← Ch.1545 | Ch.1547 → |
Hoàng Phủ cảm giác hắn khẩu thị tâm phi, bởi vì cảm giác được dị thường của hắn, nàng liếm bờ môi đỏ mọng, đôi mắt sáng mang theo xuân tình lưu chuyển:
- Hiện tại thì sao? Hiện tại muốn không?
- Không muốn!
Miêu Nghị vẫn mạnh miệng.
Hoàng Phủ đứng dậy đưa lưng về phía hắn, quần áo cũng cởi ra, vì vậy Miêu Nghị nhìn thấy hình ảnh làm nhiều nam nhân phải chảy máu mũi, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Rất nhanh, quần sam rơi xuống đất, mái tóc dài phủ lên bờ vai tuyết trắng, da trắng nõn nà, nhất là cặp mông trắng bóc hấp dẫn Miêu Nghị nhất, to lớn đầy đặn, Miêu Nghị hít thở dồn dập.
Hoàng Phủ cắn môi, dường như thân thể run rẩy, chậm rãi xoay người nhìn hắn, thân thể kinh tâm động phách xuất hiện trước mặt Miêu Nghị, giọng nói của nàng như hồ ly mê hoặc thần trí con người.
- Hiện tại muốn không?
Một tia lý trí cuối cùng sụp đổ, không thể địch qua, Miêu Nghị không nói gì cả, hắn kéo nàng vào lòng sau đó áp xuống giường...
Sau một hồi mây mưa thất thường, hai thân thể trần truồng ôm nhau, mái tóc Hoàng Phủ Quân Nhu mất trật tự, nàng nỉ non:
- Ta biết rõ như vậy không đúng, ta không thể kiềm chế...
Miêu Nghị không phản bác được, vuốt ve thân thể nàng, thấp giọng cảnh cáo:
- Đây là một lần cuối cùng!
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng "Ân" trầm thấp, cũng vùi đầu vào ngực hắn.
Bên ngoài phủ thống lĩnh, Vân Tri Thu dẫn đầu bếp đi vào, cũng đưa bái thiếp, nàng đến chúc mừng Miêu Nghị thăng quan, tuy giữa hai người không cần thiết nhưng phải biểu hiện cho người khác nhìn, nếu như đã diễn kịch thì phải diễn cho giống.
Nhìn thấy người đến, thủ vệ lập tức tươi cười lấy lòng, hôm nay người nào không biết Ngưu thống lĩnh vừa ý phụ nữ có chồng, vẫn theo đuổi người ta, thống lĩnh sẽ cao hứng khi gặp nàng.
Không dám đắc tội không nói, mời nàng vào phủ thống lĩnh, cũng nói nàng chờ một lát rồi đi thông báo.
- Bà chủ, nhìn bóng cây kia đi.
Đầu bếp nhắc nhở Vân Tri Thu một câu.
Vân Tri Thu quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một cỗ kiệu nằm dưới bóng cây, nàng không xa lạ gì cỗ kiệu kia, đây là kiệu Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi, nàng hừ lạnh và nói:
- Chồn chúc tết gà, không yên lòng, chờ coi, lão nương sớm muộn gì cũng cho nàng đẹp mặt, dám đánh chủ ý lên nam nhân của ta.
Suy nghĩ của nàng không phải chỉ Hoàng Phủ Quân Nhu vừa ý Miêu Nghị, mà là Hoàng Phủ Quân Nhu muốn mưu hại Miêu Nghị, cũng không yên lòng khi Hoàng Phủ Quân Nhu tới đây.
Đầu bếp cũng gật đầu, ánh mắt xuất hiện hung quang, hắn biết rõ tiền đồ của Miêu Nghị quan hệ với mọi người, nếu Miêu Nghị gặp chuyện không may, bọn họ cũng không tốt chút nào, hôm nay mọi người không lo tài nguyên tu luyện, không nói tiến độ tu luyện nhanh hơn trước kia, cho nên Miêu Nghị xảy ra vấn đề gì cũng gây ảnh hưởng đến mọi người, bọn họ cũng biết thực lực của mình tạm thời không thể làm gì Hoàng Phủ Quân Nhu, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Động thiên phúc địa, hai người vẫn dây dưa với nhau trên giường, đột nhiên bên ngoài có tiếng nói vọng vào.
- Thống lĩnh, bà chủ Vân Dung Quán đến chúc mừng!
Vừa nghe câu này, suýt nữa Miêu Nghị sợ hồn phi phách tán, lập tức đứng dậy và quát lớn:
- Ta có khách, bảo nàng chờ một lát!
Hắn nhanh chóng mặc quần áo.
Uy lực chính thất quá lớn, lúc này với hắn mà nói còn khủng bố hơn cả cao thủ pháp lực vô biên.
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng luống cuống tay chân bò dậy, nàng biến sắc.
