồi, trấn áp Thiên Địa Dương tam đỉnh của Đại Hạ hoàng triều, lại còn giết chết chính trượng phu của mình, ngay cả thi thể cũng không buông tha, để cho một món vu bảo khác đến cắn nuốt vị Vu Hoàng quá cố này, thật là vô nhân đạo!”

“Người này...có lẽ không phải là Nghệ Hoàng”

Diệp Húc cẩn thận cảm nhận hơi thở của Nghệ Hoàng Kim Tiễn và trường cung vàng trên lưng vị Vu Hoàng áo trắng kia, nhíu mày nói: “Nghệ Hoàng Kim Tiễn và trường cung sau lưng hắn, tuy cùng một loại cấm pháp, nhưng lại không phải là một thể. Đây là một vị Vu Hoàng tu thành tên đạo khác, tu luyện cùng một loại cấm pháp với Nghệ Hoàng...Ta biết rồi! Kẻ này là đệ tử của Nghệ Hoàng, từng cùng người đứng đầu chuyện phục hưng Đại Hạ, Vu Hoàng Thiếu Khang liên thủ đánh vào Nghệ Hoàng hành cung ám sát Nghệ Hoàng!”


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1055)