← Ch.1700 | Ch.1702 → |
Bên kia, Mộ Dung Tinh Hoa trở về phủ thống lĩnh thành bắc của mình, chuyện đầu tiên nàng làm là liên hệ Tào Vạn Tường.
Không quan hệ yêu hận, bất kể thế nào hai người hiện tại là phu thê, xảy ra chuyện lớn như thế, nếu nàng không báo cho Tào Vạn Tường một tiếng thì không nói nổi, nếu báo muộn, khẳng định Tào Vạn Tường sẽ trách nàng vì sao không nói sớm, đồng thời cũng muốn hỏi chủ ý.
Phủ đô thống Ất Tử Vực, Tào Vạn Tường đang ngồi tu luyện và nghe tin tức cũng há hốc mồm!
Hắn trả lời: Phu nhân, việc này không thể nói đùa, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế, đừng dọa ta!
Mộ Dung Tinh Hoa: Ta không thể mang loại chuyện này ra nói giỡn, huống chi loại chuyện này cũng không giấu được bao lâu, cho dù ta không nói, ngươi sẽ biết nhanh thôi.
Tào Vạn Tường vội vàng, hắn mang theo tức giận chất vấn: Vì cái gì không sớm nói cho ta biết?
Mộ Dung Tinh Hoa: Bản thân ta cũng sớm bị người ta nhìn chằm chằm, không tìm thấy cơ hội báo cho ngươi biết!
Tào Vạn Tường: Trước khi xảy ra việc này, Bích Nguyệt phu nhân có biết hay không?
Mộ Dung Tinh Hoa: Ta cũng không biết nàng có biết hay không, ta đoán khả năng không biết rất lớn, nên làm sao bây giờ?
Tào Vạn Tường: Ta làm sao biết làm sao bây giờ? Ta chỉ là một tiểu đô thống mà thôi? Ngươi chờ cùng xui xẻo với ta đi!
Hắn gặp chuyện không may, Mộ Dung Tinh Hoa sẽ không có gì, người ngoài đều biết hắn bỏ qua Khấu Văn Lam lưu Miêu Nghị ở lại, mà Mộ Dung Tinh Hoa chỉ là cấp dưới Miêu Nghị phụng mệnh làm việc mà thôi, trời sập cũng có kẻ trên cao đỡ, Tào Vạn Tường hắn mới gặp phiền toái lớn.
Sau đó cho dù Mộ Dung Tinh Hoa liên hệ Tào Vạn Tường thế nào đều không có phản ứng, bởi như vậy, Mộ Dung Tinh Hoa càng lo sợ bất an.
Cách cách! Một bình ngọc vỡ nát.
Tào Vạn Tường nổi điên lên, bắt được cái gì nện cái gì, hắn nện một đống đồ vật sau đó khóc như mưa, nằm mơ cũng không ngờ gặp phải tai bay vạ gió, trạng thái gần như điên cuồng. Có thể nói hắn hận chết Thiên Nguyên Hầu và Bích Nguyệt phu nhân, chuyện Miêu Nghị không liên quan gì tới hắn, phu thê hắn chỉ kẹp vào giữa chuyện này mà thôi, hắn vốn không dính vào việc này, tốt rồi, bây giờ bản thân hắn đừng mong thoát thân.
Hiện tại hắn hận không thể mang theo thủ hạ đi bầm thây Miêu Nghị thành vạn đoạn nhưng đó là thủ hạ của Bích Nguyệt phu nhân, không tới phiên hắn quản.
- Không được!
Sau khi vò đầu bức tai một hồi, đột nhiên Tào Vạn Tường dừng bước, hắn lấy tinh linh ra liên hệ với Thiên Nguyên Hầu, hắn vừa câu thông chỉ nói hai chữ "Cứu mạng".
Thiên Nguyên phủ, Thiên Nguyên Hầu đang tu luyện nhận được tin tức này cũng cảm thấy khó hiểu, đương nhiên phải hỏi việc gì.
Sau khi biết tình hình, Thiên Nguyên cũng ngồi không yên, hắn đứng lên đi qua đi lại, mặt đen như đáy nồi, chất vấn: Ngươi xác nhận tình huống là như thế?
Tào Vạn Tường sắp té xỉu, thì ra lão nhân gia còn chưa biết! Hắn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hi vọng Thiên Nguyên Hầu gia an bài, nếu không tại sao một tên Đại thống lĩnh lại dám làm ra chuyện như thế...
Xong đời! Tào Vạn Tường cảm thấy đầu óc quay cuồng. Một tay chống cây cột, một tay lắc tinh linh trả lời: Hẳn là thật, chuyện vừa xảy ra, phu nhân ta báo... Hầu gia... Hầu gia...
Thiên Nguyên Hầu không phản ứng, mặc hắn kêu gọi thế nào cũng không phản ứng.
Thiên Nguyên Hầu nổi giận đùng đùng đi tới đi lui, xảy ra chuyện lớn như thế, hắn làm gì có tâm tư quản Tào Vạn Tường.