Nàng cũng chỉ dám lén lút với Miêu Nghị, không dám để việc này truyền ra ngoài, nếu không nàng không thể ăn nói với Quần Anh hội quán.
Một đôi cẩu nam nữ hoảng hốt mặc quần áo, trước khi còn vong tình, hiện tại đã hối hận, phát hiện lá gan mình quá lớn, cũng dám làm ra loại chuyện này.
- Mau sửa sang tóc cho ta.
Miêu Nghị ngồi trước bàn trang điểm, Hoàng Phủ mặc quần áo một nửa, xuân quang xuất hiện trước mặt, nàng cũng chảy tóc cho hắn.
Sau khi giày vò một lúc, Miêu Nghị đứng dậy và nói:
- Ngươi nhanh thu thập một chút, sau khi rời khỏi đây không nên đi chánh đường, từ ra ngoài từ cửa hông.
Hoàng Phủ Quân Nhu vội vàng gật đầu đáp ứng, dùng có tật giật mình thì phù hợp hơn.
Miêu Nghị bước nhanh ra bên ngoài, sau khi đi vài bước lại phát hiện trên người có mùi vị Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn còn nghe ra được cho nên thi pháp xua tan hương vị trên người.
Sau khi xác định không còn hương vị nào khác, phương vỗ ngực một cái, lúc này bước ra khỏi động thiên phúc địa.
Hoàng Phủ Quân Nhu đang luống cuống tay chân trong phòng, nàng phát hiện mình còn mặc sót quần áo, nhìn sang hai bên, nhặt được chiếc yếm ở dưới giường và bỏ vào nhẫn trữ vật. Đột nhiên nàng sững sờ, nơi này là động thiên phúc địa riêng tư của Ngưu Hữu Đức, người ngoài không thể tiến vào, bà chủ Vân Dung Quán càng không thể vào nơi đây, chính mình có gì phải sợ? Sợ thành như vậy làm gì?
Vừa nghĩ tới điểm ày, lúc trước còn bối rối, đột nhiên nàng che miệng cười, cảm thấy mình thật ngốc.
Nàng cầm lấy cái yếm và ném lên trên giường, cũng muốn tặng quà lưu niệm cho xú nam nhân kia, ngủ cũng đã ngủ, muốn quên dễ vậy sao?
Vì vậy thuận tay ném lên giường Miêu Nghị, chính mình an tâm ngồi trang điểm, chậm rãi sửa sang mái tóc, tránh sau khi ra ngoài có người soi mói gì đó.
Nàng chải vuốt mái tóc trong gương, thể xác và tinh thần sung sướng, nàng còn cười nhỏ, vừa nhớ lại tình cảnh mình phóng đãng cầu hoan vừa rồi, hai má nàng đỏ rực.
Vân Tri Thu vũ mị đoan trang thướt tha đứng yên dưới ánh mặt trời, váy áo phất phơ trong gió, ngẫu nhiên nâng tay ngọc vuốt mái tóc rối đang bay, nàng nhìn về hướng Thủ Thành Cung, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng như đóa hoa tươi sáng lạn nở rộ dưới ánh mặt trời, tài trí ôn nhu, dã tính và phong trần giống như hương rượu nhiều năm, nàng đứng chờ trong lặng lẽ.
Cảnh tượng này khắc sâu trong đầu óc Miêu Nghị, Miêu Nghị vừa bước ra nhìn thấy nàng, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt biến thành ôn nhu.
Hai người vốn là phu thê chính thức, hôm nay lại biến thành lén lút, Miêu Nghị biết rõ không có nữ nhân nào nguyện ý như vậy, cũng biết không có nữ nhân nào đồng ý cho nam nhân của mình có tiểu thiếp, nàng làm tất cả chỉ vì lợi ích của hắn mà thôi.
Có đôi khi hai người cãi nhau rất dữ, náo thì náo, thậm chí còn mắng, thậm chí đánh đập lẫn nhau, có một số việc nội tâm Miêu Nghị hiểu rõ, nữ nhân này hiện ra rất rõ trong trái tim mình, chính là càng như thế nội tâm hắn càng áy náy.
Kỳ thật có chút thời điểm Vân Tri Thu nổi điên rất dữ, Miêu Nghị không sợ nàng, hắn chỉ nhường nhịn, không muốn nữ nhân này thuong tâm, hắn muốn nàng hiểu rõ, năm đó thân phận hai người cách xa nhau nhưng nàng vẫn nguyện ý tiếp nhận hắn, hắn sẽ cho nàng một câu trả lời, sẽ không để nàng thất vọng, sẽ phụ trách với lựa chọn của nàng, mới vừa rồi còn quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu cho nên hắn không sợ nàng, nội tâm chỉ áy náy, bởi vì hắn yêu nàng.
Cũng giống như năm đó hắn hứa hẹn với nàng, hắn thật tâm muốn sống chung với nàng một đời một kiếp.
← Ch. 1545 | Ch. 1547 → |