← Ch.2030 | Ch.2032 → |
Phụ nhân kéo tay áo nam nhân, làm nũng nói:
- Lão gia, nghe nói nơi này bán trang sức rất đẹp, ta muốn.
Tiểu nhị đứng trước cửa cười tươi đón khách:
- Phu nhân rất có ánh mắt, trang sức của Vân Dung quán chúng ta tiếng lành đồn xa, phu nhân không mua cũng không sao, có thể vào xem thử.
Nam nhân gật đầu, hai phu phụ cùng vào trong.
Tiểu nhị hướng dẫn, phụ nhân áo hoa đi tới trước cái quầy, mắt sáng rực chỉ vào một cây trâm cài tóc:
- Lão gia, cái này đẹp, ta muốn!
Nam nhân gật đầu nói:
- Mua đi.
Phụ nhân đi tới quầy khác, reo lên:
- Lão gia, cái này đẹp quá, ta muốn!
- Mua!
- Lão gia, ta muốn cái này!
- Mua!
Có khách sộp đến, hai tiểu nhị liền chạy tới đi theo, nịnh hót dẻo miệng khen họ có ánh mắt tốt này nọ.
Phụ nhân một hơi mua mấy chục món trang sức, nàng nhìn đông ngó tây rồi lắc đầu, dường như không quá vừa lòng.
Phụ nhân hỏi:
- Tiểu nhị, ta nghe nói Lão Bản Nương của các ngươi còn trang sức không bày bán ra ngoài, sao không mời Lão Bản Nương của các ngươi lấy ra xem thử? Chẳng lẽ sợ chúng ta không trả nổi tiền sao?
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng nói:
- Xin hãy chờ chút!
Tiểu nhị lập tức chạy ra hậu viện.
Nghe nói có khách sộp nên Vân Tri Thu dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi lộ mặt ngay.
Vừa gặp mặt phụ nhân liền khen:
- Lão Bản Nương thật xinh đẹp.
Nam nhân nhìn Vân Tri Thu từ trên xuống dưới, không có phản ứng gì lớn.
Vân Tri Thu cười khen:
- Phu nhân mới xinh đẹp.
Vân Tri Thu xoay người đưa tay mời:
- Hai vị khách quý vào trong phòng riêng ngồi chơi.
Dẫn khách vào phòng thanh tịnh ngồi xuống, Tuyết Nhi, Thiên Nhi bưng trà thơm lên.
Phụ nhân xua tay nói:
- Khỏi uống trà.
Phụ nhân sốt ruột thúc giục:
- Nghe nói Lão Bản Nương còn có trang sức đẹp hơn nữa, mau lấy ra ta xem!
Vân Tri Thu nhẹ gật đầu. Thiên Nhi lập tức nâng các trang sách to lên đặt trên bàn. Giở trang đầu tiên ra, trang sức xinh đẹp kẹp trong đó dần lộ mặt.
Nam nhân chắp tay sau lưng đứng cạnh bàn nhìn.
- Thật là tinh xảo, rất đẹp.
Phụ nhân giở hai trang rồi bỗng nâng tay áo lên lau giữa trán mình lộ ra pháp tướng loài chim bảy sắc.
Vân Tri Thu ngồi đối diện con ngươi co rút. Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng sau lưng nàng giật mình trợn mắt há hốc mồm. Tu sĩ Hóa Liên cảnh giới pháp lực vô biên!
Phụ nhân đổi sang truyền âm:
- Nếu ba ngươi không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn!
Nghe câu này là biết mục đích của họ thật sự không tốt đẹp gì. Ba người Vân Tri Thu giật mình, nghiêng đầu nhìn nam nhân kia. Gã chắp tay sau lưng đứng một bên, mặt không lộ biểu tình.
Vân Tri Thu không nghĩ ra, từ khi nào nàng chọc vào cao thủ như thế? Đây là lần đầu tiên Vân Tri Thu gặp cao thủ như vậy, trước kia nàng chỉ nghe Miêu Nghị kể. Vân Tri Thu biết nếu đối phương muốn giết ba người bọn họ thì đơn giản như nghiền con kiến, nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bên ngoài rèm châu rũ xuống trước cửa, tiểu nhị giả bộ đi ngang qua liếc trộm vì sợ xảy ra chuyện gì xấu. Nhưng ba người Vân Tri Thu không dám la lớn, tu vi của phụ nhân trước mắt cao khủng khiếp đối với bọn họ.
Vân Tri Thu truyền âm hỏi:
- Không biết hai vị khách quý đến có chuyện gì? Tiểu phụ nhân dường như không có điểm nào đắc tội hai vị.
