← Ch.1967 | Ch.1969 → |
Đằng Phi chỉ vào đám người đang quỳ, đối chọi gay gắt:
- Ngươi có lý do, bọn chúng cũng có lý do, chẳng lẽ chỉ có lý do của ngươi mới tính là lý do?
Cao Quan lạnh nhạt nói:
- Đằng soái cho rằng ta nên làm thế nào?
Đằng Phi:
- Việc này không thể làm việc qua loa, tối thiểu cũng phải thẩm vấn rồi nói sau.
Cao Quan nhìn phương xa:
- Nếu như ta không thẩm vấn thì sao? Đằng soái muốn ngăn cản việc này hay sao?
- Không nói ngăn cản, việc này ta phải xin chỉ thị Thiên Đế mới định đoạt. Trước đó, không có pháp chỉ của ta, ta muốn xem ai có thể đại khai sát giới trước mặt ta!
Đàng Phi nhìn sang Cao Quan, khí phách mười phần, hắn tiện tay xuất ra một cái tinh linh.
Cao Quan vẫn nhìn phương xa không chớp mắt. Áo choàng màu đen trên vai không gió tự bay, hắn đổi thành truyền âm khuyên can:
- Đằng soái, sau khi đầu đám người này rơi xuống chuyện sẽ qua đi! Thật thẩm vấn ra đám người sau lưng của những gia hỏa đang quỳ, ngươi cho rằng bệ hạ sẽ xử lý một đám công thần lập công lao hãn mã tốt, hay vẫn là tiếp nhận sự thật mình bị một đám công thần lập nhiều công lao hãn mã lừa bịp mới tốt? Đằng soái, một khi đã vạch trần sự thật, giấy không thể gói được lửa, có một số việc bệ hạ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, có một số việc bệ hạ có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, ta khuyên ngươi đừng làm khó bệ hạ.
Nội tâm Đằng Phi kinh ngạc, càng làm hắn cả kinh chính là, hắn phát hiện trận pháp ngăn cách nơi này đã bị bài trừ, hắn đã liên hệ với Thiên Đế, nhưng Thiên Đế không trả lời.
Nói cách khác nơi này đã có người từng liên hệ qua, bỗng nhiên Đằng Phi quay đầu nhìn sang Cao Quan, liên tưởng đến tình cảnh Cao Quan lảng tránh vào trong đại điện, kết hợp với tình huống Thiên Đế không trả lời, tăng thêm lời Cao Quan nói, hắn kinh nghi bất định, hỏi:
- Đây là ý của bệ hạ?
Cao Quan nghiêng đầu nhìn sang, hắn nhắc nhở:
- Ta thân là Thiên đình giám sát hữu sứ, một khi phát hiện có người gây rối, có quyền tiên trảm hậu tấu! Việc này không quan hệ tới bệ hạ, là ý của chúng ta, cũng là chức trách của Cao mỗ, có chuyện gì Cao mỗ sẽ gánh chịu, Đằng soái còn nghi vấn gì không?
Đằng Phi nhìn hắn, khóe miệng giật giật vài cái, hắn yên lặng thu hồi tinh linh, hắn cũng nuốt ngoan thoại muốn nói trở về, có một số việc mọi người lòng dạ biết rõ, không cần nói rõ ràng như vậy.
Cao Quan quay đầu lại, hắn quát Chuy Viễn trì hoãn thời gian lâu như thế:
- Ngươi còn chờ cái gì? Trảm!
Chuy Viễn cả kinh, hắn thấy Đằng Phi vừa rồi hung ác im lặng, lúc này nào dám nói gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh.
- Vâng!
Đằng Phi thở dài một hơi:
- Cao Quan, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ngươi tiếp tục như vậy, không có kết cục tốt đâu, một ngày nào đó sẽ chết không yên lành, lúc đó sẽ không có người nào nói chuyện giúp ngươi, kể cả bệ hạ.
Sắc mặt Cao Quan nhàn nhạt:
- Kết cục của ta thế nào, không cần ngươi nhắc nhở... Chỉ cần giang sơn bệ hạ vĩnh cố, sinh tử của một mình Cao Quan ta có đáng gì?
Khóe miệng Đằng Phi lại giật mạnh hơn lúc trước, phát hiện hắn không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc này một trăm tên lừa gạt bị người kéo tới vách đá, cũng ấn chúng quỳ trước măt mấy chục vạn người bên dưới.
Đám người ngồi dưới không nhìn thấy gì, hiện tại nhìn thấy tình hình trên núi liền đứng lên, không biết xảy ra chuyện gì nên mở mắt nhìn.
- Trảm!
Trên vách núi có tiếng Chuy Viễn ra lệnh.
Hơn trăm người bị ấn quỳ gối còn chưa biết xảy ra chuyện gì, có người quay đầu nhìn sang, phát hiện đao chém đầu đang giơ lên cao cao liền sợ hãi, còn không kịp kêu thảm thiết đã nghe tiếng phốc phốc của đầu lâu bị chém bay vang lên.
