← Ch.1089 | Ch.1091 → |
Nhiều tài vật như vậy mà Miêu Nghị vừa nói giao hai người các nàng liền giao cho luôn, qua đó thấy được Miêu Nghị tín nhiệm các nàng biết bao nhiêu, hai nữ đồng thời hành lễ xin vâng.
Đột nhiên, Thiên Nhi chợt nhớ tới điều gì đó, nói:
- Đúng rồi, đại nhân, bây giờ Yến đại nhân cũng đã kiêm nhiệm chức chấp sự Kim điện ở Tử Lộ rồi.
- À.
Miêu Nghị gật đầu một cách chậm rãi, Yến Bắc Hồng có chiến tích cường hãn như thế thì chắc hẳn Âu Dương Quang cũng sẽ không để bụng tới chuyện giả mạo y ở Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội, hiển nhiên là y cũng lọt vào pháp nhãn của Âu Dương Quang, trở thành đối tượng mà Âu Dương Quang muốn trọng điểm bồi dưỡng.
Chỉ là với người không biết chuyện mà nói thì chắc là cái tên Yến Bắc Hồng đã như sấm vang bên tai ở giới Tu hành rồi, đầu tiên là vang danh ở Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội, tiếp theo là sự kiện ẩn trốn vào khách sạn Phong Vân, rồi lại xuất hiện ở Nam Cực Băng cung, lại nêu cao tên tuổi lần nữa trong Giám Bảo đại hội, bây giờ lại còn giết cả ngàn tên tu sĩ tu vi Hồng Liên, thanh danh của người này thực là quá lớn quá khủng khiếp rồi, e rằng trong số những cái tên được nghe đến đầu tiên của những người mới bước chân vào giới Tu hành thì nhất định sẽ có cái tên Yến Bắc Hồng này.
Miêu Nghị đã có gần một năm chưa được xem cảnh nhật nguyệt tinh tú ở bên ngoài, hắn leo lên đài ngắm cảnh rồi chắp tay nhìn lên bầu trời, nhìn mãi cho tới khi thấy mặt trời mọc đỏ rực rỡ mới xoay người đi xuống dưới, trên người hắn đã thấm đầy sương mai.
Hắn cùng hai nữ dạo bước thong thả trong cung. Vào thời điểm này, các cung nữ đều lục tục rời giường, đang tiến hành công việc quét dọn thông thường trong cung, từng người một đều mặc cung trang trắng muốt đi lại trong cung thoăn thoắt như thoi đưa, mà ai cũng xinh đẹp cả, ở buổi sáng sớm này thoạt nhìn quả thật cảnh đẹp ý vui.
Có rất nhiều cung nữ mới tới mà Miêu Nghị chưa từng thấy, mà thực ra thì Miêu Nghị hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, và hắn cũng không biết tên của bất cứ một cung nữ nào cả.
Mà đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Điện chủ đại nhân của không ít cung nữ mới tới, chẳng qua là không cần đoán cũng biết người có khả năng để cho hai vị cô cô bồi bạn tản bộ ở trong cung điện này là ai rồi, đối với các nàng mà nói, Điện chủ đại nhân chính là một vị thần sống. Miêu Nghị đi qua trước mặt người nào thì người đó cũng khẩn trương thấp thỏm mà hành lễ:
- Đại nhân.
Miêu Nghị chỉ khẽ vuốt cằm rồi qua.
Bỗng nhiên, Thiên Nhi ở bên cạnh hắn chợt dò hỏi:
- Đại nhân bế quan lâu như vậy, thật vất vả mới đi ra một chuyến, đêm nay có cần phải chuẩn bị đưa một vài cung nữ tới tẩm cung để thị tẩm cho ngài không ạ?
Khi lời này vừa tuôn ra, mấy tên cung nữ đang cung kính cúi đầu đứng ở gần đó chợt tim đập rộn lên, trong lòng họ nghĩ: "Nếu như có thể được Điện chủ đại nhân sủng hạnh, sau này nói không chừng còn có thể trở thành thần tiên trẻ mãi không già giống như hai vị cô cô vậy." Một câu nói này của Thiên Nhi, thực khiến cho các nàng mơ tưởng hảo huyền, suy nghĩ xa xôi, vành tai đỏ ửng.
Khuôn mặt của Miêu Nghị hiện lên vẻ cười cợt, đáp:
- Việc này rất khó với bổn tọa rồi, vốn là tối nay định bảo hai người các ngươi tới thị tẩm đó, các ngươi lại muốn đẩy cho các nàng tới, chính các ngươi nói đi, tối nay là hai người các ngươi hay là các nàng tới thị tẩm đây?
Hai nữ nhìn lẫn nhau, các nàng đương nhiên là không muốn người khác tới thị tẩm, Thiên Nhi nhỏ nhẹ đáp lời:
- Đều dựa theo ý tứ của đại nhân, nếu như đại nhân cần nếm thử cái gì đó mới mẻ hơn, nô tỳ liền an bài cho ngài một số người nhanh nhẹn nghe lời khéo hầu hạ vào buổi tối nhé?
