← Ch.0568 | Ch.0570 → |
Luồng hơi thở này vừa xuất hiện liền che luôn hơi hở của ba món cấm bảo Thiên Địa Dương đỉnh, ép cho thân hình đám người Diệp Húc thu nhỏ lại vô hạn. Bên trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn truyền đến tiếng rồng ngâm vang dội, chấn cho bọn họ hộc máu.
“Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm rồi... Lão tổ ta cuối cùng cũng lại thấy được ánh mặt trời rồi!”
Âm thanh chấn động toàn địa cung này, dao động mạnh mẽ tấn công khắp nơi, giống như uy năng của cấm bảo hoàn toàn phóng ra. Đám người Diệp Húc đứng mũi chịu sào, gần như bị làn sóng âm này đánh cho tan xương nát thịt, cho dù là thân thể bất diệt, nguyên thần bất diệt, Thiên Địa Pháp Tướng bất diệt cũng chẳng thể chịu được loại uy năng này!
Đột nhiên một luồng sức mạnh khổng lồ từ không trung rơi xuống, bảo vệ quanh thân bọn họ, ngăn cản ma âm xâm nhập, khiến thân thể nguyên thần của Diệp Húc ngừng phân giải.
“Trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn phong ấn một vị Vu Hoàng!” Diệp Húc khiếp sợ vạn phần, thất thanh nói.
Triều Công Thiều cũng kinh hãi không hiểu, thứ trong kim tên có thể sánh với Vu Hoàng, luồng hơi thở này thậm chí còn ép cho vị Nhân Hoàng như lão cũng không thể thở nổi!
Ba người Già La, Tu Đề và Bảo HIền lại khiếp sợ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Nghệ Hoàng Kim Tiễn.
Chỉ thấy trong tên, những luồng năng lượng dạng điệp văn giống như hoa văn trên cánh bướm trào ra. Mỗi một điệp văn chất chứa pháp lực vượt xa những Đại Minh Tôn Vương như bọn họ, thậm chí còn hơn xa cả Nhân Hoàng như Triều Công Thiều.
Mà những điệp văn đó lại có hơn ngàn cái.
Đây là pháp lực của Vu Hoàng, chỉ có nhân vật vô địch như Vu Hoàng mới có thể có được sức mạnh khủng bố như thế!
“Vật nhỏ đáng thương, huyết mạch Chuyên Húc Thần Vương trong cơ thể các ngươi đã thấp kém đến cả lão tổ ta cũng không thể phát hiện...”
Trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn, giọng nói già nua kia lại ầm ầm vang lên: “Nhưng từ trong cửu đỉnh mà ngươi luyện chế ra, bản lão tổ vẫn nhìn thấy huyết thống thuộc loại Chuyên Húc Thần Vương... Cậu thiếu niên kia, nói cho lão tổ, bây giờ là Đại Hạ năm bao nhiêu?”
Diệp Húc ngẩn ra, biết giọng nói này là đang nói với mình, mờ mịt trả lời: “Đại Hạ đã sớm diệt vong...”
“Diệt vong?”
Giọng nói kia vang lên đầy giận dữ, sau đó một cái đầu rồng có chòm râu dài thò ra từ trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn, trông nó vô cùng dữ tợn, vô cùng hung ác. Nhưng điều làm cho người ta phải bật cười chính là cái đầu này chỉ lớn tầm nắm tay, hoàn toàn khác hẳn với quái vật trong tưởng tượng của mọi người.
“Ai dám diệt Đại Hạ ta?”
Đầu rồng thò ra từ trong kim tên thổi râu trừng mắt, vô cùng phẫn nộ, nó rít gào: “Chẳng lẽ hắn không biết, đây là đạo chính thống của Chuyên Húc Thần Vương ở nhân gian ư? Chẳng lẽ hắn không biết Chuyên Húc Thần Vương chính là tôn tử của đế tôn, Thiên đế ư?”
Đám người Diệp Húc, Triều Công Thiều và Già La Minh Tôn càng nghe càng hồ đồ, đành phải dò hỏi: “Tiền bối, Đại Hạ hoàng triều chính là bị Đại Thương hoàng triều tiêu diệt, cách nay đã sáu trăm ngàn năm rồi. Xin hỏi tiền bối, ngài là?”