- Âm mưu! Âm mưu! Tuyệt đối là âm mưu của người nào đó! Khấu gia? Nếu không một Đại thống lĩnh nho nhỏ lại làm ra chuyện này...
Thiên Nguyên hầu chấp tay đi tới đi lui phân tích tình hình. Cuối cùng hắn dừng bước, nhướng mày, hắn nói thầm một câu:
- Đúng vậy! Một Đại thống lĩnh nho nhỏ làm sao có thể làm ra chuyện này? Hắn dám bắt cả cửa hàng Khấu gia, vì cái gì hắn làm chuyện này...
Sắc mặt hắn nghi ngờ, hắn lộ ra vẻ kinh nghi bất định, một tay vuốt râu và suy nghĩ, ánh mắt lập loè bất định.
Hắn nhớ tới mình bỏ qua một chuyện trọng yếu, quên tìm Bích Nguyệt phu nhân chứng thực, lập tức lấy tinh linh liên hệ.
Thiên Nguyên tinh, trong phủ thống lĩnh khu đông đang có hai người giằng co với nhau.
- Minh giám cái rắm!
Bích Nguyệt phu nhân há mồm chửi mắng thô tục, không mắng mới là lạ, hắn dẫn xuất chuyện lớn như thế còn bảo nàng minh giám, bảo nàng minh giám thế nào? Cả gia đình của nàng bị kéo xuống nước, hiện tại nàng hận không thể làm thịt hắn tại chỗ, nếu không phải biết có làm thịt hắn cũng vô dụng, nàng cũng chẳng rãnh giằng co làm gì.
Tức giận nói:
- Đây không phải thứ ta muốn nghe!
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Phu nhân có thể thư thả cho ta ba ngày không, chỉ ba ngày!
- Ba ngày?
Bích Nguyệt phu nhân giận quá thành cười:
- Ta thư thả ngươi ba ngày? Cấp trên hỏi thì ta làm sao, ngươi không giải thích cho ta biết, ai thư thả cho ta ba ngày? Ta cho ngươi biết...
Nàng dừng nói, tinh linh sáng lên.
Người phát tin tức trừ Thiên Nguyên Hầu không phải người khác, không ngoài Bích Nguyệt phu nhân sở liệu, quả nhiên nam nhân của mình đã biết việc này, nàng bỏ qua Miêu Nghị, sang một bên và trả lời: Thật sự!
Thiên Nguyên: Vì sao không còn nói sớm?
Bích Nguyệt phu nhân: Nếu ta sớm biết thì có chuyện này sao? Khẳng định đã sớm ngăn cản, cũng không gây ra chuyện lớn như thế, mấu chốt Ngưu Hữu Đức giấu kín không cho ta biết, huyên náo tới khi ta biết rõ cũng đã muộn, bây giờ ta đang đứng trước mặt hắn, đang hỏi rõ nguyên nhân.
Thiên Nguyên: Đang mang trọng đại, ngươi ngàn vạn đừng xằng bậy, hiện tại ngươi có giết hắn cũng vô dụng! Hắn làm việc này có ý gì?
Bích Nguyệt phu nhân: Hắn còn chưa nói, tại che che lấp lấp, cầu ta thư thả hắn ba ngày, nói ba ngày sau sẽ rõ ràng!
Thiên Nguyên: Ta nghe nói hắn giết sạch người mười sáu cửa hàng và các cửa hàng liên quan, tổng cộng hai trăm hai mươi mốt cửa hàng, giết hơn ba nghìn người, còn bắt hơn một ngàn người của các cửa hàng top một trăm, bắt cả người Quần Anh hội quán và Khấu gia, có phải hay không?
Bích Nguyệt phu nhân giật mình, nàng còn chưa rõ tình huống cụ thể, mấu chốt là nhị tổng quản Lan Hương cũng bị lừa gạt, bẩm báo không rõ ràng, lúc này nàng hỏi Miêu Nghị có việc này hay không.
Việc này không có biện pháp dấu diếm, Miêu Nghị không dấu diếm, hắn thừa nhận.
Bích Nguyệt phu nhân lập tức chuyển cáo: Đúng thế!
Thiên Nguyên: Lúc đám người Đinh Quý đi thăm dò, ngươi có bảo vệ Ngưu Hữu Đức hay không?
Bích Nguyệt phu nhân: Đương nhiên là phải bảo vệ, bằng không chỉ có chút áp lực ta đã buông tay mặc kệ, mặt mũi phu thê chúng ta ném nơi nào? Mặc kệ ta thiên vị hắn hay không, hắn cũng chống lại đám người kia, chắc hẳn hắn cũng biết rõ kết cục. Ta cũng chỉ có thể bảo hắn tự giải quyết cho tốt, nhưng ai có thể ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy... Hiện giờ là lúc nào mà ngươi còn hỏi những việc như thế? Bây giờ nên nghĩ cách thoát khỏi việc này thôi.
← Ch. 1700 | Ch. 1702 → |