← Ch.1937 | Ch.1939 → |
Mà vừa rồi ở trong động, Miêu Nghị đã bị năm người Vân Ngạo Thiên oán trách một hồi. Nói cái gì mà lục tướng chủ cũng không phải người thân của ngươi, cần gì phải vội vã cứu người như vậy. Đã không nắm chắc khống chế lục tướng chủ thì không nên mạo muội xâm nhập vào nơi nhốt bọn họ. Lục tướng chủ thoát khốn, lại hủy đi bạc mệnh hồng nhan yểm hộ bọn hắn, hiện tại bọn hắn đã trở thành cừu non đợi làm thịt.
Nhưng mà thực sự Miêu Nghị cũng không có biện pháp giải thích. Hắn lại không tiện nói mình làm vậy là vì muốn đào bới bảo tàng của Bạch chủ lưu lại.
Thực sự hắn cũng không biết vì sao Lục tướng chủ lại thoát khốn, dựa theo kinh nghiệm tầm bảo trước kia của hắn, không có lẽ nào như vậy.
Hắn cũng cảm giác được mình quá chủ quan, bị kinh nghiệm tầm bảo trước kia làm cho chủ quan, tê liệt. Bằng không trước hết hắn sẽ đem lục tướng chủ khống chế rồi nói sau. Hắn có cảm giác mình đã trúng bẫy của Bạch chủ, tựa hồ đã bị chơi một vố theo quán tính của mình.
Trên đỉnh núi có người mời bọn hắn lên, trốn không thể trốn, sáu người đành phải bay lên đỉnh núi.
Nam tử áo trắng vừa gặp mặt đã hỏi:
- Ai là Miêu nghị?
Năm người Vân Ngạo Thiên lập tức quay đầu về phía Miêu Nghị, bán đứng Miêu Nghị tại chỗ.
Phụ nhân mặc váy dài màu vàng và thiếu nữ áo trắng bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, ánh mắt sắc bén như dao.
Loại tình cảnh hết thảy đều không nằm trong sự khống chế của mình quả thực không tốt một chút nào. Hắn hoàn toàn không biết bước tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Quả thực khiến cho lòng hắn căng cứng như dây cung. Miêu Nghị cố gắng trấn định, gượng cười chắp tay nói:
- Miêu Nghị là ta, không biết tướng chủ có gì chỉ giáo.
Sáu vị tướng chủ nhìn hắn vài lần, một lát sau nam tử áo trắng mới nói:
- Ta chính là Tiên thánh Trường Tôn Cư dưới trướng tướng chủ, vị nào tu luyện Cửu Trọng Thiên Mục Phàm Quân?
Lời này vừa nói ra, khóe miệng mấy người Miêu Nghị khẽ co quắp. Mục PHàm Quân không phải là tiên thánh ở tiểu thế giới sao? Trong lúc vô hình quả thực đã chiếm tiện nghi của vị Trường Tôn Cư.
Mục Phàm Quân chắp tay nói:
- Chính là tại hạ.
Trường Tôn Cư nhìn về phía Mạnh Như, thấy Mạnh Như gật đầu xác nhận, hắn mới nói:
- Mục Phàm Quân, ngươi đi theo ta.
Dứt lời, hắn bay lên trên không trung.
Mạnh Như cũng vươn tay, làm ra động tác mời với Mục Phàm Quân.
Mục Phàm Quân bị gọi một mình có chút khẩn trương, nhanh chóng nhìn về phía đám người Miêu Nghị, chỉ là bọn hắn cũng không biết làm gì khác. Mục Phàm Quân đành phải bay lên trời, rời đi.
Mạnh Như khẽ vung tay, đội ngũ hơn mười vạn người phân ra một ít người cũng bay đi theo.
Không cần người khác giới thiệu, Tàng Lôi hòa thượng là người dễ dàng nhận ra nhất. Hòa thượng mặc áo cà sa cẩm tú nhìn chằm chằm vào Tàng Lôi, nói:
- Lão nạp Tinh La, ngươi là Tàng Lôi?
- A di đà phật, đúng vậy.
Tàng Lôi chắp tay trước ngực trả lời.
- Đi theo ta.
Tinh La lão hòa thượng cũng bay lên.
Quy Vô hòa thượng có màu da cổ đồng vươn tay mời Tàng Lôi, mang theo mấy vạn tăng nhân cùng rời đi.
Cơ Hoan cũng giống như vậy, người sáng suốt liếc mắt có thể nhìn ra hắn là yêu tu. Thanh âm giòn tan của thiếu nữ áo trắng vung lên:
- Ta là Lục Ca, ngươi là Cơ Hoan sao?
Cơ Hoan nhìn mấy vị đồng bạn còn lại, gật đầu nói:
- Vâng.
- Theo ta rời đi.
Lục Ca không nhiều lời mà bay lên trời.
Mấy vạn đội ngũ Trường Hồng mời tới mang theo Cơ Hoan rời đi.
- Vậy ngươi có lẽ là Tư Đồ Tiếu, ta chính là Quỷ thánh Ly Sinh dưới trướng tướng chủ. Cùng ta rời đi.