Miêu Nghị cười ha ha, nói:
- Thôi vậy, cần gì phải làm hư tấm thân trong trắng của các nàng, đêm nay do hai người các ngươi thị tẩm đi!
- Dạ.
Hai nữ xấu hổ mà đáp.
Ba người vừa đi ra tẩm cung, chợt nghe thấy âm thanh "loẹt xoẹt" phát ra, đó là do Kính Anh và Kính Lạc đang vung hai tay áo trống rỗng để quét rác. Miêu Nghị dừng bước nhìn một lát, nói:
- Truyền gọi các nàng tới đây!
Tuyết Nhi chạy tới đó, dẫn hai người họ tới rất nhanh.
Hai người họ nhìn thấy Miêu Nghị rồi mà thần sắc vẫn bình tĩnh, không hé răng một lời và cũng không hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đứng ở kia, tay áo trống rỗng đang cuốn lấy một chiếc chổi.
Miêu Nghị hỏi:
- Có ai cắt xén Nguyện Lực Châu dùng cho việc tu luyện của hai người các ngươi không?
Kính Anh đáp:
- Không có.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Có từng bị thiếu ăn mặc chi tiêu chưa? Mà có ai ngược đãi các ngươi không?
Kính Lạc đáp:
- Không có.
Miêu Nghị hỏi nữa:
- Còn muốn giết ta không?
Hai người họ cùng đáp:
- Muốn.
Miêu Nghị gật đầu, nói:
- Đi làm việc của các ngươi đi!
Ngay lập tức, hai nữ cuốn chổi mà rời đi, không thèm nể mặt chút nào.
Đúng lúc này, Diêm Tu nghe nói Miêu Nghị đi ra nên đã chạy tới một cách vội vàng, tiến lên chào:
- Đại nhân!
Miêu Nghị vẫn cứ khoác áo choàng màu đen trên vai mà dẫn lão đi lên phía trước, hỏi:
- Bên phía Dương Khánh không làm ra chuyện gì khác người đấy chứ?
- Hết thảy đều bình thường.
Diêm Tu đáp, rồi lại nói:
- Đại nhân, hai thầy trò Tinh Tuyệt tông bị giam giữ kia đã sớm hối hận rồi, đã ưng thuận vâng theo lệnh của đại nhân, chỉ là đại nhân một mực bế quan, hai vị cô cô không cho phép quấy rầy đại nhân, cho nên hai người kia vẫn còn bị nhốt ở trong tù, không biết nên xử lý thế nào đây ạ?
Miêu Nghị khẽ giật mình, nếu mà Diêm Tu không nói đến việc này thì hắn gần như đã quên mình còn tống giam hai người kia, vuốt cằm đáp:
- Mang tới đây!
- Vâng.
Diêm Tu nhanh chóng rời đi.
Mà Miêu Nghị thì mang theo hai nữ lẳng lặng đứng ở sân rộng, rồi nhắm mắt mà tắm mình bằng ánh mặt trời vừa lên trong buổi bình minh.
Chỉ sau chốc lát, Đông Quách Lý và Dương Thanh Thanh đã đi theo Diêm Tu mà đến, trông họ đầu bù tóc rối, bẩn đến kinh dị luôn, rất là chật vật.
Sau khi tới trước mặt Miêu Nghị, hai thầy trò song song cúi đầu chắp tay hành lễ:
- Đại nhân!
Miêu Nghị vẫn đứng chắp tay sau lưng, nhíu mũi vì ngửi thấy mùi hôi thối xông lên, liếc xéo họ mà hỏi:
- Hai thầy trò các ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Trên khuôn mặt bẩn vô cùng của Dương Thanh Thanh lăn xuống những giọt nước mắt lớn, hơn một năm nay nàng đã bị giam trong hầm giam tối tăm ngột ngạt bẩn thỉu vô cùng, người ngoài không thể tưởng tượng nổi hai thầy trò bọn họ đã phải chịu đựng thời gian đó như thế nào đâu, vẫn luôn bị xiềng xích bằng khóa sắt, mọi sinh hoạt đều diễn ra ở trong một không gian nhỏ, có thể hình dung được một nữ nhân như nàng đã xấu hổ biết bao nhiêu trong hoàn cảnh ấy.
Đông Quách Lý gật đầu lia lịa, cố nặn ra vẻ cười, đáp:
- Nghĩ thông suốt rồi, nghĩ thông suốt rồi.
Miêu Nghị thể hiện thái độ thờ ơ, nói:
- Có vẻ như tên đồ đệ này của ngươi cảm thấy rất ủy khuất đó, dường như còn chưa nghĩ thông suốt được đâu.
← Ch. 1089 | Ch. 1091 → |