Trong nháy mắt mấy trăm cái đầu rơi xuống vách núi, máu tươi bắn tung tóe.
Mấy chục vạn người phía dưới xôn xao, Miêu Nghị cũng giật mình nhìn cảnh kia.
Đám đang quỳ phát hiện tình thế biến hóa, bọn chúng không bình tĩnh nổi, cái gì gia thế bối cảnh đối mặt tử vong đều là hư ảo, đám người này sợ tới mức hồn phi phách tán.
- Tha mạng!
- Ta biết sai rồi!
- Trảm!
Tiếng cầu xin tha thứ xen lẫn với tiếng của Chuy Viễn.
Lúc này bên vách núi lại có cả trăm đầu lâu rơi xuống.
Đám người đang chờ đợi hành hình phía sau cũng cầu xin tha thứ, chúng không ngừng khóc lóc giãy dụa nhưng pháp lực bị phong ấn, đám thủ vệ chỉ cần dùng một tia pháp lực cũng có thể áp chế bọn chúng, muốn chạy trốn là không thể nào.
- Thả ta ra! Cao Quan, ngươi biết tỷ phu của ta là ai chăng?
- Chúng ta phạm tội gì, vì sao không thẩm vấn?
- Cao Quan gian tặc, ngươi công quyền tư dùng, ngươi chết không yên lành!
- Đây là mưu hại! Cao Quan cẩu tặc, ngươi mưu hại! Đằng soái, công tâm ở đâu, công đạo ở đâu?
- Cao Quan, ngươi dựa vào cái gì giết chúng ta? Ta muốn xem pháp chỉ, không có pháp chỉ xử quyết, ngươi không có quyền giết chúng ta, Đằng soái chủ trì công đạo đi!
Thấy cầu xin tha thứ vô dụng, nhiều người bị bắt đi hành hình đều lên tiếng thóa mạ.
Cao Quan sớm tập mãi thành thói quen, biểu hiện ra không sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh kinh người.
- Dượng! Cứu ta! Cứu ta ah! Dượng! Ta là Thanh Yến, nhanh cứu ta, dượng, ta không muốn chết...
La Thanh Yên kêu lên thê lượng, hiện tại nói hối hận cũng không kịp, bị người ta kéo tới vách núi liền khóc rối tinh rối mù, không ngừng gào thét cầu Đằng Phi cứu.
Trơ mắt nhìn La Thanh Yến bị ấn quỳ ngay vách núi, bờ môi Đằng soái căng cứng, hai đấm nắm chặt, hai mắt nhắm lại, không đành lòng nhìn thẳng.
Lại có cả trăm cái đầu rơi xuóng, Đằng Phi vô ý thức nhìn sang, La Thanh Yến tư sắc phi phàm đã không còn đầu, máu nóng không ngừng run lên, tàn thi bị người ta đá xuống vách núi, dưới quỷ đầu đao không có thương hoa tiếc ngọc gì đáng nói, quản ngươi có phải mỹ nữ hay không, quản ngươi khi còn sống có bao nhiêu người ái mộ, giơ tay chém xuống là đầu bay, người chết.
Không chỉ có một mỹ nữ như La Thanh Yến bị chém đầu, người đẹp hơn La Thanh Yến có khối người, không biết xinh đẹp chỉ có ưu thế trong khi nói chuyện yêu đương, nó lại không đáng tiền trên pháp trường.
Một ngàn lẻ tám mươi tám người, toàn bộ bị chém hơn mười đoạt mà kết thúc.
- Đại nhân, đã hành hình toàn bộ!
Chuy Viễn chắp tay phục mệnh.
Ánh mắt hắn nhìn Cao Quan mang theo hãi hùng khiếp vía, nhiều đầu đệ tử quyền quý bay lên như vậy, thậm chí không nói là chuyện gì đã chém? Khấu Văn Thanh lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đệ tử quyền quý bị chém đầu như vậy, nàng cảm giác cổ của mình lạnh lẽo, hận không thể tránh xa Cao Quan một ít.
Cao Quan gật đầu, hắn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói:
- Lập tức sửa sang kết quả khảo hạch, sau khi có thành tích lại dán thông báo thị chúng, cũng tránh có người nghi kỵ thành tích bài danh mà biện bạch.
- Vâng!
Chuy Viễn lĩnh mệnh rời đi.
- Biện bạch tại chỗ? Hay cho một Cao hữu sứ công bằng công chính.
Đằng Phi nghe vậy giận quá hóa cười, vốn hắn không muốn nói thêm cái gì, thế nhưng lúc này đã không còn nhịn được. Hắn hất cắm xuống phía dưới, nói:
- Cao Quan, ngươi dám cam đoan những người phía dưới này sẽ không ăn gian chứ?
← Ch. 1967 | Ch. 1969 → |