“Ta chính là vị thần bảo vệ Đại Hạ, Phách Hạ lão tổ!”
Một con long quy to bằng cái chậu rửa mặt cố gắng bò ra khỏi mũi tên, sau đó rơi xuống mặt đất, bốn chân chổng lên trời. Con long quy này ra sức giãy dụa một lúc, phát hiện ra mình không thể bò dậy, lúc này nó mới ngẩng đầu, nhìn mọi người, ngạo nghễ nói: “Bản lão tổ chính là linh hồn bất diệt của Đại Hạ hoàng triều! Thiên địa diệt mà ta bất diệt, thiên địa tử mà ta bất tử! Nghệ nghĩ đến có thể bắn chết ta, cũng không từng nghĩ đến y chỉ có thể tiêu diệt được thân thể bản lão tổ, vốn chẳng thể tiêu diệt được ý chí của ta! Y trấn áp bản lão tổ ở trong kim tên, cũng chưa từng nghĩ đến, bản lão tổ có ngày thoát vậy!”
Ngữ khí nó lớn đến dọa người, nhưng trông lại chẳng ra sao, bốn chân chổng lên trời, trở mình mãi mà chẳng nổi.
Phách Hạ lão tổ giãy dụa một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Đây là thân thể mà bản lão tổ mới luyện chế, không thể trọng dụng, các ngươi còn không mau đỡ bản lão tổ dậy?”
Nó có được pháp lực của Vu Hoàng, nhưng lại không có thân thể Vu Hoàng. Thân thể Vu Hoàng của nó đã bị Nghệ Hoàng bắn chết, thân thể hiện tại chính là vừa mới luyện chế lại.
Diệp Húc bước vài bước lên, cố lấy sức lực toàn thân nhưng lại chẳng thể nhấc được con long quy này lên, cuối cùng phải liên thủ cùng ba vị minh tôn, lại có Triều Công Thiều hỗ trợ mới lật con long quy này lại.
Lúc này bọn họ mới chú ý tới, trên lưng con long quy này không ngờ đeo một tấm bia đá rất nặng. Trên mặt bia có khắc rậm rạp chữ, hầu như là những dòng chữ linh tinh chẳng có chút ý nghĩa nào như: “Ta quá vĩ đại”, “Ta quá hùng mạnh”, “Hôm nay ta dọa một con nhóc khóc”, “Ta vô địch”, “Ta dũng mãnh đến ngay cả chính mình cũng không thể đánh chết được chính mình”...
Hiển nhiên là con ô quy già này đã tự tâng bốc mình, thậm chí luyện ra một tấm bia đá khiêng trên lưng, e sợ rằng người khác không biết chỗ lợi hại của nó.
Phách Hạ lão tổ khá là vừa lòng với hành động trợ giúp của Diệp Húc, vuốt cằm cười nói: “Ngươi rất không tệ, lại là huyết mạch Chuyên Húc Thần Vương, chỉ là huyết mạch thật quá thấp kém. Nhưng yên tâm đi, chờ lát nữa lão tổ sẽ cho ngươi chút ưu đãi”
Nó cố gắng bò đi hướng Diệp Húc, định giơ cái chân trước lên vuốt đầu Diệp Húc, để bày tỏ ân sủng.
Nhưng tấm bia tự khen mình trên lưng nó kia thật quá nặng, ép cho con long quy này đi còn không nổi, mệt đến thở hổn hển.
Đám người Diệp Húc ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng thứ thoát ra từ trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn tất nhiên là một nhân vật vô cùng khủng bố, nào biết đó chính là một tên Phách Hạ ngay cả cuộc sống cũng chẳng thể tự gánh vác được.
Bảo Hiền Minh Tôn gãi gãi đầu, ồm ồm nói: “Con lão ô quy này, thoạt nhìn dường như chẳng đáng tin chút nào....”
“Lão ô quy? Ngươi gọi ta là lão ô quy? Con trâu đần kia, hãy gọi ta là lão tổ!”
Phách Hạ lão tổ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hướng Bảo Hiền Minh Tôn, cả giận nói: “Lão tổ muốn tự tay trừng trị con trâu đần nhà ngươi!”