Lão giả có khuôn mặt gian xảo nói một tiếng rồi rời đi.
Lãnh Trác mời Tư Đồ Tiếu cùng rời đi, có mấy vạn đội ngũ đi theo sau.
- Ta chính là Ma Thánh Dạ Hành Không dưới trướng tướng chủ, Vân Ngạo Thiên, đi theo ta.
Lão giả lông mày rậm, vô cùng khí phách nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Thiên rồi quát lên một tiếng, nói.
- Đi thôi.
Đan Tình cũng mời Vân Ngạo Thiên một tiếng, phất tay mang đội ngũ dưới trướng rời đi.
Trước khi đi, Vân Ngạo Thiên nhìn qua Miêu Nghị, muốn nói lại thôi.
Trong nháy mắt từ sáu người, Miêu Nghị lúc này chỉ còn lại có một mình. Miêu Nghị ngẩng đầu trơ mắt nhìn đám người Vân Ngạo Thiên biến mất trên thương khung, lại quay đầu nhìn về phía phụ nhân mặc váy dài đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình. Trong lòng hắn rất là im lặng. Chẳng lẽ vị này chính là Đạo thánh dưới trướng tướng chủ? Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ?
Phụ nhân mặc váy kia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta là Kim Mạn, là đạo thánh dưới trướng tướng chủ. Vì sao ngươi không có tu luyện Vô Lượng quyết?
Miêu Nghị cười khan nói:
- Đang chuẩn bị tu luyện, chuẩn bị tu luyện..
Kim Mạn nói:
- Nghe nói ngươi không có cách nào thuộc lòng Vô Lượng quyết, sao ta có thể tin được trên tay ngươi có Vô Lượng Quyết chứ?
Miêu Nghị vội nói:
- Quá đơn giản, Vô Lượng quyết đã bị ta giấu, do thân tín ta cầm. Nếu như tiền bối muốn nghe ta đọc thuộc lòng, ta tùy thời có thể liên hệ với thân tín của mình, khẩu quyết của Vô Lượng quyết tùy thời có thể đọc ra được.
Kim Mạn dùng giọng căm hận nói:
- Vậy thì lập tức liên hệ, nếu như không nói ra được. Ta cam đoan ngươi sẽ chết rất thảm.
Thạch Vân Biên bên cạnh nghe vậy có chút kỳ quái, cảm thấy vị tướng chủ này dường như có hận ý mãnh liệt với Miêu Nghị. Bề ngoài giống như hận không thể làm thịt Miêu Nghị vậy.
Lúc này Miêu Nghị lấy ra tinh linh, thử liên lạc với Vân Tri Thu. Hắn còn lo lắng không liên lạc được, dù sao trước đó hắn đã thử liên hệ qua. Ai ngờ lần này thậm chí lại lập tức có phản ứng. Hắn cảm thấy kì quái, chẳng lẽ địa phương cất giữ bảo tàng trước đó có thể ngăn cản tinh linh liên lạc với nhau?
Bên kia Vân Tri Thu nhanh chóng có đáp lại: Ngưu Nhị, chàng không sao chứ?
Miêu Nghị đáp:
- Không có việc gì, Thu nhi, nhanh lên, lấy khẩu quyết bộ chữ nhân trong Vô Lượng quyết, ta có việc dùng.
Vân Tri Thu nói:
- Chàng muốn làm gì? Chàng không thể tu luyện được nha.
Miêu Nghị nói:
- Ở địa ngục gặp phản tặc, hiện tại ta cần Vô Lượng quyết giải vây.
Vân Tri Thu bên kia tự nhiên cả kinh không thôi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Hiện tại Miêu Nghị không có thời gian giải thích. Lại nói nàng nhanh chóng đưa khẩu quyết cho hắn, hắn cần dùng gấp.
Đương nhiên Vân Tri Thu không dám chậm trễ, lúc này mới đọc khẩu quyết bộ chữ Nhân cho miêu Nghị nghe.
Vân Tri Thu truyền một câu Miêu Nghị lập tức thuật lại một câu, đọc cho hai người trước mắt nghe.
Giày vò gần nửa ngày, rốt cuộc cũng đọc lại toàn bộ khẩu quyết của bộ chữ nhân trong Vô lượng quyết. Kim Mạn Phương hỏi Thạch Vân Biên bên cạnh:
- Có đúng không?
Nàng cũng không có tu luyện Vô Lượng Quyết, Thạch Vân Biên bên cạnh nàng tu luyện là bởi vì Bạch Chủ có lưu lại, để tiện cho bọn hắn tiếp dẫn, thẩm tra và đối chiếu.
Thạch Vân Biên bên cạnh nàng gật đầu nói:
- Không sai.
Kim Mạn không có nói nhiều, chỉ nói một chữ:
- Đi.
Vì vậy đội ngũ phía dưới núi còn lại, kể cả Miêu Nghị bên trong, đều được mang đi toàn bộ.
← Ch. 1937 | Ch. 1939 → |