Phụ nhân vừa lật sách ghim đầy trang sức vừa cười nói:
- Nghe nói trước kia Lão Bản Nương rất được đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức yêu thích, chắc trong tay Lão Bản Nương có tinh linh liên lạc với Ngưu Hữu Đức. Làm phiền Lão Bản Nương liên lạc với Ngưu đại thống lĩnh một tiếng mời hắn đến đây.
Tim Vân Tri Thu rớt cái bịch, thì ra đến vì nam nhân nhà nàng.
Vân Tri Thu lắc đầu nói:
- Hiện giờ không còn sức hấp dẫn đó nữa, chuyện đó là hồi Ngưu đại thống lĩnh còn làm thống lĩnh trong chủ thành, sau đó hắn lên làm đại thống lĩnh thì dần cắt đứt liên lạc với ta. Chắc vì sợ phụ nữ có chồng như ta ảnh hưởng tiền đồ của hắn, nguyên Thiên Nhai đều biết chuyện này. Hơn nữa ta đã lâu không liên lạc với hắn, mới rồi hắn gặp ám sát, bây giờ ta đột nhiên liên lạc với hắn chỉ e khiến hắn nghi ngờ, chưa chắc mời hắn đi ra được. Mà hai vị tìm đại thống lĩnh có chuyện gì?
Phụ nhân nghe vậy nhướng mày đang định nói gì thì nam nhân đứng một bên lên tiếng:
- Hay cho Lão Bản Nương cẩn thận, đổi lại người khác chắc đã vì mạng nhỏ mà liên lạc ngay, bất chấp có thể mời ra được hay không. Ngươi còn nói lảm nhảm một đống lời giúp chúng ta suy xét lại, từ chối giúp hắn. Xem ra ngươi có quan hệ sâu sắc với Ngưu Hữu Đức, không cần tìm người khác hỗ trợ nữa, chọn ngươi vậy! Nhưng ngươi nói có lý, đưa đồ cho nàng ta!
Vân Tri Thu thầm giật mình, nàng lập tức hiểu rằng người đến không đơn giản, lời nói hết sức bình thường của nàng vậy mà bị đối phương đoán ra có quan hệ không tầm thường với Miêu Nghị, người này không dễ lừa.
Phụ nhân lộ biểu tình hiểu ra, hơi kính nể nhìn nam nhân.
Phụ nhân lấy hai tinh linh ra đánh vào pháp ấn của mình, đẩy tới trước mặt Vân Tri Thu:
- Kêu Ngưu Hữu Đức phái người lấy hai tinh linh này đi, kêu hắn để lại pháp ấn rồi trả lại một cái, chúng ta sẽ liên lạc với hắn, không hề có ý định quấy rối gì, cũng không cần ngươi lo nghĩ cái gì. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng giở trò, ta muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay!
Vân Tri Thu nghi hoặc hỏi:
- Ta trực tiếp phái người đưa đi không tốt sao? Làm vậy đỡ khỏi phải chạy tới chạy lui, mạng sống của ta nằm trong tay các ngươi, không cần lo ta sẽ giở trò gì.
Phụ nhân nói:
- Không! Khiến hắn phái người đến lấy.
Bọn họ sẽ không nói cho Vân Tri Thu biết lý do. Bây giờ bên ngoài Thủ Thành cung toàn là tai mắt, để người ngoài đi là sẽ bị theo dõi, không chừng bị người theo tới tận đây. Chỉ có người nội bộ Thủ Thành cung ra vào mới bình thường.
Vân Tri Thu lẳng lặng móc tinh linh ra, đang định liên lạc với Miêu Nghị
Phụ nhân kia lại cảnh cáo:
- Không được nói cho hắn biết tình huống nơi này, hãy nói là ngươi có việc, kêu hắn phái người đến lấy tinh linh là được. Đừng giở thủ đoạn gì, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Bọn họ dù sao không rành quan hệ thật sự giữa Miêu Nghị và Vân Tri Thu, nàng liên lạc với hắn liền báo cáo sự thật tình hình nơi này nhưng không nói mình bị uy hiếp mạng sống, chỉ bảo hắn cẩn thận chút, chuẩn bị tinh thần.
Miêu Nghị nằm trên ghế dài trong Thủ Thành cung, nghe tin thì giật bắn người bật dậy, hắn đi lòng vòng tại chỗ. Có lẽ Vân Tri Thu không biết gì nhưng Miêu Nghị ở trung tâm sóng gió, lòng hiểu rõ nhất, vì hắn luôn chờ tin này.
← Ch. 2030 | Ch. 2032 → |