Sau một lúc lâu, nó vẫn đứng im tại chỗ, không hề đi dù chỉ nửa bước. Tấm bia đá trên lưng nó kia thật sự quá nặng, nó cả giận nói: “Con trâu đần kia, có giỏi ngươi đứng đến trước mặt lão tổ”
Bảo Hiền Minh Tôn cười lạnh, đi đến trước mặt con long quy này, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt trâu kia trợn tròn lên: “Một lão ô quy còn chả thể dựa vào được bằng con phá cẩu kia, lại dám ra vẻ trước mặt Ngưu gia gia ta! Ngưu gia gia ta đến rồi đây, ngươi muốn như thế nào?”
Phách Hạ lão tổ chậm chạp giơ chân trước bắt lấy một ngón chân của hắn, nhẹ nhàng liền ném Bảo Hiền Minh Tôn xuống mặt đất, sau đó một cước dẫm lên trên.
Bảo Hiền Minh Tôn rống giận không ngừng, ra sức giãy dụa, nhưng chân trước của Phách Hạ lão tổ nặng đến không thể tưởng tượng được, ép cho hắn nằm dán xuống mặt đất, không thể động đậy.
“Khụ khụ, thưa lão tổ, vị này chính là thuộc hạ của đệ tử, mong lão tổ thủ hạ lưu tình” Diệp Húc ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói.
Phách Hạ lão tổ rất vừa lòng với thái độ của hắn, thu chân trước lại, mỉm cười nói: “Ngươi có phong thái của con người, lão tổ rất vui. Nhưng huyết thống của ngươi thật sự quá thấp kém, nhưng cũng không thể trách được, Đại hạ ta đã diệt vong sáu trăm ngàn năm, huyết mạch loãng đến trình độ này cũng có thể thông cảm được. Ngươi yên tâm, có lão tổ ở đây, ngày chấn hưng Đại Hạ sắp tới rồi”
Diệp Húc nhìn thấy trên tấm bia đá trên lưng con long quy kia lại xuất hiện một dòng chữ, viết là: “Hôm nay ta chỉ cần một tay đã đánh bại một con trâu rất cường tráng”
“Đầu óc vị Phách Hạ lão tổ này có vẻ chẳng minh mẫn cho lắm...” Mấy người liếc nhau, thầm nghĩ trong lòng.
“Được rồi, không ngờ Thiên Địa Dương tam đỉnh của Đại Hạ ta vẫn còn được giữ lại, không bị Đại Thương gì đó cướp đi”
Phách Hạ lão tổ nhìn Thiên Địa Dương tam đỉnh trên không trung, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả giận nói: “Đây là có chuyện gì? Thiên Địa Dương tam đỉnh chính là ba đỉnh hùng mạnh nhất trong cửu đỉnh, sao uy lực nay nhỏ đi vô số lần, thậm chí còn sắp tan biến như vậy? Ba tòa đại đỉnh này sau làm sao còn có thể dùng để hợp nhất cửu đỉnh trấn áp thiên địa, trấn áp tất cả Vu Hoàng? Sáu tòa đại đỉnh khác đang ở nơi nào?”
Nó lâm vào trong nổi giận, chỉ thấy một luồng pháp lực hùng mạnh vô ngần từ trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn phóng lên cao, cuốn lấy Thiên Địa Dương tam đỉnh, từng chút một kéo ba món cấm bảo này lại!
Vô số Nhân Hoàng bị trấn áp trong Trấn Ma Quật, đến chết cũng không làm được chuyện này, mà lúc này đây lại còn bị con long quy này dễ dàng hoàn thành.
Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, pháp lực của Phách Hạ lão tổ bọn họ chưa từng thấy qua, thu cấm bảo quả thực thoải mái đơn giản như là uống nước vậy.
“Khụ khụ, thưa lão tổ, sau tòa đại đỉnh khác của Đại Hạ ta đều bị Nghệ Hoàng cướp đi, chỉ có tổ tiên đệ tử bảo tồn được ba đại đỉnh này, truyền lưu đến nay”
Diệp Húc thở dài nói: “Nghệ Hoàng đánh cắp quốc vận của Đại Hạ ta, chiếm cứ Âm Phong Thủy Hỏa Sơn Lôi sáu đỉnh, tự lập làm hoàng, tự xưng Hạ Nghệ. Hiện giờ, sáu tòa đại đỉnh này bị hậu thế của y đánh cắp, trở thành trấn lộc chi bảo. Thậm chí Nghệ Hoàng còn rút đi huyết mạch của tộc nhân ta, đem huyết mạch Chuyên Húc Thần Vương luyện vào trong huyết thống của minh! Mỗi khi nhớ tới chuyện này, đệ tử lại rơi lệ không ngừng, thật đáng giận là thực lực đệ tử không đủ, chỉ có thể đấm ngực dậm chân, thảm thiết rơi lệ...”
Diệp Húc lau lau khóe mắt, chảy xuống hai hàng nước mắt, thầm nghĩ: “Có cường giả vô địch cấp bậc Vu Hoàng như Phách Hạ lão tổ tương trợ, như vậy là có thể rời khỏi Trấn Ma Quật, thậm chí là giết Hạ gia Trung Châu, đoạt hết sáu tòa đại đỉnh khác đến!”
Triều Công Thiều nghe được những lời này của Diệp mỗ nhân, miệng há hốc, mắt trợn tròn, thật lâu không nói được gì.
Già La Minh Tôn ho khụ khụ liên tục, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Tu Đề Minh Tôn hết nhìn đông tới nhìn tây, giơ bốn bàn tay lau mũi mình.
Chỉ có Bảo Hiền Minh Tôn đơn thuần nhất, rơi lệ nói: “Ta đây còn không biết chủ công lại có thân thế đau xót như vậy...”
“Nghệ Hoàng bắt nạt Đại Hạ ta thật quá mức!”
Phách Hạ lão tổ tức giận bừng bừng, đột nhiên lại có chút hoài nghi, nói: “Chẳng lẽ Chuyên Húc Thần Vương lại trơ mắt nhìn Đại Hạ bị diệt sao? Đại Hạ ta là đạo thống của ngài ở nhân gian, chẳng lẽ ngại lại nhẫn tâm... không đúng không đúng!”
Diệp Húc thấy căng thẳng trong lòng, nghĩ là con long quy này đã phát hiện ra chỗ kỳ quái, lại nghe Phách Hạ lão tổ lẩm bẩm: “Không đúng! Lúc trước Nghệ Hoàng dám bắn chết bản lão tổ, nhất định là được tin tức, chỉ sợ khi đó Chuyên Húc Thần Vương đã tọa hóa rồi... Nhất định là như vậy, Chuyên Húc Thần Vương không đi về cõi tiên, kẻ nào dám động đến Đại Hạ? Nếu không thì dù có Thần Vương khác làm chỗ dựa cho Nghệ Hoàng, y cũng chẳng dám động đến dù một sợi lông của Đại Hạ!”
Nó im lặng một lúc lâu rồi thở dài và nói: “Sáu trăm ngàn năm, thời gian dài như vậy, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ cũng đã tạ thế rồi. Hiện giờ thân thể này của lão tổ ta cũng chỉ ngang với thân thể Nhân Hoàng, không thể chịu được pháp lực vô biên của lão tổ ta, chỉ sợ là không thể đoạt lại được sáu đỉnh kia”
“Pháp lực của bản lão tổ quá mạnh....”
Phách Hạ lão tổ đắc ý dào dạt, cười nói: “Ta đã mạnh đến mức chính mình đều không thể chịu đựng được nữa. Ừm, phải ghi nhớ lời này lại....”
Nó thêm những lời đó lên bia đá, sau đó nhìn về phía Diệp Húc, nó những lời thấm thía: “Nhiệm vụ đoạt lại sáu đỉnh khác liền rơi xuống bờ vai ngươi, lão tổ ta còn ngưng luyện thân thể Vu Hoàng, đại khái phải vài thập niên nữa mới có thể luyện thành. Hơn nữa ba tòa đại đỉnh này còn cần tế luyện một lần nữa, nếu không chúng nó sẽ tan biến”
← Ch. 0568 | Ch. 0570 → |